Trung tâm y tế ánh đèn có chút mờ mịt, mặc dù bên ngoài rất sáng, nhưng bên trong ánh sáng tựa hồ có thể bị nuốt chửng.
“Ta còn tưởng rằng ngươi đi cùng chúng ta.” Tống lão nhân thanh âm đột nhiên truyền đến từ bên cạnh Lâm Ngọc.
“Gặp qua sư phụ Tống.”
Lâm Ngọc vội vàng quay người lại không nhìn rõ bộ dáng vùa rồ của lão Tống.
Nhìn kỹ, anh có thể thấy một ông già gầy gò với khuôn mặt hốc hác, như thể ông ta đã đói vài bữa, quần áo của ông ta bị vấy bẩn, đặc biệt là đôi mắt nhìn từ trền xuống, khiến Lâm Ngọc cảm giác mình bị nhìn thấu.
“Đừng gọi ta như vậy, ta chỉ là hứa với lão Nguỵ nhận ngươi làm đồ đệ trong ba tháng, ta không phải là sư phụ của ngươi, mấy tháng nay ngươi không chịu nổi thì ròi đi, ta sẽ không ngăn cản.”
Lão Tống xua tay không tiếp nhận lời chào của Lâm Ngọc.
Lâm Ngọc nhất thời đau đầu, hiển nhiên hắn không thích điều này, hy vọng ôm đùi cũng vô ích, nhưng nhìn từ một góc độ khác, an toàn của hắn vẫn được đảm bảo.
“Còn nữa, tôi chỉ mở của vào ban đêm, ban ngày cậu có thòi gian rảnh, trong bệnh viện có thể đi mọi nơi, ngoại trừ hành lang bên trong, nhưng tốt nhất đừng chạy lung tung, tôi sẽ không chủ động dạy bất cứ điều gì trong ba tháng này.
Cậu có thể học với tôi, tôi hy vọng cậu sẽ để trong đầu mình những gì cậu học được.
Nếu bạn làm được, hãy tìm một nơi để ở.
Nếu không, bây giờ rời đi vẫn còn kịp.”
Lão Tống khá hài lòng với Lâm Ngọc, nhưng chỉ có vậy thôi, hắn nợ lão Nguỵ một ân huệ, giúp lão mang một đệ tử cũng không thành vấn đề.
Thay con trai của ông bằng ai khác cũng chả sao, dù gì tiểu tử này so với anh chàng béo kia càng thuận mắt hơn.
“Không biết tên của sư phụ Tống?”
Mặc dù lão giả trước mặt rất kỳ quái, nhưng Lâm Ngọc lại không có cảm giác ác ý trong người.
“Tên chỉ là mật danh, ta họ Tống, gọi ta là Tống lão nhân hay lão quỷ ca ca, buổi tối tám giờ nhớ kỹ, không được chạy lung tung.”
Nói xong, Lâm Ngọc chỉ cảm thấy trước mắt lên một tia sáng, lão giả nói chuyện biến mất trước mặt hắn.
Lâm Ngọc nhìn từ trên xuống trung tâm y tế trước mặt, mặc dù có chút mờ mịt nhưng nhìn kỹ vẫn có thể thấy được.
Bên trong không tồi tàn như bên ngoài, ngoài một đại sảnh và một sảnh bên trong mà lão Tống rõ ràng không cho vào còn có ba gian phòng.
Lâm Ngọc đã tìm kiếm rất lâu nhưng chỉ tìm thấy một ngọn đèn dầu, hắn bắt đầu lang thang trong trung tâm y tế với ánh sáng mờ nhạt.
Căn phòng đầu tiên trông giống như phòng học, bên trong có rất nhiều sách, nhưng hình như đã lâu không có ai vào, bụi bặm phủ đầy.
Phòng thứ hai là phòng bếp, cũng tương tự phòng thứ nhất, mặc dù được trong bị đầy đủ các loại bộ đề dùng nấu ăn nhưng đã lâu không được sử dụng.
Phòng thứ ba rõ ràng là một phòng ngủ, bên trong có một chiếc giường, nhìn như lâu không có người ở, nhưng kỳ lạ lại sạch sẽ hơn hai phòng trước rất nhiều.
Cảm giác như ở đây có rất nhiều bí mật, nhưng đây không phải là chuyện Lâm Ngọc có thể khám phá, ít nhất là bây giờ.
Sau khi tìm kiếm một lúc lâu, hắn tìm thấy một cây chổi đã bị mất một nửa và giờ đã muộn và không thích hợp để đi mua sắm nên hắn đành phải dùng nó.
Lâm Ngọc dọn dẹp trong phòng rất lâu, hắn cảm giác mình đã quét ra ít nhất hai ba cân bụi, rất nhiều dụng cụ nhà bếp đã không còn sử dụng được nữa.
Bạn có thể đọc sách trong thư phòng, Lâm Ngọc vừa xem qua vùa dọn dẹp.
phần lớn là sách y học, nhưng cũng rất nhiều sách chuyện và sách nấu ăn.
Trong phòng ngủ có rất nhiều đồ chơi, trong đó có rất nhiều thứ đã cũ kỹ, Lâm Ngọc lau sạch rồi cất đi.
Ở giữa có thể cps một số câu chuyện, nhưng anh ấy chỉ là một học sinh đang đi học, mọi chuyện không liên quan gì đến anh ấy.
Sau khi bận rộn xong, Lâm Ngọc cảm thấy bụng mình cồn cào.
May mắn thay, trước đó khi Nguỵ Đào nhét một thanh sô co la cho anh, nên anh sẽ không đói, nhưng ngày mai nhất định phải ra ngoài mua đồ.
“Sao ngươi lại dọn dẹp những thứ này? Dù sao chúng nó cũng sữ bám đầy bụi.” Lão Tống đi ra, nhìn thấy hành lang ngăn nắp, giọng điệu vẫn bình tĩnh, nhưng trong đôi mắt đục ngầu lại có chút hồi tưởng.
“Sư phụ, ngươi ra ngoài, dù sao ta cũng đang rảnh rỗi nên thu dọn một chút.” Lâm Ngọc cảm thấy lão sư này nhất định là người có chuyện, như nhân vật chính trong truyện nói chung là không muốn nhớ lại những chuyện này.
“Mặc bộ đồ này vào rồi theo ta.
Trên đường đừng nói nhảm, cũng đừng nhìn quanh.” Lão Tống nép ra một cái gói.
Lâm Ngọc mở ra thì thấy đó là một bộ bảo hộ toàn thân, có đầy đủ khẩu trang, găng tay và áo choàng đen.
Lâm Ngọc không hỏi nhiều.
Tuy giáo viên này trông rất lạnh lùng, nhưng anh ấy cảm thấy mình ổn trong thời gian thực tập.
Loại giáo viên này khá tốt.
Lão Tống không đeo những thứ này mà chỉ đeo mặt nạ vào rồi đưa Lâm Ngọc ra ngoài.
Khu ổ chuột vào ban đêm cực kỳ yên tĩnh, nhưng dọc đường thỉnh thoảng có thể nhìn thấy người qua đường vội vã.
Hầu hết đều giống Lâm Ngọc, mặc áo choàng đen, chỉ có một số ít người như Lão Tống.
Lâm Ngọc đoán rằng đây hẳn là một loại tụ tập nào đó hoặc là tụ tập của một tổ chức giáo phái nào đó.
Dù chưa từng nhìn thấy nhưng Lâm Ngọc có thể hiểu được nơi nào có ánh sáng nơi đó có bóng tối.
Trên thực tế, dưới tình hình yếu kém của con người, thành phố căn cứ có thể duy trì bề mặt bình tĩnh một cách có trật tự, bao gồm các loại phúc lợi khác nhau, LâmNgọc cảm thấy nó rất đáng chú ý.
“Này, quỷ cũ lại mang người mới đến, thật kỳ lạ.” Một giọng nói có chút thô giáp vang lên.
“Người mới học việc, ngươi có cái gì tốt?” Tống lão nhân một chút cũng không để ý.
Hắn nghe nói hắn đi ra ngoài đã lâu, xem ra thu hoạch được không ít.
“Này, ta bắt được một con Thánh Quang Hồ.
Thế nào?” Nói đến thu hoạch, người đàn ông này hiển nhiên có chút kiêu ngạo.
“Tôi có chút hứng thú, lát nữa đến của hàng của tôi.”
Sau đó cả hai kết thúc cuộc trò chuyện và đi tiếp, thỉnh thoảng châò hỏi những người họ biết.
Lão Tống có vẻ khá nổi tiếng.
Những gì họ nói đều liên quan đến những điểm mù trong kiến thức của Lâm Ngọc, tuy nhiên, từ những món đô đôi khi có thể hiểu được, có thể biết rằng bọn họ hản phải đến từ bên ngoài bức tường cao.
Quay lại, cách chủ động báo thu hoạch này có phải là giao dịch không?
Mặc dù của hàng trước đây của lão Tống có vẻ rất gần với bức tường cao, nhưng sau khi đi bộ một đoạn vẫn chưa đến được bức tường cao, nhun Lâm Ngọc cảm thấy đích đến củ họ là thế giới bên kia bức tường thật sự thú vị ah.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...