Lời nói của Nguỵ Đào làm Lâm Ngọc không nói nên lời, tựa hồ nói hán nghèo cũng có chút quá đáng, nhưng cũng là sự thực.
Có thể nói hán hoàn toàn bần cùng, nhưng thật sự hắn không còn sức lực để quan tâm đến tình huống này
“Nhưng ta nhớ tới đồng bạn sức mạnh chưa đủ cao, chuẩn bị sớm như vậy sao?”
Lâm Ngọc không muốn tiếp tục tranh cãi với Nguỵ Đào về vấn đề này, hiện tại nhìn Nguỵ Đào, hắn cảm thấy người này toả sáng.
“Thất Đan phải không? Đây không phải là chuẩn bị trước sao? Trong ngành nghề của bọn họ, không có ngày mai.
Anh ấy đã giúp tôi lo rất nhiều việc, tôi sợ một ngày nào đó tôi sẽ rời đi.
Đôi khi tôi có thể hiểu được, nhưng đôi khi tôi không hiểu.”
Nói đến đây, Nguỵ Đào có chút buồn bực, rõ ràng hắn đã kiếm đủ tiền, vì sao không kịp thời dừng lại?
“Sau này ngươi sẽ hiểu.
Chúng ta đi xem trung tâm y tế như thế nào, xem cha ngươi tìm cho ngươi chỗ nào tốt.
Nếu sau này ca ca của ta phát đạt, ngươi sẽ là hoàng tử của ta.”
Khi mọi người ở trên đấu trường, đôi khi họ không thể tự chủ được.
Trong một ngưnhf có lợi nhuận cực lớn như Skill Stone, có quá nhiều người tham gia.
Ngay cả khi bạn đang uống canh với một ông chủ thực sự, bạn cũng không thể ngăn cản được ham muốn.
Nguỵ Đào trợn mắt nhưng cũng không để ý, hán không ngờ Lâm Ngọc lại đưa ra quá nhiều lời khuyên, hán cũng có thể hiểu được một số điều.
Hắn hiện tại cũng biết mình dựa vào ai.
Anh không nhịn được nhưng vẫn hy vọng mình được chú ý nhiều hơn.
Anh ấy không có bạn bè từ nhỏ, và anh ấy luôn bí mật về nhà, mặc dù anh ấy có gia đình, nhưng hoàn cảnh thực tế cũng tương tụ như Lâm Ngọc, và anh ấy không thể gặp họ vài lần trong năm.
Có lẽ một điều tốt hơn Lâm Ngọc là anh ấy không bao giờ phải lo lắng về tiề bạc, nhưng có ích gì?
Mãi cho đến khi gặp Lâm Ngọc và hai người trở thành bạn bè, nụ cười trên mặt anh mới tăng lên, anh chỉ có thể cố gắng để khắc phục nó.
Khi nhắc đến chuyện không vui, cả hai đều có phần im lặng.
Nhưng sự im lặng ngay lập tức bị phá vỡ.
Phòng khám
“Ngươi xác định là cái này sao?” Nguỵ Đào sắc mặt có chút khó coi, luôn có cảm giác mình bị lừa?
“Làm sao tôi biết được? Đây không phải là đường anh dẫn đi sao? Tôi tới đây trả tiền rồi, anh cứ và xem đi.” Lâm Ngọc tỏ ra có hứng thú nhất định đối với việc này.
Hai người đứng trước một phòng khám y tế đổ nát.
Nó được gọi là phòng khám y tế chỉ vì bên cạnh có một số biển hiệu tồi tàn nếu không có biển hiệu thì đây sẽ là nơi hoàn hảo để phạm tội.
“Quên đi, ta cảm thấy lão cho nhất định là bị lừa.” Nguỵ Đào kéo Lâm Ngọc, nơi này luôn có chút không đáng tin cậy.
“Yên tâm, cha ngươi còn có thể lừa ngươi.
Chú ta đã đi khắp nước nhiều năm như vậy, muốn bị lừa cũng sẽ không dễ vậy.
Hơn nữa, ngươi đều đã tới đây không phải sao?”
Nói xong, Nguỵ Đào còn chưa kịp suy nghĩ thì Lâm Ngọc đã kéo hắn vào.
Vừa bước vào phòng, Lâm Ngọc liền ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, trộn lẫn với mùi máu tanh thoang thoảng và mùi hôi thối của những xác chết.
Lâm Ngọc nhướng mày, hán biết mình đã đến đúng chỗ, nhưng hắn không biết mối quan hệ của cha Nguỵ Đào có đủ bền chặt hay không, phải đảm bảo an toang tính mạng.
“Ban ngày ở đây tôi không mở cửa.” Một giọng nói u ám đọt nhiên vang lên bên tai họ.
Hai người rùng mình, đó là loại thah âm gì? Trong sự bình tĩnh có chút thờ ơ, khiến người ta toàn thân run rẩy.
Điều quan trong nhất là Lâm Ngọc có chút nhạy cảm với mùi máu.
Lúc này hắn cảm giác được mùi máu tanh xộc thẳng vào mũi, Lâm Ngọc lập tức coi đây là người hắn không nên coi thường.
“Ta là Lâm Ngọc, tiền bối ngươi là bác sĩ Tống?” Lâm Ngọc cung kính đáp lại.
“Ồ? Ngươi chính là lão Nguỵ phái tơi đồ đệ sao? Không phải nói thiên tài Tống lão nhân tâm tình rất tốt, nếu không hai cái ngốc tử này liền sẽ nằm ở bàn thí nghiệm.”
“Sư đệ muốn đến thăm trước, hy vọng Tống sư phụ tha thứ nếu làm phiền đến ngươi.” Lâm Ngọc thái độ rất thấp.
Học tập nhất định phải có thái độ.
Mấu chốt là người trước mặt, rõ rang là người có kiến thức và khả năng.
“Ngươi rất siêng năng, nguoi đã tới thì có thể ở lại.
Về phần tiểu mập mạp kia, ngươi còn muốn ta mời ngươi rời đi sao?” Tống lão đầu liếc nhìn Nguỵ Đào.
Tuy ràng không biết hắn, nhưng trông tiểu mập mạp này vẫn có chút bạn bè cũ.
Hắn cũng không nhỏ mọn đối với việc bị tên này từ chối, nhưng sắc mặt cũng không phải là tốt.
Nguỵ Đào rùng mình, đang định nói thì bị ánh mắt của Lâm Ngọc chặn lại.
Nói quá nhiều sẽ tạo ra nhiều sai lầm hơn.
“Không biết có thể để cho tiểu bối nói với hắn vài câu được không?”
“Tuỳ ngươi, lát nữa vào gặp ta.” Tỗng lão nhân vẫy tay, đi vào nội điện.
Nguỵ Đào hiển nhiên thở phào nhẹ nhõm sau khi Tống lão gia rời đi, nhanh chóng kéo Lâm Ngọc ra khỏi cửa.
“Làm ta sợ muốn chết.
Lã già đó thật đáng sợ.” Nguỵ Đào trông có vẻ sợ hãi.
“Được rồi, ta cũng chưa đi xa, ngươiđi về trước đi, ta vào xem có chuyện gì xảy ra.” Nhìn thấy tiểu mập mạp như vậy, Lâm Ngọc không nhịn được cười.
“Ồ, cậu thực sự muốn học ở đây à? Luôn cảm thấy có chút không đáng tin cậy.
Thôi quên đi.
Tôi sẽ nhờ bố tôi kiếm bệnh viện khác cho cậu.” Nguỵ Đào có chút lo lắng khi để Lâm Ngọc ở đây.
“Đừng nói thế.
Tiến sĩ Tống là một người có năng lực thực sự.
Tôi đến đây chỉ để học kỹ năng của mình.
Dù sao thì chúng ta cũng ohải ra khỏi bức tường cao và nhìn ra thế giới bên ngoài.
Đó là nơi chúng ta kết thúc.”
Hiệ tại đã đến thế giới này, Lâm Ngọc muốn nhìn ngắm các loại phong cảnh, đương nhiên trước đó hắn cần phải biết nhiều hơn về thế giới, có một ít năng lực tự bảo vệ mình.
“Đó là những gì tôi nói nhưng…”
“Yên tâm, ngươi phải biết, đây là trước đây cha ngươi tìm cho ngươi vị trí, hắn sẽ không có ý đồ hại ngươi.” Nói Lâm Ngọc không sợ khẳng định là nói dối, nhưng hiện tại hán cần một cái cơ hội tim hiểu thế giới bên ngoài.
“Được rồi, khi về tôi sẽ hỏi bố tôi.” Nghe Lâm Ngọc nói như vậy, Nguỵ Đào cảm thấy có lý.
“Nếu lớp cũ có hỏi khi nào tôi về, chỉ cần nói họ rằng tôi có việc làm”
Lâm Ngọc mời Nguỵ Đào quay lại nói vài lời.Trời đã muộn và khu ổ chuột không yên bình.
Nhìn bóng lưng Nguỵ Đào đi xa, Lâm Ngọc hít sâu một hơi, sau đó xoay người đi và trung tâm y tế, dù đây là thế giới gì, hắn, Lâm Ngọc đều ở đây.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...