Sau khi đùa giỡn vớ Nguỵ Đào một lúc, hai người quay trở lại.
Trên đường đi có rất nhiều người chào hỏi, trong đó có rất nhiều người hỏi thăm Lâm Ngọc về việc hắn thức tỉnh.
Lâm Ngọc chỉ cười không nói gì, không cần phài tuyên bố sự nghiệp của mình ở khắp nơi, hắn cũng không nói tới việc bắn con chim đầu tiên, hắn chỉ nói sau này nếu đắc tội ai thì sẽ không phải là phản đối hắn trước?
Trong khi có người hoài nghi, cũng có những người ngưỡng mộ.
Dù Lâm Ngọc thức tỉnh nghề nghiệp gì, dù chỉ là một thứ rác rưởi, hắn cũng đã trở thành người chuyên nghiệp, một trong mười phần trăm sau này hắn chỉ cần lấy được cơ sở giáo dục đại học tương ứng dựa trên nghề nghiệp của mình.
Và hầu hết trong số họ thậm chí không thể chạmtới ngưỡng thức tỉnh nếu đến tuổi hai mươi mà không thể thức tỉnh, học chỉ có thể đăng ký vào các trường học bình thường hoặc bỏ học.
Và nhóm người của Lâm Ngọc về cơ bản tương đương voiá việc được vào các cơ sở giáo dục cao hơn.
Ở một khía cạnh nào đó, Lâm Ngọc đã đánh bại một số lượng lớn người.
Sau khi từ chối hầu hết các yêu cầu hợp lý và không hợp lý, thậm trí cả một số ánh mắt tán tỉnh từ một số người hâm mộ.
Lâm Ngọc chỉ muốn quay lại ký túc xá và nghiên cứu bảng dữ liệu của mình trước đây.
Anh ấy vừa xem Golden Legend, và có rất nhiều.
Anh ấ thậm trí còn không có chú ý tới nó.
Bây giờ anh ấy có thời gian rảnh, anh ấy phải nghiên cứu nó một cách cẩn thận.
[Tên: Lâm Ngọc]
[Sức mạnh của tình bạn: Giai đoạn 1 và Giai đoạn 0]
[Tài năng: ???]
[Nghề nghiệp: lang băm]
[Tài năng nghề nghiệp: Tự học không cần thầy(vàng) (mỗi ngày học ngẫu nhiên một kỹ năng nghề nghiệp)] (không nghi ngờ gì, bạn là thiên tài, và thế giới thiên tài không cần thầy, hoặc anh ta không dựa vào về giáo viên, có thể rất Bạn sẽ sớm gặp khó khăn trong việc lựa chọn kỹ năng.)
[Kỹ năng chuyên nghiệp:
Kỹ năng bị động: [Hành nghề y mà không cần giấy phép (bạn có thể sử dụng tất cả các kỹ năng chuyên môn y tế và có khả năng xảy ra đòn chí mạng rất nhỏ)] (Chỉ cần tôi không có giấy phép, luật pháp không thể kiểm soát tôi.
Dù bạn mắc bệnh gì,tôi cũng dám chữa khỏi cho bạn, còn những đòn chí mạng, bạn có tin vào phép màu không?)
[Học hành không giỏi (tất cả các biện pháp điều trị đều có khả năng cao đạt được hiệu quả ngược lại)] (tôi chỉ là một lang băm, bạn có thể yêu cầu tôi bao nhiêu?)
Kỹ năng chủ động: [Bộ ba khoáng sinh ( C ) LV.1 (có thể loại bỏ hâu hết các tác động tiêu cực và phục hồi một lượng máu nhất định)] (Bạn có chắc thuốc của mình chưa hết hạn không? Có lẽ bạn có thể đặt cược vào một phép màu.)
Là người mới chuyển nghề, bảng dữ liệu rất lộng lẫy, lại có thêm một kỹ năng cấp C, bất kể có dễ sử dụng hay không thì ít nhất cũng là kỹ năng cấp C.
Kỹ ngăng cấp F là thấp nhất, cấp A là cao nhất, nghe nói còn có cấp S, nhưng tôi chưa nghe đến nói đến tiền bối của nó, lại có truyền thuyết như vậy.
Rất khó để có được các kỹ năng thông thường.
Mặc dù bạn có thể tự học nhưng hiệu quả rất kém.
Cách tốt nhất là đi săn Quái vật đôi khi đánh rơi một số vật phẩm, bao gồm cả đá kỹ năng.
Sau đó đến thời điểm khó chịu nhất.
Có đủ loại nghề nghiệp, và hầu hết các kỹ năng đều có nghề nghiệp tương ứng.
Vì vậy, bạn có thể đã nhận được một loạt đá kỹ năng, nhưng không có viên đá nào bạn có thể sử dụng.
Ngoài ra còn có vấn đề xác suất, tức là sử dụng đá kỹ năng không dẫn đến việc đạt được 100% các kỹ năng tương ứng.
Nó có xác suất thất bại nhất định.
“Để ta ngăn người lại, đây là một chiêu trò như vậy sao? Cảm giác giống như bốc một lá bài nào đó.
Khi vẽ nhân vật và rút vũ khí, vẫng chưa xong.” Lâm Ngọc chép chép miệng, mơ hồ có cảm giác là đã tham gia rất nhiều vào việc này.
Cạm bẫy, nếu không có sự bảo đảm, thủ lĩnh châu Phi có thể sẽ trở thành kẻ tráng tay trong suốt quãng đời còn lại.
Kỹ năng của anh ấy không có vấn đề gì, nhưng anh ấy là một kẻ lang băm và có kỹ năng thụ động không giỏi học hỏi.
Thành thật mà nói, anh ấy không muốn thử kỹ năng cấp C theo hướng ngược lại.
Nhưng Lâm Ngọc thật sự không hiểu được cái tài năng đó, ba dấu chấm hỏi đó có được coi là thức tỉnh hay không?
Lâm Ngọc cảm thấy khả năng cao là mình đã thưc tỉnh, nhưng vì lý do nào đó mà anh ta chưa thức tỉnh hoàn toàn.
Hoạc theo bản chất của thế giới, anh ta cần có một số vật phẩm hoặc nghi thức nhất định để thức tỉnh hoàn toàn.
Nếu trước đây, Lâm Ngọc cho rằng rất có thể là đá thức tỉnh có vấn đề, có thể là số lượng đá thức tỉnh không đủ dẫn đến có vấn đề về chất lượng.
Nếu là cái sau thì phải dựa vào may mắn.
Dù sao thì là cái nào đi nữa, hắn tạm thời không thể quan tâm đến nó.
Một tài năng chưa thức tỉnh cũng coi như không có gì.
“Anh ơi, đừng choáng váng.
Em đã thoả thuận với lão cha là ngày mai sẽ thu dọn đồ đạc và đến trình diện tại bệnh viện Tống.”
Nguỵ Đào thở dài, xem ra hán cần phải quan tâm đến anh trai mình nhiều hơn kể từ khi thức tỉnh, chắc chắn anh trai hán đã bị kích thích, có lúc sẽ choáng váng vô cớ.
“Phòng khám y tế của Song? Ở đâu?”
“Lát nữa tôi sẽ gửi địa điểm cho cậu, lát nữa chúng ta ra ngoài đi dâọ, đây là lần đầu tiên cậu đến thăm, mang theo quà, không cần phải đắt tiền, lão gia gia đã trả tiền rồi, cho nên đó cũng chỉ là hình thức thôi, nhưng hoàn cảnh của bạn có chút đặc biệt nên Bian đồng ý rằng bạn sữ học việc tối đa ba tháng.
Khi nói những lời này, trên mặt Nguỵ Đào lộ rõ vẻ khinh thường.
“Gia đình bạn làm nghề gì?”
Điều này khiến cho Lâm Ngọc có chút tò mò.
Anh chàng này bình thường đều tiêu tiền rất xa hoa, nhưng lại chưa bao giờ lo lắng về tiền bạc.
Trước đây Nguỵ Đào thường giúp đỡ tiền bối, nhưng tiền bối luôn từ chối sự giúp đỡ của Nguỵ Đào vì lòng tự trọng thấp hoặc vì lý do khác.
Lâm Ngọc không quan tâm, hán chỉ tò mò xem gia đình tiểu mập mạp có bao nhiêu tiên mà thôi.
“Lão cha đang mày mò đá kỹ năng, nhưng kiếm không được bao nhiêu tiền, chỉ đủ ăn uống thôi.” Nguỵ Đào xua tay, như lạc đà nói nhà ta chỉ đào mấy cái giếng dầu thôi, vậy là được rồi, không đáng nhắc tới.
“Được rồi, hôm nay tôi được coi là người ăn lớn, dù sao tôi cũng không có việc làm, bây giờ tôi đi trước.”
Lâm Ngọc cong môi tự hỏi số tiền kiếm được đến một mức độ nhất định thì nó chỉ là một con số đúng không? Người giàu không thích tiền phải không?
“Nó không khao trương như bạn nghĩ đâu.
Thực sự có quá nhiều người hút máu.
Ông già chỉ may mắn thôi.
Ông ta bán một số đá kỹ năng và gia đình ông ta có một ít tiền.
Nhưng công việc kinh doanh này quá nguy hiểm và ông ta không làm như vậy.” không muốn tôi chết tiệt, bạn tôi muốn trở thành bác sĩ.
Nguỵ Đào tưa hồ biết hán suy nghĩ quá nhiều.
“Bất quá hiệ tại thật sự sớm, đi thôi, ta cùng ngươi đi xem xem.
Vì ca ca cống hiến, khi nào ngươi có thể gọi ta là cha?”
Nguỵ Đào vẻ mặt nghiêm túc, lúc đầu Lâm Ngọc còn có chút cảm động, nhưng sau đó lại nghe thấy tên kia nói bậy, suýt chút nữa tát hắn một cái.
Nhưng Lâm Ngọc biết đó chỉ là một trò đùa nên hai người đã ra phố mua một sôa món qua đơn giản.
Nó thực sự đơn giản, đơn giẩn đến mức Lâm Ngọc chưa kịp phản ứng thì đã kết thúc.
“Chúng ta mang cái này tới nhé?” Lâm Ngọc nhìn đống bút ký muòi đô trên tay, trong lúc nhất thời nói không nên lời.
Kiếp trước làm mất bút, nhưng kiếp này bác sĩ không nói.
Không có bút có thể sử dụng tại nơi làm việc?
“Vậy ngươi còn muốn mang theo cái gì? Đây là vấn đề hình thức, tặng gì không quan trọng, chỉ cần cho là được, không có đồ đắt tiền, ngươi có đủ tiền không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...