Editor: Waveliterature Vietnam
Nghe thấy giọng nói này, phía sau lưng của Đường Lăng bắt đầu nóng lên, và rồi cả người anh ướt đẫm mồ hôi.
Trên thực tế, từ khi bắt đầu bước vào ngôi nhà lụp xụp này, Đường Lăng đã biết rằng chắc chắn có một thứ gì khác ở trong nhà.
Nhưng anh cũng tuyệt đối không tin vào thứ được nói ra từ miệng Lạc Ly đó là "ma", ngược lại trong trong lòng anh luôn luôn có một cảm giác rằng thứ có thể phá giải trận pháp thứ hai, ẩn trong ngôi nhà này còn một cái gì đó sẽ không nhất thiết phải xuất hiện?
"Đường Lăng." Lạc Tân giữ chặt bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi của Đường Lăng.
Hiện tại Lạc Ly đã không chọn cách trốn sau Lạc Tân nữa mà thay vào đó là đi theo Đường Lăng.
"Anh ơi." Lạc Tân cắn môi dưới, và tiếng cười không ngớt khiến cô vô cùng hoảng hốt, nhưng ngay sau đó cô đứng dậy đi theo Đường Lăng và Lạc Ly.
Dù thế nào, ba người vẫn phải ở bên nhau, dù sao Đường Lăng cũng đã dấn thân vào con đường này, cô cũng không thể bỏ rơi Đường Lăng và anh trai mình được.
Phần còn lại chỉ là sự lựa chọn của Đường Lăng.
Hít một hơi thật sâu, Đường Lăng không hề suy nghĩ nhiều, mặc dù tiếng cười kia cỏ vẻ kinh dị đáng sợ, làm cho người ta hoảng loạn nhưng không thể lúc nào nó cũng dừng lại ở đây, phải không?
Đường Lăng tin vào phỏng đoán của chính mình, càng tin vào phán đoán trực quan của Lạc Ly.
Anh căn bản là không dừng lại, leo lên bảy bước còn lại và tiến vào hành lang tối.
Khi anh vừa bước lên hành lang, tiếng cười kỳ lạ kia đột ngột dừng lại nhưng ngay sau đó toàn bộ hành lang lại tiếp tục phát ra âm thanh.
Ở trên tường có gắn rất nhiều nến và chúng đều đang sáng.
Nhưng những ngọn nến này tỏa ra một anh sáng xanh kì lạ, lắc lư và chiếu sáng toàn bộ hành lang tối tăm.
Lạc Ly và Lạc Tân đều đang trốn đằng sau Đường Lăng bởi vì căn bản là họ không dám bước ra.
"Lạc Tân, con đường này có lẽ là đúng." Đường Lăng nhìn về cuối hành lang, mặc dù bây giờ chỉ có ánh nến mờ ảo nhưng anh vẫn có thể nhìn thấy một cánh cửa khép kín ở cuối hành lang.
Có lẽ, sau khi mở cửa ra, đó sẽ là lối thoát thực sự.
Đường Lăng có linh cảm như vậy.
"Ta không dám khẳng định." Ngay bây giờ, cho dù tiếng cười kỳ lạ đã dừng lại nhưng trong lòng Lạc Tân vẫn còn cảm giác khó chịu vô cùng.
Về phần Lạc Ly, mặc dù anh ta cứ luôn miệng nói rằng phải chọn con đường này, và anh ta chỉ việc đi theo Đường Lăng, nhưng anh ta là người sợ hơn bất kỳ ai khác.
"Mặc kệ đi, hãy tiếp tục đi tới." Đường Lăng không phải là không sợ hãi, nhưng sau tất cả, những điều chưa biết sẽ luôn khiến mọi người bất an, nhưng cũng không phải là hoàn toàn không có biện pháp."
Do đó, Đường Lăng đã tiến thêm một bước.
Lạc Ly lúc này đang nắm lấy góc áo của Đường Lăng cũng tiến thêm một bước.
Bước này vừa mới được thực hiện, chân còn chưa chạm đất.
Thì lại vang lên tiếng thở dài của một ông già, tiếp theo là vài tiếng ho khan.
"À." Lạc Ly sợ hãi và nheo cổ lại.
Đường Lăng xiết chặt tay tạo thành nắm đấm và kiên định đấm trên mặt đất, sau đó lại tiến lên một bước.
Họ vừa mới đặt chân xuống.
Trong hành lang, có rất nhiều âm thanh kì lạ liên tục vang lên.
Đường Lăng nhìn kỹ hơn và thấy trên bức tường không chỉ có một cánh cửa gỗ mà là có hơn một chục cánh cửa gỗ.
Những cánh cửa và bức tường bằng gỗ này có màu sắc giống nhau, hơn nữa cũng không có dấu hiệu rõ ràng của khung cửa, cho nên thoạt nhìn, họ nghĩ rằng đó là một bức tường.
"Con ma đang đến." Lạc Ly sợ hãi đến nỗi giọng nói của anh ta trở nên rất nhỏ, một người đàn ông cao lớn như vậy lúc này lại đang co rúm lại ở phía sau Đường Lăng.
Lạc Tân trong lòng cũng vô cùng sợ hãi, nhịn không được nắm lấy cánh tay của Đường Lăng.
"Sợ cái gì chứ! Dù sao sau này nếu chúng ta chết cũng sẽ trở thành một con ma, cùng lắm thì..." Đường Lăng không phải là không sợ hãi, nhưng hiện tại Lạc Ly đang vô cùng bất an, vì vậy anh phải trấn an hai anh em họ.
Không ngờ anh ta còn chưa kịp nghĩ xong thì lúc này, có rất nhiều thân ảnh bay ra từ cánh cửa.
"Đó là ảo ảnh của trận pháp, chúng ta có thể đã chọn sai đường." Giọng nói của Lạc Tân phát ra từ phía sau Đường Lăng một cách vội vàng.
Đường Lăng nhìn chằm chằm vào mười mấy thân ảnh trước mặt. Sau khi nhìn kỹ hơn, anh thấy rằng những thân ảnh này rất kỳ lạ.
Chiều cao của nó không quá hai phần ba so với người bình thường. Mặc dù toàn bộ cơ thể chúng được che bởi áo choàng đen, nhưng khi nhìn ở chỗ không được che chắn, chúng lại trông vô cùng yếu ớt.
Họ đều kéo mũ trùm đầu cho nên không thể nhìn rõ mặt, nhưng Đường Lăng có thể nhìn thấy hình ảnh ở phía dưới mũ trùm đầu. Đó có phải là mắt không?
Nhưng cho dù đó có phải là mắt hay không, đây cũng chắc chắn không phải là một con người bình thường.
Tay trái Đường Lăng cầm con dao dài bằng hợp kim được lấy từ lưng. Bây giờ, dù đây là con đường sai hay là lần thử nghiệm cuối cùng, nếu đã đến đây rồi thì hãy chiến đấu thôi.
Đường Lăng cầm con dao và bắt đầu đi về phía những con quái vật mặc áo choàng đen, nhưng lúc này, giọng nói của một ông già lại vang lên.
"Gona ngcua, ÈYe gahηθ...."
Ngôn ngữ này quả thực rất lạ, mà Đường Lăng sau khi được Côn khôi phục trí nhớ, anh đã nắm được thành thạo một số ngôn ngữ phổ biến. Chỉ cần nghe một vài từ thôi, anh cũng có thể biết được đó thuộc loại ngôn ngữ nào.
Nhưng bây giờ, ngôn ngữ mà ông già này nói khiến cho Đường Lăng thực sự không thể hiểu được, ngay cả nó thuộc về khu vực nào anh cũng không thể phân biệt được.
Lạc Ly lúc nãy cũng vô cùng bối rối, anh nấp sau Đường Lăng và nhìn xung quanh.
Chỉ có Lạc Tân, cô dường như có thể hiểu được một chút về loại ngôn ngữ phát ra từ hành lang này và sau đó cô bắt đầu nói gì đó.
Tuy nhiên, Lạc Tân nói rất nhỏ cho nên Đường Lăng không thể hiểu Lạc Tân rốt cuộc là đang nói gì?
Nửa phút sau, giọng nói của ông lão dừng lại. Đường Lăng nhìn Lạc Tân và anh muốn hỏi về những thứ cô nói lúc nãy.
Đột nhiên có một thứ rơi xuống từ trần hành lang, và nó rơi xuống trước mặt ba người họ.
Đường Lăng đã không do dự và nhặt nó lên, anh thấy rằng trong lòng bàn tay có một đồ vật rất lớn và đẹp, mặt trên là một viên kim cương và phía dưới là một hình trụ.
Vật thể này chắc chắn là được làm bằng một hợp kim phát sáng với ánh sáng màu trắng bạc.
Trên vật thể này, có những hoa văn phức tạp được chạm khắc, nhưng nhìn kỹ vào giữa những hoa văn này sẽ thấy có một số biểu tượng ma thuật, bao quanh toàn bộ vật thể.
Quan trọng là, một viên đá quý màu xanh khổng lồ được dát vào giữa vật thể hình kim cương.
Viên đá quý màu xanh này trong suốt như pha lê, tinh khiết và hoàn hảo, ở dưới ánh nến phát ra một ánh sáng vô cùng lung linh làm cho người ta mê đắm.
Đường Lăng là một người rất tham lam cho nên chắc chắn anh sẽ bỏ thứ này vào ba lô, thế nhưng nó đã bị Lạc Tân cướp mất.
Sau đó, cô kéo tay Đường Lăng và dùng viên đá kia đâm vào ngón tay của Đường Lăng.
"A, ta đau, tại sao lại làm vậy." Đường Lăng nói nhỏ, anh không nghĩ ở dưới viên đá đó lại còn có một cây kim ẩn giấu, cũng không biết Lạc Tân lấy nó từ đâu mà lại đâm trực tiếp vào ngón tay của Đường Lăng.
Đường Lăng hô nhỏ một tiếng, rồi có một giọt máu chảy ra nhưng lại bị hấp thụ vào thứ kỳ lạ này.
Sau đó, viên đá kia phát ra một ánh sáng giống như hiện tại, đánh vào Đường Lăng, làm cho cơ thể của Đường Lăng bị tê liệt, và sau đó trong não đột nhiên xuất hiện hơn một chục điểm màu xanh.
Trong tiềm thức, Đường Lăng nhận ra rằng anh sẽ phải sử dụng sức mạnh tâm linh của mình để thiết lập mối liên hệ nào đó với những điểm sáng màu xanh này.
Tuy nhiên, anh cảm thấy dường như đối với những điểm màu xanh nhạt sức mạnh tinh thần của anh là không cần thiết, trong thời gian ngắn, bất kể anh có cố gắng thế nào thì cũng không thể thiết lập mối liên hệ với những điểm màu xanh của ánh sáng.
Toàn bộ quá trình chỉ mất hai mươi giây.
Sau khi những nỗ lực của Đường Lăng thất bại, những điểm sáng màu xanh biến mất trong đầu Đường Lăng
Không có cách nào để kiểm soát nó sao? Lạc Tân hỏi một câu.
Mặc dù Đường Lăng không biết phải kiểm soát cái gì, nhưng anh nghĩ rằng chắc chắn là có liên quan đến những điểm sáng màu xanh đó. Anh lắc đầu và cảm thấy có chút mất mát.
Ánh mắt của Lạc Tân cũng hiện lên sự thất vọng, và sau đó cô hướng về phía vật thể kia.
Sau hai mươi giây, Lạc Tân bắt đầu thất vọng.
"Quên đi, chúng ta không thể nhận được một món quà sau khi phá giải trận pháp thứ hai được." Lạc Tân thất vọng nói.
"Ý ngươi là gì? Ngươi hiểu những gì ông già kia nói sao?" Đường Lăng hỏi.
"Không thể nói là hoàn toàn, nhưng ta hiểu một phần. Đây là " Scott" một loại ngôn ngữ ma pháp.
"Lạc thị đã từng nghiên cứu qua loại ngôn ngữ này, và cũng từng tìm thấy một số thông tin, cái gọi là nghiên cứu ngôn ngữ ma pháp, ta cũng học được một ít, thật không ngờ bây giờ lại dùng đến." Lạc Tân giải thích.
Ngôn ngữ ma pháp? Đường Lăng vừa định hỏi gì đó, nhưng Lạc Ly không hài lòng. Bây giờ anh ta không hề tỏ ra sợ hãi. Dù sao, những tên mặc áo choàng đen đó vẫn bất động. Anh ta nói một cách phẫn nộ: "Em gái, em đã đâm Đường Lăng và tự đâm mình. Tại sao lại để lại mình ta và nói rằng mọi thứ đã thất bại?
"Ngươi chưa hồi phục hoàn toàn, hiện tại là không đủ khả năng..." Lạc Tân chưa nói xong, Đường Lăng đã trực tiếp lấy vật thể đó từ tay Lạc Tân sau đó đâm vào tay Lạc Ly.
"À." Lạc Ly hét lên và tức giận nói với Đường Lăng: "Ngươi chưa nói gì mà đã..."
Anh ta còn chưa nói xong, cả người đột nhiên ngây ngẩn, rồi đứng bất động giữa hành lang, dường như đang ở trong trạng thái không thể giải thích được.
Đường Lăng đem vật kì lạ đó đưa cho Lạc Tân và nói: "Mặc dù Lạc Ly vẫn chưa phục hồi, nhưng như vậy không có nghĩa là tài năng của anh không tồn tại, nhưng ta nghĩ là Lạc Ly là người có khả năng nhận được một món quà"
"Ngươi thực sự đã hiểu anh trai của ta." Lạc Tân mỉm cười và nói: "Ngươi có phải là rất muốn biết ông già kia đã nói gì đúng không?"
"Kì thực ta không quá chắc chắn nhưng hình như ông ta nói sau khi phá giải ma trận thứ hai, ông ta sẽ để lại một số quà tặng, là "con rối" hoặc một cái gì đó, nếu ngươi có duyên phận thì đương nhiên có thể có được "con rối" này và kiểm soát nó. Chìa khóa để kiểm soát nằm ở thứ vật thể kì lạ kia. Ngươi chỉ cần sử dụng cây gậy ánh sáng xanh để đâm vào ngón tay và thả một giọt máu vào máu của chính mình vào, làm như vậy có thể kiểm tra xem ngươi có kiểm soát được nó hay không."
Đường Lăng chống cằm: "Thực sự là có một ngôn ngữ ma pháp sao?"
"Chà, phải nói thế nào đây? Cũng không thể nói đây là một ngôn ngữ. Nói chính xác, nó phải là một phương thức của ngôn ngữ, giống như câu thần chú của thần chú phương Đông...
"À." Đường Lăng gật đầu, trong lòng anh đột nhiên có một cảm giác kỳ lạ. Tại sao truyền thuyết của một số nền văn minh trước đây lại trở thành hiện thực trong kỷ nguyên mặt trăng tím? Liệu có mối liên hệ nào ở giữa hai nền văn minh không?
Hoặc là nói, những gì nền văn minh trước đây đã bỏ lỡ một cái gì đó, nhưng ngược lại kỷ nguyên mặt trăng màu tím lại thừa kế được nó?
Nếu giả định này là đúng, có nghĩa là đã có một nền văn minh trên hành tinh này trước thời kỳ tiền văn minh?
Tuy nhiên, bằng chứng ở đâu ra? Ít nhất các hồ sơ của tiền văn minh đã không để lại một ghi chép như vậy.
Cuộc trò chuyện giữa Đường Lăng và Lạc Tân đã vượt quá hai mươi giây và đã có khoảng hai phút trôi qua thế nhưng Lạc Ly vẫn bất động.
Đường Lăng nhàm chán chờ đợi, và đi đến một tên mặc áo choàng đen gần nhất để kéo mũ trùm của hắn xuống.
Anh muốn xem rốt cuộc có gì xảy ra với những tên mặc áo choàng đen này? Và rồi anh đã bị sốc bởi khuôn mặt dưới mũ trùm của họ.
Đó là một khuôn mặt anthropomorphic, một khuôn mặt vô cùng quái dị, mũi, lông mày và miệng giống như những nét vẽ nguệch ngoạc của một đứa trẻ bằng sơn đỏ trong một khuôn mặt trắng bệch.
Về phần mắt, đó là hai lỗ tròn phát ra ánh sáng màu xanh.
Ông gia kia đã vẽ cho chúng đúng không? Mắt thẩm mỹ quả thực là không tốt lắm!
Sau khi Đường Lăng bắt đầu thích ứng, anh tò mò lấy tay vỗ vào mặt của những con rối, từ tay truyền đến một âm thanh vô cùng sắc nét, giống như tiếng của gốm và kim loại và sau đó Đường Lăng lại tiếp tục mở một chiếc áo choàng khác ra.
Dưới chiếc áo choàng là một hình dáng vô cùng buồn cười, cơ thể giống như một cây gậy tre kết nối với tứ chi.
Tuy nhiên, nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy các chi trên cơ thể lại được vẽ rất phức tạp. Mặc dù chỉ mới nhìn thoáng qua mô hình này nhưng Đường Lăng lại cảm thấy vô cùng quen thuộc. Các đường nét trên các công cụ của siêu công nghệ là khác nhau, nhưng có cảm giác như chúng đến từ một nền văn minh.
Nghĩ đến đây, Đường Lăng đã đi nhặt cánh tay trái của con rối. Anh muốn thử xem kết cấu của con rối này có chắc chắn không?
Vào lúc này, ở phía sau phát ra âm thanh từ những con rối, giống như âm thanh động đậy của xương trong toàn bộ cơ thể vang lên.
Đường Lăng theo bản năng ngẩng đầu lên, con rối lúc này quay đầu lại đối diện với Đường Lăng.
Ánh mắt mờ nhạt, không hề có tí cảm xúc nào đã khiến Đường Lăng nổi hết da gà.
Lúc này, ở phía sau, Đường Lăng mỉm cười và bất ngờ đấm vào con rối. Con rối cũng hơi bất ngờ nhưng ngay sau đó lập tức giơ nắm đấm lên để phản công lại Đường Lăng.
Đường Lăng cũng không hề bị thương, còn con rối thì lùi lại vài bước.
Tuy nhiên, nắm đấm của Đường Lăng truyền đến một cảm giác đau nhói, con rối cho dù phải chịu đựng cú đấm của Đường Lăng nhưng tuyệt nhiên lại không có bất kì biến dạng nào!
"Được lắm!" Đường Lăng nhịn không được cảm thán một câu trong lòng, sau đó quay đầu nhìn Lạc Ly và nói, "Đừng di chuyển, hãy để ta thử thực hiện với một con dao."
Lạc Ly bĩu môi, thực sự có thể thành công sao?
Lúc này, Đường Lăng đã giơ con dao dài bằng hợp kim trong tay và hướng tới phía con rối chém xuống.
"Ầm" một tiếng, con dao dài bằng hợp kim trong tay Đường Lăng bị đẩy lùi, áo choàng của con rối bị cắt đứt, trên cơ thể của chúng chỉ xuất hiện một vết trầy xước rất nhỏ.
Rắn chắc đến vậy sao? Cả Đường Lăng và Lạc Tân đều tỏ ra bất ngờ. Sức uy hiếp của những con rối này, đối với Hội đồng sao thực sự là không quá lớn!
"Này, các ngươi tự tin đến vậy sao? Hóa ra ta có thể kiểm soát những con rối này!" Lạc Ly tự hào nói.
"Chà, quả thực thì ta rất tự ti, sau này tất cả những chuyện liên quan đến Hội đồng sao sẽ giao cho ngươi." Đường Lăng hướng về phía Lạc Ly dựng ngón tay cái lên.
Nhưng đồng thời, anh thực sự bắt đầu mong chờ địa điểm bí mật số 9 này, không biết nó thực sự thừa kế cái gì?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...