Kỷ Nguyên Ánh Trăng Mờ

Editor: Waveliterature Vietnam

Không có cách nào để chấp nhận rằng nó đúng.

Cho dù là Phi Long lần đầu tiên biết chuyện đến sau này, cũng không có cách nào để chấp nhận một nền văn minh khác ẩn giấu trên hành tinh này.

Sau những thay đổi mạnh mẽ của thời đại, ngọn lửa lại bùng lên, đầy tham vọng, muốn đốt cháy cả mặt đất.

Hắn vỗ vai Đường Lăng mà nói: "Đương nhiên, không có kết quả cuối cùng về chuyện này, nhưng câu đố chắc chắn sẽ được tiết lộ. Có thể nghĩ rằng đó là một điều tốt, nhưng hãy suy nghĩ rằng không phải đơn giản mà phủ nhận hết mọi việc."

"Nếu hành tinh của chúng ta là một cây táo. Sự tiền văn minh của cây táo này vẫn chưa bị ăn mòn, thì có thể hiểu rằng không có sự hiểu biết hoàn toàn về thế giới dưới lòng đất."

Đường Lăng gật đầu, hắn đồng ý rằng suy nghĩ của Phi Long không dễ gì phủ nhận mọi thứ.

"Dù thế nào đi nữa, bọn họ ở trên mặt đất, chúng ta ở dưới chân. Giống như những con chuột tham sống sợ chế. Nếu không phải là sự biến động của nền văn minh, chúng căn bản không dám lộ diện." Phi Long vứt điếu thuốc chỉ vào những xác chết của đồng loại dưới mặt đất mà nói: "Ngươi nhìn kỹ đi, không giống như những con chuột sao?"

Đường Lăng có một cái nhìn ghê tởm, liếc mắt trông những xác chết của chủng tộc dưới mặt đất, đúng thật là năm phần là giống người, năm phần là giống chuột.

Mỏ nhọn, tai nhỏ, mắt đậu xanh lớn, tóc nâu, tay chân giống như người, nhưng lại có nanh vuốt sắc nhọn.

"Thật vậy, có nét gì đó giống những con chuột." Đường Lăng đồng ý sâu sắc với những lời nói của Phi Long.

"Cho nên, về sau có đánh nhau bọn chúng cũng không dám thò cái đầu ra." Phi Long nghiêm túc nói.

"Nhưng mà ngươi…." Đường Lăng liếc mắt nhìn Phi Long.

Phi Long liền ho dữ dội, ghé sát vào Đường Lăng nhỏ nhẹ nói: "Là một chiến binh mặt trăng mới, sau này người phải chiến đấu hi sinh vì mặt trăng… Khi đã làm tử nguyệt chiến sĩ, ngươi không cần phải lo lắng về cơ thể của mình, hình ảnh của đội trưởng ta đây là hình tượng sao?"

"Ồ…."Đường Lăng không ý kiến gì.

"Ngươi còn muốn bị đánh nữa?" Phi Long cau mày.

"Ngươi muốn giết ta, giết ân nhân cứu mạng ngươi. Đúng vậy, trong lòng ngươi sẽ không có gánh nặng, nếu ngươi đối xử với ân nhân cứu mạng của ngươi như thế này." Đường Lăng k thèm nhìn Phi Long, cúi đầu, giọng nói có phần bực tức, thì cầm cằn nhằn.

Phi Long nghĩ rằng nếu làm thịt Đường Lăng sẽ có chút xao động, tại sao trước đây lại xem trọng, có cảm tình với tiểu tử này? Hắn căn bản là một tên vô lại.

"Ngươi muốn thế nào?" Phi Long nghiến răng nghiến lợi.

"Hàng rào hy vọng, mỗi ngày tôi đều ăn không đủ no." Đường Lăng hai mắt tỏ ra vẻ ngây thơ, chân thành, nghiêm nghị đến không dối lừa.

Phi Long thở dài nhẹ nhõm, nếu là hy vọng có thể giải quyết chuyện tình cảm này, coi như là không có gì phiền toái, hắn dù thế nào cũng đường đường là đội trưởng của tử nguyệt, vẫn là có một chút lưu luyến hàng rào hy vọng.


Tuy nhiên, cũng không quá nhiều, với tư cách là một tử nguyệt chiến sĩ, tu luyện cũng hao tổn là rất đáng kinh ngạc. Nếu không, giống như tử nguyệt chiến sĩ Leno sẽ không quá tham lam đối với con thu hung dữ hạng ba của Đường Lăng.

Phi Long cũng không chống lại yêu cầu của Đường Lăng, vì vậy hai người nhanh chóng nói về giá trị của một trăm hàng rào hy vọng.

Dĩ nhiên, Đường Lăng yêu cầu Phi Long phải thông qua một cách quang minh chính đại cho hắn, nếu lén lút lấy hàng rào hy vọng, sẽ có rất nhiều rắc rối cho hắn ta.

Vì giá cả đã được thương lượng, hắn cần có một lý do hoàn hảo, nghĩ đến đây đột nhiên Phi Long hỏi Đường Lăng: "Vậy ngươi phải nói lý do tại sao ngươi xuất hiện ở đây? Bởi vì nhiệm vụ?"

Thời điểm Phi Long xuất hiện là hợp lý, cuộc chiến vừa mới kết thúc, hắn không biết rằng hàng rào hi vọng đã có nhiều chuyện xảy ra.

Đường Lăng không hề giấu diếm Phi Long tính toán của mình, dù sao cũng trở lại hàng rào hy vọng, Phi Long cũng rất nhanh biết mọi chuyện.

Tuy nhiên, tại sao anh ta xuất hiện ở đây, Đường Lăng sẽ không nói với hắn ta sự thật, hắn ta không thể tiết lộ hết kế hoạch bí mật của mình.

Hắn ta cố tình che dấu một số điểm mấu chốt, sau đó có lý do hợp lý để xuất hiện ở đây.

Sau khi dễ dàng nói xong tất cả những điều này, thần sắc của Phi Long trở nên khác thường rất nặng nề, hắn trầm mặc, im lặng một lúc lâu.

Ở đằng xa, một nhóm chiến binh từ hàng rào hy vọng đi tới bên này.

Như Đường Lăng đã dự tính, sau cuộc chiến sẽ xảy ra tình huống bất thường như vậy, hàng rào hy vọng sẽ đến tra hỏi.

"Sau khu an toàn số 17, dòng nước ngầm sẽ trở nên rất hỗn loạn. Ngươi có thể nắm thời gian lâu hơn….Về sau, nếu ngươi gặp phiền toái gì, có thể tìm ta, điều kiện đầu tiên là ngươi phải chiếm giữ chính nghĩa và đạo lý." Phi Long cũng nhìn thấy bên kia một đội quân chiến sĩ đi tới, bỗng nhiên mở miệng nói với Đường Lăng một câu như vậy.

"Được, tôi sẽ không khách khí. Như vậy sẽ lãng phí lòng hảo tâm của đội trưởng Phi Long." Đường Lăng giả vờ làm bộ mặt cảm động, mặc dù khuôn mặt anh đang sưng lên, thoạt nhìn trông hắn như một con lợn rừng.

Phi Long muốn tự tát vào mặt mình, vì cái gì mà phải xao động? Tiểu tử này có xứng đáng để được chiếu cố?

Nhưng tiếp theo, Phi Long vẫn không thể ưỡn mặt nghiêm nghị nói với Đường Lăng: "Ta không thể che chở được hết cho ngươi! Ngươi phải biết rằng, hôm nay ta đã cứu ngươi, chính ta đã liều mạng giết chết con chủng tộc dưới nền đất này…"

"À?" Đường Lăng chớp chớp đôi mắt.

"Phải nói như vậy!" Phi Long còn hơi tức giận, sau đó lại xem như không có gì nói: "Bây giờ, chúng ta hãy dành thời gian để xác nhận chi tiết…."

**

Hàng rào hy vọng, doanh trại dữ trữ thứ nhất.

Bên trong là tiếng reo hò cuồng nhiệt, tiếng cười đùa cùng men rượu.


Đây là chỗ của tiểu đội Mãnh Long, nơi huyệt động này tọa lạc quá sơ sài.

Bọn họ chia chác cho nhau những bình rượu miễn phí, và hiếm hoi những người được gọi là đàn anh đến cướp bóc, bởi vì mọi người đều biết cái ngày này, đại vương của tiểu đội Mãnh Long đã hy sinh.

Hy sinh ở chiến trường, là một điều vinh quang.

Mà quấy rầy chiến hữu là một điều đáng xấu hổ cho những người đang buồn vì đồng đội của họ.

Cho nên, Áo Tư Đốn có thể uống một thời gian vui vẻ, là một người đóng cửa phiến môn, trong lòng Áo Tư Đốn không thể thoát khỏi bóng ma, từ chiến trường trở về hàng rào hy vọng đã lâu, trong đầu hắn vẫn hiện lên hiện trường đóng cửa đó.

"Nếu… Đóng cửa lại, ta cũng đi ra ngoài cùng với Đường Lăng." Nghĩ đến đây, Áo Tư Đốn hét lên và uống một ngụm rượu.

Nhưng chẳng mấy chốc, rượu trong tay anh đã bị Vi An lấy mất, sau khi trở lại hang, cô gái liền khóc lóc rồi cuối cùng ngã gục xuống, cô cần một thứ gì đó có mà cô có thể trút giận.

Tại thời điểm này, rượu là một sự lựa chọn tốt nhất.

Một ít rượu trái cây cay độc chảy qua cổ họng, sự kích thích bất ngờ lại làm cho Vi An lại sặc ra nước mắt.

Mơ màng, cô ngước lên, như thể cô vẫn thấy Đường Lăng ngồi ở cửa hang, với dáng vẻ cà lơ phất phơ.

Hắn ta mỉm cười, đôi mắt man mác u sầu, và mái tóc đen của anh ta….Tất cả các chi tiết như vậy lại khó có thể làm cho người ta quên.

Mà chính anh ta cuối cùng cũng xuất hiện, nhưng mà bóng dáng hắn đang ở trên nóc nhà, không hiểu sao khoảnh khắc này cô lại có cảm giác an toàn, càng làm thêm cho người ta hoài niệm.

Ai có thể tin được rằng, một người thiếu niên tài giỏi như vậy, đã chết như thế này?

"Vi An." Kristina lấy bình rượu trong tay Vi An, ôm lấy Vi An.

Dù chỉ mới mười lăm tuổi nhưng cảm giác mối tình đầu thật đẹp, sợ rằng bóng dáng Đường Lăng sẽ mãi mãi khắc sâu vào trái tim Vi An.

Kristina là một cô gái đa cảm, cô ấy có thể hiểu được nỗi buồn này. Thực tế, Đường Lăng là một chàng trai đáng yêu, rất đáng tin cậy, Kristina cũng buồn bã không kém đối với sự hi sinh của Đường Lăng.

Cho nên, cô cảm thấy không nên an ủi trong lời nói, chỉ có thể ôm chặt Vi An, cúi đầu lặng lẽ lau nước mắt.

Và cô lại cầm lấy chai rượu trong tay Kristina, lặng lẽ uống hết sạch.

Cô trả hết nợ tình, cô còn có thể tự hỏi rằng nếu lúc này Đường Lăng không chết, bộ dạng của anh sẽ như thế nào?


Thực tế vô hình, hắn đã trở thành trung tâm của mọi người, có những thời điểm quan trọng để dựa vào, hắn là người lãnh đạo tất cả. Trên thực tế —— hắn nên là đội trưởng.

Theo truyền thống của khu an toàn số 17, bọn họ đều may mắn tốt nghiệp, trở thành tử nguyệt chiến sĩ, bọn họ sẽ tự nhiên trở thành một đội tác chiến, và tên kia chính là thủ lĩnh của cả đội.

Bởi vì bọn họ là 7 người đầu tiên, lần đầu tiên có 7 người cùng vào doanh trại dự bị lần thứ nhất, từ trước đến giờ không cũng không có nhiều người như vậy… Hừ Khắc tên kia đã không muốn tốt nghiệp và trở thành đội trưởng?

"Đội trưởng." Cô lắc lắc cái bình rượu, trống rỗng.

Muốn uống nữa mà rượu cũng chẳng còn!

Áo Tư Đốn lớn tiếng chửi thề, nói rằng anh ta muốn cướp một chai rượu.

Hai mắt Andy thất thần, từ khi trở về đến giờ, anh bị cuốn vào bầu không khí bi thương bao trùm, đến giờ vẫn không hề nói một lời nào.

Thật sự là một bầu không khí tồi tệ, cực tệ! Không ai nghĩ rằng cái chết của Đường Lăng lại làm mọi người không thể chấp nhận được.

"Đến giờ nghỉ ngơi rồi." Amir đứng dậy, nói một câu như vậy, hắn cũng uống rượu, tâm tình của hắn vẫn phức tạp khác thường, khó có thể hiểu được.

Mặc dù trận chiến kết thúc vì cú đánh không thể giải thích của tay thành chủ, mặc dù hàng rào hy vọng hiện tại là khoảnh khắc chè chén say sưa, nhưng lý trí nói cho hắn, ngày mai mọi thứ vẫn có thể tiếp tục, vẫn sẽ như vậy, thời gian nghỉ ngơi bây giờ là vô cùng quý giá.

"Ta phải đi ra ngoài, ta muốn đi tìm rượu." Áo Tư Đốn đẩy Amir.

Lúc này Amir trầm mặc từ phía sau kéo mạnh người Áo Tư Đốn lại: "Ngươi đừng gây rắc rối. Mọi người nên đi ngủ, nhìn vào thực tế đi."

"Ha ha. Ngươi có quyền lực gì mà đòi chỉ huy ta? Ngươi cho rằng ngươi là Đường Lăng, là ở thời điểm quan trọng có thể dẫn dắt mọi người, ngươi có thể hi sinh bản thân mình không?" Áo Tư Đốn liếc nhìn Amir với một cái nheo mắt, rõ ràng là anh ta đang say xỉn.

Amir nắm lấy áo của Áo Tư Thước, rồi đột nhiên siết chặt, có chút run rẩy, hắn cúi đầu.

"Áo Tư Đốn." Kristina nhịn không được quát to vào Áo Tư Đốn, hắn ta đang rất tồi tệ, chẳng lẽ

Đường Lăng chết đi, tình bạn và sự đoàn kết hòa thuận trước nay bên nhau lại biến mất?

"Có cái gì không đúng? Chỉ là hắn ta vẫn, vẫn duy trì cái gọi là lý trí! Hay là do Đường Lăng không còn nữa, ôi, Đường Lăng không còn nữa, hắn sẽ nhanh chóng đứng ra thay thế vị trí của anh ta được chăng?" Áo Tư Đốn đột nhiên khóc, hắn ta rấy khó chịu, vì anh là người đóng cửa, hình bóng của hắn sẽ mãi mãi ở trong lòng anh?

"Tôi không có! Không có!" Amir đột ngột ngước đầu lên, khuôn mặt ảm đạm đến đáng sợ, hai mắt đều lộ ra vẻ phẫn nộ, hắn gần như phủ nhận lòng trung thành, sau đó giật mạnh áo của Áo Tư Đốn, một hơi thở lạnh lẽo toát lên: "Ngươi nói lại lần nữa xem!"

"Này, người vẫn còn muốn đánh ta hả? Đến đây, đến đây đi! Trận chiến chết tiệt này đã kết thúc rồi, lão tử tôi vẫn còn muốn chiến đấu, đến đây!" Áo Tư Đốn hét to, trên trán gân xanh nổi lên, rõ ràng là phẫn nộ điên cuồng tới vô cực.

"Dừng lại đi." Vi An khịt mũi và hét lên, cô hiện tại đang nhớ đến Đường Lăng, nếu hắn có ở đây nhất định là có biện pháp xử lý?

Cô vỗ vỗ vào vai Andy, sau đó nhẹ nhàng bước lên, không một tiếng động đến nơi Áo Tư Đốn, hung hăng đánh một quyền.

Tiếp đến là Amir, cô cũng đánh một quyền như vậy.

**


"Tình hình là thế này, hiện tại chúng ta lập tức quay về hàng rào hy vọng, ta có chuyện quan trọng phải gặp thành chủ ngay lập tức." Chiến binh ưu tú của đội trưởng nói. Phi Long đang mang theo Đường Lăng yếu ớt, dùng quân phục kín đáo bao vây toàn bộ xác của chủng tộc dưới lòng đất, đối đầu những chiến sĩ tinh anh.

Những chiến sĩ tinh anh của đội đến giờ vẫn còn chậm chạp, có hai cái đầu lợn đơn giản, thực sự là đội trưởng Phi Long võ công siêu phàm của hàng rào hi vọng và những chiến sĩ tử nguyệt?

Rõ ràng, nơi này vẫn còn khói đặc không biết đã xảy ra chuyện gì? Hiển nhiên, xác chết khổng lồ đã bị tan chảy hoàn toàn không để lại dấu vết, làm một chiến sĩ tinh anh, không có khả năng biết được dưới lòng đất có tồn tại chủng tộc.

"Còn thất thần ra đó làm gì?" Phi Long không hài lòng với thái độ của đội trưởng, nhìn đôi mắt chớp chớp của hắn ta rõ ràng là đáng nghi ngờ.

"Là Phi Long đại nhân, chúng ta lập tức quay về hàng rào hi vọng." Đội trưởng đội tinh anh không dám chậm trễ, tuy rằng đối với trạng thái Đường Lăng và Phi Long lúc này có 12 điểm nghi ngờ, nhưng huy hiệu không thể làm giả, hắn không thể làm mất lòng tử nguyệt chiến sĩ như một chiến sĩ tử nguyệt mới có tương lai sáng lạn.

Phi Long hừ một tiếng, vác Đường Lăng bay về phía trước.

Và đội chiến binh tinh nhuệ này đang nơm nớp lo sợ run rẩy phía sau hắn ta.

Phải nói thế nào đây? Bọn họ đi vào nơi này, một câu cũng chưa nói, một vấn đề cũng chưa hỏi, vị này là đội trưởng của chiến sĩ tử nguyệt đã nói nhiều rồi, cơ bản không để cho bọn họ xen mồm vào.

Lời này đại khái có ý là chính hắn đã vất vả chiến thắng một kẻ thù khó chơi, và đã cứu một người tử nguyệt chiến sĩ mới, đã có công kết thúc một cuộc chiến trên chiến trường.

Tóm lại, hắn thực thần võ, thần võ sắp vượt qua anh hùng thành chủ.

Hình ảnh này tệ hơn một chút, đội trưởng đội chiến sĩ tinh anh là người mưu trí, hắn bỗng nhiên nhỏ giọng nói, chỉ có Phi Long mới có khả năng nghe những âm thanh của thành viên nói: "Phi Long đại nhân vì cuộc chiến này mà bị thương, vết thương cụ thể như thế nào các người vạn lần không được lắm lời. Để tránh bị kẻ khác lợi dụng, các ngươi đã nghe thấy chưa?

"Vâng" vài tên chiến sĩ tinh anh nhất trí.

Phi Long quay ra nhìn tên đội trưởng bằng một ánh mắt hài lòng, lúc đó bỗng nhiên Đường Lăng co giật hai lần, nhịn không được ho khan hai tiếng.

"Mẹ nó, một trăm hàng rào hy vọng ngươi cũng không cần? Có phải ngươi giả vờ yếu đuối không?" Phi Long bước hai bước, thì thầm đe dọa Đường Lăng.

"Tôi làm sao lại muốn suy yếu? Ngươi có muốn ta đánh một quyền, đem chính mình đánh ra huyết?"

Đường Lăng cũng nhỏ nhẹ nói.

"Đừng cố gắng khoe mẽ, bằng không ta sẽ giả vờ ngã ném ngươi văng ra." Phi Long nghiến răng nghiến lợi nói, vì muốn nghe tiểu tử này nói gì đó? Vì chân tình, nên phải vác hắn.

"Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi muốn nghĩ, không phải là hình tượng của ngươi sao? Tô Diệu thúc đã từng nói, một người đàn ông tốt không nên bị một người đàn ông khác cõng." Đường Lăng nói lại lời của Tô Diệu.

"Tô Diệu thật sự nói như vậy?" Phi Long cảm thấy không hiểu được đạo lý này, mà bởi vì hắn ta đi nhanh quá, đá ở vách tường thành lũy của hàng rào hy vọng.

Đường Lăng không trả lời, vì Tô Diệu căn bản là không có nói như vậy.

Chính là đã trải qua nhiều sự việc như vậy, cuối cùng đã về đến hàng rào hy vọng, Đường Lăng có chút xao động, không biết hắn vinh quang trở lại, tiểu đội Mãnh Long có sợ hãi chào đón, như thế nào đây?

Hắn nhanh chóng muốn trở lại doanh trại dự bị thứ nhất.

Cùng lúc đó, Phi Long đột nhiên nói: "Ngươi cần phải đi với ta đến một nơi. Dù sao sự tình hôm nay, cũng chính mắt ngươi chứng kiến."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui