Kỷ Nguyên Ánh Trăng Mờ

Editor: Waveliterature Vietnam

Kết cục không phải là phải trái, ý nghĩa đằng sau câu nói này với IQ của Hừ Khắc cũng có thể hiểu được.

Âm mưu vào buổi nay, nói không chừng có thể phá vỡ cả hàng rào hy vong, sau có thể phá vỡ toàn bộ khu an toàn 17.

"Nếu nó không thành công?"

Cánh bắc biên giới Ngọc lâm, nối liền với một dãy núi và khu an toàn 17 được gọi là "núi Hull Lodge".

Nó dài gần 20km, là nhánh của dãy núi A Thác.

Vào thời điểm này, một trong những ngọn đồi của Hull Lodge, có bốn người mang áo khoác đen, đeo mặt nạ trắng.

Trong đó ba người rõ là con người, một còn lại nhìn rất kỳ lạ, cao tầm năm thước, thân hình vạm vỡ, có nhiều điểm nhìn không giống con người.

Hình ảnh này thật sự có vấn đề, giọng điệu trông có vẻ rất kỳ quái, như một con ma lưỡi vẹt kỳ quái, phát ra âm thanh tù túng, nặng nề.

"Kia cũng không biết là gì, điều quan trọng là mọi người sẽ không bị lộ tầm nhìn, có kẻ chết thay rồi!" Nhận được một cuộc gọi, âm thanh thì đã được xử lý, nhưng có tiếng kỳ lạ phát ra từ máy.

"Có phải là chết thay không?" Một người lạ nói với giọng chế diễu, nói một câu: "Ngươi biết đấy, lương tâm con người là thứ khó tin nhất."

"Không tin? Việc gì phải hợp tác với bọn ta?" Trong cuộc trò chuyện, một người nói, cùng với âm thanh máy móc, với một chút giận dữ.

"Ha ha, chỉ là đùa một chút." Đầu máy bên kia cũng không tranh cãi.

"Đừng ồn ào. Nói tóm lại kẻ chết thay tuyệt đối tin cậy, đó là người của chúng ta. Mặt khác, nhân dịp này tiện nhổ một ít cái đinh trong mắt ở khu an toàn 17 này. Điều quan trọng, nếu chúng ta thất bại thì cần phải có lời giải thích." Người đầu tiên trả lời, phải giải thích lại.

"Vì vậy, dù có thành công hay không, các ngươi cũng có lợi thế?" Giọng lạ bên kia lại nói.

"Câu nói cũ, người không lo lắng. Mọi việc đều trong dự tính. Đêm nay là đêm thuận lợi để thành công." 

"Tất nhiên, ngọn lửa sẽ thiêu rụi cả hành tinh, đây chỉ là chuyện sớm hay muộn. Đêm nay không cần phải vội vã. Ha ha.." Khi con số cuối cùng mở ra, giai điệu âm dương không thể diễn tả.

Phía dưới đồi, toàn bộ chiến trường đổ nát hiện trước mắt, khu vực nhà kho nơi xảy ra đột biến, đèn pha chiếu rọi nhìn rõ ràng.

**


Hé ra một màn âm mưu, cuối cùng cũng hé lộ.

Đường Lăng không biết về sự thay đổi, càng không biết chính hắn là người bị hại.

Cho dù biết là thế nào ? Tại sao không có câu trả lời, giống như một đứa trẻ trong khu dân cư, bị cuốn vào một cơn gió, nhiều người nhắm vào ?

Đường Lăng bây giờ chỉ muốn được sống, đây chắc chỉ là một suy nghĩ hy vọng xa vời, hắn đã tới giới hạn rồi, chỉ còn lại là ý chí, thì có thể kiên trì được bao lâu?

Bản năng cũng không thể trả lời chính xác.

Bên trong nhà kho, dị nhân vẫn còn rất đông, mùi máu của Đường Lăng chắc vẫn thu hút bọn chúng không rời đi.

Mặt đất chất đầy xác của dị nhân, tiểu đội Mãnh Long sắp tới nơi, Đường Lăng thì đang bị săn lùng bởi bò sát cấp hai. Hiện tại xung quanh Đường Lăng không còn lối thoát.

Mùi xác của dị nhân dày đặc trong không khí rất khó chịu.

Tầm mắt của Đường Lăng đã mờ đi, hai chân khuẩn ức chế còn sót lại trước đó, giờ chỉ còn một, hai phần ba chai đã vỡ những hắn vẫn cắn chặt trong miệng, cắn nó bất cứ lúc nào cần thiết.

Bò sát cấp hai chỉ còn cách Đường Lăng mười mét, nó giơ móng vuốt lên đâm xuyên qua đầu một con dị nhân.

Nếu không phải có nó trợ giúp thì Đường Lăng đã bị đám dị nhân giết.

Tiến hóa đến cấp hai, đã có sức mạnh để áp chế dị nhân bình thường, sợ hãi theo bản năng, và không dám cướp thức ăn của nó.

Đây không chỉ là trận chiến giữa Đường Lăng và bò sát cấp hai, mà còn là mấy con dị nhân tham ăn xuất hiện, khó khăn hơn khi chiến đấu một bậc.

"Ba giây, 17 độ trái, ngăn cản, nhảy ngay." Miệng Đường Lăng mặc niệm những từ mà người khác nghe không thể hiểu được.

Trong lúc mặc niệm, hắn ta tóm lấy xác của một con dị nhân, ném qua bên phía 17 độ trái bằng tất cả sức lực.

"Đùng." Xác dị nhân cùng với bò sát cấp hai ước chừng, va chạm vào nhau, trong nháy mắt, Đường Lăng nhảy sang phải.

"Bịch" Bò sát cấp hai ngã xuống đất, ngay tại vị trí mà Đường Lăng đứng, trong thời gian không quá ba giây.

Con mồi trước mắt rõ ràng là đã tới rất gần, chỉ là một chênh lệch nhỏ, sao không bắt được hắn ta?

Với trí tuệ của đám dị nhân không có gì phải đáng suy nghĩ, nó chỉ cần tấn công Đường Lăng một lần nữa.


Với bản năng của nó, thời gian đang đứng về phía nó.

"Tạch", một âm thanh rõ nét, đầu gối Đường Lăng đã không thể chống đỡ, bò sát cấp hai tấn công trong nháy mắt, nhuyễn cả mặt đất.

Bản năng tính toán chính xác vẫn giúp hắn hành động chính xác, giờ tay phải lên, đỡ cú cắn, chặn ngay cổ nó.

Răng của bò sát cấp hai va chạm vào nhau, phát ra âm thanh rõ ràng, cú cắn của bò sát cấp hai ngoám gần nửa hàm răng, nhưng nó không cắn trúng Đường Lăng lúc nhảy lên, máu tươi ở động mạch tràn ra.

Nhưng điều này vẫn chưa dừng lại, móng tay trái sắc bén của nó đã cắm sâu vào thịt tay trái của Đường Lăng.

Cảm giác chóng mặt tác động thẳng vào não của Đường Lăng, giới hạn của bản năng có tác dụng phụ rất lớn, người Đường Lăng hiện tại đang đẫm máu, khắp mặt đều là máu tươi, trông còn kinh tởm hơn cả dị nhân.

Cuối cùng cũng bị bắt? Đường Lăng suy nghĩ trong đầu, máu thịt của Đường Lăng bị con bò sát cấp hai có đủ cho nó thưởng thức?

Giữa mớ hỗn độn suy nghĩ, dường như đã quên mất bản năng, Đường Lăng phải sử dụng cách man rợ nhất, là đâm vào đầu con bò sát cấp hai.

Một âm thanh bị bóp nghẹt, kinh ngạc với đám dị nhân vây quanh, cơ thể của bò sát cấp hai bị đâm ở một khoảng cách ngắn, tác động lớn dữ dội khiến nó bị choáng váng.

Là do chân khuẩn áp chế, thần kinh vẫn còn hoạt động, đại khái một phần não của nó vẫn còn tác dụng, nếu bị đánh vào đầu, nó nhất định sẽ choáng váng.

Đường Lăng nghiến răng, đồng thời cũng cắn chân khuân áp chế, hắn không giống bò sát cấp hai, nhưng có một cách, khi đầu bị thương, nghiến răng sẽ khiến chóng mặt nhanh, chỉ còn lại một chút ý chí để chống đỡ.

Rõ ràng, bò sát cấp hai không có ý chí, trong lúc nó choáng váng, Đường Lăng rút móng vuốt trên cánh tay trái, loạng choạng đứng lên.

"Phụt" Đường Lăng phun miếng ống thủy tinh dính trong miệng đầy máu, ngay tức thì một con dị nhân nhìn thấy máu dính trên ống thủy tinh, cúi xuống đất liếm láp.

Một cảnh tượng kinh tởm, đây có phải là hình ảnh cuối cùng của hắn?

Tay phải Đường Lăng dường như không thể cử động sau vết cắn, dựa vào một bên kệ, mặt trước của màn hình đã bị phá vỡ. 

"Đúng là phải bỏ cuộc ở đây không?" Đường Lăng cười, tay siết chặt vết thương không còn chút sức lực.

Hắn cũng không vĩ đại, để cho đồng đội đi trước vì họ còn mang trong mình nhiều trọng trách, dù sao cũng do hắn kéo tiểu đội Mãnh Long vào vòng xoáy này.

Càng nhiều nguyên nhân, có phải hắn đã đánh cược, một cuộc cá cược đánh đổi cả bản thân.


Đã tới giới hạn nữa rồi, cơn đói khiến cơ thể sắp kiệt quệ, câu trả lời hắn muốn biết vẫn chưa có.

Bò sát cấp hai đã tỉnh lại.

Nhiều nhất là một giây, nó sẽ tấn công Đường Lăng, Đường Lăng đơn giản chỉ còn hai lựa chọn, một là làm món tẩm bổ cho con bò sát cấp hai.

Hai là, tự sát bằng vết cắn, giữ cho bản thân là con người.

Như vậy có toại lòng không?

Lúc này, bò sát cấp hai đã đứng lên, uốn cong người, tình thế bắt buộc lúc này!

Không cam lòng, thực sự không cam lòng, Đường Lăng lúc này tập trung tinh thần, hét lên điên cuồng "xuất hiện đi, chẳng lẽ ngươi muốn cùng ta chết sao?"

Bò sát cấp hai nhảy lên, cơ thể giãn ra, móng vuốt trái dơ lên, vẽ ra một đường vòng cung, nó hướng tới đầu của Đường Lăng.

Nếu Đường Lăng lúc bình thường, sẽ dễ dàng né được, với bản năng của hắn, có thể tính được năm cách để né tránh.

Nhưng hiện tại Đường Lăng không thể làm gì.

Bò sát cấp hai rất mạnh? Nhưng cũng có giới hạn, ít nhất là về sức mạnh và phản ứng của thần kinh, Đường Lăng không ở cùng một đẳng cấp.

Điều duy nhất mạnh hơn Đường Lăng là tốc độ, nhưng Đường Lăng có thể dùng bản năng chính xác để bù lại.

Điều không thể khắc phục ở đây là một trận chiến không cân bằng, đây là một con dị nhân gây lây nhiễm nặng.

Dị nhân tiến hóa càng cao, khả năng lây nhiễm càng mạnh, chỉ cần trầy xước nhẹ cũng có thể bị lây nhiễm.

Đây là nguyên nhân con bò sát cấp hai khiến cả nhóm chết, chân khuẩn ức chế đã sử dụng hết, không còn cách nào để giết nó, khả năng sẽ bị lây nhiễm, mất hết sức chiến đấu và trở thành đồ ăn của nó.

Đường Lăng cân nhắc không sai, trong lòng nghĩ, vì hắn mạnh ngang nó, hắn nhất định phải thắng, không chấp nhận thất bại như vậy.

Không thể làm gì được, Đường Lăng nở nụ cười bi thảm, nhưng không chịu khuất phục, hắn lựa chọn tự sát.

Rồi… Đường Lăng nhìn bò sát cấp hai, đột nhiên khẽ động đậy, mở hai tay, đối mặt với con bò sát cấp hai.

Hành động này khiến vượt quá bản năng bò sát cấp hai, thoáng qua 0,2 giây.

Nhưng vì hành động này, ban đầu nó có ý định tấn công đầu của Đường Lăng, phía trên vai trái của Đường Lăng.

"Xoát" bộ móng vuốt dễ dàng phá vỡ bộ giáp chiến đấu của Đường Lăng, xuyên qua máu thịt, rút ra một vết thương dài gần 60cm.

Máu tươi liền kích thích con bò sát cấp hai, chiến lợi phẩm ngay trước mắt làm nó hưng phấn lên.


Nó đáp xuống đất và cắn trực tiếp vào Đường Lăng.

"Ha ha ha.." Đường Lăng gần như phát điên, dùng tất cả sức lực để cười lên, mở rộng hai tay siết chặt lấy bò sát cấp hai.

"Ngoap" bò sát cấp hai cắn vào vai Đường Lăng, nó không hiểu hành động của Đường Lăng có ý nghĩa gì, không nghĩ về nó, chỉ thưởng thức đồ ăn theo bản năng.

Đường Lăng cũng bất ngờ cắn vào vai của bò sát cấp hai.

"Ăn ta, đúng không? Vậy ta cũng ăn ngươi, dù sao ta cũng đang đói bụng ! " miệng của Đường Lăng đầy thịt hôi thối của dị nhân, nhưng hắn tỏ vẻ rất thoải mái.

Ngươi ăn ta? Ta cũng có thể ăn ngươi? xem xem ai ăn xong trước !

Bò sát cấp hai không có cảm giác đau đớn, nhưng hành động của Đường Lăng làm khơi dậy bản năng sợ hãi của nó, thức ăn là thứ duy nhất, bị nuốt có nghĩa là biến mất, nó cũng bị nuốt?

Không biết là nỗi sợ từ nấm khuẩn khống chế hay ý thức từ bộ não, bò sát cấp hai duỗi người ra.

Đường Lăng ngửa đầu, hắn thực sự cắn một miếng thịt và máu từ vai của dị nhân, dùng hết sức lực siết chặt con bò sát cấp hai.

"Ngươi sợ hãi sao? Ngươi muốn bỏ chạy sao?

"Chỉ có giận dữ, chỉ có đau khổ, chỉ có tuyệt vọng, mới có thể hội tụ toàn bộ tinh thần?"

"Không, có một loại sức mạnh tinh thần được gọi là điên, phải không?"

Đầu óc Đường Lăng mơ hồ, rơi vào một trạng thái lạ, giống như hào quang phản chiếu sự thanh tịnh, đang gầm lên trong tâm trí, chỉ có hắn, hắn đang tự đặt câu hỏi.

Hỏi nó, vì sao ta lại đánh cược, để ta thua hắn? Rơi vào tình thế tuyệt vọng, tâm trí hoàn toàn mơ hồ, khống chế cơ thể để chiến đấu?

Không, Đường Lăng đang tuyệt đối hoàn toàn tỉnh táo! Hắn không bị thao túng, hắn luôn giữ ý thức tỉnh táo ở trong đầu.

Đường Lăng bắt đầu nhai thịt và máu hôi thối, đây là cách duy nhất khiến hắn cam tâm, hắn không còn tha thiết tìm thấy câu trả lời.

Nếu hắn chết, ai có thể ngăn cản chiến tích lẫy lừng của hắn?

Bò sát cấp hai tức giận, nó bị chính thức ăn ăn lấy nó? Đây là một sự sỉ nhục? Ngay cả khi không có khả năng suy nghĩ, sự tức giận cũng đủ để nhấn chìm sự sợ hãi của nó, răng của nó nghiến lại cắm sâu vào vai của Đường Lăng, cọ sát vào xương của Đường Lăng.

Chỉ cần chút sức lực, nó có thể nhai xương, lên đầu, cắn cả một miếng thịt lớn cùng với xương.

Nó sẽ không bao giờ bị nuốt bởi thức ăn của nó.

Điều này vô cùng đau đớn, bị cắn, bị đốt cháy, lại không thể chết ngay đi, phải chịu đựng tra tấn trong một thời gian dài, đủ để sụp đổ vào bóng tối.

Đường Lăng thì không, ánh mắt hắn bỗng nhiên rực đỏ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui