Tôi thảm quá thảm, nhưng sự thảm của tôi cũng không trách người khác được.
Vậy nên, tôi cứ thế kéo lê hành lý đi qua vài căn homestay và khách sạn, đến đâu cũng được báo rằng phòng đã bị đặt hết.
Nhận thấy thời gian đã muộn dần, tôi thì vẫn chưa tìm được nơi trú chân đêm nay.
Nhẽ nào đêm nay tôi phải qua đêm ở KFC hoặc McDonald’s sao?
Song, trời không tuyệt đường người.
Ngay khi tôi sắp sửa đi tới gãy chân, dù lướt qua bao danh lam thắng cảnh nổi tiếng nơi đây cũng chẳng có tâm trạng để ngắm cảnh thì cuối cùng tôi cũng tìm được một căn homestay còn phòng trống.
Tôi cảm kích tới nước mắt tuôn rơi.
Tuy nhiên cũng không thể không nói, chỗ này thật sự quá tồi tàn.
Đã “Lạc lối” thì chẳng có cơ hội để lựa chọn.
Số mệnh ban chi thì tôi nhận nấy thôi.
Cứ như vậy, tôi cuối cùng đã có được một nơi để nghỉ chân.
Phòng của tôi nằm ở góc trong cùng nhất, nơi mà người ta vẫn hay bảo là bị quỷ ám.
Thế nhưng không sao, tôi không sợ, vì tôi trước giờ chưa từng tin trên đời này có ma quỷ.
Mở cửa, vào phòng, nở nụ cười chua chát.
Cái phòng này vậy mà còn có mùi ẩm mốc.
Đây không phải nhà kho đấy chứ!
Tôi đặt hành lý xuống, kiểm tra qua một lượt.
May mắn là những chỗ mắt thường có thể nhìn thấy cũng coi như sạch sẽ.
Tôi bắt đầu tự thề với lòng mình.
Sau này nếu có một ngày tôi phát tài, tôi sẽ tới đây mở homestay rồi nhất định để dành một căn phòng hạng sang cho những người đột ngột cần tìm nơi ở.
Đã mệt mỏi cả ngày, tôi nằm lên giường nhưng lại không sao ngủ được.
Tôi đi tới bên cửa sổ, mở cửa sổ ra, một luồng khí nóng phả thẳng vào mặt tôi.
Chẳng lãng mạn tẹo nào!
Buổi hoàng hôn trong tưởng tượng của tôi hẳn nên là mở cửa sổ ra, đón ngọn gió mát lành thổi tới, bên chiếc cây cao lớn ở dưới tầng cách đó không xa vừa hay có một anh chàng điển trai cũng đúng lúc ngẩng lên nhìn tôi.
Trong tiểu thuyết đều viết như vậy.
Tuy tôi chưa từng đọc nhưng bạn tôi đọc xong có kể lại cho tôi.
Thật đáng tiếc, hiện thực lại phũ phàng khiến người ta đau đớn.
Dù sao cũng không ngủ được, tôi dứt khoát quyết định nghỉ ngơi một lúc rồi ra ngoài.
Suy cho cùng đây cũng là chuyến du lịch khó khăn lắm mà tôi mới có được, theo kế hoạch du lịch tôi cóp nhặt được trên mạng thì hiện tại đã bị trễ mất hơn nửa ngày vì chuyện tìm chỗ ở rồi.
Hơn nửa ngày là ít xếp hàng được mấy chỗ danh lam thắng cảnh đó!
Tôi cầm điện thoại, chứng minh thư cùng gậy tự sướng.
Giây phút tôi bước chân ra khỏi căn phòng này, chuyến du lịch của tôi mới chính thức được coi là bắt đầu.
Vì chỗ ở có hơi khác so với kế hoạch nên tôi cũng phải kịp thời điều chỉnh lại lộ trình của mình.
Hiện đã hơn bốn giờ chiều, chắc chắn không thể tới những địa điểm cần có vé vào cửa được nữa, thế là tôi bèn lang thang trên con phố buôn bán nổi tiếng mà tôi đã đi qua lúc tới đây.
Con phố này trước đây không phải phố buôn bán.
Nó mang dáng vẻ cổ kính, hẳn là một con phố tiêu biểu của vùng này, chẳng qua về sau du lịch phát triển, nơi đây dần dần được thương mại hóa.
Một bên là những quầy hàng, một bên là dòng sông lượn qua cây cầu nhỏ.
Trước lúc tới đây, tôi đã tưởng tượng khung cảnh mình đi bộ ở nơi đây, tốt nhất là có thêm cơn mưa phùn lất phất nhè nhẹ, còn tôi sẽ như trong bài thơ “Ngõ mưa”[1], giương chiếc ô giấy dầu, ôm một nỗi u sầu, làm chàng trai đẹp tựa đóa đinh hương.
Thật đẹp.
Cảnh trong tưởng tượng của tôi thật là đẹp.
Chỉ đáng tiếc, khi tới rồi, trước mắt tôi đâu đâu cũng là người.
Phóng xa tầm mắt, các loại gáy đủ hình đủ dạng làm tôi nhìn tới hoa cả mắt.
Hơn nữa còn chẳng có mưa phùn, vầng thái dương trên đỉnh đầu đang rọi xuống khiến tôi muốn ói.
Đã đến rồi thì thôi cố tận hưởng.
Trước lúc tới, tôi hẳn là cũng đã lường trước được rằng đi du lịch vào thời điểm này thì hiển nhiên sẽ có kết cục như vậy.
Thế nên, tôi hòa mình vào dòng người, trở thành một chiếc gáy trong đám đông.
Tôi đi rất chậm, bắt buộc phải thế.
Con đường nhỏ chật ních người, chẳng ai có thể đi nhanh được.
Tôi chụp mãi vẫn chẳng được bức hình nào đẹp – Không phải vì kỹ thuật chụp ảnh của tôi tệ mà là vì chỉ cần tôi giơ máy lên thì sẽ có vô số cái đầu lọt vào ống kính của tôi.
Thôi được rồi, thôi được rồi, thật sự chấp nhận số phận rồi.
Tôi đi dạo loanh quanh, thi thoảng ngó nghiêng hóng hớt.
Tới khi mỏi chân thì tôi xếp hàng mua chút đồ ăn vặt, tuy mùi vị không phải quá xuất sắc nhưng hình dáng lại rất độc đáo.
Cứ thế vừa đi vừa ăn mấy món đồ vặt, bầu trời ngả dần về đen.
Người trên con phố này chẳng thấy bớt đi mà ngược lại càng lúc càng chen chúc.
Điện thoại tôi bỗng rung lên.
Tôi tốn bao công mới móc điện thoại ra được, phát hiện là một lời mời kết bạn trên Wechat.
Mà điều khiến tôi ngạc nhiên đó là Lương Trác – người đã bị tôi hủy kết bạn – lại một lần nữa kết bạn với tôi.
Tôi lưỡng lự một lúc rồi chấp nhận.
Anh ta gửi định vị cho tôi, hỏi:「Cậu có ở gần đây không?」
Tôi vừa tính trả lời là không thì anh ta lại bảo:「Tôi tìm được một chỗ cho chèo thuyền, cậu muốn qua không?」
Anh ta đã nói vậy thì tôi cũng không khách sáo nữa, lập tức kêu anh ta đứng im đó.
Hai mươi phút sau, tôi di chuyển được 500m, tìm được Lương Trác đang chở ở đấy.
Anh ta cười nhìn tôi rồi bảo: “Thật không ngờ.
Vừa mới nói hẹn gặp lại chưa được bao lâu thì hai chúng ta đã lại gặp nhau rồi..”
Tôi không kìm được, nói với anh ta bằng giọng điệu quái gở: “Đúng rồi đó.
Sao anh cứ như âm hồn không tan vậy?”
Anh ta không giận dữ, ngược lại còn cười: “Có thể là do đôi ta có duyên.”Chú thích:[1] Bài thơ “Ngõ mưa”: Một bài thơ tiêu biểu của nhà thơ Đới Vọng Thư, được sáng tác năm 1927.
Tạm dịch một đoạn trích thơ có liên quan tới truyện:
Giương chiếc ô giấy dầu, lẻ loi
Thơ thẩn nơi ngõ mưa, dằng dặc
Dằng dặc và cô liêu
Tôi mong ngóng được gặp
Cô gái ôm nỗi u sầu
Tựa một đóa đinh hương.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...