Tôi và trai đẹp chẳng hề vì uống có chút rượu mà quan hệ phát triển vượt bậc như trong mấy bộ phim thần tượng nhảm nhí.
Dù sao tôi cũng là “thánh rượu” có thể khiến toàn bộ lãnh đạo trong công ty ngã rạp, còn anh ta thì có vẻ như sức uống cũng thuộc dạng khá, ít nhất sau khi một ly cocktail vào bụng thì không có chút phản ứng gì cả.
Bọn tôi cũng chẳng vì chút rượu này mà nói chuyện cởi mở với nhau. Trong xã hội ngày nay, tinh thần đề phòng lẫn nhau của mọi người đều được nâng cao, tôi sẽ không tùy tiện trò chuyện quá nhiệt tình với một người xa lạ.
Hơn nữa, người này còn là giáo viên dạy Toán.
Bọn tôi chẳng qua chỉ tận hưởng trong chốc lát bầu không khí mập mờ này. Nhưng rồi bầu không khí chung quy cũng chỉ là bầu không khí. Khi chúng tôi bước chân ra khỏi quán bar, gió đêm lại lướt qua mặt, bầu không khí ấy cũng tan biến.
Bọn tôi chỉ là những người qua đường đi đến theo những con đường xa lạ mà cũng không có điểm giao nhau.
Hai người bọn tôi đi dọc theo lối dành cho người đi bộ. Bỗng tôi chợt ngửi thấy mùi hương hoa, nhưng rồi tìm khắp nơi lại chẳng thấy được mùi hương hoa ấy bắt nguồn từ đâu. Tôi không kìm được mà cất tiếng hát bài “Hương về đêm”.
Tôi vừa hát được một câu thì trai đẹp bật cười thành tiếng.
“Khó nghe sao?”
“Rất hay.”
“Thế anh cười cái gì?”
Anh ta mỉm cười nói với tôi: “Chỉ vì tôi không ngờ cậu lại hát một ca khúc từ xa xưa như vậy.”
Anh ta coi thường tôi quá rồi đó. Hơn nữa, bài “Hương về đêm” này ai hát mà chẳng được.
Tôi làu bàu mấy câu rồi có chút tự hào, bảo: “Thái Cầm là nữ thần của tôi.”
Cũng chẳng rõ dây thần kinh nào bị chập mạch mà tôi lại than thở với anh ta: “Mấy năm trước Thái Cầm tổ chức concert, tôi không mua được vé, còn nghĩ không phải vội, sau này nhất định vẫn còn cơ hội. Kết quả là có dịch bệnh, đừng nói concert, đến ra khỏi cửa còn khó.”
Trai đẹp đi bên cạnh tôi, nghe vậy thì gật gù có chút trầm ngâm.
Anh ta không tiếp tục nhiều lời, tôi cũng vui vẻ vì tai không bị quấy nhiễu nữa, vừa ngâm nga, vừa thư thái đi về phía trước.
Chúng tôi cứ đi như vậy, tôi hát hò linh tinh cả quãng đường. Anh ta có lẽ nghe cũng thấy bực mình, nhưng rồi nhà giáo nhân dân chung quy vẫn có tu dưỡng, dù không muốn nghe thì cũng không ngắt lời tôi.
Tôi cứ đắm chìm trong đó, như thể đang tổ chức một buổi biểu diễn ngoài trời, mãi cho tới khi tôi nghe thấy hệ thống dẫn đường nhắc nhở bọn tôi đã đi chệch hướng.
Khi bọn tôi về tới khách sạn thì đã quá nửa đêm. Song, trong sảnh khách sạn vẫn có người đi qua đi lại, thậm chí còn có mấy khách nước ngoài đang ngồi uống cà phê ở đó.
Tôi chào tạm biệt trai đẹp ở sảnh rồi đi sang bên phải để lên tầng còn anh ta rẽ trái.
Trước lúc chia tay, trai đẹp hỏi tôi: “Cậu muốn kết bạn không?”
Tôi xua tay: “Thôi, tôi bị dị ứng với giáo viên Toán.”
Trai đẹp phì cười. Chúng tôi cứ thế mà tạm biệt nhau.
Về tới phòng, tôi suy nghĩ mãi. Thật ra anh chàng đẹp trai này rất được, chuyện anh ta tính toán chi li từng đồng với tôi trước đó cũng chẳng phải tật xấu gì, dù sao bọn tôi cũng không quen biêt.
Thế nên, trong lúc nằm một mình trên chiếc giường lớn trong khách sạn, tôi chợt ngộ ra một điều. Bao năm vậy tôi chẳng có mảnh tình nào vắt vai có khả năng rất cao là do bản thân tôi. Tôi thật sự có tài năng cắt đứt đường tình duyên của mình.
Thôi không nghĩ nữa, cứ để mặc nó đi.
Dẫu sao tôi cũng đang đi du lịch, ăn uống vui chơi mới quan trọng, còn về việc gặp gỡ yêu đương…
An toàn quan trọng hơn. Lỡ như anh chàng đẹp trai đó không phải thầy giáo dạy Toán rồi nhân lúc tôi không đề phòng mà móc mất thận của tôi thì tôi được không bù mất.
Nghĩ ngợi linh tinh một lúc rồi tôi tắm rửa, chuẩn bị đi ngủ.
Sau khi chui vào ổ chăn, tôi phát hiện trong lúc tôi tắm rửa, anh bạn “Đừng giẫm giày tôi” có gửi cho tôi một tin nhắn qua Wechat, là đường link của một bài hát.
“Dạ khúc ánh trăng” của Thái Cầm.
Tôi cân nhắc một lúc, lo rằng đây là đường link lừa đảo nên không nhấn vào. Tôi nghĩ về sau hẳn tôi cũng sẽ chẳng gặp lại anh ta nữa nên bèn xóa kết bạn rồi tắt tiếng điện thoại và đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, tôi thu dọn hành lý, trả phòng rồi đi ăn sáng ở gần đấy. Sau đó, tôi bắt đầu xuất phát tới điểm đến cuối cùng của mình.
Mấy năm trước muốn đi nhưng vì hết lý do này tới lý do khác mà không đi được; vùng Tây Bắc tôi lên kế hoạch định đi đợt này lại không thể tới, vừa hay tôi thấy được bên này không có dịch bệnh. Đây chẳng phải số phận an bài sao!
Sau khi ăn uống no nê, tôi tới ga tàu cao tốc, người ngợm vẫn cứ là chen chúc.
Tôi thật sự nghi ngờ rằng người dân cả nước đều đổ xô tới đây vào đợt này.
Chúng tôi không phải tới để ngắm phong cảnh, chúng tôi tới để ngắm người.
Đến ga tàu cao tốc rất sớm trước giờ khởi hành, tôi xếp hàng quét mã QR để vào trong nhà ga. May mà hôm nay trời không nóng nực, nếu không tôi phải trả giá cho chuyến đi này bẳng nửa mạng sống của mình mất.
Tôi bị người ta xô qua đẩy lại. Rõ ràng đang đi du lịch mà tôi lại thấy như quay trở về thời điểm mọi người về quê ăn Tết vậy.
Cũng may lần này mọi chuyện suôn sẻ, không xảy ra việc xui xẻo như ngày hôm qua ở sân bay nữa.
Tàu cao tốc khởi hành rồi vào ga, tôi đánh một giấc là đã tới nơi.
Lúc xuống xe, đám đông nườm nượp, tôi đã chuẩn bị tinh thần sẵn sàng để bị chèn ép tiếp. Nhưng tôi nào có ngờ được, vừa bước ra được hai bước thì tôi đã bị người ta giẫm vào giày.
Vào giây phút đó, tôi nhớ tới tên tài khoản Wechat của trai đẹp. Lúc này đây tôi chỉ muốn in nó ra rồi dán vào gáy mình mà thôi.
Note: Xong bộ “Tích tụ” rồi nên mình sẽ quay lại đẩy nhanh tiến độ bộ này nhé ~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...