Tô Minh Nguyệt kiểm tra thời gian, đã đến giờ bệnh viện thú cưng tan làm, cô gửi tin nhắn cho Vu Thành Quang: [Anh Thành Quang, bố em có bận không? 】Cô nhanh chóng nhận được tin nhắn trả lời từ Vu Thành Quang: [Viện trưởng đang làm kiểm tra, em có sao không? Cần anh làm gì đó? 】Tô Minh Nguyệt: [Anh có thể bí mật lấy điện thoại di động của ông ấy không? Giúp em xóa tất cả thông báo đi! Nhờ anh cả đó!]Vu Thành Quang: [OK]Những nguy hiểm tiềm ẩn ở chỗ bố mẹ cô đã được giải quyết, Tô Minh Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, cô mở Weibo ra, đọc tất cả các bài đăng.Chỉ với một vài bức ảnh, cô có thể trở thành tâm điểm của sự chú ý rồi, điều đó có nghĩa là cô vẫn còn nổi tiếng một chút?Đã lâu không đăng nhập, điện thoại của cô bị các loạt tag( đánh dấu bài đăng) làm cho đơ, suýt chút nữa không hoạt động được rồi.Cô để lại lời nhắn cho Tạ Hiểu Đông: [Anh Đông, có cần em đăng bài giải thích không? 】Sử dụng tài khoản cá nhân chính thức đã 8000 năm không hoạt động của cô ấy ...Cô ấy hồi lâu vẫn không nhận được hồi âm của Tạ Hiểu Đông, đoán rằng anh vẫn đang bận giải quyết vấn đề khó khăn này, cô cũng không vào thời điểm này mà đăng bài để làm náo nhiệt thêm nữa.Nếu bố mẹ tôi nhìn thấy bức ảnh, cô nói rằng đó là một buổi thử vai, nói không chừng có lẽ họ sẽ tin.Tô Minh Nguyệt đã chuẩn bị tốt những câu nói dối, sau đó rón rén đi vào bếp."Mẹ, mẹ làm gì ngon thế? Để con giúp mẹ nhé." Cô nịnh nọt ra đấm lưng cho mẹ."Con gái, đừng làm phiền mẹ nữa, mẹ đang nấu cơm mà!"Tốt rồi, mẹ cô không cần cô giúp rồi.Cô lại gắp miếng thịt bò đã thái, chấm vào nước sốt định nhét vào miệng, chưa kịp nuốt thì đã bị mẹ Tô cốc một cái vào đầu."Đã rửa tay chưa?"Tô Minh Nguyệt gật đầu: "Wow, thịt mẹ nấu thơm quá, để con xào rau giúp mẹ nhé."Mẹ Tô: "Sao tự nhiên lại siêng năng như vậy, tiền tiêu vặt của con hết rồi sao?"Chủ động quá cũng dễ lộ ra sơ hở, Tô Minh Nguyệt lộ ra một nụ cười xấu hổ: "Có phải thế đâu mà, con vẫn có tiền mà, dạo này con cũng có ra ngoài đâu."Mẹ Tô: "Nhìn con kìa.
Ra viện xong là suốt ngày ở nhà.
Con gái bằng tuổi con ngày nào cũng đi làm đó.
Lúc trước mẹ cũng nói rồi mà, thi trường đại học chuyên ngành nào đó, khi nào đóng phim chán thì quay về làm việc...”Tô Minh Nguyệt: "Ừm, bố với cả anh Thành Quang sắp về rồi.
Để con đi dọn bàn ăn."Cô nhanh nhẹn chuồn đi ...Không lâu sau, Bố Tô và Vu Thành Quang bước vào cửa.Vu Thành Quang đứng trong bếp, vừa tranh thủ xếp bát đũa, vừa cúi xuống, khẽ hỏi Tô Minh Nguyệt, "Viện trưởng vẫn chưa đọc được gì đâu, em không sao chứ?"Tô Minh Nguyệt nghiêng người nói nhỏ: "Em không sao, chỉ cần họ không đọc được là được."Vu Thành Quang: "Anh thấy bài báo viết có vẻ khá nghiêm trọng ..."Tô Minh Nguyệt: "Anh không biết đâu, những lời đồn thổi và những bức ảnh đó hoàn toàn không đáng tin! Em nhìn mấy bức ảnh chụp trộm đó mà không nghĩ ra được nên bịa ra cái gì, vậy mà họ còn làm được.
Người đại diện của em đang xử lý chuyện này rồi, mọi chuyện chắc sẽ sớm ổn thôi."“Giữ bí mật nhé!” Cô đưa ngón tay lên miệng.Vu Thành Quang nghe những lời này của cô, anh nhướng mày và không nói gì thêm nữa.Bố Tô đang ngồi trong phòng ăn bắt đầu ho khan.
Hai đứa nhỏ này, trong lúc người lớn không chú ý, đi vào phòng bếp thì thầm to nhỏ, càng ngày càng quá đáng rồi!Trong bữa ăn, Vu Thành Quang đặc biệt quan sát thấy Tô Minh Nguyệt cư xử rất bình thường, như không có chuyện gì xảy ra.Anh thực sự không biết nên nói rằng cô ấy diễn tốt hay là cô ấy thực sự không quan tâm chút nào đến chuyện này.Vừa rồi ở bệnh viện, khi nhìn thấy những bài đăng này, anh lập tức nhớ đến Tô Minh Nguyệt ngày hôm đó, anh nghe cô kể về trải nghiệm sau lần bị thương mà hai mắt đỏ hoe.
Dựa vào hiểu biết của anh về PTSD, sợ rằng chuyện này sẽ ảnh hưởng đến bệnh tình của cô.Khi đó, anh kiếm cớ tìm kiếm thông tin, lẻn vào phòng làm việc của Viện trưởng trong lúc ông đang làm việc tại phòng siêu âm.Điện thoại di động của Viện trưởng nằm yên lặng trên bàn làm việc.Anh cẩn thận nhìn về hướng cửa, sau đó xoay người , nhanh chóng cầm điện thoại của ông lên.Trong số năm thông báo hiện lên trên điện thoại của Viện trưởng, có ba thông báo là tin Tô Minh Nguyệt bị chụp trộm.Vu Thành Quang dứt khoát vuốt màn hình để xóa nó.Nếu lúc nữa vẫn có thông báo thì sao, xóa luôn App đi thì lại lộ liễu quá rồi, anh cũng không biết mật khẩu nữa?Hay là hỏi Tô Minh Nguyệt? Viện trưởng sẽ không mất quá 15 phút để tiến hành siêu âm, anh cũng lo lắng sẽ đột nhiên bị bắt gặp.Vu Thành Quang suy nghĩ rất nhanh, đầu tiên cố gắng nhập ngày sinh của Tô Minh Nguyệt trên màn hình mở khóa của điện thoại.Khi màn hình điện thoại di động sáng lên, anh mới thở phào nhẹ nhõm, nhân lúc vẫn chưa có động tĩnh gì, anh nhấn hạn chế tất cả những tài khoản gửi thông báo cho Viện trưởng.Anh đặt điện thoại lại chỗ cũ, sau đó quay trở lại phòng làm việc của mình, ngồi đợi đến lúc tan làm.Trước khi về nhà cô, Vu Thành Quang cứ nghĩ rằng anh sẽ gặp một Tô Minh Nguyệt với bộ dạng chán nản, nhưng chỉ sau khi gặp cô, anh mới nhận ra rằng chỉ có bản thân anh mới là người lo lắng.Có lẽ những điều này đã quá bình thường đối với một ngôi sao như cô ấy.Sau bữa tối, Vu Thành Quang chơi vài ván cờ với Bố Tô, nhìn thấy Dafu đã mở mắt, vội vàng quay về nhà viết luận án.Tô Minh Nguyệt mở hết các kênh trên TV xem một lượt, hoàn toàn không có gì đề cập đến sự cố bị chụp trộm của cô ấy.Cô trở về phòng, xem tin hot trên mạng, phát hiện có rất nhiều bài báo đã bị xóa rồi, anh Đông thật là lợi hại!Thấy Tạ Hiểu Đông chưa trả lời, cô ấy đã thêm một đoạn nhạc nền kỳ lạ vào clip khiêu vũ được quay vào lúc chiều, gửi kèm cho anh cả Vlog quay Dafu mở mắt.Đến tận mười giờ tối, Tạ Hiểu Đông mới gọi lại cho cô: "Nguyệt Nguyệt, edit tốt lắm, anh thấy em khá đa tài.
Nếu sau này em không làm diễn viên nữa, đến Phòng Truyền thông của Định Đông làm đi.
Mà con chó của em tên là gì? Fu Lai à? Nhớ huấn luyện nó kỹ càng nhé, nếu sau này có nhu cầu về vai diễn, hoặc chương trình truyền hình thực tế về thú cưng nào đó, anh sẽ sắp xếp để nó xuất hiện.
Thấy ý tưởng của anh thế nào? "Tô Minh Nguyệt: "Anh Đông, anh thật sự là một người có lương tâm.
Em không thể phân biệt được là anh đang khen em hay đang mắng em nữa ...!Em thấy nhiều bài đăng đã được gỡ xuống.
Anh làm thế nào hay vậy?"Tạ Hiểu Đông nói một cách đầy tự hào, "Đây không phải là lần đầu tiên một nghệ sĩ của công ty gặp phải tình huống này.
Với cả, có điều gì mà anh đây không thể làm được không?"Tô Minh Nguyêth: "Được rồi, đợi đến lúc em đóng bộ phim tiếp theo, xem anh làm thế nào để em có thể lọt Top tin nóng được."Giọng điệu của Tạ Hiểu Đông đột nhiên thay đổi: "Tuy nhiên, người dám giở trò dưới mũi anh lần này trình độ vẫn quá kém đi."Tô Minh Nguyệt nghe thấy giọng điệu của an không đúng lắm, tò mò hỏi: "Cái quái gì vậy? Anh đang nói về ai vậy?"Tạ Hiểu Đông: "Trẻ con đừng có hỏi nhiều, đi ra chới với chó của em đi."Yo, có vẻ như có chuyện đằng sau thật? Tô Minh Nguyệt vẫn kiên trì chất vấn hồi lâu.Tạ Hiểu Đông giọng hơi mệt mỏi nói: "Chuyện này nói sau đi, anh vẫn còn ở công ty đây này."Tô Minh Nguyệt nói một cách hối lỗi, "Xin lỗi anh Đông nha, nếu không phải tại em hấp tấp chạy ra ngoài thì ..."Tạ Hiểu Đông: "Không phải tại em đâu, chúng ta bị họ nhắm tới rồi, em yên tâm đi, anh sẽ sớm giải thích cho em hiểu."Tình huống hỗn loạn này lắng xuống nhanh hơn Tô Minh Nguyệt tưởng tượng.Hai ngày sau, cô lên Weibo và các diễn đàn, không ai còn nhắc đến chuyện này nữa.
Cư dân mạng vẫn đang bàn tán xôn xao về người khác, cứ như thể sự việc của cô chưa từng xảy ra.Để thoát khỏi những rắc rối PTSD càng sớm càng tốt, cô ngoan ngoãn quay VLOG mỗi ngày và chăm sóc Dafu thật cẩn thận.Cho đến một tuần sau, cô nhận được lời mời từ Á Nặc, hẹn cô cùng mấy người bạn cùng nhau gặp mặt một chút..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...