“Nương, người tìm con có việc gì?” Tiết Bích Đào tùy ý để Phụng Tử cởi áo choàng, đi thẳng vào nội thất.
Ông Mẫn nắm tay nàng, cười nói:” Đến đây, ngồi bên cạnh nương”
Tiết Bích Đào đưa tay đáp lại, tùy ý ngồi ở mép giường, xoay người lại nghe.
Ông Mẫn cười càng ôn hòa “Thật ra vốn là nên nói sớm với con, nhưng là do con thân thể không tốt, ta cuối cùng nghĩ thay vì bị tuyển vào cung, thì để nương chăm sóc con cũng tốt, dù sao cũng không ai tốt hơn người trong nhà.”
“Ai ngờ con phúc trạch sâu nặng, từ đầu tới cuối trộm được ánh mắt của hoàng thượng, cuối cùng cũng bị tuyển vào cung. Nương cũng đã chuẩn bị tốt cho con rồi, trừ bỏ đem người nhà chúng ta bố trí trong cung, sau này đều là con phải tự lo ình.”
Lòng bàn tay được nắm của Bích Đào bắt đầu đổ mồ hôi, trên mặt lộ ra vài phần lo lắng.
Ông Mẫn âm thầm gật đầu.
Thật ra lúc nghe Lục Ngạc nói, còn tưởng nữ nhân này thay đổi là có nguyên nhân nào đó, cho đến hôm nay mới biểu lộ ra.
Trong lòng có chút hờn giận không giấu diếm.
Giờ nhìn lại xem, nếu lòng dạ sâu sắc, thì con bé cũng sẽ không bày ra thần thái như thế này.
Chính mình quan sát, kết quả, bà vẫn tự tin là mình đoán đúng chính xác.
Nghĩ lại, cũng chỉ là mèo mù vớ phải chuột chết, nàng lung tung học lén bộ dạng của tỷ tỷ, nhưng lại lọt vào mắt hoàng thượng.
Cũng tốt, miễn cho sau này đại nữ nhi trong cung một mình chiến đấu hăng hái, nếu được thăng lên địa vị cao thì hoàn hảo. Còn nếu như chậm chạp không được tấn thăng lại không có con nối dòng, chỉ sợ trong tộc có thể đem nữ nhân khác trong họ đem vào cung đi.
Nếu so sánh đương nhiên phải giúp đỡ thân sinh ruột thịt rồi.
Bà vỗ vỗ bàn tay nữ nhi trấn an, nói:” Con đừng sợ, tuy rằng ta khó có thể vào cung, nhưng cũng may tỷ tỷ con cũng ở trong cung, sau này hai tỷ muội con trông coi lẫn nhau, coi như cũng hơn người ngoài rất nhiều.”
Tiết Bích Đào nghe xong gật gật đầu, rồi lại chần chừ nói:” Chỉ là, tỷ tỷ nàng, không thường lo chuyện bao đồng…”
Ông Mẫn buồn cười, cười nói:” Con bé này, nương còn tưởng sau chuyện này con sẽ trở nên thông minh, hiểu chuyện. Không nghĩ rằng vẫn là một đứa ngốc. Chuyện người ngoài đương nhiên không cần quản, còn chuyện của con, như thế nào có thể không quan tâm? Có gì không hiểu, cứ việc hỏi tỷ tỷ con.”
“Ai, vốn dĩ tỷ tỷ con cũng không phải như vậy, con bé cũng từng là một đứa nhiệt tình. Chỉ là nương sợ tính tình như vậy vào cung không được tốt, phải dạy dỗ lại… Đều là vì sự hưng thịnh của gia tộc thôi.” Bà bộ dạng bất đắc dĩ than thở.
Tiết Bích Đào nghe xong có chút đăm chiêu.
Trách không dù là tỷ muội nhưng tình cảm vẫn không tốt. Tuy vậy trong sách có nói, thời điểm thất sủng, vẫn đứng ra vì tỷ tỷ chịu hãm hại.
Dĩ hữu tâm toán vô tâm, mà lại còn suýt nữa thành công.
Bởi vậy mới bị nữ chính xuyên không ghi hận. Cuối cùng không được chết yên lành.
Nguyên lai nghe xong mẫu thân mình nói, nghĩ đến tỷ tỷ mấy năm nay vì gia tộc hy sinh rất nhiều. Chính mình cũng không làm được gì. Có chút băn khoăn, hối tiếc.
Lúc này liều mạng là không tốt.
Dù sao khối thân thể này cũng có huyết thống tỷ muội với nàng ta. Hiện này nhiều nhất chỉ là chán ghét, còn chưa hãm hại mình. Vả lại kết cục cũng không có gì hay
Nếu có thể hợp tác, cũng không có gì không tốt.
Liền nhỏ giọng nói:” Nương đừng lo, con đã biết. Có chuyện gì sẽ đi hỏi tỷ tỷ.”
“Tỷ tỷ nếu có phiền toái gì, con cũng sẽ giúp đỡ nàng.” Nói xong còn lộ ra một nụ cười chân thành.
Ông Mẫn khóe mắt ẩm ướt, liên tục nói:” Tốt, tốt lắm… Các con dù gì cũng là thân tỷ muội, tuy rằng mấy năm nay nương bỏ qua con, nhưng vẫn mong con luôn khỏe mạnh. Tỷ muội các con đồng lòng, ở trong cung đứng vững thì nương cũng không còn nguyện vọng gì khác nữa.”
Nói xong, bà lấy từ trong ngăn bí mật lôi ra một chiếc hộp đen mạ vàng, giao cho Tiết Bích Đào.
Lại dặn dò nàng:” Người nọ đã bố trí, ám hiệu liên lạc đều viết bên trong, con đem về nhớ kỹ”
“Vâng, nữ nhi nhớ rồi”
“Còn nữa…”
Sau đó là một hồi chỉ giáo nàng cách hành xử sau khi vào cung, tuy chỉ là vài chuyện nhỏ, nhưng tốt xấu gì cũng biết nhiều hơn một chút. Chính mình nghe nhiều xem nhiều cũng tốt.
Lần giảng dạy này, thẳng tới giờ hợi (Khoảng từ 9 đến 11 giờ đêm) mới xong.
Sau khi về phòng liền ngủ ngay, không nói năng rườm rà gì nữa.
….
Thức dậy vào bình minh ngày thứ hai, Tiết Bích Đào ôm chăn ngây ngốc nửa ngày, mới nhớ ra là đang ở trong trò chơi
“Bịch” một tiếng lại nằm xuống, chui thẳng vào trong chăn, chuẩn bị ngủ lại.
Bọn nha hoàn cũng sửng sốt. Này, này, này…
Sau khi thoát khỏi cái gọi là Ngụy trang tự vệ, thói quen của tiểu thư đại biến, làm cho người ta có chút khó phản ứng.
Chỉ có Sơ Hiểu lá gan lớn nhất, tiến lên đem màn vén qua, gọi nàng nói:” Tiểu thư, nếu không dậy, lão gia và phu nhân sẽ phái người qua hỏi.”
A, đúng rồi, còn phải thỉnh an cha mẹ.
Xã hội cũ độc ác!
Nàng lúc này mới miễn miễn cưỡng cưỡng dật dật dựa dựa để bọn nha hoàn hầu hạ đứng lên, rửa mặt đánh răng, đem tính toán hôm qua nghĩ lại lần nữa.
Ở trong phủ, vẫn là nhị tiểu thư nhát gan.
Ở hoàng cung, phải tạm thời hóa trang thành một tiểu băng sơn mỹ nhân mới mẻ, thú vị. Sau này sẽ tính sau.
Nhưng tính cách này của nàng, lại là cái đảm nhân kẻ trộm đại hỗn vui lòng chủ nhân.(Nguyên văn: 又是个胆儿贼大混不吝的主儿)
Nàng lúng túng, quá nhiều biến đổi, tuyệt đối không được để lộ.
Hôm nay nàng mặc một thân áo nhung trắng thêu hoa, khoác áo choàng bằng vải lạc đà. Thanh lệ như nước gợn lân lân, bóng dáng thanh tú.
Ôm lò sưởi ấm áp dễ chịu, nàng tiến đến chính thất để vấn an.
Đang nói chuyện, một gã sai vặt từ bên ngoài phấn khởi chạy vào bẩm báo:” Lão gia, phu nhân, trong cung cử người tới tuyên chỉ!”
Hai tỷ muội nàng vừa nghe, vội vàng đứng dậy nghênh chỉ. Còn không quên gọi người ở các phòng khác bày hương án chờ nhận lấy vật tôn kính kia.
Mọi người nhất loạt quỳ xuống nghe chỉ.
Chỉ nghe nội thị kia tuyên đọc:” Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, trưởng nữ chánh thất của Lễ bội thượng thư, Tiết Lục Ngạc, dục tú danh môn, dung mạo xuất chúng, nay đặc biệt sắc phong lục phẩm bảo lâm. Hai mươi bảy tháng mười một vào cung. Ban ở tại Cẩm Tú các Vĩnh Hòa cung. Khâm thử”
Chờ Lễ bộ thượng thư Tiết Thông tiến tới kính cẩn tiếp nhận, lại hé ra một đạo thánh chỉ khác. Tuyên đọc:” Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, thứ nữ chánh thất của Lễ bội thượng thư, Tiết Bích Đào, thục lệ giảo hảo, tiến thối có độ, nay đặc biệt sắc phong vị lục phẩm bảo lâm, hai mươi bảy tháng mười một vào cung, ban ở tại Cẩm Tú các Vĩnh Hòa cung. Khâm thử.”
“Chúng ta trước chúc mừng Tiết đại nhân.” Nội thị công công híp hai mắt cười, khách khí nói.
Tiết Thông đem tiền lì xì đưa ra, cũng cười khách khí:” Đa tạ công công. Công công hối hả ngược xuôi chắc là mệt rồi? Không bằng vào đại sảnh ngồi uống chén trà, nghỉ ngơi chút đã.”
Nội thị kia là người tinh ý. Nghe lời này liền hiểu được, gặp hai vị thiên kim này dung mạo xuất chúng, lại được thánh thượng nhìn trúng. Chưa kể cấp độ của hai người, trừ bỏ cháu gái của thái hậu là Giang thị cùng bào muội của hoàng hậu là Lí thị, đều là không bằng hai nàng. Hiện giờ đối xử tốt với hai người, sau này cũng có ưu đãi.
Vội vàng xua tay trả lời:” Tiết đại nhân không cần khách khí, phía trước mới chỉ có thừa tướng Giang đại nhân và Trấn quốc tướng quân Lý đại nhân, ngài là nhà thứ ba, phía sau vẫn còn vài chỗ phải đi nữa.”
“Đã như vậy, cũng không dám chậm trễ công công, công công đi thong thả.”
“Tiết đại nhân xin dừng bước, không cần tiễn.” Nội thị gật đầu, dẫn một đoàn người tiêu sái đi.
“Lão gia, lục phẩm thế nào?” Nghe cấp độ này, cấp bậc không tính là cao. Nhưng xem bộ dáng lão gia nhà mình vui mừng, lại nghe trình tự tuyên chỉ xếp thứ ba, hình như cũng không thấp. Ông Mẫn liền vội vàng hỏi.
Tiết Thông giải thích nghi hoặc của phu nhân:” Thánh thượng không phải người trầm mê nữ sắc. Trong cung địa vị cao đều là những người cũ. Lần tuyển tú thứ nhất người cao nhất cũng chỉ là thất phẩm ngự nữ. Nữ nhi của chúng ta được sắc phong bảo lâm, đã là Thánh thượng ân đức ban tặng! bà cũng đừng suy nghĩ nhiều quá!”
“Thiếp thân cũng không phải là người không biết nặng nhẹ.” Ông Mẫn oán trách hắn một câu. Vội vàng chuẩn bị cho nữ nhi tiến cung.
Ban đầu không nghĩ ba ngày sau sẽ vào cung, an bài có chút không kịp.
Tỷ muội huynh đệ các phòng, thím, thúc, cữu cũng xúm lại chúc mừng. Nịnh Tiết Bích Đào đến đầu óc choáng váng.
Nguyên lai đây cũng là một đại gia tộc.
Quả nhiên người nhiều lực lượng lớn. Mỗi người một ngụm nước miếng cũng đủ cho nàng rửa mặt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...