Thấm thóat đã tới tháng tư, áo choàng mùa đông đã sớm trở thành y phục mùa xuân. Vạn vật vốn ngủ đông cũng đã sớm sống lại, mắt nhìn thấy gió xuân ấm áp, cây cỏ xanh tươi, cảnh tượng vô cùng xinh đẹp đầy sức sống.
Nhóm phi tần trong cung đã sớm lột đi đống y phục mùa đông nặng người che mất đường cong. Nhìn khắp nơi đều chỉ thấy các tiểu mĩ nhân nhẹ nhàng lã lướt, xuân lan thu cúc, ốm mập có đủ. Nhìn cảnh này có người thở dài một hơi: Nhiều cô nương động lòng người như vậy mà chỉ để một người hưởng.
Mà người nói điều này lại cố tình là một tiểu nha đầu vừa vào cung không lâu nhưng được sủng ái phi thường, đường làm quan rộng mở.
Đương nhiên, sủng ái này cũng không phải là độc sủng. Nếu không chẳng phải sẽ bị nữ nhân hậu cung ghen tị tới chết sao.
Trừ bỏ các phi tần địa vị cao không có gì thay đổi thì Nghi tài tử của Cảnh Dương cung được tấn thành quý nhân, Phó bảo lâm thành tài tử, Ôn tuyển thị của Thừa Kiền Cung thành ngự nữ, Ngô canh y của Hàm Phúc Cung thành thải nữ. Ngay cả tỷ tỷ của Tiết Bích Đào là Tiết Lục Ngạc cũng được thăng một bậc thành mỹ nhân. Trong đó, người có thể cùng sánh vai với Tiết Bích Đào cũng chỉ có Nghi quý nhân được tăng liền hai cấp kia thôi.
Điều này khiến cho Mẫn tài tử vốn cùng vị trí với nàng ta nhưng lại không được thăng bậc tức tới cắn răng, mũi dao cũng từ chỗ Tiết Bích Đào chuyển sang Nghi Quý Nhân. Đương nhiên một phần cũng là do lúc trước bị Tiết Bích Đào làm cho sợ hãi.
Nghi quý nhân kia nhìn như ôn thiện nhã nhặn nhưng thực ra không phải hiền lành, hiển nhiên sẽ không chịu ân huệ của Mẫn tài tử. Tự nhiên lại để cho người khác nhìn trò hay.
Mấy ngày tới cũng sẽ không nhàm chán rồi.
Trữ Tú Cung, Phương Hoa các.
Tiết Bích Đào cầm kéo bạc, chọn ra một cành không quả mà cắt tỉa. Nàng cẩn thận từng chút, từng chút. Cuối cùng, cung nhân cúi đầu ngồi bên cạnh cũng nghe được một tiếng “rắc”.
Lau lau mồ hôi. Nghĩ thầm: Cuối cùng cũng cắt được rồi.
Lại nghe thấy thanh âm mềm mại của chủ tử vang lên:”Hừ, lại cắt nhầm rồi. Muốn đối nghịch với ta sao. Phụng Tử, lấy chậu khác tới.”
“Chủ tử.” Phụng Tử có chút bất đắc dĩ khuyên “Đây là chậu “Hàm tiếu” thứ năm ngài phá hư rồi. Hay là ngài nghỉ ngơi một chút rồi cắt tiếp được không?”
Ngụ ý chính là, chủ tử hôm nay thế là đủ rồi, đừng giết hại cây non mùa xuân nữa.
Tiết Bích Đào nghĩ nghĩ trong chốc lát, cuối cùng nói:” Không cần.”
Phụng Tử xoa xoa mi tâm. Đối với chủ tử tính tình trẻ con nàng ngày càng không có cách. Nàng thật nhớ tới tiểu thư yếu đuối ngày trước. ít nhất lúc hầu hạ cũng không khổ như vậy.
Đang muốn đi lấy chậu thứ sáu, nàng chợt nghe thấy tiếng bước chân trầm ổn quen thuộc đang tới gần.
“Cái gì không cần?” Quả nhiên là Nguyên Trưng đế.
“Hoàng thượng ~” Tiết Bích Đào yêu kiều gọi, khuôn mặt tươi cười ngọt ngào khiến tim hoàng đế không khỏi có chút đập nhanh.
Vật nhỏ này không biết sao gần đây ngày càng ngọt.
Hắn ôm thiên hạ đang nhào tới, vuốt đầu nàng một chút rồi nói:” Lại cao lên rồi.”
Đồ quỷ. Bắt người ta ăn quá trời đồ bổ xương gì đó, không cao mới là lạ.
Huống chi nàng còn thêm hai điểm vào “Chân dài eo thon.”, trong ngoài kết hợp, tự nhiên sẽ cao lên vài cm. Mặt khác, nàng còn bỏ thêm vài giờ ở mật đào hương, khí chất ngọt ngào mềm mại. Chẳng qua hương đào quá nhạt, gần như không ngửi thấy mùi. Mà tổng cộng kỹ năng đã phân cũng được hai mươi lăm điểm rồi, cũng đã hoàn thành được một phần tư nhiệm vụ rồi, nàng rất vui vẻ.
Cô nhìn nhìn hoàng đế mà rất thỏa mãn. Không hiểu sao cẩu hoàng đế này lại khiến nàng có cảm giác rất thành tựu.
Nàng lắc lắc đầu, đem ý tưởng kỳ quái này quăng đi.
Nàng nhón chân muốn tiến gần tới tai hoàng đế. Phát hiện độ cao không đủ, nàng ngoéo ngón út một cái, chờ hoàng đế cúi đầu xuống, nàng nói nhỏ bên tai hắn:” Ừ thiếp thân phải cảm tạ hoàng thượng có công tưới nước nha.” Hai chữ “Tưới nước” được nàng nhấn rất rõ ràng.
Vật nhỏ này! Lá gan ngày càng lớn.
Hoàng đế ôm nàng bế lên cao, lông mày nhếch lên, hỏi:” Làm thế nào để cảm tạ đây?”
Khốn khiếp. Tiết Bích nghĩ muốn khinh thường hắn một cái. Nhưng góc độ này không tốt, nhất định sẽ bị hắn phát hiện, cho nên nàng nhịn xuống.
Cung nhân từ lúc thấy hoàng đế ôm nàng đã rất thức thời mà lui xuống. Nàng liền không hề cố kỵ, hai chân mềm mại ôm lấy lưng hoàng đế, giật giật thân mình, cười khanh khách, càng phát ra sự quyến rũ đặc biệt của phi tần được sủng ái.
Đôi môi đỏ mọng kiểu diễm của nàng ngậm hầu kết của hắn, tinh tế cắn. Đợi hắn thở dài một tiếng, đầu lưỡi lại lơ đãng liếm qua. Tay hắn bắt đầu đưa xuống vịn lấy mông nhỏ của nàng, đem nàng cố định trong ngực mình.
Nàng đột nhiên ngừng lại, hàng mi lưỡi liềm tinh xảo nhếch lên, đôi mắt mênh mông ướt át nhìn hắn nói từng chữ:” Hoàng thượng, mau thả thiếp thân ra. Thánh nhân có nói, ban ngày không thể tuyên dâm.”
Hoàng đế vì nàng đã sớm mê muội, lại bị lời nói kia đổ xuống chậu nước lạnh. Hắn hung hăng cắn một nàng một ngụm rồi mới bằng lòng bỏ qua.
“Quỷ con.”
“Thiếp thân đa tạ hoàng thượng khen ngợi.” Chân nàng vừa đáp xuống đất đã nhanh như chớp chạy xa, lại còn đứng bên cửa sổ cười khanh khách hành lễ với hắn.
Hắn nhất thời nghĩ có tranh cãi cũng vô ích thôi.
May mà nàng cũng biết hướng hắn a dua lấy lòng, mới miễn đi một lần xui xẻo:” Hoàng thượng mau tới xem hoa nhi thần thiếp cắt tỉa thế nào.”
Hoàng đế vừa đi tới đã nhìn thấy chậu “hàm tiếu” đã không còn lại bao nhiêu, cả đóa hoa lớn màu vàng cũng bị cắt rơi xuống đất, vô cùng thê thảm.
Hoàng đế không nỡ đả kích nàng, sau nửa ngày mới nói ra được mấy chữ:” Rất có phong cách.”
“Hoàng thượng đáng ghét.” Tiết Bích Đào lắc người “Rõ ràng rất không đẹp, lại còn nói kiểu không rõ ràng chê cười người ta, đáng ghét.”
Thật khó chơi.
Hoàng đế nếu là người hiện đại thì bây giờ hẳn là sẽ chửi thề một tiếng, thầm nghĩ bà cô này không dễ chọc. Đáng tiếc, hắn là người cổ đại cho nên không thể phát tiết, chỉ có thể nghẹn họng.
Đương nhiên, hắn còn là hoàng đế, nên dù nghẹn cũng không nghẹn quá mức. Nếu không Long thể có chuyện gì thì giang sơn xã tắc cũng không yên.
Vì thế hắn bắt lấy tay nàng đánh một cái, hừ lạnh nói:” Nói lại xem, trẫm sao lại đáng ghét.”
Cô nãi nãi chuyên bắt nạt kẻ yếu nhất thời biến thành quả hồng mềm, tùy ý khó dễ. Nàng ấp úng:” Nào… Nào có… Người ta rõ ràng nói đáng yêu…”
“A, xuân thiên lý, bách hoa khai, hoàng hoa khai, hồng hoa khai, lam hoa bạch, hoa tử hoa khai, hoa biện kiều nộn, tế nhị thổ diễm (Mùa xuân bách hoa nở, hoa cúc nỏ, hoa hồng nở, hoa xanh hoa tím hoa nâu nở, hoa mềm mại, tinh tế mà đáng yêu.)” Nàng còn thật sự ngâm ra một bài thơ rất nghiêm túc.
Hoàng đế lại vui vẻ.
Hắn cúi đầu thấy lòng bàn tay của nàng bị đỏ một mảnh, bất đắc dĩ thở dài:” Da như con nít, trẫm còn chưa dùng sức đã đỏ.”
“Bởi vì thiếp thân da mỏng nha, da dày mới đánh không đau.” Nàng nói năng hung hồn đầy lý lẽ, cuối cùng còn bồi thêm mấy chữ “Nhất là da mặt.”
“Nếu nói vậy da mặt nàng cũng không dày lắm. Nàng nói xem nàng đã đòi trẫm bao nhiêu đồ tốt rồi?”
“Đó là phần thưởng cho việc người ta vất vả cần cù lao động!” Nàng thu tay, không được tự nhiên lầm bầm.
“Lao động gì?” Hoàng đế nghi hoặc nhì nàng.
“Không, không có gì…” Nàng nhanh chóng đổi đề tài “Hoàng thượng hôm nay có qua chỗ An tuyển thị không? Nàng hôm nay thế nào rồi?”
An tuyển thị quả thực sống không dễ. Mấy tháng nay bị ám toán không ít, tam tai lưỡng nan không ngừng. Đương nhiên không ngoại trừ có vài cái là âm mưu tranh sủng.
Hoàng đế nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.
Tình cảm vốn lạnh nhạt. Tuy hắn cũng rất mong đợi đứa nhỏ của mình, nhưng nếu mẹ đẻ của nó ngay cả con mình cũng không bảo vệ được thì sau này dù sinh ra cũng không có cách coi chừng. Huống chi, An tuyển thị nếu dám giấu diếm ba tháng mới để hắn biết, tất là chính nàng có thể nắm chắt, hắn cần gì phải phí tâm tư vì nàng nữa?
Đương nhiên, nếu là vật nhỏ sinh con thì là chuyện khác.
Hắn nghĩ nghĩ, khóe môi khẽ cười. Hắn vừa xoa tay đỏ bừng của nàng, vừa nói:” Chính nàng còn như đứa trẻ thì không hiểu sau này nàng nuôi hoàng tử của trẫm thế nào đây.”
Tiết Bích Đào đỏ mặt.
Nàng giống như ngày càng tùy ý. Đương nhiên, lần này nàng biết chừng mực, tuy làm nũng nhưng không đụng tới giới hạn của hắn. Một mặt yếu ớt của nàng lộ ra, hoàng đế lại cực kỳ yêu thích.
“Người ta như vậy đều do hoàng thượng tập thành thói quen.” Nàng lầm bầm phản bác, không thuận theo quơ quơ bàn tay to của hắn. “Hoàng thượng muốn tìm đầu sỏ thì chính mình đứng mũi chịu sào đi.”
“Nàng đó.” Ánh mắt hoàng đế tràn ngập cưng chiều, cười một tiếng.
Tiết Bích Đào đột nhiên nhớ tới sự kiện quan trọng hơn, nàng hỏi: ” Hoàng thượng, xuân sưu (Hội săn bắn mùa xuân) khi nào tổ chức? Thiếp thân cũng muốn đi theo.”
“Nàng?” Hoàng đế nghiền ngẫm đánh giá nàng, nói:” Thân thể yếu ớt, còn chưa bắt được mồi đã khóc nhè.
Tiết Bích Đào tức giận.
Thân thể yếu đuối thì đúng, cái này một mặt là do bản thân, một mặt là do nàng tự tăng. Nhưng dù nguyên chủ yếu ớt nhưng thể chất nàng vẫn rất khỏe mạnh mà. Làm sao yếu được? Làm sao?
“Thiếp thân mới không có yếu. Rất khỏe mạnh, rất cường tráng! Một lần có thể ăn hai chén cơm đó!” Nàng ngẩng đầu kháng nghị.
“Một bát kia là do trẫm bắt nàng ăn.” Thân thể nàng ấy hiện giờ quả thật cao hơn một chút.Hắn là lo nàng thể chất quá yếu lúc nào đó sẽ gặp nguy hiểm, hắn vì phương diện này mà mất không ít tâm tư.
“Thì, dù sao cũng ăn vào bụng mà.” Nàng chột dạ.
Từ nhỏ nàng ăn cơm rất ít, đồ ăn chẳng ăn nhiều cũng no, đã sớm dưỡng thành thói quen. Huống chi khối thân thể này ban đầu rất kém, ăn nhiều sẽ đau bao tử, nàng cũng không thể miễn cưỡng mình.
Lúc hoàng đế hạ lệnh, nàng không thể không cho hắn mặt mũi.
Đế vương là người có địa vị cao lại đầu hàng nhân nhượng trước người có địa vị thấp, dụ nàng ăn nhiều cơm một chút, đó là ban ân, nàng không thể không nghe nha.
“Ừ, là nàng ăn.” Hoàng đế buông tha cho nàng vô cớ gây rối, theo lời nàng nói một câu, sau đó lại xấu xa cười khẽ vào tai nàng “Nếu là thật thì chứng minh cho trẫm xem. Ít nhất thì đừng lúc nào cũng bất tỉnh khiến trẫm không thề tận hứng chứ, sao?”
Tiết Bích Đào bĩu môi. Lại lần nữa nàng oán thầm lão cha mắt bị mù. Nếu cẩu hoàng đế không gần nữ sắc thì heo mẹ cũng có thể leo cây!
Lúc nào cũng không quên dùng những lời này trêu nàng. Đúng là nghiện rồi.
Thực tế, Nguyên Trưng Đế cũng cảm thấy mình có chút nghiện. Hắn thích bộ dạng nàng vừa tức vừa vội, hai má đỏ ửng, cổ trắng khẽ hất lên, cặp mắt trong sang thẳng tắp nhìn qua. Đẹp, quả rất đẹp.
Hắn kìm lòng không đậu vuốt ve khóe mắt nàng, miệng khẽ gợi lên nụ cười.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...