Kỷ Linh Thần Quân

Còn người thì do nàng kéo đi. Nhật Lệ nhìn thấy em gái mình như này liền lại gần hỏi:

- Thế nào?

Lan Nguyệt không đáp lại mà chỉ lắc đầu lộ ý không thể khiến Nhật Lệ thất vọng tràn trề.

Ù... Ù...

Tiếng tù và kêu gọi từ phía chiến thuyền lớn của hai nàng phát ra trùng hợp với lúc hai người mua xong. Chị em Nhật Nguyệt liền nhanh chóng kéo Kỷ Linh trên tấm ván đi về phía chiến thuyền.

Còn hai tên lính canh kia thì thầm thở dài một hơi, may là đến kịp lúc các nàng chuẩn bị rời đi, mà lại còn kiếm được năm trăm bạc nữa. Bọn hắn thấy thuyền rời khỏi cũng nhanh chóng rời đi. Năm trăm bạc này với bọn hắn thì đủ để sống tiết kiệm hai tháng.

- Hùng chủ, đám người kia thì tính thế nào? – Ninh chủ ở bên ngoài chờ đợi sau khi thấy Phong Hùng ra ngoài liền chạy lại.

- Thế nào? Đương nhiên là cho chúng dấu ấn nô lệ đem đi bán cho những bộ lạc khác!

Phong Hùng cười gằn dữ tợn đáp lại.

- Vậy còn chỗ đó? – Ninh chủ lại hỏi.

- Tự nhiên sẽ thuộc về chúng ta…

Khoảng vài tiếng trước khi Kỷ Linh bị đưa tới đây.

Ngay sau khi Kỷ Linh bị đánh ngất, ở những phương vị khác cũng xuất hiện tình trạng tương tự, đám người họ Cẩn bị dụ dỗ, nguyên một bầy đều bị hắc thủ ập thẳng vào mặt khiến bọn chúng trong chớp mắt ngất đi.


Rất nhanh liền chỉ còn lại số ít người ở bên trong còn đứng vững, kỳ dị liếc nhìn vị trí những người kia ngã xuống, từ phía đó lập tức lao ra đám người mặc đồ đen che mặt, tay áo dài che khuất hai tay.

- Đại bộ lạc?! – Một người bên trong nhìn thấy quần áo trên thân họ lập tức nói ra nghi ngờ của mình.

Đám người mặc đồ đen như thích khách này cũng không nói hai lời, hai chân nhanh chóng lao thẳng về phía đám người họ Cẩn, trong tay ẩn hiện lóe lên một đạo quang mang nhàn nhạt.

- Hắc Ảnh!! – Người khác cũng có kiến thức không tệ, nhận biết ra lai lịch đám người này liền nhanh chóng nói ra khiến cả đám cảnh giác dâng trào.

Nhưng cảnh giác hiện tại cũng đã chậm, đoàn người Hắc Ảnh đã chạy tới trước mặt, ống tay áo lướt qua cổ một người, lập tức thấy đường máu từ vị trí đó tóe ra, người kia liền ngã xuống đất.

Thấy một người ngã xuống, thanh niên trong đội bếp núc, Cẩn Hàn lập tức điều động Lam Hầu nhanh chóng sốc lên một tầng băng sương che phủ tầm mắt đám Hắc Ảnh.

- Đi mau!

Cẩn Hàn biết bản thân chỉ có thể ngăn trở bọn họ một đoạn thời gian ngắn ngủi, thậm chí còn không thể ngăn được. Vì người trong Hắc Ảnh đa số đều sẽ có một yêu thú chuyên về nhãn pháp, chút băng sương này của hắn chẳng khác nào một con gió thổi qua, chẳng chút tác dụng.

Quả đúng như hắn nói, bên trong đội ngũ này có không ít người sở hữu yêu thú chuyên phá chướng nhãn pháp. Không để đám người họ Cẩn này bước được nửa bước, Hắc Ảnh ra tay nhanh gọn, nơi bọn hắn đi qua đều có máu tươi như nước chảy xối xả, từng người ngã xuống như những thân cây bọn họ đốn này đây.

Chẳng ai có năng lực phản kháng, huống chi bọn hắn đều đã mất hết yêu thú trợ lực. Cơ bản chính là trói tay chịu chết!

Không quá một nén hương, toàn bộ người ở lâm trường này đều đã nằm trên đống máu tươi, chỉ còn Hắc Ảnh đứng đó đầy lạnh lùng.

- Đội trưởng! Tiếp theo nên làm gì?

Một người trong đội hướng một người đứng ngoài nhìn tàn cục nói ra.


- Thủ tiêu! Rồi đi xử lí nốt những người khác. - Người này cũng giống bọn họ, một thân áo đen nhưng khác biệt tại khuôn mặt mang mặt nạ hình con khỉ đầy dữ tợn, miệng không vui lộ ra đống răng nanh chằng chịt, hai mắt đỏ ngàu, lông mày như phát hỏa.

- Vâng! - Chức nghiệp thích khách vốn lạnh lùng như vậy, nhưng khi hắn đối mặt với người này lại có chút mất tự nhiên, sau ót không khỏi hơi ớn lạnh.

Sau khi đáp lại, đám người Hắc Ảnh này lập tức theo người vừa báo cáo cho đội trưởng Hầu Diện Hắc Ảnh kia rời đi nơi này.

- Việc còn lại thì các ngươi tự xử lí! Ta sẽ không nhúng tay vào nữa. - Giọng nói Hầu Diện Hắc Ảnh này như nộ thiên phừng phừng lại như băng hàn lạnh lẽo nói ra.

- Được!

Ngay sau lời của hắn liền có một thanh âm đáp lại đầy hùng hổ lại dữ dằn.

- Khạc khạc khạc! Các ngươi! Mau chóng xông vào bên trong kia, nữ nhân thì tùy ý các ngươi hưởng thụ, già thì giết, trẻ nhỏ thì bắt đi.

Người này bỗng cười một tiếng quái dị sau lại cao giọng hô hào. Hầu Diện Hắc Ảnh thấy vậy cũng không chút động tâm, hắn vốn là cao tầng, tự nhiên nhìn qua cảnh tượng như vậy rất nhiều, thậm chí còn thâm độc hơn đám này rất nhiều lần.

O...o...! Thùng! Thùng! Thùng!

Sau lệnh của người này, đám tùy tùng của hắn lập tức đánh trống trận, thổi tù và, khua chiêng keng keng. Trong chớp mắt, từ rừng cây sau lưng Hầu Diện Hắc Ảnh, tuồn ra đám người man rợ, thân trần, đầu tóc rối bù, cổ ai cũng có xương đủ loại tạo thành dây chuyền.

Trên tay bọn họ cầm vũ khí bằng xương nhưng không phải cục xương thô kệch như xương lợn, xương gà, mà là vũ khí đao thương chế tác từ xương.

Thân trên chằng chịt vết xẹo, hạ thân bọn họ cũng chỉ có một mảnh da thú che đi.


Tại trong bộ lạc, Cẩn Ương đang ngồi viết văn tế thiên vô cùng quen thuộc thì nghe được thanh âm tù và cùng trống chiêng inh ỏi lập tức thấy chuyện không may, vội vàng bỏ hết công việc của mình xuống, chạy đi tìm đám trẻ, đem chúng giấu đi.

Về phần hai người Cẩn Lôi cùng Cẩn Điện thì cũng ở lại bộ lạc rình mò thâm tâm đám người này thực có trung thành với Kỷ Linh theo lệnh hắn hay không. Là Kỷ Linh quá chủ quan, cho rằng nơi này không có ai có thể tới, hắn vẫn còn chút thời gian phát triển, ai ngờ...

Cẩn Ương vừa nhìn thấy đám trẻ luyện tập cùng Cẩn Lực đều đã dừng lại mặt mũi đầy mơ hồ không hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Cẩn Lực có kinh nghiệm chiến đấu từ bộ lạc cũ nên biết những thanh âm này đại biểu cái gì. Không quá lâu sau khi hai người gặp mặt, những đội còn lại đều không hẹn cùng tới, Cẩn Lôi cùng Cẩn Điện cũng tại. Cẩn Ương nhanh chóng nói:

- Cẩn Lực, các ngươi bảo hộ đám trẻ cùng những người không có lực chiến đấu. Còn những người khác theo ta đi ra ngoài.

Cẩn Ương có trí lực gần hai trăm điểm, sớm đã nhận thấy nguy cơ của việc chỉ có một cánh cổng này nhưng lại vì chủ quan giống Kỷ Linh, tưởng địa thế nơi đây an toàn cho hắn cùng bộ lạc mới này phát triển, không ngờ lại đụng phải đám thổ phỉ cường đạo.

Việc đã tới nước này, hắn cũng không có thời gian nghĩ nhiều, nhanh chóng dẫn đầu đoàn người ra ngoài, còn đám trẻ thì trốn sau đội Cẩn Lực.

Cẩn Ương đi đầu tới cổng Đông, nhìn thấy đám thổ phỉ sa mạc thân trần cầm vũ khí xương, cổ đeo xương cốt, đầu tóc rối mù, đầu mục thì vẫn chưa thấy lộ diện, hắn thừa biết bản thân không có khả năng cùng bọn họ thương lượng.

Chỉ có thể chiến!

- Mọi người! Xông lên!!!

Ở phía bên đồi núi Đông Bắc xuất hiện dị tượng, đám Hắc Ảnh đang bao vây lấy đám người họ Cẩn đi khai thác đá chẳng được bao nhiêu.

- Ông!! - Cẩn Địa nhìn cảnh tượng trước mắt gào thét đầy phẫn nộ lại bất lực.

Trước mắt hắn chính là Cẩn Mục, đội trưởng đội khí tượng thủy văn đang nằm trên vũng máu, hai tay ôm lấy chân một tên Hắc Ảnh.

Người ở đây cũng có năng lực không tệ, đều có lực lượng ít nhất là bốn trăm, giằng co với Hắc Ảnh một chút cũng không khó. Riêng phần Cẩn Tắc kia tuy không có thiên phú luyện thể lại vô cùng nỗ lực đem lực lượng đề thăng lên bốn trăm.


- Khụ khụ! Đi mau... Đi...

Cẩn Mục bị Hắc Ảnh chém một nhát vào cổ nhưng sinh cơ ương ngạnh, cũng không có chết ngay mà vẫn níu kéo thêm chút thời gian cho học trò cưng của mình đào tẩu. Cẩn Địa ngày thường rất hay gọi hắn là ông sớm đã quen, tình cảm vừa trò vừa thân.

- Không...tên ngốc... mau rời đi... quay lại... bộ...lạc...

Cẩn Mục vô lực, giọng khàn khàn thì thào ra vài tiếng liền hết chịu nổi, ngã xuống. Hắc Ảnh kia được giải vây, chân đạp lên xác Cẩn Mục lao tới Cẩn Địa.

- Aaaaaaa!!!! Tên khốn khiếp!! Tên chó đẻ!!! Ta liều mạng với ngươi!!!

Cẩn Địa đầy ưu thương, phẫn nộ gào thét lao tới tên Hắc Ảnh vừa giày xéo thi hài người thầy cũng như người ông của mình.

Roẹt!!

Một đường không chút cản trở, Hắc Ảnh vung tay áo một cái, phần cổ của hắn bỗng xuất hiện đạo tơ máu. Máu tươi bắt đầu theo đó mãnh liệt phun ra, Cẩn Địa lấy hai tay nắm lấy cổ mình, ý đồ ngăn không cho máu tươi phun ra nhưng bất thành.

Nhận thấy bản thân chẳng còn gì để mất, cha mẹ chết tại phương Nam, mình thì chẳng thể khai khiếu phải tha hương lên đây mang theo nguyện vọng hai người là bình yên sống sót, ai ngờ vừa tới chưa bao lâu lại rơi vào cảnh tượng này.

- Khốn nạn!!!!

Gào thét trong vô vọng, Cẩn Địa phẫn nộ lay động đến những tảng đá vụn xung quanh do cả đoàn tạo ra. Từng mảng từng mảng bay lên không trung, nháy mắt va chạm vào nhau như nam châm gắn kết lại, không bị phản lực đẩy ra.

Từng tảng đá hợp lại thu hút sự chú ý của một vài người khiến chúng vô cùng ngạc nhiên, nhưng khi thấy chủ nhân là một tên sắp chết liền lắc đầu thở dài.

Yêu thú không phải chỉ riêng chủng loại động vật, mà thực vật cũng có, nguyên tố cũng có. Thực vật yêu cầu là phải có linh, mà muốn có linh thì cần được chăm sóc bồi dưỡng tốt ở những nơi đất tốt, địa thế tốt. Yêu thú dạng nguyên tố thì cần được đánh thức từ sâu bên trong tâm, kêu gọi nguyên tố nào đó kí khế ước cùng mình, năng lực của chủng này rất mạnh, có thể giúp tốc độ tu luyện chủ nhân tăng cao, uy lực chiến đấu lại mạnh.

Mà hạn chế lớn nhất ở đây chính là nguyên tố chỉ có thể gọi lên một con một hệ. Nhân loại sinh ra vốn đã bị hạn chế, chỉ có thể khế ước với một loại nguyên tố, cũng chẳng thể ký kết khế ước với những yêu thú khác.

Đó chính là điểm bất lợi, mà tốc độ tu luyện nhanh, bình cảnh đột phá dễ tuổi thọ bản thân cũng tăng lên lại là lợi thế.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui