Quyển 1: Thần Quân Tinh!
Ngay khi Kỷ Linh tới gần đánh xuống một quyền, độc hương theo bàn tay hắn bay ra. Vị trí của người kia sắp được chuyển rời đi thì Kỷ Linh lại sử dụng Lôi Quang Thiểm quay lại vị trí ban đầu của hắn.
Độc hương xuyên qua lớp khăn bịt mặt của hắn tiến vào bên trong mũi khiến mắt hắn bắt đầu xuất hiện tơ máu, toàn thân vô lực trực tiếp nằm co quắp giữa không gian trắng xóa.
Thêm một người nữa rời khỏi trận pháp, tốc độ thành trận lại giảm mạnh, hai người kia cũng bị phản phệ thổ huyết, sắc mặt bọn hắn uể oải nhưng vẫn phải cố duy trì trận pháp hoàn thành.
Kỷ Linh thấy vậy cũng không muốn cho bọn hắn thời gian xong trận mà dùng lực đánh vào trận pháp. Dư chấn lan tới dưới chân hai người khiến bọn họ như cây con đón gió mạnh, liên tục rung lắc tùy thời đều bị bật rễ.
Liên tục di chuyển, cơ thể hắn vốn chẳng còn lại bao nhiêu chiến khí nhưng may mắn là hắn vẫn còn một tên điên cuồng đang ở ngoài kia.
Cái tên ở ngoài kia đang điên cuồng bay tới trước mặt một thiếu niên Tô gia, đem quyền đầu của mình đánh lên thân thì tầng phòng hộ của thiếu niên đó bỗng được phát động.
Kỷ Linh thấy vậy cũng không vội, trước cứ để cho bọn hắn đánh nhau một hồi, còn hắn thì nghĩ tới thiếu niên Tô gia chết trong tay mình kia đi cùng bọn họ thì hẳn là tổ hợp năm người cấu thành trận pháp này.
Lấy nhẫn trữ vật trên tay hắn xuống, Kỷ Linh nhanh chóng dùng thần thức đảo qua một lần liền thấy không ít quyển trục cùng với không ít tiền bạc. Tiền bạc nơi đây cũng chỉ sử dụng ngân lượng cùng hoàng kim là chủ yếu, không khác tiền tệ thời phong kiến.
Kỷ Linh rất nhanh liền thấy một quyển trục bằng giấy, bên ngoài viết lên bốn trữ ‘Ngũ Sát Tiểu trận’. Lấy nó ra bên ngoài quan sát một hồi, hắn liền biết công dụng của nó.
Công dụng đầu tiên chính là tỏa định vị trí địch nhân, đem hắn vĩnh viễn nhốt tại bên trong nhưng lại tiêu hao không ít chiến khí. Sau khi thành hình sẽ phát tác ra công dụng thứ hai, giết địch.
Vì hiện tại chỉ còn có hai người nên uy lực của nó cũng chỉ còn lại bốn phần, người có thể chất cứng cáp nhất định có thể vượt qua.
Nhưng phần thể chất cứng cáp này là gì thì hắn cũng chẳng biết. Hắn chỉ biết bản thân đang tại cảnh giới Đồng Bì, muốn lên Thiết Bì thì phải đem toàn thân chuyển hóa thành đồng.
Chính là câu mình đồng da sắt hắn thường nghe được tại những bộ phim võ thuật, võ hiệp.
Trước không nói tới chuyện này, việc cấp thiết hiện tại của hắn chính là làm cách nào để thoát khốn khỏi đại trận.
Đọc tiếp đoạn phía dưới, hắn rất nhanh liền thấy được trận nhãn của chúng.
Trận nhãn của chúng lại chính là cái vòng tròn to đùng dưới chân hắn, nhưng mức độ cứng rắn để bao che vô cùng mạnh, một tên thân thể Đồng Bì như hắn khó thể đánh vỡ.
Ngồi trên trận nhãn suy nghĩ hồi lâu, hắn bỗng nhớ tới một bộ quyền từng thấy trên phim, Cách Sơn Đả Ngưu.
Lựa chọn tại bên trong nhẫn trữ vật của hắn một hồi liền lấy ra khoảng gần chục tấm thiết bài, đặt xuống ngay tại vị trí của hắn.
Chỉ là hắn chẳng hề biết cách phát động kỹ năng này như thế nào.
Kỷ Linh cũng không có muốn dây dưa lâu, thầm nghĩ nó hẳn là vận nội công đánh ra, nhưng dị giới này không có nội công chắc là có thể dùng chiến khí thay thế.
Sau khoảng một lúc vừa ngồi suy ngẫm cùng vận chuyển Lôi Quang Thiểm hấp thu chiến khí bên ngoài, hắn đem thiết bài chồng lên nhau.
Bay lên trên thiết bài một đoạn, hắn lập tức một quyền mạnh mẽ đánh xuống.
Lực lượng của hắn lần này vô cùng mạnh, thiết bài chồng thành tầng cũng xuất hiện dấu hiện rạn nứt hay lõm vào.
Trong chớp mắt, tiếng ầm ầm, choang phát ra như tiếng đồ thủy tinh vỡ. Chỉ thấy Ngũ Sát Tiểu trận do hai người Tô gia bày ra cũng không còn bao nhiêu sức lực, vỡ tan thành từng mảnh tan biến trong không gian trắng xóa.
Hai người bị phản phệ, dư chấn khiến bản thân bay ra xa, miệng phun máu tươi. Một tên trong đó vì những áp lực trước đó mà trực tiếp tử vong.
Tên còn lại thì thân mang phòng hộ cũng bị đánh nát, rất nhanh liền bị đồng tộc của mình giết.
Tên hung thủ kia vừa mới kết liễu sinh mạng đồng tộc xong liền điên cuồng lao về phía Kỷ Linh.
Ánh mắt Kỷ Linh sắc bén như một thanh kiếm quăng qua phía tên kia, hắn lập tức biến mất tại chỗ. Thoáng cái đã xuất hiện bên cạnh tên đó, một quyền Cách Sơn Đả Ngưu đánh ra liền đem bộ đồ tên này rách toác thành một cái lỗ lớn sau lưng.
Khí lãng đem theo vải vụn loạn bay trong không gian.
Rắc rắc rắc! Tiếng xương trong cơ thể tên này liên tục phát ra song toàn thân tên này oặt xuống, tử vong!
Giải quyết xong bốn người này, hắn lập tức bay tới lấy đi nhẫn trữ vật của bọn họ rồi phát động Lôi Quang Thiểm mau chóng rời khỏi chiến trường.
Sau khi hắn rời đi khoảng một nén nhang, từ phía nào đó xuất hiện thân ảnh đám người Diệp Tinh. Tô Xích Tuyền đi theo phía sau có khả năng cảm tri vô cùng mạnh.
Cảm nhận được điều gì đó, sắc mặt của hắn biến đổi, nhanh chóng bay về phía trước. Đám Diệp Tinh thấy hắn như vậy cũng bay theo.
Vừa mới tới nơi, Đỗ Phu lập tức nhìn thấy thi thể của năm người Tô gia trôi nổi xung quanh không gian nơi đây cũng nhíu mày, sau lưng dâng lên một cỗ hàn khí lạnh thấu xương.
Tô Xích Tuyền thấy vậy cũng tới kiểm tra nguyên nhân bọn họ chết.
- Một tên bị độc chết, một tên bị bóp gãy cổ, một tên bị đánh gãy xương, một tên bị phản phệ. Còn một tên bị…
Dường như cái tên cuối cùng kia khá khó mà có thể đoán ra nguyên nhân cái chết của hắn. Mà người đó chính là tên bị đồng tộc giết.
Hoàn thành kiểm tra, hắn ngồi suy nghĩ hồi lâu cũng chẳng ra nổi cái trận chiến đó. Sau khi đi dạo xung quanh một hồi lâu, hắn như phát hiện điều gì, hơi nhích cái mũi liền làm vẻ mặt vỡ lẽ, ngạc nhiên.
- Chẳng lẽ do hắn giết?
Xích Tuyền thầm nghĩ nếu thật là hắn giết thì quả thực vô cùng khủng bố rồi. Năm người bọn hắn hiện tại gộp lại cũng chưa chắc đã đánh nổi. Nghĩ tới điều gì, hắn liền nhanh chóng bay tới một cái thi thể gần đó kiểm tra các ngón tay.
- Hoàn hảo! Không có dấu hiệu bị chém đứt, nhưng nhẫn trữ vật đều mất.
Đám người Diệp Tinh thấy Xích Tuyền ở phía xa suy ngẫm liền có chút không kiên nhẫn nổi, Diệp Tinh dẫn đầu đám người đi tới nhíu mày hỏi:
- Thế nào?
Nghe thấy Diệp Tinh hỏi, Xích Tuyền bỗng nổi lên tâm tư khác lạ, ánh mắt hơi lập lòe liền thành thật đáp:
- Hắn từng chạy ngang qua đây, khí tức tử vong của những người này đã xuất hiện rất lâu, mà khí tức của hắn chỉ vừa mới xuất hiện nên hoàn toàn có thể khẳng định không phải hắn giết.
Diệp Tinh đám người nghe vậy cũng thấy trong lòng buông được tảng đá nặng, thở ra một hơi. Đỗ Phu như thấy được điều gì bỗng hỏi:
- Thế những chiếc nhẫn trữ vật trên tay bọn hắn biến đâu mất rồi?
- Có thể là hung thủ giết năm người bọn hắn không để ý tới nên mới bị tên Phong gia kia đến sau chiếm tiện nghi.
Diệp Tinh nghe Xích Tuyền nói như vậy cũng gật gù, trong lòng yên tâm hơn một phần.
‘Nếu quả thực là hắn giết năm người bọn họ thì rất khó cho bọn hắn có thể đánh bại tiểu tử Phong gia kia.’
- Được rồi! Truy tìm tiếp! Nhất định phải bắt được hắn trước khi hắn rời đi khỏi tầng hai.
Kỷ Linh sau khi rời đi cũng không biết năm người kia đuổi theo sau lưng, mà có tới hắn cũng không có để ý. Lực lượng trước đó của hắn vốn chẳng đủ đánh nhưng sau khi biết được phương pháp Cách Sơn Đả Ngưu thì hắn hoàn toàn tự tin có thể đánh không chết nhưng vẫn khiến địch nhân thổ huyết.
Rời đi chiến trường được một đoạn, hắn vừa đi vừa vận chuyển pháp quyết Lôi Quang Thiểm hấp thu chiến khí xung quanh. Kỷ Linh bỗng phát hiện ra một quả cầu đỏ khác.
Vui sướng nhìn về phía quả cầu đỏ đang chiếu sáng nổi bật giữa hắc điểm kia, đây là lần thứ hai hắn nhìn thấy quả cầu đỏ. Nhanh chóng bay tới bên cạnh nó rồi thò tay vào bên trong, Kỷ Linh hồi hộp đưa tay quờ quạng lung tung bên trong để cảm nhận những đồ vật tại bên trong.
Lần đầu tiên, hắn rút được Vạn Dược Kính, có thể biết được toàn bộ loại dược liệu trong thiên địa này. Xem như một nửa cái hệ thống. Không biết lần thứ hai này sẽ rút được thứ gì.
Qua một hồi lâu, hắn bỗng chạm được khỏa thạch đầu sần sùi nhưng tốc độ của nó quá nhanh, hắn khó có thể bắt kịp tốc độ này nên đã bỏ qua. Hụt mất chìa khóa đến tầng thứ ba, hắn chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ, tùy ý bắt lấy một cái nào đó.
Kỷ Linh tùy tiện tóm lấy một vật nào đó bên trong, cảm giác đầu tiên chính là nó vừa tay, hơi sần sùi nhưng mà đủ để khiến hắn biết đây không phải là chìa khóa vào tầng kế tiếp.
Hắn lấy tay ra khỏi quả cầu, trên tay hắn là một quả trứng sần sùi vỏ thanh sắc, kích thước chỉ bằng quả trứng vịt.
Quan sát hồi lâu, hắn phán đoán quả trứng này hẳn là của một con yêu thú nào đó vô cùng khủng bố cũng có thể vô cùng yếu hoặc là một thứ con vật nào đó có khả năng đặc biệt được chủ nhân Cổ Pháp tháp nhét vào bên trong.
Hắn cũng nghi hoặc tại sao một sinh vật sống bên trong quả trứng lại có thể tiến vào bên trong này và làm sao để hắn có thể mang nó ra bên ngoài.
Nhưng hắn cũng phải làm một phép thử trước sau đó mới suy nghĩ đến việc kế tiếp, tâm thần niệm một tiếng, kết quả là không thành công.
Đồng thời hắn cũng nghĩ tới nhét quả trứng này vào trong Nang giới rồi mang ra ngoài nhưng Nang giới làm sao mà có được chứ.
Về cách chế tạo thì cũng chỉ có một vài người đặc biệt được thiên địa ưu ái nên mới biết được phương thức chế tạo. Mà hắn thì cũng chẳng phải người đó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...