Kỷ Linh Thần Quân

Quyển 1: Thần Quân Tinh!

Kỷ Linh biết không thể để hắn ở ngoài, vì thời điểm hắn quay lại không biết là bao lâu, hắn nhất định phải nhanh chóng giấu hắn đi đâu đó. Mà vị trí, chắc chắn là mặt đất dưới chân, vì hắn tin tưởng đám u hồn chắc chắn không tìm tới thứ này và đào nó lên.

Cũng không cần Kỷ Linh làm vậy vì linh hồn bản nguyên đám u hồn kia chỉ là vô sắc, thấp hơn cấp bậc kim sắc nên chạm vào, khẳng định sẽ bị trói lây.

Nếu Kỷ Linh biết được điều này, hắn có thể mua một đống về đặt bẫy đám u hồn vì Khốn Nguyên Hồn Tiên vô hạn sử dụng. Lâu dài ắt có thể kiếm lại được lượng hồn tinh vượt xa lượng bỏ ra.

Chốn xuống đất, hắn mau chóng ra ngoài rồi làm vệ sinh cá nhân, bắt đầu một ngày luyện tập như bao ngày trước đó.

Kỷ Linh sau khi hoàn thành, đến tối hắn lại mau lên giường, hắn xuất hiện tại vị trí cũ. Hắn đào bới vị trí dưới chân, trung niên đó vẫn bị trói ở đây, Kỷ Linh lập tức thu hắn về bên hông.

Mặc đó cho Khốn Nguyên Hồn Tiên mài chết ý thức của trung niên để hắn tiện thu phục vì linh hồn bản nguyên của Kỷ Linh cũng chỉ mới chuyển hóa sang một nửa kim sắc.

Kế đến là kiểm tra chợ phiên, ba vũ khí, ba đan dược, một hồn kỹ, một quả trứng cùng hai dược liệu.

Hai loại dược liệu này đều là tăng cường tu vi linh hồn, hắn tạm thời không cần thiết vì hấp thu những u hồn khác lại đang dựng căn cơ vững chắc. Hắn cũng chẳng có pháp môn tu luyện linh hồn, nên không thể phung phí mua dược liệu.

Đan dược cũng chỉ có trị liệu là hai viên, mà trị liệu linh hồn thì lại càng quan trọng nên hắn trực tiếp mua luôn. Viên còn lại thuộc về kích thích lực lượng, Kỷ Linh tạm để đó.

Sau khi ngắm qua một vòng, Kỷ Linh kiểm tra lại số hồn tinh bản thân có, lập tức bất ngờ vì bản thân chỉ còn một vạn bảy. Số lượng hắn mua rất ít, bị trừ cũng không thể nhiều như vậy.

- Chẳng lẽ còn thuế? Đừng đùa chứ? Hệ thống này mà cũng có thuế?


Suy đi tính lại một hồi, Kỷ Linh mới nghĩ ra được bản thân thiếu sót ở đâu. Chính là phí tìm kiếm vật phẩm mình cần, giá vô cùng đắt, ba ngàn hồn tinh.

Hắn tìm ra được lời giải cho mình, Kỷ Linh rời khỏi chợ phiên, tiếp tục đi tìm u hồn, xây dựng căn cơ cho mình cùng với tăng hồn tinh, tích tiền mua đồ cho bản thân ngày càng mạnh hơn nữa.

Vũ khí thì hắn cũng tính lựa chọn cho những người trong đội mỗi người một món giống như hắn nhưng cảm thấy bọn hắn chưa đủ tin tưởng, nên cũng ngại việc trang bị cho bọn hắn vũ khí Sĩ cấp.

Rất nhanh liền tới sáng, tiếng gà gáy vang vọng trong tai Kỷ Linh, hắn mau chóng ra ngoài và chuẩn bị một số thứ trước khi đến với vòng đầu tiên của Tân Sinh Đại Bỉ. Mà muốn đội của hắn có thể tiến vào vòng trong, hắn buộc phải bảo vệ bọn hắn bởi tiến vào những vòng cao hơn là điều mà hắn hứa hẹn với bọn họ.

Không quá lâu sau khi chuẩn bị xong, tiếng chuông quen vang khắp nơi trên quân doanh này. Hắn nhanh chóng làm xong vệ sinh cá nhân, mặc lớp giáp gỗ, đeo lên đôi Bách Biến quyền rồi chạy như bay tới lôi đài.

Mà thời điểm đeo lên, hắn cũng cố ý để đôi quyền này biến thành dạng gỗ vì thiếu niên thì chắc chắn ít có quân công, nếu để lộ bản chất nó là quyền sáo cấp Sĩ trung phẩm thì rất mệt.

Còn hệ thống chết tiệt kia thì có hiện thân hay không thì hắn đều tin tưởng nó tồn tại, vì lúc hắn mua đôi quyền cùng với những món đồ kia thì nó tự động được để trong lều của mình.

- Nhỏ máu nhận chủ đi tên ngốc. Ngươi tham gia trận chiến này mà vô tình để máu tên nào đó nhỏ lên trên thì ngươi sẽ mất quyền sở hữu đó.

- Mẹ nó! Nhắc tào tháo, tào tháo tới thật.

Kỷ Linh chửi thề một câu, rõ ràng giọng đó chẳng quá xa lạ với Kỷ Linh, là giọng của lão già nhận mình là khí linh hệ thống kia.

- Nhưng mà giờ lấy đâu ra máu của mình? Chẳng nhẽ cầm dao rạch một đường?


Kỷ Linh thắc mắc làm khí linh cũng chẳng dám đáp lại. Có lẽ hắn hỏi một câu quá ngu ngốc.

Đành để không mất đi đôi quyền sáo này, hắn lại quay về phòng, lấy con dao nhỏ, bấm nhẹ lên đầu ngón tay rồi nhỏ lên đôi Bách Biến quyền.

Thời khắc giọt máu chạm vào bề mặt đôi quyền, sâu trong tâm thần Kỷ Linh sinh ra một loại cộng hưởng liên kết với Bách Biến quyền. Sau đó mới là thứ để hắn vô cùng rung động, quyền sáo này vậy mà tự động ẩn hình, lộ ra bàn tay thô ráp. Tâm gọi Bách Biến quyền ra ngoài, nó cũng thật ra bao bọc lấy đôi tay của mình.

Miệng hắn treo nụ cười sung sướng, sau lại ẩn nó xuống, chỉ khi nào chiến đấu mới gọi ra. Đồng thời đó cũng là điểm nổi bật của những vũ khí chợ phiên. Còn so với vũ khí Sĩ cấp trung phẩm khác ở đại lục này không biết có thể so bằng được nó hay không.

Không còn chuyện gì khác, hắn mau mau tới lôi đài nghe ngóng thông tin.

Lôi đài được xây dựng xong, diện tích ba mẫu nhưng so với cả bãi sân tập này cũng chưa tới một phần mười. Đã thế lại còn là ở Diệp Trung Hoàng Triều, một Hoàng Triều cỡ trung bên trong đồng cấp, một đại quận xem như không tệ. Huống chi Phong gia bọn hắn còn có hai người nắm chức vụ trong triều đình có công lớn thưởng đất.

Bởi vậy có thể thấy được thế giới này nó rộng lớn cỡ nào, đất đai nhiều bao nhiêu. Chứ đừng nói đám gia tộc khác ở năm quận lớn còn lại, thậm chí cả hàng chục quận nhỏ khác.

Mà đất đai nhiều thì tài nguyên sau này hắn kiếm được ắt sẽ vô cùng nhiều để xây dựng một triều quốc lớn mạnh.

Tới lôi đài, Phong Lăng đã đứng sẵn trên đó chỉ chờ đám thiếu niên bọn hắn tới là có thể bắt đầu trận Tân Sinh Đại Bỉ.

Cũng không lâu lắm, ước chừng phải năm phút sau khi Kỷ Linh tới, bọn hắn đã tập trung đầy đủ. Nhìn về một vài gương mặt quen thuộc hắn thu phục từ lâu, trên mặt lộ nụ cười để người khó hiểu thấu. Những người hắn nhìn tới chính là người hắn âm thầm lôi kéo về đội để tham gia vòng hai.


Phong Lăng thấy chiến ý bọn họ dâng cao, tự tin mười phần, hiển nhiên đã sẵn sàng cho vòng đấu đầu tiên này cũng không có chậm trễ, giảng qua một vài nguyên tắc cơ bản liền hô bắt đầu.

Thân thể Phong Lăng nhảy lên trên, quyền đầu nắm chặt, cách không đánh về phía chiếc chuông đồng khổng lồ được mấy căn cột đá chống đỡ kia.

Tiếng chuông ngân vang, các thiếu niên nhảy lên trên lôi đài, ánh mắt trợn trừng không dám chớp nhìn nhau tràn đầy cảnh giác.

Bầu không khí căng thẳng mà tràn ngập ý chí chiến đấu trên lôi đài phát ra khiến các thanh niên khóa trước cũng cảm thấy hưng phấn, liên tục hò hét cổ vũ hô đánh.

- Xông lên đánh hắn! Ngươi mà không thắng ta làm thịt ngươi!

- Ngươi để lộ sơ hở kìa tên ngốc!

- Tên kia! Đánh vào đầu hắn!

Kỷ Linh bên trong này cũng không dám vọng động, hắn có thể nghĩ tới việc liên kết một số người lại, nhất định bọn họ cũng có thể. Đừng nói tới việc hắn là người hiện đại, tự nhiên hiểu đánh hội đồng là như nào. Huống gì dị giới này cũng có chút giống Đại Việt...

Hắn không động, mười ba người hắn thu về đội lại chưa biết mặt nhau, chỉ biết một điều là xích lại gần Kỷ Linh, bảo toàn cho hắn và bản thân tiến vào vòng trong.

Nhìn mười ba người di chuyển về cùng một vị trí, Kỷ Linh cũng không có lơ là, cố ý giả bộ làm ra bộ dạng căng thẳng nhìn về mười ba người.

Hắn chính là đang diễn, diễn đến khuấy động lôi đài này, diễn cho thần hồn bọn hắn điên đảo, khó phân thật giả.

Những người khác nhìn lại còn tưởng thật, cả đám nhao nhao rục rịch. Không có ai lại gần Phong Hùng, Phong Khởi hai người.

Hiển nhiên là bọn hắn muốn tự lực bản thân đánh xuống một cái danh hiệu tốt về lực lượng, còn Kỷ Linh chính là lấy danh hiệu về mưu trí.


- Anh thấy sao?

Phong Thắng Thiên hỏi Phong Tuấn bên cạnh, đầu vẫn cúi xuống nhìn hồ nước, không biết là tìm cá hay nhìn các thiếu niên tham gia thi đấu vòng đầu.

- Bọn hắn không tệ. Năm nay có không ít hạt mầm tốt, đáng giá vun trồng. Còn mấy người thích tự lực cánh sinh kia, chỉ sợ là sau này khó thành đại nghiệp. Chúng ta chú trọng bồi dưỡng là một người thống trị, một Đế Vương chứ không phải tướng sĩ. Kỷ Linh không tồi, có tâm dùng người cũng có lòng phòng bị.

Phong Tuấn nói để Thắng Thiên bên cạnh gật đầu đồng tình, bọn hắn muốn chính là người như vậy, không phải người chỉ biết liều mạng chém giết. Còn mục đích, bốn gia tộc lớn thuộc Diệp Trung hoàng triều đều biết, đều đang chuẩn bị âm thầm phát triển và bành trướng.

- Muốn cá cược đôi chút không? Kha kha kha...

Thắng Thiên nở nụ cười nham hiểm nhân cơ hội này muốn cá cược đôi chút, moi móc một số tài nguyên để có thể giúp con hắn sau này phát triển tốt hơn.

- Cũng được! Ra giá đi. - Phong Tuấn nhàm chán gật đầu đồng ý.

- Một ngàn. - Thắng Thiên vừa giơ một ngón tay lên vừa nói giá.

- Một ngàn?!

Giọng Phong Tuần có chút run run, hiển nhiên cái giá này không hề thấp chút nào. Phong Tuấn lâm vào lưỡng lự, do dự hồi lâu hắn liền dứt khoát đồng ý.

Phong Tuấn nhìn nụ cười đó mà trong lòng thầm cảm thấy bất an không tốt nhưng không rõ chỗ nào đành bỏ qua.

Giá một ngàn này là một ngàn mẫu đất, mà không phải đất thường, đất này thuộc về linh thổ, vô cùng màu mỡ, thời gian trồng cây đến lúc thu hoạch chính là được giảm một phần ba, cây trồng cần ba mươi ngày thu hoạch chỉ cần hai mươi ngày.

Mục tiêu cuối cùng để đạt được một ngàn mẫu linh thổ đấy là hắn có thể tiến vào vòng ba.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui