Cả năm người cùng ngồi lên một tấm da rết, tức thì nó sáng lấp lánh và bắt đầu chuyển động, giờ đây nó như một tấm kim loại cứng cáp vô cùng từ từ nâng lên khỏi mặt đất và đứng yên tại chỗ.
-Hãy đưa ta tới nơi có Đoạt Quyển Lan, (cô phương dõng dạc ra lệnh)
Dứt lời, tấm da bắt đầu nâng lên cao hơn, và bay thẳng về hướng Bắc.
-Cô ơi, em có điều muốn hỏi? Thanh gươm lúc nãy…(Wun thắc mắc)
-À, nó có tên là “Kỳ Lân Bảo Kiếm”, rắn chắc vô cùng, nó được luyện từ xương Kỳ Lân chín chín tám mốt ngày, khi sử dụng nó sẽ phát ra những luồng sáng sức mạnh rất đẹp chém sắt như chém bùn.
-Thế tại sao thanh kiếm này lại không giết được con Scolopendrid vậy cô?
-Con Scolopendrid là một con vật trong truyền thuyết, không hiểu tại sao nó lại có ở đây, khi xưa, nó đã từng giết chết biết bao nhiêu người, không gì có thể làm nó chết đi, kể cả sức mạnh của thanh kiếm này, bởi vì tử huyệt của nó nằm ở chính đôi mắt xanh đầy ma lực, nhưng từ khi Hắc Ám luyện thành Yêu Tâm Long Pháp thì đã không còn thấy nó xuất hiện cho đến ngày hôm nay, có lẽ Hắc Long Địa Chấn đã thu phục và giam giữ nó tại nơi này.
-À, thì ra là vậy!
-Nhưng còn một điều em vẫn muốn hỏi ?
-Là gì thế Ne0 ?
-Tại sao cô không nhờ tấm da thần đưa chúng ta đến nơi có viên đá thần trước ?
-Ne0 à, viên đá thần chúng ta vẫn còn nhiều cơ hội tìm nó, còn tính mạng của Sindy chỉ có một, chúng ta phải giải thuật cho cô bé trước để không bị đau đớn và chết dần đi từng ngày.
Sindy vẫn nằm đó bất tỉnh, hơi thở yếu dần và sắc mặt càng lúc nhợt nhạt hơn trước.
Tấm da thần đang đưa họ đến một nơi cực kì đẹp, khiến ai đó cũng đều choáng ngợp trước nó.
Tấm da từ từ chậm lại và rồi dừng lại bên một con suối, nước thật trong, trong đến nỗi nhìn thấy tận đáy, hai bên là những tán cây xà xuống lòng suối một cách thơ mộng.
Tất cả bước nhanh xuống với một tâm trạng nôn nao kì lạ, khi cái ba lô cuối cùng vừa được nhấc ra khỏi tấm da thần thì bỗng dưng nó sáng lên rực rỡ, sau đó tự bốc cháy và biến mất không một chút gì để lại.
Những ánh mắt đầy sự nuối tiếc đang nhìn về xa xăm, phải chi có tấm da thần đó thì việc tìm viên đá Kỳ Lân Thiên Bảo đã không còn là việc khó khăn nữa.
-Chúng ta hãy nhanh chóng đi tìm bông hoa đó thôi các em, Sindy không thể đợi lâu hơn được nữa rồi ! nó chỉ ở đâu đây thôi !
Cả bốn người đổ xô đi tìm, nhưng thật sự chẳng thấy bông hoa nào như thế cả.
Wun đang bắt đầu cảm thấy thất vọng thì đột nhiên, mắt cậu sáng lên khi nhìn thấy một thứ gì đó…
Một bông hoa trong suốt từ rễ đến ngọn, thật đẹp, nó chỉ có duy nhất một cánh, chắc chắn đó là Đoạt Quyển Lan rồi.
-Mọi người ơi, em tìm thấy rồi !
-ồ, nó thật tuyệt (Ne0 nhận xét)
-Đúng là nó rồi các em ơi, (Cô Phương cười mản nguyện)
-Bông hoa : Đoạt Quyển Lan (Ben chêm vào)
Nhưng rồi bốn cặp mắt ấy lại càng ngạc nhiên hơn nữa khi thấy bông hoa ấy đang chuyển động, rồi đột nhiên, nó gãy xuống và biến mất trước mắt họ.
trong khi họ vẫn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra…
Thì ra đã 100 năm qua, bông hoa ấy đã nở, đến bây giờ, nó đã tàn và rụng đi chờ 100 năm sau nở tiếp một bông hoa khác.
-Chẳng lẽ đã hết hi vọng rồi sao ! (Ben tuyệt vọng)
-Phải chờ thêm 100 năm nữa mới có một bông hoa khác nở, nếu vậy thì Sindy đã chết từ lâu rồi.
Nhìn lại Sindy đang nằm bất động mà thêm đau lòng, chẳng lẽ để cô bé nằm chờ chết.
Nhưng thật sự đã hết cách, chẳng thể chờ một bông hoa kế tiếp nở được.
Một nỗi buồn ập đến, một người bạn của họ đang nằm thoi thóp từng giây từng phút.
Đôi môi Sindy vẫn còn đỏ mọng, tuy sắc mặt có hơi tím tái nhưng cô bé vẫn không mất đi vẻ đáng yêu của mình, càng nhìn Sindy mà lòng Wun, Ben, Ne0 và cô Phương đau như cắt, đau như chính họ vừa chống lại lời nguyền của lá bùa Hắc ám, nó nghẹn lên ở cổ và cứ đẩy lên từ từ, ép nhau lại làm cho những gương mặt đỏ như gấc.
Nhưng trong số họ, có một người là đau đớn hơn hết, chẳng ai khác, đó chính là Wun, chàng trai đa tình, đa cảm, chính cậu là người tìm ra bông hoa ấy để rồi chính cậu cũng chứng kiến bông hoa ấy héo lụi đi và tan biến, cậu không thể nén nỗi buồn của mình thêm được nữa, mắt cậu đã ướt nhem vì những giọt nước mắt, lấm tấm sáng lấp lánh trên khuôn mặt lạnh lùng.
Cả Ben, Ne0 và cô Phương cũng thế, không ai cầm được nước mắt của mình, nước mắt họ lơi lã chã, rớt xuống từng giọt trong suốt trên cây Đoạt Quyển Lan trơ trọi, sự tuyệt vọng đang chiếm lĩnh tâm hồn của họ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...