Lời nói này rốt cuộc vẫn có tính trẻ con, Thẩm Trú suy nghĩ một chút thấy
cũng phải, mười một mười hai tuổi rất yêu thích anh hùng, là thời điểm
thích tưởng tượng, cách làm này của Lưu Tú có vẻ hèn nhát, tất nhiên sẽ
khiến Âm Hưng xem thường. Chỉ là người nào cũng không nghĩ ra, về sau
đều trung thành phục tùng trước Lưu Tú, đều bị Lưu Tú làm cho tin tưởng, bây giờ thiếu niên này đều khiến nơi nơi khinh bỉ.
Nhưng mà, nói đếu Lưu... Trong lòng Thẩm Trú đột nhiên hơi động, không nhịn được mà thốt ra: “Lưu kia còn chưa khởi binh sao?”
Âm Hưng lập tức hỏi lại: “Sao tỷ tỷ lại biết Lưu muốn khởi binh?”
Lời vừa ra khỏi miệng, Thẩm Trú đã biết mình nói sai, trong lòng thầm hối
hận, rồi lại phàn nàn, trẻ con cổ đại sao lại trưởng thành sớm như vậy,
mới mười một mười hai tuổi đã biết rõ cách bắt trọng điểm, khiến chính
nàng là người của 2000 năm sau đến đây, mỗi ngày đều phải cật lực chú ý
từng câu. Thật không công bằng, vì vậy không trả lời mà hỏi lại: “Xem ra Hưng Nhi cũng biết Lưu muốn khởi binh đúng không? “
Âm Hưng hừ
lạnh: “Lưu thân là hoàng tộc, lại thích kết bạn bốn phương, trong lòng
hắn như thế nào không nói cũng biết, có gì khó đoán đâu.” Nhưng đảo mắt
thấy vẻ mặt Thẩm Trú:“ Đúng vậy, ta cũng đoán được như thế“. Rồi lại
ngồi buồn bực.
Thẩm Trú sẽ không tin tưởng lời hắn nói, cười nhẹ: “Chỉ sợ đại ca cũng đã nhìn ra?” Dù thành thục đi chăng nữa, Âm Hưng
cũng chỉ là một đứa trẻ, Lưu có ý đồ khởi binh tạo phản tuy là chưa rõ
ràng, cũng sẽ không dễ dàng bị một đứa nhóc mười một mười hai tuổi nhìn
ra, hơn phân nửa là Âm Thức đoán được, trong lúc lơ đãng nói ra bị Âm
Hưng nghe thấy, liền nắm chắc rồi đến trước mặt nàng ra vẻ đại nhân,
thối khoe khoang mà!!
Âm Hưng cho dù giống như…tiểu đại nhân đi
nữa, nhưng đến cùng vẫn là hài tử, bị Thẩm Trú nói một cái như vậy, nhất thời thẹn quá hoá giận, Thẩm Trú thấy hắn trở mặt, liền biết mình lỡ
lời chọc phải lòng tự trọng của hắn rồi, vội vàng dỗ hắn: “Đương nhiên,
ngươi cũng nhất định là đã nhìn ra, cùng một lúc với đại ca.”
Nàng nói như vậy không thật, càng giống coi Âm Hưng là trẻ nhỏ ba tuổi. Nàng không dỗ còn may, giờ dỗ rồi càng làm Âm Hưng phát giận, vỗ tay vào
bàn, phất áo bỏ đi.
Đúng là đồ tiểu hài tử quái đản.
Lần
đầu tiên Thẩm Trú gặp phải đứa trẻ mâu thuẫn như vậy, mặc dù bày ra bộ
mặt ác nhưng ngẫu nhiên sẽ lộ ra gần gũi với nàng, thế mà nói chẳng được mấy câu lại bị nàng chọc tức mà bỏ đi.
Tập Nghiên ở sau lưng
nàng che miệng cười, nàng nhịn không được kéo Tập Nghiên qua hỏi: “Âm... Trước kia ta rốt cuộc là gì đắc tội với hắn vậy?”
Tập Nghiên
cười nói: “Ngài chỗ nào cũng không đắc tội với Nhị công tử, chẳng qua là tính tình của ngài bây giờ không giống với trước kia chút thôi.”
“Chỗ nào không giống?” Nàng càng hỏi.
Tập Nghiên nghĩ nghĩ, nói: “Cũng không có gì khác biệt lớn, trước kia
cô nương tính tình vô cùng yếu đuối, chuyện gì cũng không dám cho chủ
mẫu hoặc đại công tử biết, cũng phần lớn là tìm Nhị công tử để hỏi ý
kiến, dần dà trong nội tâm Nhị công tử dưỡng thành tính huynh trưởng với ngài.”
Thẩm Trú giật mình, nàng cho là đứa nhỏ Âm Hưng này tự ý
bày tính tình huynh trưởng với nàng, hóa ra là một tay Âm Lệ Hoa tạo
thành, cái này không phải khắc phục một hai ngày là được. Tập Nghiên dẫn theo mấy nô tỳ áo xanh đến quét dọn loay hoay trong phòng của Thẩm Trú, Thẩm Trú không có chỗ để đi, nên đi một mình về phía sau vườn tìm thanh tịnh, trong khoảng thời gian này trong đầu nàng rất hỗn loạn, lại không thể tìm người nói, cả thân mình đều cảm thấy uất ức.
Chính giữa
hậu viện Âm gia là một đình nghỉ, nàng cứ thế chậm chạm đi qua, men theo hành lang, dừng ở cạnh chuồng ngựa chốc lát. Nàng không biết cưỡi ngựa, trước kia đi cùng đồng nghiệp đi xem chuồng ngựa, nhưng mà cũng chỉ là
ngồi dưới ô che nắng quan sát từ đằng xa mà thôi. Nàng đưa tay sờ sờ bờm ngựa, chậm rãi cười, bây giờ nàng lại muốn thử học cưỡi ngựa!
Một lát sau nàng thở dài, quay lại đình nghỉ. Từ lúc xuyên qua tới này, tâm tình của nàng một ngày cũng không khá hơn, trong lòng nàng quá rõ ràng, bởi vì biết kết cục cho nên đi trước nắm quyền chủ động, bản thân sắp
bị cuốn vào một giai đoạn lịch sử. Nàng biết nên vứt bỏ kiến thức kia
đi, nếu không sẽ khiến chính bản thân không được thoải mái. Nhưng mà nói và làm là hai việc khác nhau, tất cả đều chỉ là bởi vì Âm Lệ Hoa, bởi
vì nàng là Thẩm Trú chuyển kiếp vào thân thể Âm Lệ Hoa, nói chuyện không liên quan đến mình thì ai cũng có thể nói hay, nhưng đến phiên bản thân mình thì người nào cũng khó có thể bình tĩnh được.
Nàng rõ ràng
là Thẩm Trú, tuy nhiên lại trở thành Âm Lệ Hoa khó lường. Mà Lưu Tú
giống Tô Văn như đúc cũng có thể sẽ cùng nàng có một đoạn trói buộc sâu
đậm.
Cuối cùng là trùng hợp hay vận mệnh vốn là như thế?
Nếu quả thật lịch sử ghi lại thì Âm Lệ Hoa gặp Lưu Tú nhất định sẽ bị nguy
hiểm, vậy khi gặp Lưu Tú nàng nên làm thế nào để tránh được đây?
Nàng đầy bụng tâm sự, ngẩng đầu lại đột nhiên thấy một bóng người vạt áo
thẳng tắp thanh nhã. Mặt mũi quen thuộc, khí chất xa lạ. Ở nơi đây, nàng gặp nhiều nam tử có những thứ ẩn sâu bên trong, Âm Thức lạnh nhạt, Đặng Thần nhiệt tình, Đặng Vũ nội liễm, nhưng chỉ có một người, cho dù một
thân áo vải cũ cũng không làm mất phong thái, mặt mày vẫn nhho nhã nở nụ cười yếu ớt. Tất cả mọi người nói hắn một lòng điền nhiên, nhưng chỉ có nàng biết đây là một nam tử cao tay như thế nào, cả một giang sơn trong tay hắn tựa như trở mình, quan văn võ tướng những nhân vật phong vân
nổi tiếng cũng phủ phục dưới chân của hắn hoặc bị hắn loại bỏ. Nàng từng nói qua, người này tuyệt đối là một cao thủ giả heo ăn thịt hổ.
Nếu so sánh cùng Tô Văn, hoàn toàn là hai người đối lập. Nhưng nàng vẫn
hoàn toàn mơ hồ mà đôi khi lầm lẫn, có lẽ người này chính là Tô Văn. Nếu không thì giải thích như thế nào về việc nàng cùng người này lại có một sợi dây trói buộc?
Về sau, bởi vì đã biết hắn chính là Lưu Tú,
biết mình chính là Âm Lệ Hoa, tâm lý đối với Lưu Tú nổi lên chút biến
hóa nhưng những biến hóa kia đến tột cùng là cái gì, ngay cả chính nàng
cũng nói không rõ ràng. Thẩm Trú không muốn so sánh sự khác nhau giữa
Lưu Tú và Tô Văn nữa, bởi vì chính nàng cũng đang rối loạn. Nhưng có một chuyện, nàng chắc chắn không nghi ngờ, chính là cho dù Tô Văn hay Lưu
Tú thì cái người đứng trước mặt nàng cũng khiến nàng cao hứng.
Tô Văn hay Lưu Tú, có gì khác biệt?
Thẩm Trú là Âm Lệ Hoa, Tô Văn là Lưu Tú. Chỉ cần bọn họ ở cùng một chỗ, thì nàng rầu rĩ vì cái gì nữa.
Nếu muốn quyết định ở lại, thì Tô Văn ở trong lòng nàng phải hoàn toàn biến thành Lưu Tú.
Bởi vì nơi này chỉ có Lưu Tú mà không có Tô Văn.
-----
Nhược Vân: Rốt cuộc bả yêu Tô Văn hay Lưu Tú??
-----
Nàng nhìn thấy hắn cách đó không xa, yên lặng đi qua, sắp thoát khỏi tầm mắt của nàng, Thẩm Trú đột nhiên vô ý thức mở miệng gọi một tiếng: “Lưu
Tú.”
Lưu Tú dừng lại bước chân, quay đầu lại nhìn.
Thẩm Trú chạy bước nhỏ tới, đứng lại trước mặt hắn.
“ Lưu Tú. “
Lưu Tú không chút nào kinh ngạc, vẫn mang theo nụ cười nhàn nhạt nho nhã
như cũ, sâu trong ánh mắt mang theo chút vui vẻ : “ Âm cô nương. “
Chờ hắn nói xong một tiếng Âm cô nương, Thẩm Trú mới ý thức được mình đã
hơi mạo phạm, mặc dù nàng đã cho rằng Lưu Tú chính là Tô Văn, nhưng lúc
này Lưu Tú vẫn là chân chân thật thật đứng đây. Nàng lại tùy tiện gọi
hắn như vậy... Mặt bỗng đỏ lên, trong lòng cực kỳ khổ não nhưng không
dám biểu lộ ra mặt, chỉ đáp lại: “ Tiên sinh...tiên sinh sao lại tới đây vậy?”
Lưu Tú nói:“ Theo tỷ phu tới đây.”
Thẩm Trú gật gật đầu “Ồ. “ Trong chốc lát đột nhiên lại nghĩ, mình ở trước mặt Âm Thức
cũng có thể cười nói tự nhiên, nhưng trước mặt Lưu Tú lại trở nên câu nệ như vậy? Mím môi một cái, giương mắt, yên lặng nhìn tròng mắt tối như
mực của hắn, mở miệng nói từng chữ: “Tiên sinh, ngài có từng nghe qua
câu 'Thật Lưu Trọng “ chưa?”
Lưu Tú hơi ngẩn ra, nhưng là chỉ trong nháy mắt mà thôi, vẫn tao nhã lịch sự cười nói:“ Gia huynh từng có nói lời ấy.”
“ Ngươi thật sự không bận tâm?”
Lưu Tú lại chỉ nhàn nhạt cười cười “Vì sao ta phải để tâm? Hắn là huynh
trưởng của ta, huynh trưởng như cha, hắn dạy bảo em trai mình, nói gì
cũng không đủ, huống chi chỉ là Lưu Trọng.”
Nụ cười nhạt nhẽo như vậy, lại khiến Thẩm Trú có một loại cảm giác minh bạch rõ ràng, có một
cái chớp mắt như vậy, nàng bỗng nhiên sáng tỏ, người trước mắt này là
một người có dã tâm rất lớn, những lời ong tiếng ve xem thường kia không thể sỉ nhục hắn, với hắn đó căn bản không là gì cả, không đáng để tâm. Hắn là một người nam nhân như vậy, chỉ cần hắn không quan tâm, thì
không ai có thể làm hắn tổn thương.
Không biết vì sao nàng cảm
giác mình kỳ thật hiểu rất rõ Lưu Tú này, nội tâm của hắn, không cần
người khác hiểu hắn, nhưng nàng lại có thể hiểu, cũng chính vì điều này, nàng càng kinh hãi, hóa ra đây mới là đáng sợ nhất!
Lưu Tú nhìn
biểu cảm hết sức bình tĩnh trên mặt nàng, nhưng lại nói ra những từ
không có trật tự, ánh nhìn thay đổi trong chớp mắt, có chút khó hiểu:
”Âm cô nương? “
Thẩm Trú không nhịn được mà thở dài, bỗng nhiên
hiểu ra, khó trách Âm Lệ Hoa cuối cùng cũng thành người của Lưu Tú, một
người đàn ông như vậy, thật sự dễ dàng khiến nữ nhân cực kỳ si mê. Một
nam nhân dễ dàng khiến người mê mệt, không cần biết Âm Lệ Hoa đã phải
trả giá chuyện gì, nhưng thế cũng đã đủ.
“ Tiên sinh... “ Hóa ra
nàng muốn nói gì chính bản thân cũng không biết, chỉ là lời nói phát ra
đã trở thành: “Tiên đồ tiên sinh vô lượng, Âm Cơ cung kính trước tiên
sinh.” Vén áo thi lễ.
Lưu Tú lại hơi ngẩn ra, mới chậm rãi hoàn lễ.
Tất cả mọi người đều nói Lưu Tú không ôm chí lớn, giống như đời trước, lại
giống như huynh đệ Lưu Trọng, chỉ có nữ tử trước mắt này, thành tâm
thành ý nói hắn có tiền đồ vô lượng.
Những lần gặp mặt sau này, rốt cuộc bởi vì một câu nói kia mà khiến lòng hắn hoảng sợ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...