Sáng sớm *** mơ, Khuyết Bất Bình và Khuyết Bất Phàm vội vàng đến nhà, thông báo chuyện đã xảy ra đêm qua –
Người trông coi nhà cửa là A Thanh vừa nghe chuyện nhị thiếu gia gặp chuyện ko may, liền vừa chạy vừa gào lên đến khàn cả giọng: “Gia, phu nhân, nhị thiếu gia đang ngồi tù. Sau khi bị đại thiếu gia đánh xong thì bị bắt giam rồi.”
“Hở, Niệm Sinh xảy ra chuyện.”
Duẫn Huyền Niệm chớp mắt 1 cái đẩy nam nhân đang áp lên người mình ra. Vội vàng nhảy lên, đem vạt áo đang mở rộng mặc lại cho chỉnh tề, quay lại nhìn biểu tình kinh ngạc cùa nam nhân nói. “Đi, chúng ta đến phủ nha mang Niệm Sinh về.”
“Huyền Niệm, hay là hiểu nhầm gì đó. Địch Dĩnh sao lại đánh Niệm Sinh?”
“Ta muốn đến hỏi cho rõ ràng, ngươi nhanh đi chuẩn bị xe, ta bế con.” Tiểu nhi tử của hắn — Lãnh Huyền Thiết khi tỉnh dậy sẽ tìm『nương』. Xuất môn giờ này đương nhiên phải bế theo bên người.
Lãnh Thiết Sinh đầu óc choáng váng. “Ta nói thằng bé Dĩnh kia, sẽ ko vô duyên vô cớ mà đánh Niệm Sinh. Này nhất định là hiểu nhầm rồi. Nếu đã như vậy, Địch Dĩnh cũng biết lẽ phải, ngươi gấp cái gì?”
“Bớt nói chút đi. Ai khi ức hiếp con ta, ta liền ko để yên cho hắn.”
Duẫn Huyền Niệm ôm lấy tiểu nhi tử vẫn còn đang ngủ say trong nôi, bỏ ra khỏi phòng trước, mặc kệ nam nhân còn đang nghẹn ngào vì chưa được giải tỏa sau lưng mình. Hắn muốn đi cứu hài tử về trước, rồi sẽ ứng phó tướng công sau.
Lãnh Thiết Sinh cũng tuân mệnh nhảy xuống giường. Y cũng muốn đi hỏi hải tử cho rõ, rồi giải quyết nương tử sau.
Thế là, bốn nam nhân mang theo hài tử vừa tròn 1 tuổi đến phủ nha thăm tù.
Thiệu Quân cuối cùng cũng thấy được phụ mẫu của đại nhân. Một người toàn thân phát ra khí thế lạnh lùng, người còn lại chính là đại mỹ nhân xinh đẹp vô cùng.
Chỉ nghe hai người bọn họ cùng lúc ra lệnh.
“Nhanh đi thỉnh Địch Dĩnh ra.”
“Nhanh đi thả Niệm Sinh ra.”
Thiệu Quân kinh ngạc trong chốc lát, mới tìm về được ý thức mà báo cáo: “Hai vị lệnh lang đều ở trong phòng ạh.”
“Trong phòng?” Duẫn Huyền Niệm rất bực mình. “Niệm Sinh ko ở trong lao sao?”
“Hắn và đại nhân đều ở trong phòng ạh.”
“Phủ nha không phải thiếu phòng đến vậy chứ?” Nếu ko sao Niệm Sinh lại ở cùng Địch Dĩnh như vậy?
“Bẩm…” Thiệu Quân dừng lại 1 chút, trong khoảng thời gian nhất định ko biết nên nói gì mới được. Nghĩ thầm, nếu đại nhân gọi nam nhân này là nương, thì y cần gì phải để ý đến mấy chuyện xưng hô nam nữ khác thường nữa.
Mở miệng gọi: “Phu nhân.” Xong liền nói. “Thỉnh các vị chờ ở đây 1 chút. Ta lập tức đi mời đại nhân ra.”
“Không cần, ngươi lập tức dẫn chúng ta đến phòng của Địch Dĩnh. Ta muốn xem thử Niệm Sinh bị nó đánh thành bộ dạng gì?” Duẫn Huyền Niệm nói xong liền quay đầu bước đi.
Lãnh Thiết Sinh ở sau lưng hắn gọi: “Huyền Niệm, ngươi đi nhầm hướng rồi.” Tên kia thật hồ đồ mà. Vậy mà trước giờ vẫn thích làm theo ý mình.
Ách, Duẫn Huyền Niệm quay đầu lại, thấy mọi người đang đi trên 1 hành lang dài, mà tướng công thì vẫn còn đứng chờ hắn. Kia sắc mặt thực kém, “Ngươi kêu cái gì…” Duẫn Huyền Niệm hơi xấu hổ cúi đầu.
Lãnh Thiết Sinh trừng cái đầu ngu xuẩn với mái tóc đen nhánh kia 1 cái rồi nói: “Ta biết ngươi đang lo lắng, nhưng đừng nghĩ lung tung. Thằng bé Địch Dĩnh này trước giờ luôn làm việc có chừng mực. Ta cam đoan với ngươi, nó sẽ ko bạc đãi Niệm Sinh.” Y cũng ko tin đứa bé đến nữa đêm đều lén theo Niệm Sinh ra dòng suối nhỏ kia, lại có thể vứt bỏ được mà đánh người.
Nằm úp lên người thiên hạ, cảm thấy nhiệt độ hơi cao, giống như đang bị sốt….
“Niệm Sinh, Niệm Sinh…” Địch Dĩnh nhỏ tiếng gọi. Hốt hoảng nắm bả vai hắn mà lay: “Có phải cảm thấy khó chịu chỗ nào ko?”
Lãnh Niệm Sinh miễn cưỡng mở mắt ra, nhưng ngay lập tức nhấm lại. Đầu óc mơ màng, xin y: “Đừng ồn….”
Địch Dĩnh hơi nghiên người 1 chút. Thấy hắn mềm nhũng nằm sấp trên giường, cả sức sống và *** thần phấn chấn đều mất đi – Hắn sao lại ko chịu nổi chút thương tích như thế?
Rùng mình, Địch Dĩnh nhíu mày lại, nhìn thấy trên tấm lưng trần kia là dấu vết hồng hồng…… Đột nhiên hoảng sợ, y nhanh chóng giở tấm phủ dưới thắt lưng ra. Liền phát hiện miệng vết thương ở mông vẫn còn rơm rớm máu….Sao có thể?!
Chẳng qua là chút vết thương nhỏ trên da. Đêm qua đã xoa thuốc rất kỹ rồi mà. Dù ko phải là thần dược, nhưng chí ít miệng vết thương cũng phải khép miệng lại chứ, tệ lắm là cầm máu.
Trong lúc lòng Địch Dĩnh vẫn còn đang nghi ngờ, thì cửa phòng đột nhiên 「Rầm!」 1 cái bị đá văng. Y liền gầm lên: “Là ai to gan như vậy!”
「Xoat!」màn che được vén lên. Đứng kề bên giường là 4 đại nam nhân. Tám đôi mắt đồng thời mở to hết cỡ, chỉ có duy nhất sắc mặt của cha là ko hề thay đổi.
Nương hơi có vẻ ngốc nghếc, lắp ba lắp bắp, dường như muốn nói ra suy nghĩ của mình “Các ngươi… Các ngươi…”
“Áh, hai người các ngươi…” Khuyết Bất Bình như nhìn thấy quỷ kêu lên: “Hai người các ngươi ko phải cũng –” Miệng ko nói được gì thì đã ngậm lại. Nó ko dám nói năng lung tung, tránh cho bị cốc đầu.
Khuyết Bất Phàm trấn định *** thần. Ko thể làm ngơ người đang nằm sấp trên giường. Thân thể xích lõa thật khiến người khác liên tưởng đến quan hệ mờ ám.
Địch Dĩnh làm như ko có việc gì, chầm chậm bước xuống giường, cẩn thận buông màng che lại cảnh xuân trên giường kia.
Mọi người nghe y kêu lên 1 tiếng: “Cha, nương.” Sau đó, tự mình mặc vào xiêm y, ko hề giải thích gì cả.
Địch Dĩnh toàn bộ *** thần đều quan tâm đến hiện tượng kỳ lạ của thiên hạ. Ko phát hiện là đang có người khởi binh vấn tội. Y nói: “Niệm Sinh còn đang ngủ. Chắc hắn đang bị sốt, con sẽ bảo người thỉnh đại phu đến.”
“Sao thế này?” Khuyết Bất Bình nhìn y bước ra bên ngoài phòng.
Khuyết Bất Phàm nói: “Xem ra, chúng ta đã hiểu nhầm rồi đâm ra lo lắng.”
Duẫn Huyền Niệm giật mình hiểu được quan hệ của 2 đứa con này ko hề đơn giản. Sau khi đưa bảo bối trong lòng cho tướng công bế, hắn mới chầm chậm bước đến mép giường, vén lên màn che. Nhìn đứa con thứ hai, xem trên người có hay ko….
Lãnh Thiết Sinh vươn tay, kéo nương tử đến gần mình, thúc giục “Chúng ta nên ra ngoài thôi, đừng phi lễ như vậy.”
“Chính là…..”
Duẫn Huyền Niệm bị tướng công kéo đi, cứ liên tiếp quay đầu lại, hỏi: “Có phải ngươi đã biết từ trước rồi ko?”
“Ân. Ngươi đừng xen vào việc riêng của hai đứa nó. Giờ chúng ta ra ngoài chờ nghe thôi.”
Khuyết Bất Bình và Khuyết Bất Phàm cũng theo phía sau. Cùng nghĩ thầm: Cuối cùng cũng biết được người trong lòng mà lão đại đến chết cũng ko chịu tiết lộ là ai.
「Rầm!」
Trong thư phòng, Phong lão gia đang nổi cơn lôi đình, giận dữ mắng tên bại gia tử kia. “Kỹ viện đang êm đẹp lại lại bị hủy như thế. Tên ngu ngốc này, sao khi ko lại chọc vào tiểu tử họ Lãnh kia chứ?”
Lão chắt chiu ngân lượng, nịnh nọt quyền quý, thượng đội hạ đạp, vất vã lắm mới mua quan bán chức êm xuôi, có thành quả như ngày hôm nay.
Trăm phương ngàn kế hơn nửa đời người, chẳng qua là để ngừa vạn nhất.
Ngân lượng bỏ ra, lão có thể trong vòng 1 đêm kiếm về gấp vài lần như vậy. Nhưng, kỹ viện bị đóng cửa, công cụ phát tài cũng mất….
Phong lão gia lần thứ hai đánh 「Rầm!」 lên mặt bàn, giận dữ mắng: “Xảy ra chuyện rồi, liền tìm lão tử nói tốt cho ngươi. Tiểu tử họ Địch kia ko nhận ngân lượng của bất cứ ai. Chúng ta dù có đem kim ngân châu báo chất thành đống chỉ sợ y còn khinh thường ko thèm liếc mắt đến.”
Phong Kỷ Duyên hận đến nỗi run cầm cập: “Thật đúng là ngậm bồ hòn làm ngọt[1] mà. Ngữ khí kia thật muốn ăn tươi nuốt sống người ta.” Nhanh chóng nắm chặt tay lại, Phong Kỷ Duyên nghiến răng nghiến lợi, “Cha, con ko cam lòng nuốt trôi cơn giận này, chẳng lẽ ko còn cách nào khác sao?”
“Còn muốn cách nào nữa hả?” Phong lão gia giận đến nổi mồm lệch sang 1 bên, phân tích: “Luận thế lực, chúng ta không thể trêu vào họ Lãnh được. Còn quyền lực, càng ko thể sánh bằng họ Địch.”
Dừng một lát, Phong lão gia ngồi xuống uống một ngụm trà, thở dài: “Con của ta ơi….. Ngươi nên biết rõ chuyện này chút đi” Lão làm sao ko sợ, trăm phương ngàn kế đề phòng tiểu tử họ Địch kia….
“Hừ, thực mụ nội nó mà. Lãnh Niệm Sinh vì một con đàn bà *** đãng mà đến phá kỹ viện của ta……” Phong Kỷ Duyên đá văng cái ghế, độc ác nguyền rủa “Nha đầu chết tiệt kia… Lúc trước nên giết nó cho bớt việc 1 chút!”
“Hiện tại, nói lời này vẫn còn kịp mà” Mỵ Nương lười biếng động đậy nữa người, vương tay lấy 1trái nho trên bàn cho vào miệng.
Trên thân ả chỉ có cái yếm màu đỏ, váy vén cao hơn cả đùi, tiết khố, áo khoác rơi rải rác xung quanh. Hai bả vai lõa lồ mang đầy dấu vết ***. Ko muốn thấy hai cha con này vì chuyện kỹ viện mà ko vui.”Hai người các ngươi sao không bỏ đi rồi làm lại từ đầu. Chỉ cần có tiền, còn sợ ko thể khai trương kỹ viện khác sao. Dù sao chỉ cần đổi người đứng tên, tiểu tử kia còn làm khó dễ được gì. Còn có, ngươi không phải nói nha đầu chết tiệt kia đang mang thai?”
“Mang thai tạp chủng, mà cũng dám sinh.” Phong Kỷ Duyên xì một tiếng khinh miệt.
Mỵ Nương cười lạnh 1 cái. “Nó có sinh con hay ko với chúng ta cũng chẳng quan hệ gì. Trọng điểm là nó có thể ôm trong lòng chuyện của chúng ta bao lâu rồi mới lộ ra. Giờ đây….chúng ta ko nên để người còn sống.”
“Nàng nói rằng ta và nàng nên khiến nó mất mạng ah?”
Nếu làm ko khéo, Lãnh Niệm Sinh vẫn có thể nhún tay can thiệp, Trần Uyển Nhi giờ vẫn còn trong tay hắn, nếu lộ ra, sợ rằng ngược lại bị họa ah.
Phong Kỷ Duyên vừa giận vừa bực nói: “Thật là phiền toái!”
“A, đừng phiền mà, ta tự có cách đối phó nó” Mỵ Nương muốn tiếp tụp hưởng thụ ngày tháng an nhàn, một chút cũng ko lo lắng chuyện gian trá bị lộ ra ánh sáng chứ.
Ả hiện tại mang thân phận là tiểu thiếp của sĩ lang đại nhân. Cả ngày đều náo mình trong phủ, xung quanh toàn là người nhà, ko cần lo lắng bị bán đứng.
“Nàng làm như thế nào để diệt trừ cái gai trong mắt này?” Phong Kỷ Duyên thật ko tin Trần Uyển Nhi dưới sự bảo hộ của Lãnh Niệm Sinh, có thể lơ là mà bị giết chết.
Mỵ Nương 10 phần đều nắm chắc. “Trong phủ ta gần đây ko phải mua được nha đầu tên Hoài An sao. Nó trước kia làm người hầu cho nhà của Lãnh Niệm Sinh. Nghe nói nhà của hắn giờ chỉ còn có 2 người giúp việc, 1 là thủ hạ của Lãnh gia trước kia tên A Sinh, còn lại là trù nương.”
“Vậy thì làm sao?”
“Thì chỉ có 1 người đảm đương cơm nước ngày 3 bữa. Chúng ta phái người theo dõi, còn sợ ko tìm thấy cơ hội sao.”
“Nói cũng đúng.” Phong Kỷ Duyên tới gần Mỵ nương, biết nữ nhân này lợi hại, “Nàng có dự tính gì?”
“A… Nữ nhân sẩy thai là nguy hiểm lắm nha, lỡ như rong huyết….”
Mỵ Nương tách ra hai chân, hình ảnh dưới váy có thể thấp thoáng thấy được, câu dẫn hai cha con bọn họ nhào đến.
Địch Dĩnh chầm chậm bước đến phòng khách, lòng đã chuẩn bị nói rõ chuyện của mình.
Duẫn Huyền Niệm đứng ngồi không yên, cứ đi tới đi lui trong phòng khách. Lòng cứ lo lắng ko yên. Ko ngờ rằng hai đứa con trai trước giờ ko hợp tính, giờ lại ở cùng 1 chỗ mà dính lấy nhau.
Hắn lo lắng Niệm Sinh bị Địch Dĩnh bắt buộc, hoặc là Địch Dĩnh bị Niệm Sinh dụ dỗ. Lỡ như thế thật, thì lòng bàn tay cũng là thịt, mu bàn tay cũng là thịt, hắn nên làm sao bây giờ?
“Huyền Niệm, đừng đi lòng vòng như vậy. Ngồi xuống đây đi.” Tiểu nhi tử được đưa qua cho y, tỉnh lại liền khóc nháo lên.
“Ngươi…” Mày của Duẫn Huyền Niệm nhanh chóng dựng thẳng, hắn sẳn giọng: “Ngươi còn có tâm tình uống trà nữa hả. Sao ko trông nom mấy đứa nhỏ?!”
Trông nom gì ah?!
Lãnh Thiết Sinh xém chút nữa là bị lên tới não. Thuận khí, thật ko chịu nỗi nương tử kia đầu óc vẫn ngốc như cũ ko chút tiến bộ nào.”Hai đứa con trai đều lớn hết rồi, cần gì phải trông nom.” Bọn chúng so với cái người làm nương kia còn ngoan hơn ah.
Địch Dĩnh lúc nhỏ đã cẩn trọng. Niệm Sinh lại linh lợi. Này đều là tri kỷ đi. Còn đứa con nhỏ xíu này, tối ngày chỉ biết giành nương tử với lão tử….aiz
Đôi mắt sắt bén nhìn chầm chầm nương tử đang hôn vào má nhi tử. Mẹ nó,….đại gia ngồi như 1 pho tượng ở đây. Mục tiêu rõ ràng, bộ mù sao ko chủ động đến gần ah!
Lãnh Thiết Sinh lòng đầy nghẹn ngào, càng uống trà càng dâng lên tức giận.
Địch Dĩnh bước vào phòng khách, khẽ kêu “Cha, nương.” Lập tức hỏi ngay: “Sao ko thấy Bất Bình và Bất Phàm?”
“Bất Bình và Bất Phàm có việc quan trọng cần làm. Bọn nó đều đã rời khỏi phủ nha. Chúng có nhắn lại với ngươi là: sẽ xử lý hết các công việc linh ***. Thỉnh Niệm Sinh ko cần lo nghĩ, mau chóng hồi phục.”
“Bọn họ thật là hảo huynh đệ.” Địch Dĩnh mỉm cười yếu ớt. Có tình huynh nghĩa đệ như bây giờ là do phúc khí của kiếp trước.
“Vậy thì ngươi và Niệm Sinh thì sao hả?” Lãnh Thiết Sinh hỏi thật rõ. “Nương của các ngươi lo rằng hai đứa sẽ xảy ra chuyện.”
Dẫn Huyền Niệm gấp như sắp đi đầu thai.”Ngươi và Niệm Sinh có phải là do bị bắt buộc hoặc nhất thời hồ đồ ko?” Hắn mở lớn mắt nhìn trừng trừng. “Nói mau.”
“Nương, người ngồi xuống đi.”
Duẫn Huyền Niệm lúc này mới quay lại bên cạnh người tướng công mặt lạnh kia.
Địch Dĩnh thuận tay lật 1 cái ly trên bàn, rót trà, cung kính dâng lên. “Cha, nương, con và Niệm Sinh đều ko phải miễn cưỡng lẫn nhau, kính xin hai người đừng quá lo lắng.”
“Ân.” Con mình đã chính miệng chứng thật, Duẫn Huyền Niệm cuối cùng cũng bỏ được tảng đá lớn đang đè nặng lòng.
“Bất quá, con lại muốn biết trước kia Niệm Sinh đã xảy ra chuyện gì. Rốt cuộc là ai đã đánh hắn?” Này là chuyện riêng tư, nên Địch Dĩnh quay lại bảo với thuộc hả ngoài cửa: “Đều lui xuống đi.”
Trong phòng khách nhất thời lặng yên.
Duẫn Huyền Niệm đứng dậy, “Ta mang hài tử ra ngoài tản bộ, hít chút ko khí trong lành. Cha ngươi sẽ nói cho ngươi biết Niệm Sinh trong quá khứ đã gặp phải chuyện gì.” Hắn tránh phải nhớ lại – Lúc nhìn thấy khoảnh khắc khủng khiếp đáng sợ của đứa bé kia ….
Khi ấy đã bị người chà đạp tàn phá…..
Tiểu oa nhi mở mắt ra. Đôi mắt vẫn còn kèm nhèm muốn ngủ tiếp. Nó ko cao hứng mà vặn vẹo thân thể nhỏ bé, giơ giơ cánh tay trắng noãn mềm mại, lập tức “Oa oa…” khóc thút thít –
“Ngoan ngoan…” Duẫn Huyền Niệm vỗ vỗ lưng bé, “Có nương ở đây….” Hắn nhẹ giọng vỗ về.
Bỗng nhiên, thắt lưng hơi căng cứng, cả người nam nhân đều dán lên thân. Hơi thở lạnh lùng vây quanh hắn, lòng bàn tay ấm áp vuốt nhẹ sau đầu. Tai vang lên giọng nói trầm thấp cùng cưng chìu, “Nhìn ngươi kìa, gấp gáp xuất môn đến trâm cài cũng quên mang.”
Lãnh Thiết Sinh nhẹ nhàng gỡ từng loạn tóc, tham luyến đặt ở chớp mũi mà ngửi, truyền đạt lại tâm tình yêu thương của mình dành cho hắn.
Địch Dĩnh chầm chậm bước ra ngoài. Đôi mắt phượng anh tuấn nhìn thấy cha và nương đang ở cùng 1 chỗ cùng với hài tử. Giữa hai người họ như có 1 sợi dây tình cảm ràng buộc vô cùng chắc chắn – Này gọi là tình yêu….
[1] Nguyên văn 哑巴吃黄莲 (Ách ba cật hoàng liên) Người câm ăn hoàng liên. Hoàng liên là vị thuốc rất đắng, người câm dù có ăn phải cũng ko kêu lên được. Nó tương tự như câu trên nên Hữu dùng luôn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...