Tịch Nguyên ngủ mơ mơ màng màng, hình như nằm mơ thấy gì đó, nội dung rời rạc ngắt quãng, thời điểm mở mắt đã quên sạch sẽ.
Anh trở mình, mò thấy bên người trống rỗng, đệm chăn ngay cả hơi ấm còn dư lại cũng không có, đột nhiên thanh tỉnh.
Anh ngồi dậy, ngẩn ra một lúc rồi xuống giường xỏ dép bông, đi vài bước mới nhìn thấy Loan Diệu đang đứng ngoài ban công, quay lưng về phía anh, khoanh tay tựa vào lan can.
Tịch Nguyên kéo cửa ban công, Loan Diệu nghe tiếng động quay đầu, biểu tình có chút bất ngờ: "Đánh thức anh sao?"
Tịch Nguyên lúc này mới nhìn thấy ngón tay hắn đang kẹp thuốc lá, tàn thuốc lúc sáng lúc tối lập lòe trong bóng đêm.
Trái tim anh bỗng nhiên bị bóp chặt, cảm xúc khổ sở mãnh liệt kéo tới, cơ hồ có chút thống khổ.
Loan Diệu không có thói quen hút thuốc lá, trong mười năm ở bên nhau, anh chỉ nhìn thấy Loan Diệu hút thuốc hai lần, lần trước là khi em gái hắn, Loan Vũ, xuất hiện tình trạng khó sinh.
Tịch Nguyên đứng ở bên cạnh hắn, quay sang tựa đầu vào vai Loan Diệu.
Loan Diệu đổi điếu thuốc sang tay trái, giơ tay phải ôm lấy Tịch Nguyên.
Tịch Nguyên nói: "Không ngủ được sao?"
Loan Diệu "Ừm" một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Hắn hút thêm vài hơi, cúi đầu nhìn thấy Tịch Nguyên đang nhìn hắn, vì vậy cầm điếu thuốc xa ra một chút: "Ngửi không quen đi."
Tịch Nguyên lắc đầu một cái, hỏi: "Có thể cho anh thử một hơi không?"
Loan Diệu hơi ngừng lại, đưa điếu thuốc đến bên miệng anh.
Tịch Nguyên đang muốn ngậm vào, Loan Diệu bỗng nhiên rút tay lại, chính mình hít một hơi, cúi đầu xuống nhẹ hôn anh, thả vòng khói vào trong miệng anh.
Tịch Nguyên bị sặc một cái, ho khan vài tiếng thật thấp, Loan Diệu lui về phía sau một chút, vỗ lưng anh.
Tịch Nguyên ho một lúc lâu mới dừng lại, thời điểm ngẩng đầu lên, hốc mắt cũng vì ho khan mà đỏ bừng.
Loan Diệu vuốt đuôi mắt anh: "Ngày mai không phải còn có hai ca phẫu thuật sao? Mau đi ngủ đi."
Tịch Nguyên nói: "Anh muốn ở cạnh em."
Loan Diệu hôn lên trán anh, mà ngữ khí lại không cho cự tuyệt: "Nghe lời, đi ngủ."
Tịch Nguyên không dám kiên trì, anh có chút mất mát mà gật gật đầu.
Loan Diệu nhấn tàn thuốc, lại lấy thêm một điếu trong bao, Tịch Nguyên đè xuống mu bàn tay hắn, gần như cầu khẩn nói: "Đừng hút, có được không."
Loan Diệu cầm tay anh, dùng ngón cái ngón vuốt ve đầu ngón tay anh.
Hắn nhìn Tịch Nguyên, cười một tiếng: "Không hút nữa."
Tịch Nguyên xoay người đi hai bước, chợt quay đầu nói: "Nếu như..."
Loan Diệu tựa như biết anh muốn nói cái gì, thời điểm nhìn về phía anh đã không còn ý cười, ánh mắt lành lạnh, giọng cũng rất nghiêm khắc: "Không có nếu như."
Tịch Nguyên không nói nữa, trở về phòng ngủ, nằm lên giường.
Anh cũng biết ngày mai mình còn có hai ca phẫu thuật, bây giờ nhất định phải đi ngủ để bảo trì tinh thần, nhưng anh căn bản không có cách nào ngủ được.
Mấy hôm nữa thôi sẽ hết năm, đường phố hiện tại đã có không khí Tết, cửa hàng siêu thị đều trang trí những vật phẩm đặc biệt của dịp lễ Tết, trong bệnh viện cũng lộ ra mấy phần ấm áp.
Tịch Nguyên rất thích ăn Tết, mặc dù bình thường anh không phải người thích náo nhiệt, nhưng anh cảm thấy, vào mùa xuân, con người sẽ càng tươi vui, càng dịu dàng hơn một chút.
Nhưng là Tết chú trọng đoàn viên, không có hai chữ này, Tết cũng chỉ là một ngày bình thường trong ba trăm sáu mươi lắm ngày bình thường khác mà thôi.
Năm ngoái Loan Diệu đón sinh nhật tuổi ba mươi, ba mẹ của Loan Diệu rốt cuộc vẫn không nhịn được mà thúc giục chuyện kết hôn, hỏi hắn tại sao không mang bạn gái về, yêu đương nhiều năm như vậy vẫn một mực không đề cập tới chuyện hôn nhân.
Loan Diệu trước giờ chưa từng nhắc đến chuyện không phải "bạn gái" mà là "bạn trai ", không phải vì trốn tránh hay tị hiềm gì cả, chỉ là sức khỏe của mẹ hắn vẫn luôn không tốt, Loan Diệu không muốn để bà phải chịu áp lực tinh thần khác.
Nhưng cứ kéo dài mãi cũng không phải biện pháp, ở tuổi ba mươi, Loan Diệu lựa chọn come out.
Cảnh tượng lúc đó thật ra không quá bết bát.
Ba của Loan Diệu, Loan Lộc, tay trắng dựng nghiệp, mở một cửa hàng 4S (Cửa hàng ô tô 4S là cửa hàng ô tô bốn trong một, gồm có bán hàng: Sale, phụ tùng: Sparepart, dịch vụ sau bán hàng: Service và phản hồi thông tin: Survey), lúc còn trẻ trải qua rất nhiều vất vả, tính cách trầm ổn; mẹ là Cù Tú Huyên, là giáo viên tiểu học, dịu dàng điềm tĩnh, Loan Diệu cho tới bây giờ vẫn chưa từng nhìn thấy bà nổi giận.
Ngày đó khi Cù Tú Huyên hỏi hắn cũng có chút ái ngại vì hỏi chuyện riêng tư của con trai, cẩn thận thăm dò: "Cũng đã yêu nhau bảy tám năm, sao lại không mang bạn gái về nhà chơi một lát?"
Khi ấy Loan Vũ cũng ở đó, năm thứ hai Loan Diệu cùng Tịch Nguyên yêu nhau cô đã gặp anh rồi, chuyện này cũng vẫn luôn giúp hắn giấu ba mẹ.
Cô nhìn Loan Diệu, có ý giải vây nói: "Mẹ, mẹ vội gì chứ? Anh tự mình biết mà."
Cù Tú Huyên cũng cảm thấy ngại, cười một tiếng nói: "Xin lỗi, mẹ không nên lắm miệng."
Loan Diệu một mực không lên tiếng, chờ bàn ăn yên tĩnh một lúc lâu, hắn mới đột nhiên để đũa xuống, khoanh hai tay vào nhau, bình tĩnh nói: "Ba, mẹ, con có chuyện muốn nói."
Loan Vũ biết hắn muốn nói chuyện gì, lộ ra biểu tình hết sức bất ngờ.
Trong lúc nhất thời cô không biết nên ngăn cản hay là nên ủng hộ nữa, theo bản năng mà lên tiếng: "Này..."
Loan Diệu nhìn cô, khe khẽ lắc đầu.
Loan Vũ liền không nói gì thêm.
Cô đứng dậy, bế con trai đang ngồi trên ghế trẻ em, có chút lo lắng nói: "Mọi người nói chuyện đi, con mang Hạo Hạo đi xem tivi."
Cù Tú Huyên ngồi thẳng, giống như dự cảm được điều gì đó.
Loan Lộc cũng buông đũa xuống, khẽ cau mày.
Loan Diệu không lập tức mở miệng.
Hắn trầm ngâm một hồi, tựa hồ đang nghĩ nên biểu đạt ra sao, nhưng đến cuối cùng, bộc bạch vẫn là phương thức trực tiếp nhất, đơn giản nhất: "Không có bạn gái.
Người cùng con yêu đương tám năm, là con trai."
Loan Lộc nhíu mày chặt hơn, ông hỏi: "Có ý gì?"
Loan Diệu nói: "Ý trên mặt chữ.
Người con thích là con trai."
Cù Tú Huyên lập tức đỏ mắt.
Bà cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói: "Làm sao lại thích con trai chứ...!Tại sao lại như vậy đây?"
Loan Diệu nói: "Mẹ, chuyện này không có cách nào cả.
Gặp được đúng người, sẽ không quan tâm là nam hay nữ."
Cù Tú Huyên vùi mặt vào trong lòng bàn tay, khom lưng thật thấp, bả vai cũng run lên.
Loan Lộc ôm bà, ôm vào trong ngực mình, nặng nề nói: "Loan Diệu, con càng nên quan tâm đến cảm nhận của mẹ con."
Loan Diệu không lên tiếng.
Hắn đứng dậy, đi tới bàn ăn đối diện, ngồi xổm xuống trước mặt Cù Tú Huyên, cầm lấy tay bà, thấp giọng nói: "Mẹ, chúng con sống rất hạnh phúc, như vậy không phải là đủ rồi sao?"
Cù Tú Huyên rút tay về, chỉ lo khóc.
Loan Lộc ôm bà nói: "Loan Diệu, ba mẹ không có tư cách can thiệp cuộc sống của con, nhưng ba mẹ cũng có quyền lựa chọn chấp nhận hoặc không chấp nhận.
Ba mẹ cần thời gian, trước lúc đó, chúng ta đều bình tĩnh một chút đi."
Loan Diệu đứng lên, xoay người muốn rời đi.
Loan Lộc gọi hắn lại, nhìn vào mắt Loan Diệu nói: "Ba hy vọng con có thể suy nghĩ đến tâm tình của mẹ con nhiều hơn một chút."
"Bình tĩnh" là ý gì? Giữa người yêu với nhau, "bình tĩnh" rất có thể là chia tay, là không bao giờ gặp nhau nữa.
Mà với Loan Lộc, chắc cũng là không khác biệt lắm —— "Ba mẹ cần thời gian, trước lúc đó, đừng quay về nhà", Loan Diệu nghĩ.
"Thời gian" lại là bao lâu đây? Loan Diệu vốn tưởng rằng có thể là một tháng, có thể là nửa năm, thế nhưng kể từ khi come out đã sắp sang năm mới lần nữa rồi, Loan Lộc cùng Cù Tú Huyên trong khoảng thời gian này một lần cũng không liên lạc với hắn.
Tàn khốc cũng phân chia cấp bậc.
Loan Diệu từng thấy người bị ba mẹ đánh gần chết, từng thấy ở trên đường cái bị chỉ thẳng vào mũi mà mắng chửi, từng nhìn thấy mỗi lần gặp mặt lại coi nhau như kẻ thù, nhưng Loan Lộc cùng Cù Tú Huyên lại nhẹ nhàng hơn bất kỳ loại nào.
Bọn họ bình tĩnh lại nể mặt mà nghe hắn nói hết, tỉnh táo mà chân thật nói ra suy nghĩ của chính mình, sau đó, cũng không gặp mặt nữa, chờ hắn quay đầu.
Đây là thủ đoạn tàn khốc nhất mà Loan Diệu có thể nghĩ tới.
Gia cảnh khá giả, kiên nhẫn bầu bạn, hết lòng chăm sóc, phương pháp nuôi dạy dịu dàng lại bao dung, Cù Tú Huyên cùng Loan Lộc đã cho Loan Diệu một gia đình gần như là hoàn mỹ.
Hắn ba mươi tuổi rồi, đã không còn là tuổi tác có thể tùy hứng, hắn càng hiểu được "Con nên", mà không phải "Con muốn".
Loan Diệu đối với ba mẹ có lòng biết ơn, có trách nhiệm, có yêu, những thứ này trở thành vũ khí tốt nhất để Loan Lộc cùng Cù Tú Huyên đối phó với hắn.
Tết năm ngoái Loan Diệu về nhà một lần, hai người ngay cả cửa cũng không cho hắn vào.
Loan Lộc đứng ở cửa, rất khách khí nhận đồ Tết hắn mang tới, không đau không ngứa mà trò chuyện mấy câu, sau đó hỏi hắn: "Vẫn đang yêu đàn ông à?"
Loan Diệu hơi dừng lại, đáp "Vâng".
Loan Lộc lại nói: "Mẹ con gần đây không thoải mái, ba không bảo bà ấy đi ra nữa.
Con cũng về sớm một chút đi."
Trên đường lái xe về nhà, lần đầu tiên Loan Diệu cảm giác được vô lực cùng mờ mịt.
Đây là trận giằng co lâu nhất giữa hắn cùng người nhà, vô luận cuối cùng thắng thua ra sao, hắn đều là người thua.
Mấy ngày trước, Loan Diệu nhận được điện thoại của Loan Vũ, nói Cù Tú Huyên cảm thấy tim hơi khó chịu, gần đây đều không ngủ ngon.
Trong lòng Loan Diệu lo lắng, gọi điện cho Cù Tú Huyên, Cù Tú Huyên nhận, mà cũng chỉ nói: "Không sao, con cứ bận việc của mình đi."
Loan Diệu gọi bà: "Mẹ..."
Cù Tú Huyên ngắt lời hắn, giọng rất ôn tồn: "Mẹ có thể tự chăm sóc tốt chính mình."
Loan Diệu cũng không nói được gì nữa.
Hắn cùng Lý Vĩnh Dương ra ngoài uống rượu, lần đầu tiên uống say như chết.
Tửu lượng của Loan Diệu vẫn luôn rất tốt, Lý Vĩnh Dương chưa từng thấy hắn thất thố, ngày đó quả thật bị dọa sợ.
Hắn cản cũng không cản được, chỉ có thể đi theo khuyên: "Anh Diệu, đừng uống nữa, uống rượu cũng không giải quyết được vấn đề."
Loan Diệu lúc ấy còn tỉnh táo: "Tôi muốn giải quyết vấn đề, là ba mẹ tôi không muốn cùng tôi giải quyết."
Lý Vĩnh Dương không nhịn được nói: "Sức khỏe của dì không tốt...!Cậu hà tất đây."
Loan Diệu nhìn hắn: "Hà tất cái gì? Hà tất nói cho bọn họ, hay là hà tất phải yêu đàn ông?"
Lý Vĩnh Dương nghẹn họng không trả lời được, không thể làm gì khác hơn là nói: "Tôi cũng không có ý đó.
Tôi chỉ là cảm thấy, cậu cũng không phải là không thích phụ nữ, bây giờ cậu đi ra ngoài tìm xem, còn bao nhiêu người xếp hàng muốn yêu đương với cậu kìa, có lúc không cần phải cố chấp như vậy."
Loan Diệu đặt mạnh chai rượu lên bàn, nói: "Cậu mẹ nó bị điên đúng không? Đã nhiều năm như vậy vẫn còn nói thế được."
Lý Vĩnh Dương cũng không vui: "Không phải, Tịch Nguyên thật sự tốt thế sao?"
Loan Diệu đầu cũng không ngẩng: "Cậu hiểu cái bu*i."
Sau đó Loan Diệu uống say, nôn ra mấy lần, tinh thần mê man.
Lý Vĩnh Dương vừa đỡ vừa vác người về nhà, Tịch Nguyên mới vừa nấu cơm xong, vội vàng từ trong tay hắn nhận lấy Loan Diệu: "Sao lại uống như vậy nhiều?"
Lý Vĩnh Dương nói: "Chuyện ba mẹ cậu ta, anh cũng không phải không biết.
Làm chút canh giải rượu cho cậu ta uống đi, mau chóng đi ngủ, nếu không lại ồn ào." Nói xong, hắn mới nhớ đến người trước mặt là bác sĩ, so với hắn càng biết làm sao chăm sóc người khác, có chút hậm hực ngậm miệng.
Tịch Nguyên nói với hắn "Cảm ơn", mà ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn đặt trên người Loan Diệu.
Lý Vĩnh Dương vẫy vẫy tay, thức thời rời đi.
Tịch Nguyên đỡ Loan Diệu lên giường, dùng khăn ướt lau mặt, lau cổ cho hắn, lúc xoay người lại đột nhiên bị Loan Diệu dùng sức bắt được cánh tay.
Hắn uống say khó tránh khỏi ra tay không biết nặng nhẹ, cánh tay Tịch Nguyên bị nắm rất đau, nhưng anh không lên tiếng, khom người hỏi hắn: "Sao thế, không thoải mái sao?"
Loan Diệu mở mắt nhìn thấy anh, trong mắt không rõ tiêu cự, vẻ mặt cũng rất hoảng hốt, nhưng lại gọi tên anh: "Tịch Nguyên."
Tịch Nguyên nói: "Là anh."
Loan Diệu lại nhắm hai mắt lại, chậm rãi buông tay ra.
Tịch Nguyên ngồi bên cạnh hắn rất lâu, cũng nhìn Loan Diệu rất lâu.
Anh có lúc sẽ không nhịn được mà nghĩ, nếu như không phải mình, Loan Diệu sẽ không khổ cực như vậy, cũng không buồn bã như vậy.
Em ấy sẽ có một người bạn gái rất xinh đẹp, rất ưu tú, rất xứng đôi, sẽ kết hôn, sinh con, có cuộc sống mà tất cả mọi người đều ngưỡng mộ.
Hết thảy những thứ này có xem như là bị Tịch Nguyên phá hủy mất hay không?
Tịch Nguyên không quá tự tin.
Anh không cảm thấy trong lòng Loan Diệu chính mình sẽ quan trọng hơn ba mẹ em ấy, nếu như thái độ của ba mẹ em ấy vẫn cứ kiên quyết như vậy, Tịch Nguyên cảm thấy mình có lẽ sẽ phải thỏa hiệp mất.
Đến lúc đó, Tịch Nguyên sẽ buồn bã, nhưng cũng sẽ không khổ sở đến thế.
Anh cùng Loan Diệu đã ở bên nhau mười năm, đây đã từng là chuyện mà anh nghĩ cũng không dám nghĩ tới.
Chuyện mình không dám vọng tưởng nay đã trở thành hiện thực, anh đã được vận mệnh ưu ái quá lâu, có lẽ trời cao sẽ thu lại một chút ân huệ.
Quan trọng hơn chính là, ở trong lòng Tịch Nguyên, hạnh phúc của Loan Diệu quan trọng hơn hạnh phúc của chính anh quá quá nhiều, hoặc là nói, hạnh phúc của Loan Diệu chính là hạnh phúc của anh.
Anh muốn ở bên Loan Diệu, thế nhưng anh càng muốn Loan Diệu vui vẻ.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tịch Nguyên thu dọn hết tàn thuốc Loan Diệu vứt bỏ ngoài ban công, bọc lại vứt vào thùng rác.
Loan Diệu còn đang ngủ, cau chặt mày, không quá an ổn, Tịch Nguyên nhẹ nhàng hôn lên mắt hắn, dè dặt đóng cửa phòng ngủ.
Anh bưng bữa ăn sáng lên bàn, Loan Diệu lúc này mới dậy.
Trên người hắn đã hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ âm u sầu não khi hút thuốc tối hôm qua, mới vừa rửa mặt xong, lông mày lông mi vẫn còn ướt, cạo râu sạch sẽ, nhìn qua rất có tinh thần.
Loan Diệu mỉm cười với anh, cúi đầu hôn anh một cái: "Chào buổi sáng."
Tịch Nguyên đưa đũa cho hắn, hai người ngồi xuống ăn cơm.
Loan Diệu hỏi anh: "Bệnh viện đã có lịch trực Tết năm nay chưa?"
Tịch Nguyên nói: "Vẫn chưa có."
Loan Diệu đưa trứng gà đã bóc cho Tịch Nguyên: "Anh hỏi thử đi, đầu năm đến chỗ ba mẹ anh một chuyến."
Tịch Nguyên nói: "Được.
Có lẽ cũng đã xếp được lịch rồi."
Loan Diệu suy nghĩ một chút, nói: "Mấy ngày nữa hai đứa mình cũng đi chọn cần câu đi, mua cho chú một cái mới.
Em thấy cái lúc trước đã dùng nhiều năm rồi, cũng đã cũ, chú còn từng than thở với em, bảo không thuận tay lắm."
Tịch Nguyên nở nụ cười: "Được thôi."
Năm đầu tiên Tịch Nguyên học tiến sĩ đã công khai với người nhà.
Anh không có gánh nặng tâm lý gì, thông báo càng trực tiếp, cũng không chọn thời điểm nào tốt, chính là vừa mới ăn cơm xong thì thuận miệng nói ra.
Tình huống trong nhà anh rất đặc thù, ba đời đều theo nghề y, người trong nhà ai ai cũng làm bác sĩ, mở miệng ngậm miệng đều là thảo luận chuyện chuyên môn.
Có lẽ do bác sĩ đã chứng kiến quá nhiều sống chết, cũng có lẽ những người chuyên tâm với nghiên cứu khoa học tương đối đơn thuần, đối với chuyện này, ba mẹ Tịch Nguyên không có bất kỳ phản ứng kích động nào.
Tịch Nguyên nói: "Ba, mẹ, con là đồng tính luyến ái."
Tịch Chính Viễn đang tưới hoa, quay đầu nhìn anh một cái, tay cũng không buồn run, nhàn nhạt nói: "À, ba biết rồi."
Trần Sương thu dọn xong bát đũa mới hỏi anh: "Hiện tại độc thân sao?"
Tịch Nguyên lắc đầu: "Con có bạn trai."
Trần Sương không hỏi nhiều nữa, gật đầu một cái bày tỏ đã biết, bưng bát đũa đến phòng bếp bắt đầu rửa.
Ngược lại là Tịch Chính Viễn dặn dò thêm một câu: "Chú ý làm tốt biện pháp phòng hộ cá nhân."
Tịch Nguyên nghẹn họng một chút, hiếm khi bất đắc dĩ nói: "Con là bác sĩ, con biết mà."
Sau đó Tịch Nguyên dẫn Loan Diệu đến gặp ba mẹ, hai người không nhiệt tình, cũng không lạnh nhạt, rất khách khí nhưng cũng có chút xa cách.
Tịch Nguyên sợ Loan Diệu hiểu lầm, trên đường trở về vội giải thích: "Tính cách của ba mẹ vốn như vậy, em đừng để trong lòng, bọn họ đối với anh cũng là thái độ này."
Loan Diệu cười, nghiêng mặt sang bên nhìn anh một cái: "Em không cảm thấy kỳ lạ.
Bởi vì tính cách của anh cũng như thế mà."
Tịch Nguyên suy nghĩ một chút, hình như đúng như vậy thật, cũng không nói gì nữa.
Tịch Nguyên vừa đến bệnh viện đã lập tức thay áo blouse, mang theo vài bác sĩ đang theo học khóa đào tạo chuẩn bác sĩ nội trú kiểm tra phòng.
Tra xong không lâu lại tiến vào phòng phẫu thuật, liên tiếp thực hiện hai ca mổ, lúc đi xuống chân cũng đau nhức.
May mà độ khó của các ca phẫu thuật ngày hôm cũng không quá lớn, anh làm rất nhanh, chỉ trong buổi sáng đã kết thúc toàn bộ.
Ăn trưa xong, Tịch Nguyên ở trong phòng làm việc nghỉ ngơi một lát, buổi chiều còn phải khám bệnh.
Khoảng hơn ba giờ có một đôi vợ chồng tiến vào, nhìn qua tầm năm mươi tuổi, người vợ rất đẹp, mà khí sắc lại rất kém.
Tịch Nguyên ngẩng đầu nhìn một cái đã lập tức nhận ra bọn họ.
Anh chưa từng nhìn thấy ba mẹ của Loan Diệu, thậm chí ngay cả ảnh cũng chưa xem qua, nhưng Loan Lộc cùng Loan Diệu thật sự quá giống nhau.
Loan Diệu anh tuấn hơn Loan Lộc một chút, lại thừa hưởng nét đẹp của mẹ, mà cái này căn bản không trở ngại từ ngũ quan đến khí chất, Loan Diệu chính là giống hệt phiên bản Loan Lộc khi còn trẻ.
Loan Lộc đỡ Cù Tú Huyên ngồi xuống, Cù Tú Huyên vẫn luôn ôm ngực.
Tịch Nguyên hỏi: "Vấn đề gì?"
Trên trán Cù Tú Huyên toát mồ hôi lạnh, nhưng thái độ rất lịch sự, tốc độ nói chuyện vừa phải: "Tim quặn đau, trước đây đã khám ở khoa tim bệnh viện tuyến ba, uống thuốc một khoảng thời gian, nhưng cũng không có khởi sắc.
Bác sĩ ở bệnh viện tuyến ba nói tám mươi phần trăm là phải làm phẫu thuật, đề nghị chúng ta đến bệnh viện tuyến tỉnh khám lại."
Tịch Nguyên gật đầu: "Bệnh viện tuyến ba nói là bệnh gì?"
Lần này là Loan Lộc trả lời: "Thiếu máu cơ tim."
Tịch Nguyên nghe thử nhịp tim, nói: "Làm kiểm tra trước đã.
Nhìn tình trạng hiện tại của bác, quả thật có thể sẽ phải phẫu thuật."
Cù Tú Huyên sắc mặt trắng bệch, vẫn miễn cưỡng cười: "Được, cảm ơn bác sĩ."
Loan Lộc hỏi: "Kết quả kiểm tra có thể có ngay trong ngày hôm nay không? Lấy số thứ tự chuyên khoa ở đây không dễ lắm, nếu như hôm nay không có, cháu xem chúng tôi bao giờ tới tái khám thì thích hợp?"
Tịch Nguyên nói: "Hôm nay cũng có thể có, có rồi thì đến đây tìm cháu, cháu chờ hai bác."
Loan Lộc giống như có chút giật mình, nhưng cũng không suy nghĩ quá nhiều, đỡ Cù Tú Huyên đứng lên, nói: "Cảm ơn bác sĩ."
Tịch Nguyên không nói gì nữa.
Bệnh viện tuyến tỉnh quả thực có quá nhiều người đến khám bệnh, bọn họ làm xong kiểm tra, đợi có kết quả cũng đã là lúc tan việc.
Loan Lộc thật ra không ôm hy vọng quá lớn, ông bảo Cù Tú Huyên đang ở khu vực chờ nghỉ ngơi một lát, chính mình đến khoa ngoại tim mạch tìm Tịch Nguyên.
Ông đẩy cửa ra, Tịch Nguyên thật sự còn đang chờ ông, thấy ông đi tới, đứng lên nói: "Đưa cho cháu, cháu xem một chút."
Anh xem một lát, rất quả quyết đưa ra kết luận: "Thân chung động mạch vành trái không bảo vệ đã chuyển sang giai đoạn nặng rồi, sớm sắp xếp phẫu thuật một chút thì hơn."
Sắc mặt Loan Lộc không quá dễ nhìn, hít sâu một hơi nói: "Được, tôi biết rồi." Ông ngập ngừng một chút, lại hỏi, "Cháu làm phẫu thuật sao?"
Tịch Nguyên gật đầu, sắc mặt bình tĩnh: "Cháu là bác sĩ mổ chính."
Tịch Nguyên nhìn qua còn nhỏ, trông chỉ như hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, trong lòng Loan Lộc quả thực cũng có chút nghi ngờ.
Nhưng hôm nay ông đã đặt số chuyên khoa, cũng nhìn thấy tấm thẻ gài trước ngực Tịch Nguyên có ghi chức vụ là phó chủ nhiệm, có thể trở thành bác sĩ khoa ngoại tim mạch của bệnh viện tuyến ba tốt nhất của tỉnh, đương nhiên không phải người tầm thường, trong lòng ông cũng hiểu rõ.
Tịch Nguyên thấy ông không lên tiếng, lại bổ sung một câu: "Nếu như bác không tin tưởng cháu, cũng có thể thử đặt hẹn với chủ nhiệm Ngô."
Loan Lộc vội vàng nói: "Bác sĩ Tịch, tôi không có ý này."
Tịch Nguyên lắc đầu: "Không sao.
Chủ nhiệm Ngô nhiều kinh nghiệm hơn cháu, nhưng quả thật cũng rất bận, không dễ hẹn lắm.
Phải xem lựa chọn của bác thôi."
Loan Lộc nói cảm ơn, xoay người đi ra ngoài.
Đi tới cửa quay đầu nhìn một cái, Tịch Nguyên đang cởϊ áσ blouse, xem ra là vì chờ ông nên mới nán lại đến bây giờ.
Tịch Nguyên về đến nhà, nhìn thấy Loan Diệu đang ngồi trên ghế sofa xem tạp chí.
Nghe thấy tiếng động, Loan Diệu quay đầu lại: "Về rồi? Ăn cơm thôi."
Tịch Nguyên đi tới, vòng lấy cổ hắn, tách chân ra ngồi lên người hắn.
Loan Diệu dùng tay đỡ lưng anh, dần ngả về sau: "Mệt rồi?"
Tịch Nguyên nhỏ giọng nói: "Hôm nay anh đã gặp ba mẹ em."
Loan Diệu ngẩn người.
Hắn hỏi: "Ở bệnh viện?"
Tịch Nguyên "Ừm" một tiếng, chậm rãi: "Tình trạng của mẹ em không tốt lắm, phải làm phẫu thuật."
Loan Diệu rất lâu cũng không lên tiếng.
Tịch Nguyên ngẩng đầu lên, nhìn thấy hốc mắt Loan Diệu đã ửng đỏ, thần sắc mệt mỏi lại buồn bã.
Tịch Nguyên nhìn hắn như vậy, trong lòng còn khó chịu hơn hắn, nhích lại gần hôn hắn: "Sẽ không có chuyện gì."
Loan Diệu ngơ ngác một lúc, đột nhiên hỏi anh: "Anh sẽ mổ chính sao?"
Tịch Nguyên nói: "Có thể là thế, nhưng cũng không nhất định."
Loan Diệu lại rất kiên quyết: "Anh phải bác sĩ mổ chính."
Tịch Nguyên ngửa mặt lên nhìn hắn.
Loan Diệu cúi đầu, bàn tay vuốt vết sẹo trên trán anh, lại nói một lần: "Anh mổ chính.
Em chỉ dám tin tưởng anh."
Tịch Nguyên cầm lấy tay hắn, nhẹ nói: "Được."
Đêm hôm đó Loan Diệu dùng tư thế chính diện mà thao anh, từ đầu đến cuối đều nhìn vào mắt anh.
Tịch Nguyên gác hai chân lên bả vai hắn, hai tay nắm drap giường, hạ thân hoàn toàn mở ra nghênh hợp hắn đụng vào.
Loan Diệu biết điểm mẫn cảm của anh, đỉnh vào nơi đó mấy lần, cả người Tịch Nguyên run rẩy, bị thao đến bắn ra.
Loan Diệu dừng lại trong cơ thể anh, chờ anh bình tĩnh, thả hai chân anh xuống, khom người hôn lên đôi mắt ướŧ áŧ của anh.
Tịch Nguyên ôm cổ hắn không buông, giống như rất thiếu cảm giác an toàn, ngẩng đầu đuổi theo môi hắn, đòi một cái hôn.
Loan Diệu ôm chặt anh, mạnh mẽ hôn môi.
Tịch Nguyên hơi há miệng, đầu lưỡi Loan Diệu lập tức tiến vào thăm dò, triền miên trong miệng anh.
Lúc lui ra ngoài, Loan Diệu ngậm môi anh mút vào một hồi, nhẹ cắn môi anh.
Tịch Nguyên qua một lúc lâu mới từ trong cao trào chân chính tỉnh táo lại, giơ tay xoa mặt Loan Diệu.
Loan Diệu để anh sờ, cúi đầu nói: "Thoải mái không?"
Tịch Nguyên hơi đỏ mặt, gật gật đầu.
Loan Diệu chống người dậy nhìn anh một lát, nhìn đến mức Tịch Nguyên cảm thấy ngượng ngùng.
Anh giơ chân vòng lấy hông Loan Diệu, dùng chân cọ eo hắn.
Loan Diệu biết anh muốn bảo hắn di chuyển, cười nói: "Nói mấy lời dễ nghe, em mới tiếp tục."
Tịch Nguyên ôm vai hắn, nhỏ giọng nói: "Loan Diệu, xin em mà."
Loan Diệu thờ ơ nhéo lỗ tai anh: "Chỉ thế thôi à? Lần trước anh xin em như thế nào, bây giờ làm y hệt như lần trước."
Tịch Nguyên sửng sốt, ngay sau đó cảm thấy rất xấu hổ.
Anh lưỡng lự một lúc mới thấp giọng gọi: "Ông xã..."
Loan Diệu cười khẽ, cúi đầu hôn anh, lúc này mới lại mạnh mẽ va chạm, tính khí xuyên qua cơ thể anh, kín kẽ lắp đầy anh.
Tịch Nguyên không kiềm chế được tiếng rêи ɾỉ, thở hổn hển, lại dần dần cứng rắn.
Loan Diệu khi bắn ra khom người bên tai anh dỗ một câu "Bảo bối", Tịch Nguyên lập tức cuộn tròn ngón chân, run rẩy bắn ra lần nữa.
Loan Diệu bắn vào trong cơ thể anh, không vội vã lui ra ngoài, nằm trên người Tịch Nguyên khôi phục lại hơi thở bình thường.
Tịch Nguyên cùng hắn dính sát chung một chỗ, có thể mơ hồ nghe được nhịp tim ổn định của hắn.
Loan Diệu ôm anh trở mình, hai người mặt đối mặt nằm ở trên giường.
Loan Diệu vẫn còn ở trong cơ thể anh, hai người kết hợp với nhau, hưởng thụ giờ khắc thân mật này.
Tịch Nguyên giống như cún nhỏ vừa mau vừa khẽ hôn lên cằm hắn, Loan Diệu hơi ngẩng đầu lên, hầu kết lăn lăn, đột nhiên nói: "Tịch Nguyên, mẹ em sẽ không sao, đúng không?"
Tịch Nguyên dừng lại động tác, chăm chú nhìn hắn.
Loan Diệu không nhìn thẳng vào anh, chỉ nhìn lên trần nhà, không biết đang suy nghĩ gì.
Tịch Nguyên nói: "Loan Diệu, đừng sợ, anh có thể cứu mẹ."
Loan Diệu lúc này mới nhìn về phía Tịch Nguyên, ôm anh thật chặt, hít sâu một hơi, nói: "Em tin anh." Hắn nhắm mắt lại, giọng hơi run lên, giống như đang nói cho chính mình, "Tịch Nguyên, em tin anh."
Ngày hôm sau, Loan Lộc lại dẫn Cù Tú Huyên đến bệnh viện.
Tịch Nguyên mới vừa kiểm tra phòng bệnh, vừa vặn gặp được Loan Lộc ở cửa, dừng bước lại hỏi: "Bác đã quyết định chưa? Nếu như nghĩ kĩ rồi thì chúng ta sắp xếp phẫu thuật, hôm nay cũng có thể làm kiểm tra trước phẫu thuật."
Loan Lộc do dự một chút, nói: "Nếu như tìm chủ nhiệm Ngô, khoảng lúc nào mới có thể tiến hành?"
Tịch Nguyên hơi ngừng lại, giọng rất bình tĩnh: "Ca phẫu thuật này cháu có thể thực hiện được, hy vọng bác có thể tin tưởng cháu.
Nếu muốn đợi chủ nhiệm Ngô, ít nhất phải xếp hàng hơn nửa tháng, mà theo tình trạng hiện giờ của bệnh nhân, cháu không khuyến khích kéo dài."
Loan Lộc có chút lúng túng: "Không phải là không tin cháu...!Chỉ là dù sao cũng là phẫu thuật lớn, trong lòng chúng tôi khó tránh khỏi sợ hãi, hy vọng có thể tìm được bác sĩ có nhiều kinh nghiệm một chút."
Bên cạnh Tịch Nguyên còn có hai người học vị tiến sĩ vừa tốt nghiệp xong, đang tham gia khóa đào tạo chuẩn bác sĩ nội trú, trong đó một người tên Lý Giảo, chung thầy hướng dẫn với Tịch Nguyên.
Hắn vô cùng kính trọng cũng rất mực sùng bái Tịch Nguyên, nghe Loan Lộc lời trong lời ngoài đều tỏ ý không tin tưởng năng lực của Tịch Nguyên, không nhịn được mà châm chọc: "Bác cũng hay thật đấy, bác sĩ giỏi nhất khoa ngoại tim mạch của bệnh viện tuyến đầu làm phẫu thuật cho bác bác lại không muốn, đến khám bệnh còn kén cá chọn canh?"
Tịch Nguyên nhìn hắn một cái, nhíu mày lại, chầm chậm lắc đầu.
Lý Giảo bị anh liếc mắt cảnh cáo, đột nhiên ngậm miệng, mà sắc mặt vẫn rất khó chịu.
Cù Tú Huyên ở bên cạnh nãy giờ chưa lên tiếng, lúc này mới cất lời.
Sắc mặt của bà so với ngày hôm qua có trắng nhợt hơn một chút, giọng nói cũng rất yếu ớt: "Bác sĩ Tịch, tôi biết chúng tôi như vậy là rất quá đáng, nhưng cũng mong cháu thông cảm, vì không hiểu biết nên mới cảm thấy sợ hãi, chúng tôi không dám đánh cược."
Bà nói đúng mực lại thỏa đáng, trong mắt Lý Giảo cũng đã giảm bớt phiền chán, nhưng vẫn nói: "Giao cho bác sĩ Tịch không phải đánh cược, toàn tỉnh bác cũng không tìm được bác sĩ thứ hai như vậy đâu.
Bác xem xem cả nước có mấy người có thể làm bác sĩ mổ chính của khoa ngoại tim mạch khi mới ba mươi hai tuổi đây."
Loan Lộc cùng Cù Tú Huyên đều lộ ra một chút xấu hổ, nhưng cũng không có lên tiếng, không có ý định thay đổi chủ ý.
Tịch Nguyên trầm ngâm một lát mới nói: "Đợi đến khi chủ nhiệm Ngô có thời gian cũng không phải lựa chọn tốt, nếu như hai bác không quá tin tưởng cháu, cháu có thể tìm chủ nhiệm khoa ngoại tim mạch của bệnh viện trực thuộc đại học A làm phụ tá cho cháu."
Lý Giảo kinh ngạc, giống như đang nghi ngờ mình nghe lầm.
Bệnh viện trực thuộc đại học A là bệnh viện tốt nhất cả nước, khoa ngoại tim mạch lại là con át chủ bài của viện, có vài ca phẫu thuật còn được các bác sĩ của nước ngoài kết nối trực tuyến nhằm quan sát học hỏi.
Phẫu thuật bắc cầu nối động mạch vành đương nhiên không phải phẫu thuật nhỏ, độ khó không thấp, nhưng với năng lực nghiệp vụ của Tịch Nguyên mà nói, căn bản đã đạt đến trình độ thành thạo, anh làm bác sĩ mổ chính gần như không thể có bất kỳ vấn đề gì.
Hắn kinh ngạc nhìn Tịch Nguyên, không hiểu tại sao anh nhất định phải kiên trì tự mình làm phẫu thuật cho bệnh nhân này.
Loan Lộc cùng Cù Tú Huyên cũng rất bất ngờ.
Bệnh viện trực thuộc đại học A ở thủ đô, có thể mời tới làm phụ tá cho chủ nhiệm khoa của bệnh viện tỉnh, vậy vị bác sĩ trước mắt này hiển nhiên là một nhân vật lợi hại.
Cù Tú Huyên không nhịn được hỏi: "Bác sĩ Tịch, tại sao cháu lại muốn giúp bác như vậy?"
Tịch Nguyên rất bình tĩnh nói: "Bệnh nhân cháu đã nhận, cháu phụ trách tới cùng."
Loan Lộc cùng Cù Tú Huyên nhìn nhau một cái, Loan Lộc rất cảm kích nói: "Bác sĩ Tịch, thật sự cảm ơn cháu, vậy làm phiền giúp chúng ta sắp xếp phẫu thuật thôi."
Thật ra đối với Tịch Nguyên mà nói, mời được chủ nhiệm khoa ngoại tim mạch của bệnh viện trực thuộc đại học A tới làm phụ tá, căn bản không phải chuyện khó, bởi vì người nọ chính là ông nội của anh.
Tịch Giang Lan hoàn toàn xứng danh "Đệ nhất đao" của khoa ngoại tim mạch trong nước, không ai có kỹ thuật tốt hơn ông, không ít bác sĩ chủ nhiệm của bệnh viện tuyến ba đều là học trò của Tịch Giang Lan, ngay cả chủ nhiệm Ngô cũng không ngoại lệ.
Cù Tú Huyên được sắp xếp ba ngày sau sẽ phẫu thuật.
Ngày tiến hành mổ, Loan Lộc cùng Cù Tú Huyên mới thấy được vị "phụ tá" kia, ông cụ đã bảy mươi mấy tuổi mà hai mắt vẫn có thần, tinh thần cũng rất tốt, nghiêm nghị lại lạnh nhạt, nhưng khi nói chuyện với Tịch Nguyên sẽ lộ ra biểu cảm dịu dàng hơn một chút.
Tịch Giang Lan híp mắt nhìn hình ảnh của động mạch vành, đứng bên cạnh là một đống bác sĩ của bệnh viện tỉnh, trừ khoa ngoại tim mạch, còn có bác sĩ của các khoa khác cố ý tới gặp ông.
Tịch Giang Lan nói chuyện rất không khách sáo, ngẩng đầu lên không nhẹ không nặng nói: "Phẫu thuật nhỏ, không cần phải như thế."
Loan Lộc ở bên cạnh rất lúng túng, im lặng không lên tiếng.
Tịch Nguyên nói: "Con muốn bảo đảm không xảy ra sai sót gì."
Tịch Giang Lan nhìn anh một cái, lại nhìn Cù Tú Huyên đang nằm trên giường cùng Loan Lộc đứng bên cạnh, bỗng nhiên không đầu không đuôi nói một câu: "Ông không quản được con rồi."
Tịch Nguyên đứng lên: "Ông nội, cũng là lần đầu tiên con xin ông."
Tịch Giang Lan nhìn anh nói: "Đúng.
Con phí không ít tâm sức đấy."
Loan Lộc cùng Cù Tú Huyên lắng nghe mà như rơi vào trong sương mù, không biết hai người họ đang nói chuyện gì, mà vẫn biết thận trọng không lên tiếng.
Lúc này chủ nhiệm Ngô từ bên ngoài đẩy cửa đi vào, giống như là từ đâu đó vội vã chạy tới.
Hắn đi tới trước mặt Tịch Giang Lan, rất cung kính gọi một tiếng "Thầy" .
Tịch Giang Lan tùy ý xua tay một cái, nói: "Chuẩn bị phẫu thuật đi."
Trước khi Tịch Nguyên vào phòng phẫu thuật, ở ngoài hành lang gặp được Loan Diệu.
Hắn đứng cạnh Loan Lộc cùng Loan Vũ, lặng lẽ cúi đầu, trên mặt lộ ra lo lắng cùng mệt mỏi.
Tịch Nguyên đi tới trước mặt họ, mọi người đồng thời nhìn về phía anh.
Tịch Nguyên nói không lớn, nhưng vô cùng rõ ràng: "Đừng sợ, tin tưởng anh."
Loan Vũ đoán chừng hiểu ra anh đang nói gì, theo bản năng liếc nhìn Loan Diệu.
Loan Lộc lại tưởng Tịch Nguyên đang nói với mình, hít sâu một hơi trả lời: "Tôi tin tưởng cháu, bác sĩ Tịch."
Loan Diệu từ đầu đến cuối vẫn không lên tiếng, ánh mắt dán chặt vào Tịch Nguyên, hai người nhìn nhau một lát.
Tịch Nguyên gật đầu với hắn một cái, không nán lại quá lâu, xoay người đi về phía phòng phẫu thuật.
Phẫu thuật kéo dài hơn bốn giờ, đèn phòng "tách" một tiếng vụt tắt.
Tịch Nguyên từ bên trong đi ra, anh vẫn đang mặc áo phẫu thuật màu lam nhạt, giơ tay tháo xuống khẩu trang.
Ba người Loan Lộc, Loan Diệu cùng Loan Vũ nhanh chóng đi tới, Loan Vũ hỏi trước: "Tình hình phẫu thuật như thế nào?"
Tịch Nguyên cũng không có vẻ mệt mỏi, bình tĩnh nói: "Rất thành công."
Sau khi phẫu thuật, Cù Tú Huyên nằm viện thêm nửa tháng, mỗi ngày Tịch Nguyên đều đến kiểm tra, Cù Tú Huyên cùng Loan Lộc cũng hết sức phối hợp, nghĩ đến vẫn là áy náy chính mình lúc trước không tin tưởng.
Thật ra trong lòng Tịch Nguyên cũng không có ý kiến gì, anh cảm thấy chuyện này rất bình thường, trong ngành y, kinh nghiệm thật sự đại biểu một vài thứ, mặc dù không phải toàn bộ, nhưng bệnh nhân sẽ không cân nhắc nhiều như vậy, cũng không có cách nào tìm hiểu năng lực của tất cả bác sĩ, bọn họ nghĩ rất đơn giản, chỉ là muốn an toàn sống sót mà thôi.
Tịch Giang Lan lớn tuổi, đi lại không nhiều, hiếm thấy tới một lần, mấy ngày trước đều bị các viện trưởng mời ăn cơm.
Sau hai ngày ông cụ cũng mệt mỏi, đến chỗ Tịch Chính Viễn ở vài ngày.
Lúc sắp đi, Tịch Chính Viễn cùng Tịch Nguyên đưa ông ra sân bay, Tịch Giang Lan nói với Tịch Nguyên: "Ông nội giúp con ra mặt rồi, sau này phải sống cho tốt, ông với bà nội con mới có thể yên tâm."
Tịch Nguyên nói: "Ông nội, con biết rồi.
Cảm ơn ông."
Tịch Giang Lan ngược lại không có gì cần dặn dò Tịch Chính Viễn, ông với Tịch Nguyên cách thế hệ mà vẫn thân thiết với nhau, nguyên nhân rất lớn là do Tịch Chính Viễn lúc trước không muốn nối nghiệp khoa ngoại tim mạch, nhất định phải chọn khoa mắt.
Ông liếc nhìn Tịch Chính Viễn, nói: "Nhớ chăm sóc Nguyên Nguyên, có vấn đề gì phải nói cho ba, không cho phép giấu."
Tịch Chính Viễn đồng ý, ông cụ lúc này mới yên tâm đi kiểm tra an ninh.
Khoảng thời gian Cù Tú Huyên ở bệnh viện tỉnh, Loan Diệu rất chăm chạy đến bệnh viện, mặc dù Loan Lộc cùng Cù Tú Huyên đều không quá hoan nghênh hắn.
Tịch Nguyên bận rộn công việc, ở bệnh viện cũng rất ít gặp được hắn, ngược lại còn hay nghe thấy y tá thầm thảo luận sau lưng không ít.
"Người nhà của bệnh nhân giường số tám, ngoại hình không khác gì minh tinh điện ảnh cả."
"Cả nhà đều đẹp, bệnh nhân cũng rất đẹp."
Tịch Nguyên nhìn các cô một cái, mọi người lập tức im lặng, cúi đầu vội vàng làm việc.
Cho đến xuất viện, Tịch Nguyên cùng Loan Diệu cũng không nói cho Loan Lộc với Cù Tú Huyên về quan hệ của bọn họ.
Tịch Nguyên không để tâm, mặc dù là ba mẹ của Loan Diệu, anh cũng không có phân biệt đối xử, bệnh nhân ở trong mắt anh không có gì khác nhau, anh muốn tự mình làm phẫu thuật chỉ là vì Loan Diệu mà thôi.
Loan Diệu cũng không muốn dùng thân phận đạo đức của Tịch Nguyên để ép ba mẹ, như vậy không có ý nghĩa, cho dù dùng nội tâm áy náy cùng cảm kích bắt ép bọn họ, thì "chấp nhận" này cũng không phải chân chính chấp nhận.
Vì vậy, trận giằng co này lại im lặng kéo dài hơn nửa năm, thẳng đến Tết Trung thu.
Lý Vĩnh Dương tặng cho Loan Diệu khoảng ba, bốn chục con cua, đều là loại lớn.
Tịch Nguyên không thích ăn hải sản, Loan Diệu chỉ để lại năm con, mười con đưa cho Loan Vũ, mười con cho Tịch Chính Viễn cùng Trần Sương, còn dư lại cũng đưa tới chỗ Loan Lộc.
Lần này bị chặn ở cửa, Loan Lộc rất khách sáo mà mời hắn vào trong, Cù Tú Huyên rót cho hắn ly trà, nhìn khí sắc đã tốt hơn nhiều.
Loan Diệu hỏi: "Gần đây có khỏe không?"
Nói là gần đây, nhưng thật ra đã hơn nửa năm không có liên lạc.
Cù Tú Huyên nói: "Cơ thể hồi phục rất tốt.
Lúc sau có đi bệnh viện kiểm tra mấy lần, bác sĩ cũng nói không có vấn đề gì."
Loan Diệu gật đầu: "Cua dù gì cũng có tính hàn, không thể ăn nhiều, mỗi bữa ba mẹ hấp hai con thôi, một lần đừng ăn quá nhiều."
Loan Lộc đồng tình, bỏ cua vào trong tủ lạnh, dùng khăn ướt đậy lại.
Loan Diệu lại trò chuyện đôi câu, sau đó đứng lên chuẩn bị muốn đi về.
Cù Tú Huyên gọi hắn lại, có chút khổ sở hỏi hắn: "Sức khỏe mẹ không tốt, không biết còn có thể qua được mấy năm.
Con nhất định phải giằng co với mẹ như vậy sao?"
Loan Diệu đứng đó không nhúc nhích, nhẹ nhàng đáp lại: "Mẹ, là mẹ không muốn chấp nhận."
Cù Tú Huyên đỡ tay vào vị trí trước ngực, nhắm hai mắt lại khẽ nói: "Cùng đàn ông ở chung một chỗ, sao có thể sống tốt được? Không có cách nào sinh con, còn bị người khác ở sau lưng chỉ chỉ trỏ trỏ, mẹ làm sao có thể yên tâm để con như vậy?"
Loan Diệu nói: "Có con hay không căn bản không quan trọng, bây giờ rất nhiều gia đình đều lựa chọn không sinh con.
Còn về chỉ chỉ trỏ trỏ, con không sợ, cũng không quan tâm, nếu không cũng đã không ở bên nhau hơn mười năm."
Cù Tú Huyên mở mắt ra, hốc mắt đỏ ửng: "Nhất định phải như vậy sao?"
Loan Diệu ngẫm nghĩ một chút: "Mẹ, mẹ nghĩ thêm đi.
Con hy vọng nhận được sự ủng hộ cùng thấu hiểu của ba mẹ, nhưng nếu như thật sự không được, con cũng sẽ không vì những thứ này mà hi sinh tình yêu của mình."
Loan Lộc từ đầu đến cuối đứng ở một bên, cái gì cũng không nói.
Loan Diệu lái xe rời đi, lần này tâm tình không còn khổ sở như lúc trước.
Dù là cốt nhục tình thân, huyết mạch tương liên cũng sẽ bị hao mòn, Cù Tú Huyên đại khái quên mất, lấy tình thân làm vũ khí sẽ phải trả giá thật lớn, để tình thân trở thành vật tiêu hao, trong lúc vô tình cũng đã mất giá.
Buổi tối Loan Diệu cùng Tịch Nguyên làʍ ŧìиɦ xong, thân thể trần trụi ôm lấy nhau.
Loan Diệu từ phía sau ôm chặt anh, ngửi tóc anh.
Tư thế khăng khít, ngay cả hai chân cũng chồng lên nhau, ƈôи ŧɦịŧ bán cương của Loan Diệu để trong khe mông Tịch Nguyên, ẩm ướt lại sền sệt.
Tịch Nguyên quay đầu lại, nắm lấy cánh tay Loan Diệu đang quấn lấy eo anh.
Loan Diệu nói: "Công viên trong thành phố mới mở, nghe nói không tệ.
Dạo này thời tiết đang tốt, có muốn đi picnic không? Đi muộn sẽ chuyển lạnh mất."
Tịch Nguyên hỏi: "Hai đứa mình thôi à?"
Loan Diệu suy nghĩ một chút, nói: "Hay là mời chú dì cùng đi, xem thời gian của họ có tiện hay không."
Tịch Nguyên tựa vào trong ngực hắn: "Hai người họ còn bận hơn anh nữa.
Ngày mai anh hỏi xem."
Khoa sản vào mùa thu là bận rộn nhất, Trần Sương vốn muốn từ chối, mà Tịch Nguyên lại khuyên bà: "Cả năm có ngày nào là không bận đâu? Càng bận càng phải đi ra ngoài thả lỏng tâm tình."
Trần Sương thật bất ngờ, khựng lại một chút mới nói: "Lời này không giống con nói nha."
Tịch Nguyên hơi ngượng ngùng, anh liếc nhìn Loan Diệu đang lái xe bên cạnh, thẳng thắn nói: "Loan Diệu nói đấy ạ."
Trần Sương cười, đồng ý nói: "Được được, mẹ nói với ba con cho, cuối tuần rồi đi."
Vốn dự báo thời tiết nói chủ nhật sẽ có mưa nhỏ, kết quả hôm đó bầu trời quang đãng, vừa hay thích hợp đi dã ngoại mùa thu.
Loan Diệu cùng Tịch Nguyên mang theo không ít thứ, lái xe tới dưới nhà Tịch Chính Viễn đón hai ông bà.
Tịch Chính Viễn cùng Trần Sương lên xe, Trần Sương hỏi: "Tiểu Loan đổi xe mới à?"
Loan Diệu mỉm cười: "Vâng, mới mua được một tuần, còn chưa kịp nói với dì."
Trần Sương nhìn trang hoàng bên trong xe, vẻ mặt rất hài lòng, mà ngoài miệng lại nói: "Xe cũ thật ra cũng rất tốt."
Loan Diệu đánh tay lái: "Thời gian tan tầm của con cùng Tịch Nguyên không khớp nhau, vẫn là hai xe tiện hơn, xe mới này cho Tịch Nguyên, con lái cái cũ là vừa đẹp."
Trần Sương càng lộ ra biểu cảm hài lòng.
Bà không có hứng thú với tính hướng của con trai, nhưng dù sao cũng là mẹ, đương nhiên hy vọng con mình sống tốt.
Loan Diệu anh tuấn xuất chúng, công việc cũng rất ổn định, bà vốn còn lo lắng tiền lương của giáo viên thể dục ở đại học không cao, sau đó mới biết công việc của Loan Diệu khá nhàn, bình thường còn có rất nhiều thời gian có thể đi dạy tư ngoài trường, thu nhập quả thực không ít.
Lúc trước hai người lái Volvo ba mươi mấy vạn, bây giờ mới đổi chiếc Land Rover này cũng khoảng tám mươi vạn, đủ để chứng minh hai người đều có điều kiện kinh tế rất tốt, không làm ba mẹ phải lo lắng.
Tịch Chính Viễn lắng nghe hai người nói chuyện, nhấn cửa kính xe, không mặn không nhạt nói: "Cần thì nói với ba mẹ, tiền của chúng ta cuối cùng cũng không mang theo được."
Tịch Nguyên ngồi ở vị trí phụ lái, quay đầu nhìn ông: "Ba, đủ tiền tiêu."
Công viên nằm ở vị trí giao thoa giữa trung tâm cùng ngoại ô thành phố, mới vừa xây xong, diện tích lớn, phong cảnh đẹp, lượng người đi cũng không nhỏ.
Loan Diệu tìm một chỗ hướng về ánh mặt trời, lấy ra khung lều cùng vải bạt, nói với hai người: "Chú dì, ngồi một lát đi, con dựng bạt lên đã."
Tịch Nguyên bày trái cây, đồ ăn vặt cùng bánh ngọt ra ngoài.
Trần Sương đeo kính râm, vui vẻ ngồi trên đệm, bảo Tịch Nguyên: "Đi giúp Tiểu Loan đi."
Loan Diệu cười nói: "Không sao, con làm nhanh thôi, Tịch Nguyên không giỏi việc này." Hắn nhanh chóng dựng lều bạt, dựng rất vững, chống lên còn thật bắt mắt, những người đi picnic chung quanh cũng nhìn về phía này.
Loan Diệu thấy có mấy bạn nhỏ đang cầm kem trên tay, xa xa thấy bên cạnh quán nhỏ có máy bán hàng tự động, quay đầu lại hỏi mọi người: "Ăn kem không?"
Tịch Nguyên nói: "Anh muốn ăn."
Tịch Chính Viễn không thích ăn ngọt, xua xua tay.
Trần Sương do dự một hồi, nói: "Có lạnh lắm không?"
Loan Diệu nói: "Không sao, hôm nay nhiệt độ cao, chầm chậm ăn hẳn không có vấn đề."
Trần Sương mỉm cười, nói: "Vậy mua cho dì một cái."
Loan Diệu xoay người đi về phía quán nhỏ.
Trần Sương nhìn bóng lưng hắn, không nhịn được mà nói với Tịch Nguyên: "Tiểu Loan thật sự tốt lắm, ngoại hình cũng tốt.
Lần trước thằng nhỏ đi câu cá với ba con về, dì Lý trùng hợp cũng ở nhà, không biết quan hệ của hai đứa, còn có ý hỏi mẹ có thể giới thiệu cho cháu gái bà ý không."
Ngay cả Tịch Chính Viễn mắt cao hơn đầu cũng hiếm khi khen một câu: "Đúng là một đứa trẻ ngoan."
Tịch Nguyên từ đầu đến cuối vẫn luôn theo dõi Loan Diệu, trong lòng vừa mềm mại vừa ngọt ngào.
Loan Lộc đang cúi đầu rót nước, bỗng nhiên nghe Cù Tú Huyên bên cạnh nói: "Kia không phải là bác sĩ Tịch sao?"
Loan Lộc ngẩng đầu lên, theo tầm mắt Cù Tú Huyên nhìn sang, quả nhiên nhìn thấy gò má của Tịch Nguyên.
Trạng thái thường ngày của Tịch Nguyên so với khi làm việc có thoải mái hơn một chút, mặc dù dáng vẻ vẫn cứ lạnh nhạt ít nói, mà khi ngẩng đầu đón ánh mặt trời, thoạt nhìn lại dịu dàng hơn rất nhiều.
Bên cạnh còn có một cặp vợ chồng đang ngồi, chắc là ba mẹ cậu.
Loan Lộc nói: "Thật đúng là bác sĩ Tịch.
Có muốn qua chào hỏi không?"
Cù Tú Huyên gật đầu: "Được."
Loan Lộc đỡ Cù Tú Huyên đứng lên, hai người cùng nhau qua đó.
Tịch Nguyên cách bọn họ khoảng hai mươi, ba mươi mét, xung quanh lại có rất nhiều người đến dã ngoại, không ít trẻ con vừa chạy vừa kêu, bọn họ cũng không nhận ra có người đang đi về phía mình.
Thời điểm cách ba người còn năm, sáu mét, Cù Tú Huyên nghe thấy người phụ nữ bên cạnh Tịch Nguyên nói: "Còn thật nhiều người đang xếp hàng đây? Sớm biết thế đã không để Tiểu Loan đi mua, bận rộn nửa ngày cũng không nghỉ ngơi một chút."
Cù Tú Huyên sửng sốt, Loan Lộc hiển nhiên cũng nghe thấy, hai người theo bản năng dừng bước."Loan" không phải một họ thường thấy, mặc dù trong thành phố cũng không ít người họ Loan, nhưng Cù Tú Huyên trực giác cảm nhận được, hình như có liên quan tới bọn họ.
Bọn họ lại nghe thấy Tịch Nguyên nói: "Con đi tìm em ấy." Giọng nói vẫn duy trì lạnh nhạt.
Người phụ nữ kéo lại tay anh: "Thôi thôi, con xem, Tiểu Loan cũng về rồi kìa."
Loan Lộc cùng Cù Tú Huyên theo tầm mắt của bọn họ mà nhìn về phía xa, Loan Diệu đội mũ bóng chày, cầm trong tay hai que kem, tốc độ vừa phải đi về bên này.
Mặc dù còn cách một đoạn, nhưng bọn họ làm sao có thể không nhận ra con trai của mình, huống chi vóc dáng của Loan Diệu còn là hạc trong bầy gà.
Những hình ảnh ở bệnh viện khoảng thời gian trước đột nhiên lóe lên trong đầu họ, bọn họ trong nháy mắt biết được chính mình rốt cuộc có bản lĩnh gì khiến cho Tịch Nguyên để tâm ca phẫu thuật kia đến như thế.
Cù Tú Huyên sắc mặt trắng bệch, nắm tay Loan Lộc thấp giọng nói: "Đi thôi."
Loan Lộc đỡ bà xoay người, hai người gần như có chút hoảng hốt mà trở về chỗ của mình.
Cù Tú Huyên không nhịn được mà nhìn sang bên kia.
Loan Diệu đến gần, đưa kem cho mẹ Tịch Nguyên trước, sau đó đưa cái còn lại cho Tịch Nguyên.
Mẹ Tịch Nguyên ăn một miếng, không biết nói cái gì, chỉ thấy Loan Diệu nở nụ cười, cúi người lấy khăn ăn từ trong túi đựng, giũ ra đắp lên chân bà.
Bọn họ từ đầu đến cuối vừa nói vừa cười, hơn phân nửa là Loan Diệu nói chuyện với mẹ Tịch Nguyên, Tịch Nguyên cùng ba chỉ im lặng lắng nghe, mà biểu cảm cũng rất vui vẻ thư thái.
Loan Diệu cầm máy ảnh chụp cho hai ông bà, Tịch Nguyên đứng cạnh Loan Diệu nhìn hình ảnh trong máy, thỉnh thoảng nói vài câu.
Sau đó mẹ của Tịch Nguyên cầm lấy máy ảnh, hướng về phía Loan Diệu cùng Tịch Nguyên, Loan Diệu mỉm cười cúi đầu hôn lên trán Tịch Nguyên, chờ bà chụp xong, bốn người tụm lại với nhau xem ảnh chụp.
Sau đó Cù Tú Huyên đã không nhớ rõ bọn họ rời đi như thế nào, trong đầu bà đều là những hình ảnh kia.
Đã gần hai năm, bọn họ từ bỏ con trai của chính mình, ép đối phương quay đầu, lại cố tình tàn nhẫn không để tâm đến Loan Diệu ở trước mặt bọn họ càng ngày càng ít cười, mệt mỏi lại càng ngày càng gia tăng.
Bà luôn cảm thấy Loan Diệu còn nhỏ, sớm muộn sẽ biết con đường mà mình lựa chọn không đúng, thế nhưng bà cũng quên mất, Loan Diệu đã qua tuổi ba mươi, cho dù con đường lựa chọn không đúng, cũng nên do chính hắn cân nhắc cùng gánh vác.
Bà luôn cảm thấy con trai mình ưu tú đến mức không có người đàn ông nào xứng được, mà sự thật chứng minh, hắn có thể tìm được người mình phải lòng lại rất xứng đôi.
Dưới sự cố tình lạnh nhạt cùng xa cách của Loan Lộc cùng Cù Tú Huyên, hai người vẫn hoàn thành hiếu đạo của con cái, Tịch Nguyên cứu mạng bà, nhưng không quá quắt như bà, lợi dụng chuyện này để ép bà.
Thật ra Cù Tú Huyên vẫn không hiểu tại sao ba mẹ của Tịch Nguyên có thể dễ dàng chấp nhận con trai của mình là người đồng tính như vậy, thậm chí có thể cùng chồng của con trai tự nhiên thân thiết ở chung, cũng không quan tâm hai đứa nó ôm hôn nơi công cộng.
Nhưng bà mơ hồ cảm thấy, ba mẹ của Tịch Nguyên mới là người làm đúng, bởi vì bọn họ ngồi dưới ánh mặt trời nói chuyện trời đất, mà Loan Lộc cùng Cù Tú Huyên ngay cả dũng khí đi lên trước chào hỏi cũng không có.
Lại đến khi tái khám như thường lệ, Cù Tú Huyên cùng Loan Lộc đến bệnh viện tỉnh xếp hàng, lúc xế chiều gặp được Tịch Nguyên.
Tịch Nguyên mới từ phòng phẫu thuật ra ngoài, thay đồ phẫu thuật, khoác vào áo blouse ngồi ở bàn bên kia, ngữ điệu đã chuyển về trạng thái xử lý công việc: "Gần đây không có gì không thoải mái chứ ? Thuốc chống đông máu vẫn phải tiếp tục uống, phẫu thuật xong không có nghĩa sẽ mạnh khỏe cả đời, có bất kỳ tình huống gì cũng không được xem nhẹ, kịp thời tới bệnh viện."
Cù Tú Huyên gật đầu.
Bà nhìn Tịch Nguyên, đột nhiên nói: "Bác sĩ Tịch."
Tịch Nguyên ngẩng đầu nhìn bà.
Lúc Cù Tú Huyên nói chuyện còn hơi run rẩy, bà cho là chính mình rất bình tĩnh, nhưng khi nói xong lời này, nước mắt đã rơi xuống: "Nếu cuối tuần này rảnh rỗi, cùng Loan Diệu về nhà ăn cơm đi."
Tịch Nguyên ngơ ngác, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì.
Loan Lộc khom người lau nước mắt cho Cù Tú Huyên, khẽ nói với Tịch Nguyên: "Bác sĩ Tịch, cảm ơn cháu."
Buổi tối Tịch Nguyên đi ngang qua tiệm hoa mua một bó hoa hồng trắng, đang tầm nở rộ.
Thời điểm anh mở cửa, Loan Diệu cũng đi tới, nhận lấy bó hoa trong tay anh, hỏi: "Tặng em à?"
Tịch Nguyên đỏ mặt gật đầu, ngẩng đầu hôn hắn một cái.
Loan Diệu thấy anh xấu hổ, cố ý trêu anh, cúi người thổi vào tai anh, nói: "Cảm ơn bảo bối."
Tịch Nguyên ôm hắn, nhắm hai mắt lại, nhẹ giọng nói: "Ba mẹ em hôm nay tới bệnh viện tái khám."
Loan Diệu "Ừm" một tiếng: "Vẫn ổn chứ?"
Tịch Nguyên nhìn hắn, nói: "Bác bảo hai đứa mình cuối tuần cùng nhau về nhà ăn cơm."
Loan Diệu kinh ngạc, ngây ngẩn một lát, ánh mắt cũng trở nên ươn ướt.
Hắn bế lấy Tịch Nguyên, đè xuống ghế sofa hôn anh thật mạnh, cắn môi anh chảy cả máu.
Tịch Nguyên không kêu đau, đặt tay sau lưng hắn nhè nhẹ vỗ về, rất lâu sau Loan Diệu mới buông anh ra, thở phào nói: "Cuối cùng..."
Tịch Nguyên hiểu ý hắn, hai tay cẩn thận nâng mặt Loan Diệu, nhìn vào đôi mắt ửng đỏ của hắn, đến gần hôn lên môi Loan Diệu: "Cảm ơn em.
Vất vả rồi."
Cảm ơn em đã không từ bỏ anh!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...