Gần đây Trình Hâm đang dần mất hứng thú với môn Vật Lý, kết quả học tập giảm sút đáng kể, giảng viên còn phải tìm gặp riêng hỏi thăm tình hình xem cậu có đang chịu đả kích gì hay không.
Lời qua tiếng lại cuối cùng cũng bị Mã Gia Kỳ phát hiện. Anh tức giận đem cậu nhốt vào phòng suốt một ngày chỉ để ép cậu tự nhìn nhận lại bản thân.
Trình Hâm rất bướng bỉnh, nhìn đống bài kiểm tra cùng với bảng điểm lại càng thêm chán nản. Nhưng bị bỏ đói nhốt trong phòng cuối cùng cũng phải chịu thua mà chạy ra năn nỉ Mã Gia Kỳ.
“Anh ơi, em sai rồi. Đừng giận nữa mà, em đói sắp chết rồi này.”
Mã Gia Kỳ ở trong phòng tự mình học nghiêm túc, hai hàng mày hơi nhíu lại vì tiếng gào hét của Trình Hâm. Nhưng dù cậu có hét đến khàn giọng anh vẫn không nhúc nhích, không hề có ý định sẽ bỏ qua. Hôm nay anh nhất định phải dạy cậu một bài học cho nhớ.
Thấy không gọi được Mã Gia Kỳ, Trình Hâm hậm hực lục lọi tìm kiếm điện thoại, nhưng lục tung cả phòng lên cũng không thấy mới ngỡ ra là Mã Gia Kỳ đã tịch thu rồi.
Hết cách Trình Hâm chỉ có thể đập cửa gào lên: “Huhu anh ơi, em yêu của anh sắp chết đói rồi nè. Mau thả em ra đi mà, em biết sai rồi.”
Vậy mà cậu phải gào hơn một tiếng Mã Gia Kỳ mới chịu mở cửa cho cậu. Vừa nhìn thấy anh, Trình Hâm đã nhảy lên bám chặt như gấu Koala. Mặt mũi tèm lem nước mắt giống như bị bắt nạt tới ủy khuất lắm. Bụng nhỏ còn réo lên biểu tình cho anh biết rằng mình đang rất đói.
Mã Gia Kỳ miễn cưỡng một tay đỡ lấy mông cậu, như ôm tiểu hài tử mà bước vào bếp. Bàn ăn đã được anh dọn sẵn chỉ việc ngồi vào ăn. Trình Hâm đói đến quên trời quên đất, leo xuống khỏi người anh rồi nhào vào ăn cơm.
Bụng được lấp đầy khiến tinh thần cậu tốt lên không ít. Thoả mãn xoa xoa bụng nhìn Mã Gia Kỳ dọn dẹp bát đĩa. Định theo thói quen mà mò ra phòng khách xem TV, nhưng bị Mã Gia Kỳ túm cổ lôi về phòng, trở lại với cái bàn học thân quen.
Mã Gia Kỳ lạnh lùng ném lại một câu, còn cứng rắn đứng một bên muốn quan sát cậu học bài: “Nếu em không chịu học hành đàng hoàng thì đừng nghĩ tới việc động vào TV và điện thoại.”
“Nhưng mà…em chán lắm. Hay em không đi học nữa, anh nuôi em được không?” Trình Hâm ngây ngốc đưa mắt nhìn anh đầy mong đợi.
“Mơ cũng đừng hòng, nếu em trở nên vô dụng như vậy thì anh sẽ vứt em ra ngoài đường.”
Trình Hâm không nghĩ Mã Gia Kỳ sẽ thẳng thắn đến tàn nhẫn như vậy. Tuy thế cậu vẫn cảm thấy vô cùng ấm ức, bặm môi cúi gầm mặt, cả buổi vẫn không chịu động vào sách vở. Giống như đang bị cả thế giới ruồng bỏ mà rấm rức rơi nước mắt.
Mã Gia Kỳ có cứng rắn bao nhiêu cũng không chịu được bộ dạng này của cậu, hơi mềm lòng mà khích lệ: “Nếu em ngoan ngoãn chịu học, sẽ có thưởng.”
“Thật không?”
“Ừ. Nếu bài thi thực hành sắp tới em vào top 5 thì sẽ thưởng.”
Trình Hâm giống như được tiếp thêm năng lượng, hai mắt sáng bừng nhìn anh, sụt sịt cái mũi rồi nói: “Nếu vậy anh phải thoả mãn điều kiện của em!”
“Không được quá đáng.”
“Không quá đáng! Anh hứa đi! Nếu em lọt top 5 anh sẽ thưởng!” Trình Hâm cao giọng nói, hai tay bám víu chặt lấy áo anh, nhìn anh đầy mong chờ.
Mã Gia Kỳ không nghĩ nhiều, ngay lập tức gật đầu: “Được. Em muốn gì?”
“Em muốn sờ cơ bụng của anh!”
“…”
Ngay lúc Trình Hâm nghĩ mình sẽ bị đánh thì Mã Gia Kỳ đã trả lời lại: “Chỉ như vậy?”
Trình Hâm mở lớn hai mắt, bộ dạng rất chân thành mà gật đầu cái rụp.
“Được thôi.” Mã Gia Kỳ nhanh chóng đồng ý, nhưng không để cậu vui mừng vội: “Nhưng nếu không đạt yêu cầu, vẫn sẽ có phạt.”
“Anh!!!”
“Cố mà học đi nhé.” Mã Gia Kỳ hài lòng nhìn biểu cảm không tin nổi của cậu, anh bình thản xoa đầu cậu rồi đút tay vào túi quần thong thả bước ra ngoài.
Cũng vì sự kích thích đó mà Trình Hâm đã thật sự nghiêm túc học bài, nhanh chóng lấy lại thành tích tốt như ban đầu. Cậu đã ôn rất kĩ về bài thực hành sắp tới, tự tin nắm chắc phần thắng tới khi vào phòng thi.
Kết quả không nằm ngoài mong đợi, bài thực hành của Trình Hâm thật sự giật được top 3. Cậu vui sướng đem bài đánh giá của giảng viên chạy đi khoe với Mã Gia Kỳ.
“Đàn anh, top 3 top 3 top 3 nàyyyy. Em được top 3!”
Mã Gia Kỳ vẫn đang ở sân bóng, thấy giọng cậu thì quay qua nhìn. Nhìn thấy gương mặt tươi cười rạng rỡ của Trình Hâm, bộ dạng vui đến nhảy lên. Mã Gia Kỳ không nhịn được mà cong khoé miệng cười theo.
“Giỏi lắm.” Mã Gia Kỳ không tiếc lời mà khen cậu, đặc biệt thưởng thêm cho một cái hôn ngay trán cậu.
Bạn bè của Mã Gia Kỳ cũng tò mò mà hóng hớt. Nghiêm Hạo Tường ló đầu nhìn bài đánh giá của Trình Hâm, gật gù nói: “Ái chà, xem đứa nhóc này vui sướng chưa kìa.”
Trình Hâm nào có để ý xung quanh, vui vẻ giật giật áo Mã Gia Kỳ: “Anh anh, anh nhớ phải giữ lời hứa đó! Nói được làm được!”
“Biết rồi, đợi về nhà.”
Nghiêm Hạo Tường ngơ nhác khó hiểu: “Hai người đang chơi trò gì bí mật vậy?”
“Anh không hiểu được đâu.” Trình Hâm cười hề hề, ánh mắt ẩn ý nhìn Mã Gia Kỳ.
Về tới nhà Trình Hâm đã nóng vội đẩy Mã Gia Kỳ ngã xuống ghế sofa, ánh mắt rất gian manh hướng xuống nhìn cơ thể của anh một lượt. Trong giây lát liền kéo áo sơ mi trắng của anh lên.
Lớp vải mỏng được kéo lên lộ ra làn da trắng nhưng không hề yếu ớt, cơ bụng sáu múi rắn chắc hiện lên rất rõ ràng, cùng tuyến nhân ngư ẩn hiện. Hai mắt Trình Hâm sáng bừng, bàn tay chậm rãi áp lên làn da nóng bỏng của anh. Đầu tiên là vuốt ve cơ bụng một lượt, cẩn thận lướt qua từng tầng rắn chắc, xúc cảm ở tay rất rõ ràng, vô cùng thích thú mà chạm lên trên.
Trình Hâm thoả mãn vuốt ve thân thể như ngọc của Mã Gia Kỳ, đôi mắt tròn xoe ngập tràn niềm vui sướng. Mã Gia Kỳ bị hành động của cậu làm cho nóng người, nhưng vẫn cố nhẫn nhịn xuống.
Thêm một lúc nữa, Mã Gia Kỳ không thể nào nhịn thêm được nữa, vội túm lấy đôi bàn tay nhỏ đang mê mẫn càn quấy trên người mình lại, tay kia gấp gáp kéo áo xuống, hai hàng mày nhíu lại, con ngươi đen láy nhìn chằm chằm đứa nhỏ trước mặt.
“Hôm nay vậy là đủ rồi.”
“A! Không chịu đâu, em chưa sờ đủ!” Trình Hâm bất mãn vùng vẫy khỏi bàn tay như dây xích cứng rắn của Mã Gia Kỳ, ngón tay ngọ nguậy muốn nhào tới lồng ngực của anh. Nhưng tiếc là sự chênh lệch của cả hai quá lớn, Trình Hâm chẳng những kháng cự không thành mà còn bị Mã Gia Kỳ khống chế, thành công xoay chuyển bị đè xuống dưới.
Mã Gia Kỳ lúc này mới buông tha cho đôi tay bé nhỏ kia. Trình Hâm liền thò tay tới chui vào áo của anh, đầu ngón tay vừa chạm vào làn da nóng bỏng kia thì Mã Gia Kỳ đã áp tới. Giọng nói vừa trầm thấp vừa mang theo nguy hiểm phả vào cổ.
“Thoả mãn em rồi nhỉ? Bây giờ đến lượt anh.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...