Dường như vì có men trong người , Nghiêm Hạo Tường trở nên trẻ con hơn nhiều , nói năng cũng lộn xộn , cậu chàng nhìn màn hình có ba anh lớn, cười hắc hắc, ngoay nguấy lắc đầu.
- Không có nha, Tường ngoan lắm đó, Tường không có uống bia đâu, này là nước ngọt mấy chị lấy cho Tường á.
Nghiêm Hạo Tường giơ lon bia lắc lắc trước màn hình, ba anh lớn nhìn vừa lo vừa mắc cười, Nghiêm Hạo Tường như thế này có hơi dễ thương.
Đột nhiên cậu chàng lại im lặng, camera để ở một góc có thể quay thấy mặt
Nghiêm Hạo Tường.
Có thể thấy , Nghiêm Hạo Tường đang ở công viên.
Không biết đang nghĩ gì, Nghiêm Hạo Tường nhìn về một khoảng không vô định, lại đột nhiên lên tiếng, không còn chất giọng trẻ con khi nãy , lần này , nghe ra có vẻ Nghiêm Hạo Tường đang buồn.
- Mã ca !
Mã Gia Kỳ đột nhiên bị gọi , không tự nhiên đáp.
Anh nghe nè.
Em ngưỡng mộ anh lắm luôn.
Nghiêm Hạo Tường cười cười, nhìn lon bia trong tay, miệng thì cười, nhưng hình như mắt có hơi đỏ, giọng nói cũng nghẹn lại rồi.
Đinh Trình Hâm nhận ra, tâm trạng của em trai thế này là đang không ổn lắm , liền nói đùa vu vơ.
- Ngưỡng mộ gì chứ, cậu ấy cứ suốt ngày cứ thích chọc anh, em tốt nhất đừng học theo cậu ấy.
Mã Gia Kỳ biết cậu đang dỗ người, cũng không phản kháng, thuận theo gật đầu, còn Trương Chân Nguyên cũng gật theo, lại chêm thêm vài câu phụ hoạ vào.
- Đúng đó, học theo Trương ca của em này.
Nghiêm Hạo Tường lắc đầu , cố gắng để không phải rơi nước mắt ,vì như thế sẽ rất yếu đuối.
- Em ngưỡng mộ vì !.
Nghiêm Hạo Tường ngưng một lúc , hít thật sâu mới nói tiếp.
- Anh có thể can đảm theo đuổi Đinh ca , tỏ tình với anh ấy , không như em , nhút nhát không dám nói , để rồi bây giờ nhìn cậu ấy ở bên người khác.
Đinh Trình Hâm nhìn Nghiêm Hạo Tường như vậy đương nhiên xót, từ lúc mới gặp nhau, Đinh Trình Hâm đã biết, Nghiêm Hạo Tường thích Hạ Tuấn Lâm thế nào.
Vì để an ủi Nghiêm Hạo Tường, Đinh Trình Hâm buộc lòng nói ra một câu.
- Hạ nhi đúng là ngốc, em tốt như thế, lại không thèm để ý, khi nào gặp anh sẽ đánh em ấy cho em.
Tất nhiên, lời này chỉ là để an ủi, trong chuyện này, vốn dĩ không ai có lồi, Nghiêm Hạo Tường cũng không, Hạ Tuấn Lâm cũng thế, mà Quân Hạo lại càng không, chỉ là chuyện tình cảm mà, người này được thì người kia mất thôi.
Nghiêm Hạo Tường xua tay , mắt còn rưng rưng mà vẫn quay qua nói với Đinh Trình Hâm một câu.
- Đinh ca , anh không được đánh cậu ấy , là do em nhút nhát , cậu ấy không có lỗi , Quân Hạo cũng rất tốt , cậu ta nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Hạ nhi mà.
Trương Chân Nguyên nhìn đứa em trai này đến nóng ruột , đúng là thương một người , sẽ vì người ấy được hạnh phúc mà vui lòng, dẫu cho người bên cạnh người kia có là mình hay không đều không quan trọng
- Thế em định thế nào , vẫn tiếp tục như thế ?
Nghiêm Hạo Tường ngẫm nghĩ một lát, đưa tay lâu vội nước mắt đang rơi, cười cười khẳng định.
- Um, em sẽ chúc phúc cho Hạ nhi, cậu ấy vui là được ạ, em sẽ vẫn là trúc mã của Hạ nhi, chỉ là sau này, sẽ có người thay em chăm sóc cậu ấy rồi.
Mã Gia Kỳ im lặng nãy giờ, đột nhiên lại lên tiếng.
Em chịu được sao ?Vì người đó là Hạ nhi, nên em nguyện ý, dẫu sao bây giờ , em vẫn chưa thể thích người khác mà.
Ba anh trai chỉ biết lắc đầu, chuyện tình cảm không thể ép buộc, bọn họ chỉ có thể an ủi Nghiêm Hạo Tường ,
Nghiêm Hạo Tường vẫn ngồi đó , yên tĩnh đến lạ thường.
Mã Gia Kỳ nhắn tin cho Tống Á Hiên , bảo em đến đón Nghiêm Hạo Tường về nhà của bọn họ đi , tạm thời cũng không thể để về kí túc xá được, cứ để Nghiêm Hạo Tường hết say rồi tính tiếp.
Lúc Tống Á Hiên cùng Lưu Diệu Văn tới, Nghiêm Hạo Tường đã ngủ gật rồi, Lưu Diệu Văn chỉ đành cổng người trên lưng đi về.
Tầm chiều Nghiêm Hạo Tường mới tỉnh lại , đầu đau như búa bổ.
Lưu Diệu Văn đẩy tới cho Nghiêm Hạo Tường một ly nước chanh, Tống A Hiên đang đi ra ngoài mua đồ ăn về.
- Uống đi , tửu lượng kém mà bày đặt uống bia.
Nghiêm Hạo Tường cười cười , nhận lấy ly nước chanh , uống hết một hơi , nhìn quanh nhà chẳng thấy Tống Á Hiên đâu, liền hỏi.
Á Hiên đâu, không đi cùng mày à ?Có , cậu ấy ra ngoài mua đồ ăn rồi, dặn tao ở đây chờ mày thức thì pha cho mày ly nước chanh.
Nghiêm Hạo Tường nhìn nhìn Lưu Diệu Văn, không nói gì, Lưu Diệu Văn đương nhiên nhận ra.
- Nhìn tao làm gì? Muốn nói gì thì nói đi chứ.
- Diệu Văn, mày có thích Á Hiên thì nhớ theo đuổi, đừng để như tao.
Cả Tống  Hiên và Lưu Diệu Văn khi nhận lệnh tới đón Nghiêm Hạo Tường, đều đã biết chuyện Hạ Tuấn Lâm có người yêu thông qua lời kể của ba anh lớn.
Lưu Diệu Văn nghe xong , chỉ cười cười vỗ vai Nghiêm Hạo Tường.
- Yên tâm, tao thích thì tao sẽ theo đuổi cho bằng được mà.
Nghiêm Hạo Tường gật đầu, phải chi cậu chàng nhận ra điều này sớm hơn, thì có phải mọi chuyện đã khác đi rồi không ?
Cầm điện thoại kiểm tra tin nhắn, hàng loạt tin nhắn của Hạ Tuấn Lâm hiện lên.
Hạ Tuấn Lâm : Hạo Tường , cậu đi đâu đấy ?
Hạ Tuấn Lâm : Nghiêm Hạo Tường!
Hạ Tuấn Lâm : Này , sao không trả lời tớ.
Hạ Tuấn Lâm : Cậu có về không đấy ?
Nghiêm Hạo Tường : Có, tớ đang đi mua đồ ăn, chờ tớ về hai chúng ta cùng ăn.
Hạ Tuấn Lâm : Xin lỗi cậu, tớ đi ăn với Quân Hạo rồi.
Nghiêm Hạo Tường : Ừm , vậy tớ ăn ở ngoài luôn , nhớ về sớm đấy.
Hạ Tuân Lâm : Được.
Nghiêm Hạo Tường nhìn những dòng tin nhắn kia, thở dài.
- Những việc này trước đây vốn là tớ cùng cậu làm mà , bây giờ lại thành cậu cùng người khác rồi
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...