Lưu Diệu Văn cũng Tống Á Hiên sau khi thi xong buổi sáng , buổi chiều rảnh rổi như bao ngày , hai người hẹn nhau cùng với Hạ Tuấn Lâm và Nghiêm Hạo Tường đi đâu đó chơi.
Tất nhiên, một người ham vui như Nghiêm Hạo Tường chắc chắn sẽ đồng ý, kéo theo đó, trước sự làm nũng và nài nỉ của bạn cùng phòng , Hạ Tuấn Lâm đã đồng ý cùng nhau đi chơi, nhưng sẽ trở về sớm để học bài, Hạ Tuấn Lâm là học bá chính hiệu, sở thích của Lâm là đọc sách, thi thoảng Hạo Tường năn nỉ cậu mới đồng ý chơi game chung.
Lúc Hạ Tuấn Lâm và Nghiêm Hạo Tường tới điểm hẹn , đã thấy Tống Á Hiên cùng Lưu Diệu Văn đã đứng chờ sẵn , hai người đó đang đứng lựa đồ ăn , Hạ Tuấn Lâm phải công nhận là Lưu Diệu Văn rất cao , nhóc ta mới có 16 tuối mà đã cao hơn 1m80, nhìn lại mình, Hạ Tuấn Lâm ngao ngán thở dài, sao mình mãi chỉ có thế dừng ở
1m79 vậy ?
Nghiêm Hạo Tường đi kế bên nghe cậu bạn nhà mình thở dài, quan tâm hỏi han.
- Hạ , cậu sao thế ? Không khoẻ sao ?
Hạ Tuấn Lâm lắc đầu, ngước nhìn Nghiêm Hạo Tường rồi lại thở dài thêm một lần nữa.
Nhìn lại thì có mình Lâm thấp thôi , kể cả Á Hiên cũng 1m80, còn Hạo Tường hả ? Hơn cậu cả 1 cái đầu.
- Không có gì, chỉ là có chút thắc mắc.
Nghiêm Hạo Tường đi kế bên cố thả chậm bước đi, lắng nghe Hạ Tuấn Lâm nói.
- Sao cùng 16 tuổi, mà các cậu ai nấy đều 1m80, duy chỉ có tớ , từ lúc lên lớp 9 đã chững lại mãi 1m79.
Nghiêm Hạo Tường nghe vậy chỉ bật cười , thì ra là cái vấn đề chiều cao này , kì thực là 1m79 là đã rất cao rồi , chỉ ngặt một cái là cả nhóm có 7 người thì có tới 6 người là 1m80, duy chỉ có Hạ Tuấn Lâm là chưa tới.
Nên trông
Lâm khi đi với mọi người nôm rất nhỏ con , là báu vật cần được che chở.
I
Hạ Tuấn Lâm vốn đang cần sự đồng cảm , mà Nghiêm Hạo Tường lại không hề hấn gì , còn ở đó cười Lâm, Hạ Tuấn Lâm giận dôi đi nhanh về phía trước bỏ mặc Nghiêm Hạo Tường đi phía sau.
Cậu chàng biết mình lỡ chọc giận cậu bạn đồng niên này rồi , nhanh chóng chạy theo túm lấy tay Hạ Tuấn Lâm đang đi phía trước kéo lại, miệng cố giải thích.
- Hạ , đừng giận mà , tớ không có ý chê cậu thấp , tớ nói cậu nghe , cao cũng không tốt lắm đâu , vừa dễ bị đụng đầu , còn dễ khiến người ta ỷ cậu cao, bắt cậu làm việc ở trên mấy chỗ cao cao, dễ té nguy hiểm lắm đó.
Cậu xem , cậu thế này chỉ thấp hơn Á Hiên và Đinh ca một chút , có thấp lắm đâu , bé bé xinh xinh mà.
Hạ Tuấn Lâm thật không hiểu nổi , mai mốt con người này dỗ người yêu bằng cách nào đây , câu trước đá câu sau thế này , câu trước bảo Lâm không thấp , câu sau bảo Lâm bé bé xinh xinh, an ủi người ta mà vụng về hết chỗ nói.
- Hạo Tường, về sau có người yêu, tớ nghĩ cậu không thích hợp để an ủi bằng lời nói đâu.
Nghiêm Hạo Tường lắc đầu kịch liệt.
- Tớ không có người yêu đâu.
Hạ Tuấn Lâm bật cười, cái con người này dựa vào cái gì mà chắc chắn thế, chuyện tình cảm có thế nói có là có , nói không là không sao.
- Phản ứng thế này là sao ? Cậu tính ở vậy tới già hả ?
Nghiêm Hạo Tường chân thành gật đầu , đó giờ Hạo Tường chỉ nghĩ, mình sẽ cùng mấy anh em ở chơi chung với nhau mãi mãi, sau đó hàng ngày cùng Hạ nhi làm mấy trò tiêu khiển , chọc cậu ấy giận rồi đi dỗ, lâu lâu lại cùng
Lưu Diệu Văn và Tống Á Hiên chạy đi chơi, làm nũng với Trương ca, báo Mã ca , ngoan ngoãn làm em trai cưng yêu của Đinh ca là được rồi , người yêu gì chứ? (
- Tớ không nghĩ mình sẽ yêu ai đâu , tớ có người yêu , bạn học Hạ không phải sẽ cô đơn lắm sao ?
Hạ Tuấn Lâm nghĩ nghĩ, ừ thì cũng có chút buồn, kể từ lúc có Nghiêm Hạo Tường bầu bạn, Hạ Tuấn Lâm đã không còn quan tâm nhiều đến mối quan hệ bên ngoài , quen thân nhất chỉ có 5 người kia.
- Buồn thì có đó ,nhưng tớ cũng sẽ có người yêu thôi, tới lúc đó cậu cũng không mãi bám theo tớ được mà tớ cũng thế.
Nghiêm Hạo Tường nghĩ nghĩ , không thể được đâu, Nghiêm Hạo Tường sẽ không để chuyện đó xảy ra.
- Tớ sẽ không để điều đó xảy ra.
Trước khi Hạ Tuấn Lâm kịp phản ứng với câu nói vừa rồi, Nghiêm Hạo Tường đã đẩy vai Lâm đi về phía trước, tụ họp với Lưu Diệu Văn cùng Tống Á Hiên.
Trên tay Tống Á Hiên là hai ba cây xiên nướng, trên tay Lưu Diệu Văn thì có hai cây kem đang ăn dở, đều là do
Tống Á Hiên đòi mua.
Tống Á Hiên thấy Nghiêm Hạo Tường và Hạ Tuấn Lâm đi đến , em đưa xiên nướng cho cả Hạo Tường và Tuấn Lâm , mỗi người một xiên.
Hạ Tuấn Lâm và Tống Á Hiên sau đó đã lặp tức dính lấy nhau, bỏ quên Hạo Tường cùng Diệu Văn đi theo sau , trên tay cầm đóng đồ hai người kia đang tung hoành, Hạ Tuấn Lâm đi ra ngoài có thói quen sẽ đeo theo một chiếc túi để đựng đồ, nhưng túi của Lâm sẽ rất nhanh chóng được đeo trên người Nghiêm Hạo Tường.
Ăn chơi no nê, Hạ Tuấn Lâm thấy có chỗ bán diều liền chạy lại mua hai cái, một cái cho hai người kia, một cái cho Lâm và Tường , rồi cả bọn cùng nhau xách đích ra bãi đất trống thả , hôm nay gió lớn , diều bay cao vút.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...