[Kỳ Duyên Hệ Liệt] Ô Long Kỳ Duyên

Sau những ngày tết, mọi việc trở lại bình thường như trước, ngày đứa bé sinh ra cũng đã đến gần, đã nhiều năm tại Phục Long Bảo không có sự xuất hiện của trẻ con, trên dưới Phục Long Bảo đều khẩn trương chờ mong. Mỗi ngày Lôi lão phu giám sát nha hoàn may y phục cho đứa bé, bởi vì không biết là nam hay nữ, cho nên y phục đều làm cho cả hai. Người còn tìm hai bà vú có kinh nghiệm, chờ bọn nhỏ được sinh ra sẽ chăm sóc.

Từ khi Lâm Tiểu Thiên mang thai, mọi tình trạng Vân Văn Sinh đều nắm rõ, hơn nữa Lâm Tiểu Thiên lại là nam nhân, không thể mời bà mụ, nên hắn đành phải tự mình ra trận. Vì thế, Vân Văn Sinh học kinh nghiệm tiếp sinh từ bà mụ để chuẩn bị cho việc sắp tới.

Ngày sinh càng lúc càng đến gần, Lôi Hạo Nhiên càng khẩn trương, khi Lâm Tiểu Thiên bị gió thổi cỏ lay thì hắn liền cho rằng y sắp sinh, còn đâu là dáng vẻ của Phục Long Bảo bảo chủ. Lâm Tiểu Thiên không thể tưởng tượng được ngày mình sinh thì ái nhân sẽ khẩn trương đến mức độ nào.

Dự tính trong vòng mười tám ngày sẽ là thời gian lâm bồn, Lâm Tiểu Thiên thường xuyên cảm thấy đau bụng, mỗi khi Lâm Tiểu Thiên đau bụng, Lôi Hạo Nhiên đều nghĩ y sắp sinh, liền cho người đến Cảnh Dược lâu gọi Vân Văn Sinh tới, mỗi ngày đều một hai lần như vậy, đặc biệt là buổi tối, khiến cho Vân Văn Sinh và mọi người không thể ngon giấc, quả thật có thể dùng từ thống khổ để hình dung. Sau đó, Vân Văn Sinh tìm đại một phòng ở Cảnh Ân lâu mà ở tạm.

Buổi tối hôm nay, nửa đêm Lâm Tiểu Thiên bị một cơn đau làm cho thức tỉnh, nhưng cảm giác đau lần này khác với những lần trước, hơn nữa y còn cảm giác được có chất lỏng đang chảy ra. Y liền đánh thức ái nhân bên cạnh “Hạo Nhiên…Hạo Nhiên…mau …tỉnh lại…”


Vừa nghe được người yêu quý gọi, Lôi Hạo Nhiên liền tỉnh lại “Tiểu Thiên, ngươi xảy ra chuyện gì?” Lôi Hạo Nhiên dùng tay lau đi mồ hôi lạnh trên trán Lâm Tiểu Thiên “là sắp sinh sao?”

Lâm Tiểu Thiên vất vả gật gật đầu “Ta nghĩ…lần này là thật …”

Lôi Hạo Nhiên lập tức xoay người xuống giường, ngay cả y phục cũng không kịp đổi mà chạy ra ngoài kêu to “Mọi người mau rời giường! Tiểu Thiên sắp sinh! Mọi người mau rời giường!”

Đáng tiếc lời nói dối như cậu bé chăn cừu không ai tin, nhưng Lôi Hạo Nhiên là bảo chủ, hắn gọi thì phải dậy, thế là mọi người chậm chạp thay y phục. Lôi Hạo Nhiên cửa cũng không thèm gõ, trực tiếp vào phòng Vân Văn Sinh, Vân Văn Sinh còn chưa kịp mở mắt xem là ai, chợt nghe một tiếng nói “Văn Sinh, mau dậy! Tiểu Thiên phải sinh”

Nghe hắn nói như thế, Vân Văn Sinh kêu lên “Không phải đâu, Hạo Nhiên, lại nữa sao? Ta không phải nói đau bụng trước khi sinh là chuyện bình thường sao?”


“Không phải, lần này không giống” Lôi Hạo Nhiên thấy Vân Văn Sinh không muốn rời giường, không còn cách nào, đành vác hắn lên vai mà khiêng đi, không để ý đến Vân Văn Sinh đang la hét, cứ hướng thẳng phòng mình mà chạy tới.

Hạ nhân cuối cùng cũng thay y phục xong và đi ra liền há hốc mồm nhìn Vân Văn Sinh bị Lôi Hạo Nhiên vác trên vai la hét không ngừng, đồng thời trong lòng Vân Văn Sinh cũng thầm kêu: Trời ạ! Lần này thật sự mất mặt!

Vừa đến phòng thì Lôi Hạo Nhiên lập tức ném Vân Văn Sinh xuống mặt đất, chạy đến trước Lâm Tiểu Thiên hỏi “Tiểu Thiên, sao rồi? Ngươi khỏe không?”

Lâm Tiểu Thiên gật gật đầu “Hạo Nhiên… Vân…Vân đại phu dâu …”

Lần này ngay cả người chết cũng phải bật dậy, Vân Văn Sinh đứng lên lắc đầu, hắn đi đến bên giường, xốc chắn lên thì thấy, nguy, lần này là thật, nước ối cũng đã vỡ “Hạo Nhiên, lần này là thật, Tiểu Thiên sắp sinh, ta sắp được làm nghĩa phụ”

Nhìn bộ dạng ngốc nghếch của hắn, Lôi Hạo Nhiên đánh mạnh vào đầu hắn “Tiểu Thiên sắp sinh, ngươi còn không tỉnh ngủ sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui