Gió Bắc len lỏi qua những cánh rừng xum xuê vững chãi, S thành cuối tháng 10 cuối cùng cũng có một chút mát mẻ.
Thầy toán đứng ở bục giảng đang vểnh ngón tay cẩm phấn viết lên bảng đen, trên mái đầu không có bao nhiêu tóc của thầy đã ướt đẫm mồ hôi, mấy đứa học sinh bên cạnh thấp giọng cười trộm, bắt chước lại tư thế buồn cười có chút uốn éo của thầy.
Kỷ Đào không có lòng dạ nào nghe giảng, hai ứng dụng của định lý De Moivre đều làm sai hết, ngay cả phương pháp chứng minh đơn giản nhất cũng không viết được, ngòi bút máy dừng lại ở trên mặt vở thô ráp màu xám đã lâu, dây ra một vết mực thật to.
Vu San nhỏ giọng nói thầm với cậu: "Bể bơi của trường sắp mở rồi đó, cuối tuần này đến đó chơi không?" Kỷ Đào ném ra một câu "Chú ý nghe giảng đi, tan học tính" sau đó tiếp tục ngây người.
Hành động không đầu không đuôi của Tưởng Minh Vũ lúc sáng làm Kỷ Đào tâm thần không yên cả ngày.
Cách ngày hai người tan rã trong không vui đã tròn ba ngày, hiếm khi Kỷ Đào không nắm được trọng điểm, cứ nghĩ đi ngẫm lại từng hành động của Tưởng Muynh Vũ.
Rốt cuộc là cố ý làm thế, chủ động giúp đỡ, hay là tùy tay giúp một lần bận bịu?
Kỷ Đào đoán không ra, cuối cùng ủ rũ ghé lên bàn học, định là sau khi tan học sẽ đi hỏi một chút.
Tóm lại mặc kệ Tưởng Minh Vũ nghĩ thế nào, cậu đều muốn làm hòa với hắn.
"Vu San, bà đi trước đi, tui có chút việc cần hỏi thầy." Thứ sáu chuông tan học vang lên đúng 5h30, Kỷ Đào không có sốt ruột dọn dẹp đồ đạc này nọ, lặng lẽ đứng đằng sau để ý hướng đi của Tưởng Minh Vũ.
"Ông lại muốn đi hỏi đề nữa hả? Đừng khắc khổ như thế chứ!" Vu San ngũ quan đáng yêu, nhưng biểu tình quá mức phong phú, hướng Kỷ Đào nháy mắt, "Tưởng Minh Vũ không thể nào bị vượt mặt đâu! Tui khuyên ông dừng lại trước khi mọi chuyện tồi tệ hơn (*), đừng dồn ép bản thân!" Nói xong tự cho là không dấu vết liếc liếc Tưởng Minh Vũ.
(*) 悬崖勒马 - dừng cương (ngựa) trước bờ vực: ý chỉ dừng lại trước khi quá muộn
Không nghĩ tới Tưởng Minh Vũ tai thính mắt tinh, mặt không biểu tình nhìn qua, tầm mắt hai người bỗng nhiên va vào nhau, Vu San sợ tới mức nhảy dựng, một bên luống cuống lục lọi balo, một bên xoẹt xoẹt: "Đệt, đối mặt rồi!!! Mặt than cũng soái!! Thực sự quá trâu bò rồi, tui tui tui đi trước đây!" Hấp ta hấp tấp cắm đầu chảy thẳng ra cửa phòng học.
Kỷ Đào bật cười, cố ý chọt cô, "Về nhà sớm một chút, trên đường chú ý an toàn."
Cho đến khi mọi người đều đã chỉnh tề về nhà, còn lại Kỷ Đào Tưởng Minh Vũ hai người như nhau không nhúc nhích ngồi tại chỗ, đều đang chờ đợi đối phương chủ động.
Cuối cùng vẫn là Kỷ Đào đứng lên trước, ngồi ở băng ghế trước mặt Tưởng Minh Vũ, mũi chân chạm mũi chân.
Tưởng Minh Vũ cúi đầu không để ý tới, cậu liền nhoài người lên bàn nghiêng đầu tiến lại gần chóp mũi của hắn, ánh mắt ngọt nhuyễn dịu ngoan, "Tưởng Minh Vũ, có thể bồi tớ đi đến quán trà sữa không?"
Bàn tay giấu dưới bàn của Tưởng Minh Vũ đã đổ mồ hôi, lòng bàn tay vừa ướt vừa trơn, tê tê ngứa ngáy.
Hắn hung hăng chà quẹt lên quần đồng phục, hạ đôi mi thật dài xuống không nhìn Kỷ Đào, thật trịnh trọng nói được.
Quán trà sữa ở phía sau đường lớn, hẻm nhỏ lúc chạng vạng ồn ào tấp nập.
Tưởng Minh Vũ nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai Kỷ Đào như có như không bảo vệ cậu, không cho ai chạm vào, dùng cánh tay của bản thân ngăn cách cậu với dòng người hỗn loạn, sợ cậu bị người khác va phải.
Quán rất đông người, Kỷ Đào vóc dáng nhỏ nhắn, bảo Tưởng Minh Vũ giữ cặp của cả hai đứng chờ ở cửa, rồi cậu đi vào gọi nước.
"Tưởng Minh Vũ, cậu muốn uống gì?" Kỷ Đào nhón chân xem menu hỏi ý kiến của Tưởng Minh Vũ.
"Giống cậu." Tưởng Minh Vũ đứng đằng sau cậu, trong tay giữ lấy balo của hai người.
Balo của Kỷ Đào so với tưởng tượng của Tưởng Minh Vũ nhẹ hơn nhiều, màu xanh sẫm bình thường, không có treo mấy thứ đồ trang trí lủng lẳng nào cả.
"Vậy tớ xem qua một chút." Kỷ Đào đi vào trong hai bước, như chợt nhớ ra điều gì, mím môi quay đầu, xấu hổ cười cười: "Không đem tiền rồi." Tưởng Minh Vũ lấy di động ra: "Dùng của tôi trả đi? Mật khẩu 0914."
Hắn có chút khẩn trương cùng mong đợi nhìn cậu.
"A, không sao không sao, tớ có mang di động theo, ở trong balo ý, là tớ gọi cậu theo mà, đương nhiên phải do tớ mời cậu chứ." Kỷ Đào nhanh tay cầm lấy balo từ trên tay Tưởng Minh Vũ, đầu nhỏ chạm phải bả vai của hắn.
Tưởng Minh Vũ cũng không kì kèo thêm, nhìn thấy nhúm tóc nhỏ mềm nằm sau gáy và tai của Kỷ Đào, yết hầu căng thẳng, quay đầu dời đi tầm mắt.
Cũng may Kỷ Đào chỉ gọi hai ly, không cần chờ quá lâu, rất nhanh đã cầm hai ly nước đi ra.
"Tớ gọi cho cậu ly Vân Đỉnh bốn mùa này, loại này không quá ngọt." Kỷ Đào vẫn nhớ lần trước Tưởng Minh Vũ bị ly trà sữa 50% đường làm cho ho khan, lần này gọi cho hắn 1 ly trà xanh không đường.
Tưởng Minh Vũ nhận lấy ly nước, ngón tay Kỷ Đào hơi ướt, có chút lạnh.
Đằng trước ngày càng có nhiều người, hắn nói mình biết đường tắt nên muốn dẫn theo Kỷ Đào đi vào con đường an tĩnh hơn.
Kỷ Đào đang vùi đầu vào ly trà sữa nhiều đá nhiều đường của cậu, yên lặng gật đầu, cậu cũng định tìm chỗ nào vắng vẻ chút để nhận lỗi với Tưởng Minh Vũ.
Gió đêm cuối tháng 10 đã bớt chút khô nóng, chỉ còn lại mát lạnh sảng khoái.
Trong ngõ tắt có mấy hố gạch xanh chất chồng gồ ghề, dưới chân tường lấp loáng mấy gốc phù dung, trên thân cây thấp bé nở ra từng đóa hoa như gấm, diễm lệ tràn trề, cành cây tinh tế mảnh nhỏ được gió nhẹ ngàng vuốt ve, phát ra âm thanh soàn soạt như mưa phùn.
Kỷ Đào do do dự dự thả chậm bước chân, tụt lại đằng sau muốn kéo góc áo của Tưởng Minh Vũ lại.
Sau lưng bỗng truyền đến một giọng nữ oang oang kiêu ngạo: "Kỷ Đào?" Cậu dừng lại bước chân..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...