Ký Chủ Thân Thân! Dậy Ngay Đi!


"Có thể nói chuyện sao." Thanh Hoà nắm thanh súng trong tay, mở miệng hỏi nhưng ngữ khí không phải là trưng cầu ý kiến.
"A." Tô Kỳ kéo khoé miệng, cười lạnh một tiếng.

Nhưng trên tay cũng không có động tác tiếp theo, chờ đợi đối diện có thể làm ra chuyện gì.
"Ta nghĩ chúng ta cũng không nhất thiết phải đối địch nhau, dù sao ngươi cũng là cái theo dõi cuồng, ngươi xuất hiện trước mặt ta cũng làm ta bất ngờ lắm a." Thanh Hoà trong giọng nói đầy ý đùa, dù sao có mặt nạ che đậy biểu tình, hắn không sợ bị biểu tình trên mặt làm lộ suy nghĩ.
"Hả!? Theo dõi cuồng?!!" Tô Kỳ nghệ vậy tức giận mà hô: "Ngươi, ngươi dám nói ta theo dõi cuồng! Cái này không phải nên nói ngươi sao cái tên này!! Không phải tại ngươi báo cảnh sát, ta cũng đâu có bị bọn họ đuổi bắt đến ba con phố a!!!"
Tô Kỳ tiếp tục tức giận đối với Thanh Hoà rống to, chỉ có Thanh Hoà là mãn đầu tràn ngập dấu chấm hỏi.
"???"
Thanh Hoà cùng hệ thống liếc nhau, không chú ý những lời mắng ở phía sau của Tô Kỳ, dù sao nó cũng không phải do hắn làm.
Nhưng là cái việc báo cảnh sát thì đúng là hắn có ấn tượng, thậm chí còn đặc biệt ấn tượng nữa là đằng khác.
Lần đầu tiên trải nghiệm bị cảnh sát đuổi theo bắt, người báo cảnh sát lại là chị gái của ta.


Tiểu thuyết cũng không dám viết như vậy.
Tô Kỳ nói ra cũng giải đáp thắc mắc của Thanh Hoà lúc đó, bảo sao chỉ bị đuổi tgeo có một đoạn, sau đó bị hắn dễ dàng cắt đuôi.
Lúc đó Thanh Hoà thậm chí nghi ngờ năng lực của cảnh sát, cùng với chấn động với việc bản thân lợi hại như vậy.
Nhưng là không ngờ là mục tiêu bị thay đổi, trong tưởng tượng bị đuổi bắt có thể nói là đi cùng đường mà thôi.
Thanh Hoà cùng hệ thống ánh mắt phức tạp nhìn Tô Kỳ bên dưới đang đầy cảm xúc mà chửi.
Cảm tạ bối nồi.
Amen, đi thong thả không tiễn.
Thanh Hoà cũng chỉ có thể ngồi nghe Tô Kỳ chửi, coi như là bù đắp một chút tâm linh bị tổn thương của hắn đi.
Có lẽ là chửi đủ, Tô Kỳ có chút thở dốc mà dừng lại, nhìn Thanh Hoà mở miệng nói: "Ta nghĩ chúng ta có thể hợp tác."
"A?" Thanh Hoà trả lời trong vô thức, nhưng nhanh chóng phản ứng lại Tô Kỳ vừa nói cái gì, hai mắt không thể tin tưởng nhìn Tô Kỳ.
"Làm sao? Mặc dù thời gian này đúng là tại ngươi mà ta mới gặp xui xẻo, nhưng là có một chuyện không thể phủ định là chúng ta có cùng một địch nhân." Tô Kỳ hai mắt kiên định nhìn Thanh Hoà: "Kẻ thù của kẻ thù là bạn bè, chúng ta dù không tính là bạn bè, nhưng là đều chung một kẻ thù."
Cổ họng Thanh Hoà tràn ra một âm tiết kéo dài như đang nghiền ngẫm, cũng như là trêu ghẹo đối diện.
Sau lớp mặt nạ bảo hộ tràn ra một tiếng cười khẽ rõ ràng truyền vào trong tai Tô Kỳ, hắn nhíu mày nhìn lại cái tên đang đè lên người mình.
"Là lý do nào làm ngươi có suy nghĩ có thể cùng ta hợp tác, có phải ngươi đánh giá cao bản thân hay không?" Giọng nói đầy bỡn cợt vang lên, như đang khinh miệt con mồi không biết tự lượng sức mình muốn cùng kẻ săn mồi đứng ngang hàng.
"Ngươi đừng nghĩ là ta cùng ngươi nói vài câu, thì ta sẽ không giết ngươi." Nói nói, tay cầm súng của Thanh Hoà dùng chút lực đè đè lên ngực Tô Kỳ như cảnh cáo.
Tô Kỳ lại ngoài ý muốn mà cười lên, hai mắt hắn đầy tự tin nhìn thẳng vào hốc mắt tối ngòm của mặt nạ.
"Ngươi nguyện ý nghe ta chửi vô nghĩa nãy giờ, cùng phát hiện ta điều tra và theo dõi đằng sau nhưng không ra tay, cũng đủ để ta đánh cược." Tô Kỳ hai mắt tự tin nói: "Đánh cược ngươi sẽ đồng ý hợp tác!"
"Hửm?" Giọng mũi kéo dài thêm, như cảm thán cũng như nghi hoặc.
Tô Kỳ như biết hắn muốn hỏi gì, đầy tự tin nói: "Ngươi cũng không thể bỏ qua có một cái đồng đội hiểu rõ bên huyết tộc, cùng có được tình báo phụ trợ."
"Nhưng ta cũng có tình báo phụ trợ đâu, thậm chí còn nhanh hơn của ngươi." Thanh Hoà bình tĩnh mà chọc nhẹ chỗ đau Tô Kỳ, nhiệm vụ của hệ thống chính là của hắn.

Bốn bỏ năm lên chính là tình báo của hắn!
"...!Nhưng ta có thể cùng ngươi chiến đấu, phụ trợ của ngươi thì không thể." Tô Kỳ có chút tạm dừng như bị đụng trúng chỗ đau, nhanh chóng nói.
"Ai nha, nhưng ta không cần một cái kéo chân sau đâu." Thanh Hoà giọng điệu bỡn cợt nói, sau đó giọng trầm xuống như thay đổi một người.
"Vẫn là giết chết đi." Hắn nhìn Tô Kỳ, sau đó nâng lên tay.
"Đừng lo, viên đạn bắn vài đầu thì não chết rất nhanh sẽ không có chút đau đớn nào hết." Vừa nói, họng súng vừa di chuyển chống lên trán Tô Kỳ.
Tô Kỳ cắn răng cường ngạnh mà nắm lấy cổ tay Thanh Hoà làm lệch đi họng súng, đồng thời bình tĩnh mà nghiêng đầu tránh đi.
Phanh...!
Họng súng trong tay Thanh Hoà bay ra một trận khói trắng.
Mùi thuốc súng cùng đau đớn theo trong dự vẫn chưa xuất hiện, Tô Kỳ chỉ cảm thấy có cái đồ vật mềm mại gì đó chạm vào sườn mặt của hắn.
...!Hắn thậm chí còn nghe được mùi hoa nhàn nhạt!
Tô Kỳ nguyên bản là tính toán bắt lấy chốc lát thả lòng của đối diện sau khi nổ súng, để áp chế được đối phương, chính là cái ngoài ý muốn này ngược lại làm hắn sửng sốt trong chớp mắt.
Trong cổ họng đối diện tràn ra tiếng cười, hắn thừa dịp thời điểm Tô Kỳ thất thần đem cổ tay rút ra, hơi hoạt động một chút.
Sau đó hắn liền gỡ xuống đoá hoa nở ở họng súng, nhẹ nhàng mà đem nó cắm vào túi áo Tô Kỳ.
"Là mạn đà la màu đen a." Thanh Hoà ra vẻ thần bí mà nói: "Gần nhất phải cẩn thận một chút, tiểu huyết tộc."
Thanh Hoà đứng lên giãn ra gân cốt, quay đầu cùng Tô Kỳ nói: "Chuyện hợp tác của ngươi, ta chấp nhận, chỉ là...!Đừng có kéo chân sau, mong biểu hiện của ngươi sẽ không tệ."

Tô Kỳ chống người lên, chưa kịp nói gì thì thân ảnh phía trước trong nháy mắt biến mất trong bóng đêm.
Đôi môi mím chặt lại, cúi đầu nhìn xuống bông hoa cắm vào túi áo, cầm rút ra dự định ném xuống, nhưng là hắn suy nghĩ đến cái gì mà từ bỏ.
Để nó trở lại túi, quay đầu bước vào trong bóng đêm.
...
Thanh Hoà ngã đầu xuống giường, cầm lấy súng mô hình trong tay mà ngắm nghía.
Nói là sung mô hình cũng không đúng mấy,, nó kỳ thật là một thẻ bài lúc trước rút ra được.
Tên là 'Súng hẹn hò lãng mạn', hiệu quả cụ thể là bóp cò súng sau đó họng súng sẽ bắn ra một đóa hoa chủng loại cùng màu sắc đều là ngẫu nhiên.
Tuy là nghe lên xác thật rất là lãng mạn, nhưng ai sẽ lấy cái ngoạn ý nhìn cơ hồ cùng súng thật giống nhau như đúc để đắp nặn không khí lãng mạn a!!!
Lúc hẹn hò đột nhiên móc một cây súng chỉ vào đối tượng rồi nổ súng, cái loại thiểu năng trí tuệ này thật sự sẽ có người yêu sao?!!
...!Nhưng là dùng để hù doạ người cũng không tệ, Thanh Hoà nghĩ đến biểu cảm của Tô Kỳ khi nhìn thấy hắn bóp cò lúc đó, vui sướng nghĩ thầm..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận