Nhiễm Bạch đã khôi phục bình thường, cặp huyết đồng yêu dị đã đen như mực, một thân váy lụa màu trắng, ống tay áo thêu hoa anh túc, bán yêu bán tiên.
.
.
Nhiễm Bạch mặt không biểu tình nhìn người cản ở trước mặt mình:
Trong lòng im lặng cảm thán:
Đây đã là lần thứ mấy rồi.
Luôn có kẻ mắt mù muốn giết chết bổn điện thì phải làm sao?
Ngay từ đầu cô còn có hào hứng chơi đùa với bọn họ, nhưng số lần nhiều lên, sẽ chán a.
Nhiễm Bạch sờ sờ khuôn mặt trắng nõn, chậc chậc, vẫn là do dung mạo của cô xinh đẹp.
Không thể không nói, dáng dấp của Nhiễm Bạch quá mức lừa gạt người khác, cho nên đến cùng có bao nhiêu người bị vẻ bề ngoài này lừa gạt mà tìm chết.
Dao găm xuyên tim, Nhiễm Bạch không thú vị đi sâu vào trong rừng rậm, không biết chơi có vui không đây?
Dạ Cẩn nhìn thấy Nhiễm Bạch đi ra, ánh mắt lấp lóe, dọc theo con đường này cô đã giết nhiều người như thế, vậy mà vẫn rất gọn gàng xinh đẹp, nếu là người khác, định lừa ai? Hắn nhất định sẽ không tin.
Dần dần, số người ra người tăng lên, trên thân hoặc nhiều hoặc ít đều có vết máu dơ dáy bẩn thỉu.
Nhiễm Bạch một thân váy lụa màu trắng, không nhiễm một hạt bụi, quả thực là làm cho người khác chú ý.
Dạ Cẩn nhìn nhân số không nhiều, mở miệng nói:
"Chúc mừng các ngươi, đã thông qua kiểm tra.
Từ giờ trở đi, các ngươi là thành viên của Luyện Ngục doanh.
Trở thành một sát thủ ưu tú là đường sống duy nhất của các ngươi."
Bọn nhỏ chết lặng nghe Dạ Cẩn, vì được sống, bọn họ ruồng bỏ người thân của mình, bạn bè của mình.
Hủy diệt lương tri trong lòng.
Dạ Cẩn nhìn dáng vẻ không quan tâm của bọn họ, khẽ lắc đầu, những người này còn không ưu tú bằng lần trước.
Ngoài ý muốn duy nhất, chính là đứa bé này đi.
Dạ Cẩn không dấu vết quét qua Nhiễm Bạch một chút, trong mắt có có chút ít suy nghĩ.
"Ngầm bảy, mang bọn hắn xuống dưới."
Một thiếu niên mặc áo đen nghe Dạ Cẩn nói, toàn thân kéo căng.
Mang theo bọn họ xuống dưới.
Nhiễm Bạch nhìn hết thảy, không nhúc nhích tí nào.
Trong mắt Dạ Cẩn lóe lên một vòng thưởng thức:
"Vị cô nương này, ngươi đi theo ta."
Dạ Cẩn ôn hòa nói, không có cường thế lãnh khốc như khi ở trước mặt bọn nhỏ.
Chỉ có cường giả, mới xứng đáng được tôn trọng!
Nhiễm Bạch nhẹ nhàng gật đầu, khóe miệng hơi giương lên, đi theo Dạ Cẩn đi vào một nhà lao ngầm.
Nhiễm Bạch nhìn xung quanh, trực tiếp thiết hạ một tầng kết giới trên người mình, quá bẩn.
Dạ Cẩn nhìn thấy biểu lộ ghét bỏ của Nhiễm Bạch, run rẩy khóe miệng, còn dám ghét bỏ, sao không lên trời luôn đi?
Dạ Cẩn còn thật không biết, Nhiễm Bạch có thể lên trời thật.
Dạ Cẩn đưa Nhiễm Bạch đến một căn phòng thẩm vấn.
Bên trong là đủ loại dụng cụ hình phạt, trên kệ, có một người toàn thân đều là máu, vết thương khắp người, nhìn như đang thoi thóp.
Nhiễm Bạch nhìn không chớp mắt, bình tĩnh nhìn nhìn khuôn mặt không rõ hình dạng kia.
Dạ Cẩn cười cười, xem thường:
"Hàng năm đều sẽ xuất hiện một vài người muốn chạy trốn hoặc làm nhiệm vụ thất bại."
Nói bóng gió chính là, kết quả của bọn họ chính là như vậy.
Nhiễm Bạch nhíu mày, chậm rãi phun ra mấy chữ:
"Không có cảm giác nghệ thuật."
Dạ Cẩn: ".
.
."
Khả năng hắn đi nghe nhầm?
"Cô nương cho rằng, nên như thế nào?"
Dạ Cẩn cũng không giận, ôn hòa mà hỏi.
Nhiễm Bạch không suy nghĩ thêm, tự nhiên nói:
"Trên thân có tổn thương, sẽ ảnh hưởng mỹ quan.
Cho nên, lột da, liền không nhìn thấy.
Còn nữa, lấy nội tạng ra hết, thân thể sẽ trở nên sạch sẽ.
Làm thành tiêu bản, để vẻ đẹp của bọn hắn vĩnh tồn tại, được vạn người thưởng thức."
Dạ Cẩn mỉm cười: còn tàn bạo hơn so với hắn.
Dạ Cẩn vốn là nghĩ doạ Nhiễm Bạch một chút, nhưng hiện tại.
.
.
Ta không phải muốn thảo luận vấn đề cảm giác nghệ thuật cảm với ngươi!
Nhiễm Bạch phối hợp cầm lấy môt cây dai găm, nắm cằm của người trên kệ lên, nhìn gương mặt vô cùng thê thảm kia, thong dong tự tại mở miệng:
"Con người? Luôn luôn hi vọng thập toàn thập mỹ, thứ đồ vật không trọn vẹn sẽ không được người thích.
Cho dù chết, cũng phải chết thật hoàn mỹ.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...