Nhiễm Bạch nhìn khuôn mặt non nớt hoảng hốt sợ hãi của bọn nhỏ, khóe miệng có chút giương lên.
Lúc này, một cô bé dáng dấp thấp bé, mặt mày vàng vọt vì thiếu ăn đi đến trước mặt Nhiễm Bạch, nhát gan mở miệng nói:
"Ta có thể đi cùng với ngươi không?"
Nhiễm Bạch nghiêng đầu một chút, nhìn chằm chằm vào cô bé kia, cũng không mở miệng nói chuyện.
Tiểu nữ hài bị ánh mắt của Nhiễm Bạch nhìn chăm chú đến có chút không được tự nhiên, hai tay không tự chủ nắm chặt góc áo, trong lòng bàn tay đã sền sệt, cái trán rịn ra mồ hôi.
Hai mắt giống như là người chết, không có thần sắc.
Thật lâu, Nhiễm Bạch nói:
"Đương nhiên có thể."
"Thật sao!"
Cô bé trong mắt hiện ra ngạc nhiên, hưng phấn nói.
Trên mặt Nhiễm Bạch ngậm lấy ý cười, trong mắt sương đen tràn ngập:
"Đương nhiên là thật."
.
.
Trong rừng rậm, cây cối to lớn rậm rạp, chiết xạ ra ánh sáng âm trầm, nhìn không thấy điểm cuối.
Nhiễm Bạch cùng Dung Dung dạo bước trong rừng cây, bước chân lộ ra không chút hoang mang.
"Bạch Bạch, chúng ta thật sự phải giết người sao?"
Dung Dung do dự hỏi.
Nhiễm Bạch nhếch miệng lên một đường cong, sâu kín nhìn Dung Dung.
Dung Dung bị Nhiễm Bạch nhìn chăm chú đến mức nổi da gà, khóe miệng miễn cưỡng cười:
"Bạch Bạch, sao vậy."
Nhiễm Bạch vô tội nhìn, thuần lương nói.
"Không có gì."
Dung Dung âm thầm thở dài một tiếng, sau đó khiếp đảm nói.
"Bạch Bạch, ta không dám giết người."
"Không dám giết người, vậy cứ giết nhiều thêm mấy người được rồi."
Nhiễm Bạch nghịch ngợm nói.
Dung Dung nghe thấy Nhiễm Bạch nói, mắt trợn tròn, lo lắng:
"Thế nhưng bọn hắn, bọn hắn cũng là người mà? Chúng ta sao có thể tự giết lẫn nhau được?"
Nhiễm Bạch nhún vai.
"Dung Dung, ta dạy cho ngươi biết giết người là thế nào có được không."
Nhiễm Bạch trong mắt mang theo kích động, hưng phấn nói với Dung Dung.
Dung Dung: ".
.
."
Vì dao không đi theo sáo lộ(1) như vậy?
(1) Trong tiếng Hán nó có nghĩa là một chuỗi những động tác võ thuật cố định, chẳng hạn sáo lộ quyền Thiếu Lâm; cũng dùng để chỉ hệ thống công nghệ, phương thức và biện pháp, chẳng hạn biện pháp mới về cải cách.
Tuy nhiên, cụm từ "sáo lộ" ở đây là nhằm để chỉ cách thức nhằm dày công xây dựng, dùng để mê hoặc người khác, hoặc cũng có nghĩa là quỷ kế, cạm bẫy
Tiếng bước chân khoan thai đi vào, trong mắt Nhiễm Bạch dần hiện ra hưng phấn:
"Xuỵt —— "
Nhiễm Bạch nhìn Dung Dung lắc đầu, trong mắt mang theo ý cười.
Dung Dung đối đầu với ánh mắt của Nhiễm Bạch, bỗng nhiên có cảm giác không đúng chỗ nào, vô ý thức lui về phía sau mấy bước.
Mấy đứa bé cả người toàn là máu đi trước mặt Nhiễm Bạch, trong tay còn cầm một thanh tiểu đao đầy máu tươi.
Xem ra, là vừa giết người.
Dạ Cẩn cho mỗi đứa bé chuẩn bị một thanh dao găm, thuận tiện cho bọn hắn giết người.
Dạ Cẩn: Nhìn đi, ta thật là tri kỷ.
Trên thế giới cũng tìm không được người thứ hai chuyên nghiệp như ta đâu.
Cầm đầu là một cậu bé, tầm mười một mười hai tuổi.
Hắn đánh giá Nhiễm Bạch và Dung Dung, trong mắt lóe lên sát ý.
Nhìn xem, ông trời cũng đang chiếu cố hắn, đưa cho hắn hai nữ hài không có chút sức chống cự nào.
Nhiễm Bạch nhìn những giọt máu còn đang chảy xuôi theo dao găm, nhếch miệng lên một nụ cười xán lạn:
"Ca ca muốn giết người sao?"
Nam hài nghe thấy Nhiễm Bạch nói, nhíu nhíu mày, từ bản năng hắn cảm thấy, người trước mặt không dễ chọc.
"Ca ca vì sao không nói gì."
Nhiễm Bạch ủy khuất hỏi, trên mặt mang theo mấy phần lên án, quả thực —— manh hết sức.
Nguyên chủ Nhiễm Bạch mới chín tuổi, có một gương mặt tinh xảo như em bé.
Tại tăng thêm Nhiễm Bạch vốn có khí chất thuần lương vô hại, lộ ra càng thêm đáng yêu.
Cậu bé kia nhíu mày, trong mắt lóe lên giãy dụa.
Trực giác của hắn luôn luôn phi thường chuẩn, nhưng mà hai nữ hài tử, còn vô hại như thế, trong mắt cậu ta hiện lên một chút xoắn xuýt.
Cuối cùng, vẫn là không nhịn được ham muốn lợi ích, quyết định giết Nhiễm Bạch và Dung Dung.
Dung Dung nhìn thấy khuôn mặt khát máu của cậu bé, sâu trong mắt xẹt qua khinh sợ.
"Ca ca đây muốn giết ngươi nha."
Hai cậu bé phía sau hiển nhiên lấy cậu ta làm thủ lĩnh, nghe thấy cậu ta nói vậy liền nắm chặt dao găm trong tay.
"Thật sao? Vậy, để ta dạy cho ca ca biết một chút thế nào mới là giết người có được không."
Nhiễm Bạch nhếch miệng lên cười, âm cuối nhẹ nhàng giương lên, giống như nũng nịu.
Cậu bé nghe thấy lời nói của Nhiễm Bạch, sững sờ một chút, cố gắng chế trụ bối rối trong lòng, khinh thường nói:
"Ngươi thì tính là cái gì!"
Nhiễm Bạch vẫn cười như cũ, thưởng thức dao găm trong tay, nhẹ như mây gió nói:
"Ta dạy cho ca ca nhé."
Dao găm dưới ánh mặt trời lóe lên, khiến cho lòng người kinh dị, chỉ sợ một giây sau cổ của mình bị lưỡi dao vạch phá.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...