Nhiễm Bạch nhìn Trần Mai hốt hoảng chạy thục mạng, sâu trong mắt đều là lạnh nhạt vô tình
"Dì à, không nói thật, sẽ chết đấy."
Trần Mai giờ này khắc này là chân chân thật thật sợ hãi.
Bà ta mới hưởng thụ thân phận phu nhân hào môn được mấy năm, làm sao có thể chết?
Nhưng nếu bà ta nói thật, thì bà ta cũng liền xong.
Nhiễm Bạch nhìn dáng vẻ do dự của Trần Mai, vô số điểm sáng đỏ li ti bay về phía Trần Mai, xâm lấn da thịt.
Trần Mai chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình đều đang bị căn nuốt, đau đến mức bà ta muốn đem bụng của mình đập nát.
Tiếng kêu thảm thiết một tiếng tiếp lấy một tiếng, Trần Mai lăn lộn trên mặt đất:
"Ta nói! Thả...!A! Tha cho ta!"
Trong mắt Nhiễm Bạch không có một chút tín nhiệm, vô cùng ủy khuất nói.
"Thế nhưng trước đó dì đã lừa gạt ta."
Trần Mai đau đến chịu không được, liên tục cầu khẩn nói:
"Ta sẽ không lừa cô, thật sự sẽ không."
Nhiễm Bạch hơi xoắn xuýt, miễn cưỡng lui bước nói:
"Được rồi, đi phải ngoan ngoãn nha."
Trần Mai mồ hôi đầm đìa nằm trên mặt đất, thở dài một hơi.
"Đi à, dì nói đi."
Trần Mai cũng không từ chối, mạng mà không còn thì những vinh hoa phú quý này để làm gì chứ?
.
.
Trời, rất sáng.
Mây, rất trắng.
Nhiễm Bạch đẩy cửa ra, một phong thư lẻ loi trơ trọi nằm trên mặt đất.
Cũng không có kí tên, không có địa chỉ, chỉ là trống rỗng.
Nhiễm Bạch cầm lấy phong thư mở ra, bên trong kiểu chữ rất ngắn gọn, chẳng qua là một cái địa chỉ mà thôi.
"Đường số 36 gần trường học, nhất định phải tới."
Phong Lạc tò mò nhìn phong thư này:
"Ký chủ, đây là ai viết cho cô vậy?"
Nhiễm Bạch nhếch miệng lên một độ cong rất nhẹ:
"A, phải kết thúc rồi."
Phong Lạc nghe thây, hưng phấn dị thường:
"Ký chủ, là nhiệm vụ nhanh kết thúc rồi sao?"
Nhiễm Bạch cười nhẹ gật đầu, không nói nữa.
Nhiễm Bạch một mình đi tới địa chỉ miêu tả trong bức thư, bốn phía có vẻ hơi hoang vu:
Chậc chậc chậc, thật sự là chỗ tốt.
Lúc này, Ôn Ngôn núp trong bóng tối, nhìn chằm chằm Nhiễm Bạch, trong mắt lóe lên một vòng lệ khí, Nhiễm Bạch, cô chết chắc!
Mà Nhiễm Bạch thì cảm nhận được một cỗ lực lượng không biết tên đang cố hủy diệt tinh thần thức hải của cô.
Phong Lạc không vui sướng như trước, lộ ra hết sức nghiêm túc, cẩn thận nghe, bên trong còn bao hàm một tia lo lắng
"Ký chủ, đối phương đã bị bức đến tuyệt cảnh, hắn đã mua trong Thương Thành của hệ thống vũ khí công kích tinh thần loại mạnh nhất, tôi cần phải phá giải giúp cô, trong quá trình này, có thể sẽ có chút đau đớn."
Nhiễm Bạch cũng không để ý tới lời của Phong Lạc, cô nhìn lực lượng công kích tới thức hải của mình, trực tiếp thôn phệ nó.
Phong Lạc khiếp sợ nhìn Nhiễm Bạch, cỗ tinh thần công kích kia, biến mất rồi!
Giờ phút này nội tâm ý nghĩ Phong Lạc là: Ký chủ nhà nó thật cmn ngưu bức! Không hổ là ký chủ mà nó tự mình chọn trúng!
Nhiễm Bạch thuận theo ý tứ của Ôn Ngôn mà ngã xuống đất ngất đi, một giây trước khi nhắm mắt, trong mắt lóe lên một tia quỷ quyệt, nhếch miệng lên một độ cong rất nhẹ.
Chỗ tối Ôn Ngô khẩn trương nhìn Nhiễm Bạch, đây là cơ hội cuối cùng của hắn ta, hắn ta cơ hồ đã vét sạch tất cả điểm tích lũy từ hệ thống để mua vũ khí công kích tinh thần cao cấp nhất trong Thương Thành, dùng để đối phó Nhiễm Bạch.
Hắn ta biết rõ, nếu như Nhiễm Bạch không bị thương, vậy thì hắn ta chết chắc.
Nhưng nếu như Nhiễm Bạch chống cự không được cỗ lực lượng này, như vậy hắn ta liền có thể sống sót!
Một phần trăm cơ hội sống hắn ta chỉ có thể cược, được ăn cả ngã về không.
Nhưng nếu như Ôn Ngôn biết mình tốn bao nhiêu tâm tư, vét sạch tất cả điểm tích lũy mua được vũ khí công kích tinh thần, Nhiễm Bạch lại phá giải dễ như trở bàn tay thì nhất định sẽ phun ra một ngụm máu.
Nhất định không thể thua! Khi thấy Nhiễm Bạch ngã xuống, Ôn Ngôn trùng điệp thở dài một hơi.
Ôn Ngôn trực tiếp đem Nhiễm Bạch đến một căn phòng vắng vẻ bỏ hoang, dùng số điểm tích luỹ còn sót lại mua một cái Khốn Tiên Thằng(1) cao cấp, trói chặt Nhiễm Bạch.
(1) Khốn Tiên Thằng: sợi dây trói được cả tiên..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...