Mũi đao xẹt qua một đường thẳng từ đỉnh đầu của Lăng Vân xuống, máu điên cuồng chảy xuôi.
Lăng Vân nhắm mắt lại, trên mặt còn có an tường ý cười.
Không hề hay biết tình cảnh hiện tại của mình.
Nhiễm Bạch nhìn máu phun ra ngoài, độ cong của khoé miệng càng lúc càng lớn:
"A, chị à, đây là máu của chị đấy."
Nhiễm Bạch thuần thục đem toàn bộ nội tạng của Lăng Vân ra, cô đang lựa lựa chọn chọn thứ nhìn hoàn mỹ nhất trong bộ sưu tập của mình để tiến hành cấy ghép.
Nhiễm Bạch ngâm nga một giai điệu vui vẻ, đem Lăng Vân làm thành dáng vẻ hoàn mỹ nhất.
Nhiễm Bạch vuốt ve cặp mắt của Lăng Vân, chậc chậc chậc, con mắt không dễ nhìn lắm, không được, nhất định phải đổi một cái khác.
Nhiễm Bạch chọn lựa một đôi mắt to xinh đẹp có con ngươi màu xanh lam, lấy tốc độ nhanh như tia chớp cấy ghép vào..
Nhiễm Bạch khâu lại vết thương cho Lăng Vân, trên mặt mang theo ý cười si mê:
"Nhìn này, rất nhanh tác phẩm nghệ thuật thật đẹp đẽ bao nhiêu này sẽ có người thưởng thức."
"Có điều còn muốn thay đổi cách ăn mặc cho ngươi một chút."
Nhiễm Bạch mang Lăng Vân đến một tiệm trang điểm.
Cô đặt Lăng Vân trên ghế.
Mặc vào cho Lăng Vân bộ váy cưới màu đỏ xinh đẹp nhất, vẽ lên một dung nhan diễm lệ.
Thoạt nhìn như là một tân nương tử thật sự, khóe miệng còn câu lên một nụ cười hạnh phúc.
Thanh âm non nớt của Nhiễm Bạch phát ra:
"Ôi , có vẻ như còn thiếu chút gì?"
Nhiễm Bạch nhìn Lăng Vân vô cùng mỹ lệ trước mặt, như có điều suy nghĩ nhìn quanh bốn phía.
Sau khi Nhiễm Bạch nhìn thấy một sợi dây chuyền tinh xảo thì ánh mắt sáng lên:
"Đúng, chính là nó "
Nhiễm Bạch lấy sợi dây chuyền đeo lên trên cổ Lăng Vân, ý cười trong mắt không sao cất giấu không được.
A, quả là một kiệt tác nghệ thuật hoàn mỹ!
Ban đêm yên tĩnh, bốn phía không có một ai.
Nhiễm Bạch ôm Lăng Vân đi khắp nơi:
"Ai da, để ngươi ở chỗ nào mới tốt đây."
Nhiễm Bạch khổ não, phảng phất vì vấn đề này mà phát sầu:
"Có rồi."
Con mắt Nhiễm Bạch đột nhiên sáng lóng lánh, giống như là được cho kẹo vậy.
Nhiễm Bạch đi đến một cửa hàng quần áo nổi tiếng, nhìn ma-nơ-cang trong tủ kính, khóe môi cong cong.
Vô số huyết sắc li ti mang theo một loại mùi máu tươi ăn mòn ma-nơ-canh trong tủ kính đến cặn cũng không còn.
Nhiễm Bạch đặt Lăng Vân tại ngay vị trí của ma-nơ-canh vừa rồi.
Sau đó lập tức biến ra đứng bên ngoài cửa hàng, Nhiễm Bạch đứng nhìn Lăng Vân lần cuối cùng qua cửa kính, khóe miệng cong lên cười quỷ dị, thanh âm giống như triền miên:
"A, nhanh ghê, mới đó mà trời đã sáng rồi tác phẩm nghệ thuật của ta."
Phong Lạc ở trong không gian hệ thống thấy toàn bộ hành trình.
Phong Lạc: ...
Nó đột nhiên cảm giác lòng của mình có chút mát mẻ, ông trời ơi, ký chủ nhà nó thật đáng sợ, dáng dấp của nó đẹp như vậy, vạn nhất ký chủ coi trọng nó thì phải làm sao đây?
Nhiễm Bạch: ".
.
." Hoá ra cái hệ thống này của cô còn có bệnh tự luyến nặng.
Đối với chuyện này Nhiễm Bạch chỉ mỉm cười: Tự luyến là bệnh, cần phải trị.
Phong Lạc: Gia không có tự luyến, dáng dấp của Gia vốn dĩ nhìn rất đẹp nha.
(thẹn thùng)
Nhiễm Bạch: -_-.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...