"Các người không phải quân nhân sao! Không nên cứu chúng tôi sao!"
"Dừng xe cho lão tử, tôi sẽ cho các người tiền!"
"Sao các người có thể không giúp chúng tôi?"
Tất cả mọi người phảng phất giống như không nghe thấy gì, không chút nào để ý.
Mang thêm một người, chẳng khác nào nhiều hơn một phần nguy cơ, hiện tại nhiệm vụ chính của bọn hắn là hộ tống Mặc Thần và Nhiễm Bạch an toàn về căn cứ, về phần cái khác, căn bản không xen vào.
Nhiễm Bạch mấp máy cánh môi anh đào, con ngươi xẹt qua một tia hiếu kì:
"Các anh không cứu bọn họ sao?"
Quý Trạch cười cười, trong lời nói mang theo một tia trào phúng:
"Có vài người luôn luôn cho rằng chúng ta nên cứu bọn họ, thật tình không biết, bọn họ có tư cách gì để chúng ta phải như vậy?"
Lúc sự giúp đỡ của một người đối với người khác trở thành quen thuộc, thì lúc đó người này sẽ không còn cảm kích nữa, ngược lại sẽ cảm thấy đó là điều đương nhiên.
Trong giọng của Quý Trạch có sự chán ghét không hề che giấu, xem bộ dáng là rất chán ghét những nhân loại tham lam kia.
Nhiễm Bạch khóe môi có chút giương lên, giọng điệu nhẹ nhàng nói: "Đã như vậy liền dứt khoát để bọn hắn chết hết đi.
"
Quý Trạch cảm thấy hình như lỗ tai của mình có vấn đề, nghi ngờ nhìn về phía Nhiễm Bạch:
"Em nói cái gì?"
Nhiễm Bạch nhếch miệng cười một vòng ngọt ngào, sạch sẽ mà thuần túy, thế nhưng lời nói nói ra lại giống như ác ma:
"Đã như vậy liền dứt khoát để bọn hắn chết hết đi.
"
Nhìn Nhiễm Bạch cười nói ra lời nói khiến người không rét mà run.
Quý Trạch cảm giác trong lòng lạnh lẽo, cô gái này tuyệt đối không đơn giản:
"Thế nhưng là có vài người, không phải tuỳ tiện có thể chết.
" Quý Trạch thần sắc thản nhiên nói.
Cho dù bọn họ tham lam tự tư, nhưng vẫn phải bảo vệ bọn họ.
Bởi vì, một quốc gia nhất định phải có con dân.
Nhiễm Bạch nghiêng đầu một chút, cánh môi anh đào mấp máy, đôi mắt liễm diễm ý cười, âm cuối nhẹ nhàng giương lên, mang theo ngữ điệu hoạt bát:
"Không thể tuỳ tiện chết đi, vậy nói cách khác là cũng có thể chết.
"
Quý Trạch sững sờ, ý tứ sâu xa nhìn Nhiễm Bạch:
"Có thể lý giải là vậy.
"
Nhiễm Bạch nhếch miệng lên một nụ cười ngọt ngào, đôi mắt lóe ra hàn quang.
Bọn hắn bởi vì cô có dị năng hệ quang nên có thể lợi dụng mà bảo hộ cô.
Cô sao lại không phải bởi vì bọn hắn có giá trị lợi dụng mà giữ lại bọn hắn.
Chẳng qua là lợi dụng lẫn nhau mà thôi.
Đôi mắt đào hoa hẹp dài của Mặc Thần loé lên ý cười rồi biến mất, tiếng nói đạm mạc xa cách, lộ ra nhàn nhạt cưng chiều:
"Nhiễm Nhiễm, nói rất đúng.
"
Nhiễm Bạch cong cong môi: Đúng thế.
"
Động tác của Địch Ảnh Phong dừng lại, không biết! Mặc Thần cùng cô gái này có quan hệ như thế nào.
Cho người ta cảm giác!
Giống như người yêu?
Nhưng một cô bé nhìn mới mười hai, mười ba tuổi, mà Mặc Thần đã hai mươi mốt tuổi rồi.
Địch Ảnh Phong mang mọi người đi tới nơi báo danh, lạnh nhạt nói:
"Mọi người ghi tư liệu về bản thân một chút, điền xong sẽ có người mang mọi người đi kiểm tra thân thể, sau khi cách ly ba giờ đồng hồ thì có thể trở về chỗ của mình.
"
"Chúng tôi hiểu rồi.
" Lạc Hiên Lâm trả lời.
Địch Ảnh Phong khẽ sờ cằm, thu hoạch được một dị năng giả hệ quang, vẫn nên đi bẩm báo với căn cứ trưởng.
"Mặc Thiếu, ngài thì sao?"
Mặc Thần giống như cười mà không phải cười nhìn thoáng qua Nhiễm Bạch, tiếng nói mát lạnh đạm mạc,
"Tôi tự mình về Mặc gia.
"
Địch Ảnh Phong thấy thế, cũng không nói thêm gì nữa.
Mặc Thần mỉm cười, phản chiếu lấy bóng dáng của Nhiễm Bạch, môi mỏng nhẹ cong, khớp xương tay rõ ràng cắm vào túi quần, quay người rời đi.
Nhiễm Bạch nhìn thấy Mặc Thần rời đi, đôi mắt như hắc thủy tinh ảm đạm không rõ.
Trên giấy tờ điền tư liệu cũng không có gì.
Chính là tuổi tác, giới tính, tên, có dị năng hay không, dị năng có thuộc tính gì, vân vân.
Bọn hon rất nhanh liền điền xong, đi cách ly.
Bên trong phân thành hai bộ phận, một bên là nam, một bên là nữ.
Diệp Khê mang theo Nhiễm Bạch cùng Hạ Y Y đi vào khu cách ly dành cho nữ, vừa nhìn thấy một cô gái vừa khóc vừa đi ra ngoài.
Trong mắt Diệp Khê lướt qua một tia kinh ngạc, có chuyện gì vậy?
Đi vào xem xét, chính là một người phụ nữ mặc áo khoác trắng, đeo một cái chiếc kính đen nặng nề đặt ở trên sống mũi.
Nhìn thấy mấy người Diệp Khê tới, trên mặt không biểu hiện cảm xúc, nói:
"Từng người một vào, hai người phía sau đi ra ngoài trước.
"
Diệp Khê lo lắng nhìn Nhiễm Bạch, lại nghe thấy giọng điệu âm dương quái khí của người phụ nữ:
"Làm sao? Còn sợ tôi ăn cô ta à.
"
Nhìn thấy khuôn mặt kiều nộn của Diệp Khê, Nhiễm Bạch và Hạ Y Y t, trong mắt bà ta xẹt qua một tia đố kỵ,
Bởi vì chính cô ta dáng dấp không xinh đẹp, cho nên, cô ta rất chán ghét những người phụ nữ có dáng dấp đẹp mắt hơn so với cô ta.
Trong lòng cô ta chờ mong, ba cô gái này nhất định không thể là dị năng giả! Nhất định không thể!
Nhiễm Bạch khẽ lắc đầu, khóe môi nở nụ cười ngọt ngào:
"Chị cứ ra ngoài đi.
"
Diệp Khê hơi mấp máy môi, vẫn là Hạ Y Y lôi kéo Diệp Khê đi ra.
Cô ta nhìn thấy tất cả mọi người ra ngoài, nhếch miệng cười lạnh, nhìn Nhiễm Bạch mà cười:
"Em gái cởi hết quần áo ra, chị kiểm tra thân thể cho em.
"
Phong Lạc: "! "
Nhiễm Bạch: "! "
"Ký chủ, cô ta khinh bạc cô!"
Nhiễm Bạch hơi nhíu mày, đôi mắt xẹt qua một vòng lãnh mang.
Cô sinh tại Huyết tộc, Huyết tộc sâm nghiêm, phép tắc rất nhiều.
Mỗi một bước đi sai, đều sẽ phải nhận lấy trừng phạt.
Trong đó, lễ nghĩa liêm sỉ là đứng đầu, sao có thể có việc hoang đường như cởi ái trước mặt mọi người này?
Quả thực là chưa bao giờ nghe thấy.
Chẳng lẽ hiện tại con người đều như vậy sao?
"Khinh bạc?"
Nhiễm Bạch nghiêng đầu một chút, hỏi Phong Lạc.
Phong Lạc xác thực gật đầu, ánh mắt nhìn về phía cô ta mang theo căm hận:
"Không sai, chính là khinh bạc! Người nói ra những lời này đều là đang đùa lưu manh!"
Nhiễm Bạch khẽ cắn răng, cánh môi anh đào mấp máy:
"Làm sao ngươi biết?"
Phong Lạc khẳng định nói: "Tôi xem phim truyền hình đã nhìn thấy, mỗi khi nhân vật nam chính nói ra những lời này đều là đang đùa lưu manh!"
Nhiễm Bạch khẽ vuốt cằm, đôi mắt liễm diễm thủy quang, chăm chú nhìn cô gái trước mặt:
"Dì à, dì đây là tại chơi trò lưu manh sao.
"
Cô gái: "! "
"Lưu manh?"
Cô ta kinh ngạc nhíu lông mày, sao cô ta lại chơi trò lưu manh rồi?
Nhiễm Bạch nghiêm túc gật đầu, đem lời của Phong Lạc nói cho cô lặp lại một lần,l nữa cho cô ta nghe.
"Trong phim truyền hình, mỗi khi nhân vật nam chính nói ra những lời này đều là đang đùa lưu manh!"
Cô gái: "! "
Tôi lại không phản bác được?
Cô ta nhếch miệng cười lạnh, phiền chán nói:
"Tôi bảo cô cởi thì cô cởi đi, tôi muốn kiểm tra cô có bị Zombie cắn hay không! Đừng có nói nhảm nhiều như vậy?"
Cô ta đã nghĩ kỹ, mặc kệ là có hay không có vết thương, cô ta cũng không để cho con bé tinh xảo như vậy qua!
Dáng dấp lại dám đẹp mắt như vậy!
Dù cho nó là dị năng giả đi chăng nữa, nhưng một đứa bé hơn mười tuổi thì có thể làm gì chứ? Chỉ cần cô ta nói rằng con bé này bị Zombie cắn, đến lúc đó chẳng phải nó liền rơi vào trong tay cô ta sao!
Cô ta nhất định phải vạch nát gương mặt này!
Nhiễm Bạch cắn cắn môi, đôi mắt xẹt qua một tia sáng, quý khí nói:
"Cởi áo tương đương với đùa nghịch lưu manh, tương đương với không biết liêm sỉ, tương đương với chết.
"
Cô ả nghe Nhiễm Bạch nói vậy, trực tiếp tức đến cười, từ trên cao nhìn xuống Nhiễm Bạch:
"Mày cho rằng mày là ai! Dựa vào cái gì có thể ngăn cản tao!"
Nhiễm Bạch nghiêng đầu một chút, khóe môi nở nụ cười ngọt ngào, xán lạn đến cực điểm:
"A, nói như vậy tức là ngươi muốn chết sao?"
Phong Lạc: "! "
"Ký chủ, ổn định! Ổn định! Bề ngoài của cô! Hình tượng của cô!"
Phong Lạc cảm thấy mình không nên phóng túng cho ký chủ giết người ở đây.
Cô ả lạnh lùng âm hiểm nhìn Nhiễm Bạch, chẳng qua là cảm thấy nụ cười của Nhiễm Bạch cực kỳ chướng mắt, thật muốn hủy đi, một con nhóc thôi, đẹp mắt như vậy làm gì!
"Tao xem kẻ đáng chết là mày!"
Nhiễm Bạch khẽ cười một tiếng, mặt mày tinh xảo như vẽ.
"A, ta là sẽ không chết, nhưng ngươi thì nhất định sẽ chết.
".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...