Diệp Khê nhẹ gật đầu, cũng cảm thấy có đạo lý.
"Hiện tại quan trọng nhất chính là, chúng ta là đi riêng lẻ, hay là đi cùng đoàn đội?" Hạ Y Y mở miệng hỏi.
Tận thế hung hiểm, không cẩn thận liền có thể sẽ mất mạng, đi cùng đoàn đội là biện pháp đảm bảo an toàn nhất.
Hơn nữa, dựa theo thực lực của các cô, muốn đến thành phố A xa xôi, chỉ sợ sẽ có khả năng treo.
Trên đường còn không biết sẽ có chuyện gì phát sinh.
Nhiễm Bạch cong cong đôi mắt:
"Vậy thì đi theo mọi người thôi!"
Tại nơi Hạ Y Y không nhìn thấy, trong mắt Nhiễm Bạch mang theo vài phần chờ mong.
Ái chà!
Tận thế nha, chắc chắn sẽ chơi rất vui đây.
Hạ Y Y nghe được Nhiễm Bạch nói, coi là Nhiễm Bạch có chút khủng hoảng, cho nên muốn có thêm người bên cạnh để coi như là có chút an ủi.
Trong mắt Diệp Khê mang theo vài phần thận trọng, nói:
"Tớ cảm giác chúng ta vẫn nên đi theo mọi người cho thỏa đáng, dù sao, mạng mới là thứ quan trọng nhất.
"
Không phải là cô nghe theo Nhiễm Bạch, nhưng cô cũng thực sự cảm giác rằng, nên đi cùng đoàn sẽ tương đối an toàn.
Hạ Y Y mím môi, thật lâu mới lên tiếng:
"Vậy chúng ta sẽ đi cùng đoàn.
"
Nhiễm Bạch mang theo vài phần hưng phấn, gương mặt phấn nộn hiện lên ý cười ngọt ngào, thuần túy mà sạch sẽ.
Hạ Y Y nhìn thấy Nhiễm Bạch vui vẻ thì cũng cười cười.
Có phải quá manh rồi không?
Phong Lạc: ".
.
.
"
Nếu như cô nhìn thấy lúc ký chủ nhà ta giết người, cô sẽ không còn cảm thấy như thế nữa.
Lúc này, tiếng đập cửa "rầm rầm" vang lên.
Hạ Y Y sửng sốt một chút, cùng Diệp Khê hai mặt dò xét, do dự một chút, cả hai cùng nhẹ gật đầu, Diệp Khê cao giọng nói:
"Ai?"
Vang lên chính là một giọng nói nam sinh đầy từ tính:
"Tôi là Lạc Hiên Lâm, hiện tại xuất hiện chuyện như vậy, tôi hi vọng mọi người có thể tụ tập cùng một chỗ.
"
Hạ Y Y nghe nói như thế, liếc mắt.
Lạc Hiên Lâm, là giáo thảo* không ai không biết, chính là chân mệnh thiên tử của Tô Yên.
*giáo thảo: nam sinh đẹp trai nhất.
Diệp Khê quay đầu mắt nhìn Hạ Y Y:
"Có thể chứ.
"
Hạ Y Y thở ra một hơi, nhẹ gật đầu.
Hiện tại cô cũng không thích Lạc Hiên Lâm, đến lúc đó không nên trêu chọc nam nữ chính thì cũng sẽ không có chuyện gì.
Huống hồ bên cạnh nam nữ chính có cơ duyên lớn.
Các cô đi theo, nói không chừng có thể nhặt được chút đồ tốt.
Diệp Khê mở cửa, cảnh giác mắt nhìn bốn phía, phát hiện không có Zombie mới thở dài một hơi.
Lạc Hiên Lâm nhìn thấy Diệp Khê, khẽ gật đầu biểu thị lễ phép, ôn hòa nói:
"Chúng tôi đều ở phòng học, cùng đi chứ, nhớ đem đồ vật của mình theo.
"
Diệp Khê thần sắc nhàn nhạt, mỉm cười:
"Tôi biết rồi.
"
Lạc Hiên Lâm lập tức cũng đi thông báo cho những người khác.
Nhìn thấy Lạc Hiên Lâm rời đi, Diệp Khê ánh mắt lấp loé.
Dám đơn độc đi ra ngoài, cũng là người có dị năng sao.
Nhiễm Bạch sờ sờ cái cằm nhìn Diệp Khê đang suy nghĩ, ánh mắt như mực xẹt qua một tia sáng quỷ quyệt, khóe miệng ngậm lấy một nụ cười:
"Chị à, chúng ta đi thôi.
"
Nhìn thấy bộ dáng ngây thơ không rành thế sự của Nhiễm Bạch, Diệp Khê trong lòng thở dài một hơi, đồng thời cũng quyết định.
Em gái của mình còn nhỏ như vậy, còn không biết thế gian hiểm ác.
Cô nhất định phải có đầy đủ thực lực, bảo vệ Bạch Bạch cùng chính mình.
Diệp Khê, Hạ Y Y, Nhiễm Bạch đều vác hai balo trên lưng.
Trên thân cũng chỉ mặc quần dài và áo dài tay thật mỏng.
Tận thế sợ nhất chính là bị Zombie bắt, sẽ bị lây nhiễm víu.
Nhưng hiện tại hết lần này tới lần khác còn nóng vô cùng, cho nên cũng rất phiền não.
Nhưng Nhiễm Bạch lại không có cái phiền não này, mặc dù nguyên chủ phi thường bình thường.
Nhưng là bởi vì bên trong là linh hồn của Nhiễm Bạch, cho nên nhiệt độ cơ thể cũng rất lạnh.
Căn bản không cần lo lắng vấn đề bị nóng.
Diệp Khê ao ước dắt tay Nhiễm Bạch, nói:
"Bạch Bạch, chị phát hiện nhiệt độ cơ thể lạnh như em thật tốt biết bao nhiêu.
".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...