"Ngươi không nên vận dụng cỗ lực lượng kia! Hiện tại bị phản phệ cưỡng ép, ngươi làm như vậy đáng giá sao! Nếu như kế hoạch thất bại, ngươi cũng chỉ có thể hồn phi phách tán! Ngay cả một đóa hoa Bỉ Ngạn Hoa cũng không thể làm được!"
Trong đầu tiếng vọng lên giọng nói tức hổn hển của Vu Sư.
Nhiễm Bạch vươn lưỡi liếm liếm bờ môi có chút tái nhợt, có vẻ mị hoặc:
"Thật, không hối hận.
"
Nhiễm Bạch tự lẩm bẩm, thanh âm nhẹ nhàng, cực nhỏ, không lắng nghe cẩn thận sẽ không nghe thấy.
Trước mắt phảng phất giống như lại xuất hiện hình ảnh kia.
Máu chảy thành sông, đất đầy hài cốt, có thể gọi là địa ngục nhân gian.
Vô số người kêu thảm, tiếng cầu xin tha thứ, vang vọng ở bên tai của cô.
Cuối cùng một giọng nói, rõ ràng rơi vào bên tai của cô:
"Thuộc hạ tin tưởng điện hạ sẽ trở về!"
Nhiễm Bạch nhếch miệng lên một độ cong, trong mắt lóe ra tia sáng tĩnh mịch:
"Trở về sao?"
Nhiễm Bạch nhếch miệng lên một vòng ý cười:
"Minh, ngươi đã tỉnh chưa? Thật tốt.
"
Nụ cười trên mặt lộ ra thập phần vui vẻ, rất chân thành, ngay cả ý cười hờ hững vẫn luôn tồn tại nơi đáy mắt kia cũng biến thành chân thực.
"Bạch, ta không có bao nhiêu thời gian, cho nên, tiến tới vị diện sau, ngươi phải tiến hàng kế hoạch nhanh một chút.
"
Thanh âm đạm mạc bỗng nhiên vang trong phòng, mang theo một cỗ hàn ý.
Nhiễm Bạch trong mắt sáng lên, giọng điệu mang theo vài phần ủy khuất:
"Minh, ngươi không để ý tới ta.
"
Minh ở trong ý thức của Nhiễm Bạch, giọng nói trong veo vang lên:
"Thời gian mà ta có thể ra không nhiều, chờ chuyện kia qua đi, sẽ có thể.
"
Nghe được giọng của Minh, Nhiễm Bạch khóe miệng càng phát ra ý cười xán lạn, trong mắt mang theo hưng phấn, một cặp mắt đào hoa dường như bởi vì vui vẻ mà híp thành hình trăng khuyết:
"Minh, thật chờ mong.
"
Phượng Minh không còn lên tiếng, hiển nhiên, đối thoại vừa rồi đã hao phí tinh thần lực của nàng.
Nhiễm Bạch hừ hai tiếng, nhún chân đi ra khỏi phòng.
Yes!
Minh muốn ra rồi.
Xem ra một cái trò chơi nhỏ sắp phải kết thúc.
Bất quá, không sao cả.
Còn có kết cục trò chơi đang chờ các ngươi.
"Ngô mẫu, bà đang làm gì?"
Nhiễm Bạch trong mắt phản chiếu nghi hoặc nhìn về phía Ngô mẫu.
(Những chương trước edit là 'giúp việc Ngô', mà giờ đổi thành Ngô mẫu.
Vì trong bản raw là "Ngô Mụ".
Cho nên mình thấy 'giúp việc Ngô' không đúng lắm.
)
Ngô mẫu đang lén lút trong phòng bếp, nghe được thanh âm thì giật nảy mình, cứng đờ phản ứng lại, nở nụ cười gượng ép.
"Không, không có gì, tôi chìa muốn làm cho tiểu thư làm một chút đồ ăn vặt.
"
Nhiễm Bạch cười nhẹ nhàng nghe Ngô mẫu vụng về nói dối.
Nhưng không hề động một tới đồ vật trong bếp một chút nào.
Ý tứ sâu xa "A" một tiếng, ánh mắt hững hờ liếc đến trong tay Ngô mẫu đang cầm chặt một gói nhỏ bột trắng.
Khóe môi mỉm cười, hững hờ nói:
"Vậy thì cũng không cần, tôi còn phải đi ra ngoài một chút.
"
Ngô mẫu nghe nói như thế, vô ý thức thốt ra:
"Ra ngoài? Đi đâu?"
Nói ra miệng xong Ngô mẫu liền hối hận đến không được, chạm tới ánh mắt như cười như không của Nhiễm Bạch, trong lòng càng hối hận.
Tiểu thư có chuyện gì, sao bà ta có thể mở miệng hỏi?
Nhiễm Bạch cũng không có ý định truy cứu.
Có chút ngước mắt quét qua Ngô mẫu một chút, tùy ý nói:
"Có một số việc, bà không nên hỏi thì đừng nên hỏi mới thỏa đáng.
"
Ngô mẫu sợ hãi nhẹ gật đầu, cúi đầu nói:
"Tiểu thư, tôi biết, là tôi không có phân tấc, không có lần sau.
"
Nhiễm Bạch khẽ vuốt cằm, lập tức quay người rời khỏi Tô Gia.
Nhìn thấy Nhiễm Bạch rời đi, Ngô mẫu rõ ràng thở dài một hơi, trong giọng nói còn mang theo một tia oán độc:
"Chờ sau khi lão gia và phu nhân đều chết, tôi nhìn cô còn có thể phách lối như vậy hay không! Tài sản của Tô Gia, cuối cùng sẽ là của con trai tôi!"
Nhổ một ngụm nước bọt xuống mặt đất, chán ghét nói.
Sau đó lén lén lút lút đổ bột màu trắng kia vào trong trà mà Tô cha Tô mẹ hay uống.
Đây là độc dược mạn tính, là một người cho bà ta.
Người kia nói, chỉ cần Tô cha Tô mẹ chết đi, tài sản chính là con của bà ta!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...