Lý Phong thấy thế, trong lòng oán trách Lý cha không phối hợp hắn.
Hắn lộ ra nụ cười tự cho là soái khí mê người, ra vẻ ôn nhuận nói với Nhiễm Bạch:
"Vị tiểu thư này.
Có thể kéo cha của tôi lên giúp tôi không?"
Nhiễm Bạch: "..."
Đây là cái thứ gì? Thiểu năng sao?
"A, không thể."
Nụ cười trên mặt Lý Phong cứng đờ, đáy mắt có chút oán khí.
Cũng không biết hắn oán cái gì.
Oán Nhiễm Bạch không cho hắn mặt mũi?
Ha ha, hắn có cái gì đáng để Nhiễm Bạch cho hắn mặt mũi?
"Vị tiểu thư này, để một người là trưởng bối quỳ xuống như thế, đây chính là giáo dưỡng của cô sao!"
Nhiễm Bạch: "..."
Nhiễm Bạch cười xán lạn, đáy mắt lại một mảnh hàn băng, giọng nói không có một tia nhiệt độ:
"Kìa, tiên sinh, có nghe thấy không, ông quỳ làm gì thế?"
Lý cha nghe Nhiễm Bạch nói, thân thể run lẩy bẩy, hận không thể lên đem thứ nghịch tử không có tâm nhãn này ném ra,
"Tô...!Tô tiểu thư, là nghịch tử bình thường điên điên khùng khùng, hay nói mê sảng..."
Còn chưa kịp đợi cho Lý cha nói xong, liền bị Lý Phong bất mãn cắt ngang:
"Cha! Cha nói cái gì thế!"
Làm bại hoại hình tượng của hắn.
Cha Lý Phong nghe Lý Phong nói, trong lòng nổi nóng đến cực điểm, trực tiếp quát Lý Phong:
"Mày ngậm miệng!"
Lý Phong có chút oán hận với Lý cha, kinh ngạc nói:
"Cha! Cha đang làm gì!"
Lý phụ: "..."
Có một đứa con thiếu thông minh...!Thật mẹ nhà hắn phiền lòng!
Nhiễm Bạch ác liệt cười, đáy mắt tràn đầy hững hờ: "Tôi nhớ là nên thực hiện đánh cược của chúng ta đi."
Đáy lòng Lý cha có dự cảm không tốt phát ra mãnh liệt, trong lòng khẩn trương đến không được! Cẩn thận từng li từng tí mà hỏi:
"Không biết, nghịch tử này đã đánh cược gì với Tô tiểu thư?"
Nhiễm Bạch mỉm cười, ý tứ sâu xa:
"Cái này, hẳn là nên hỏi vợ con của mình thì hơn."
Lý Phong con ngươi thít chặt, trong mắt né tránh, không dám nhìn Nhiễm Bạch.
Lý cha trực tiếp thô bạo kéo tóc của vợ, thanh âm khàn khàn:
"Nói, bà đánh cược gì với Tô tiểu thư!"
Nghe được Lý cha ngoan lệ, bà ta cảm giác da đầu của mình bị giật thô bạo đến mức sắp rụng xuống.
Thân thể bà ta run lẩy bẩy, giọng nói cũng run run:
"Là...!là...!là..."
Mấy lần mở miệng, đều không thể nói ra miệng, bởi vì bà ta biết, lần này mình thật sự đụng phải tấm sắt.
Đồng thời, trong lòng còn oán hận Nhiễm Bạch.
Nếu là Tô Gia đại tiểu thư, vậy thì nói sớm đi, vì sao còn che giấu!
Lý cha nhìn thấy thế, trên trán nổi gân xanh, mí mắt thình thịch nhảy.
Trực tiếp ném bà ta ra, ngoan lệ nói với Lý Phong:
"Nói, là đánh cược cái gì!"
Lý Phong chạm tới ánh mắt lạnh như băng của Lý cha, trong lòng không cam lòng, lại thật sự sợ hãi.
Ánh mắt hốt hoảng, lắp bắp:
"Không có cái gì."
Bất kể như thế nào, Lý Phong quyết định kiên quyết không nói ra.
Thân phận của cô gái này cao như vậy, vạn nhất phụ thân vì lấy lòng người này mà hoàn thành đánh cược.
Trái phải cũng không có chứng cứ, đại tiểu thư quý tộc cũng không thể vì một việc không có chứng cớ mà cứ níu lấy không buông được.
Lý Phong nghĩ như vậy, trong lòng càng kiên định nghĩ như vậy.
Lý cha nghe nói như thế, nhìn thấy thần sắc hoảng hốt của Lý Phong thì làm sao có thể không biết có thật sự có đánh cược hay không, trong lòng quả thực muốn phun ra một ngụm máu.
Móa! Đồ nghịch tử này!
Thật sự là tìm phiền toái cho ông ta mà.
"Nói! Đến cùng là cái gì!"
Nghe được Lý cha uy hiếp, Lý Phong càng cảm thấy không thể nói ra, đồng thời trong lòng còn có chút oán hận Lý cha lại nguyện ý nói chuyện thay cho một người ngoài mà cũng không nguyện ý nói chuyện vì hắn.
Hiện tại Lý Phong thực sự cảm giác được chuyện này rất lớn, tuyệt không thể thừa nhận.
Tóm lại, trong sự nhận thức của hắn bây giờ, chỉ cần hắn không thừa nhận, Tô Bạch cũng không thể làm gì hắn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...