Nhưng chỉ có người quan tâm mới sẽ mềm lòng, thỏa hiệp.
Về phần người không quan tâm, ha ha, sao lại để ý tới.
Xe lái vào biệt thự, Nhiễm Bạch đi vào Tô Gia, trong dự liệu nhìn thấy Diệp Vũ Tư đang lười biếng ngồi ở trên ghế sa lon, cô không có chút kinh ngạc nào, xán lạn cười một tiếng:
"Cô tới sớm hơn so với tưởng tượng của tôi đấy, xem ra cô vẫn có chút giác ngộ.
"
Diệp Vũ Tư: "! "
Chẳng lẽ cô ta tới chậm một chút chính là không có giác ngộ sao?
Nhiễm Bạch: Chẳng lẽ không đúng?
Diệp Vũ Tư hắng giọng một cái, nói:
"Tôi đồng ý với lời đề nghị của cô, cho nên, cô muốn tôi làm cái gì?"
Nhiễm Bạch nhìn chăm chú vào ngọc bội trên cổ Diệp Vũ Tư.
Ồ, ngược lại là có chút ý tứ.
Giọng nói lười biếng:
"Gấp cái gì.
"
Diệp Vũ Tư co quắp khóe miệng, làm sao mà cô ta lại gấp, rõ ràng là làm việc cẩn thận có được hay không.
Diệp Vũ Tư suýt chút nữa thì không khống chế nổi lễ nghi của mình:
"Cô không nóng nảy, nhưng mà tôi sốt ruột.
"
Diệp gia bên kia đã bắt đầu hối thúc, cho nên trước lúc đấy, cô ta nhất định phải xác định mình có thể đặt chân bên Tô Bạch hay không.
"Tô Bạch, tôi rất nghiêm túc, có lẽ, đối với cô là sự xem thường, nhưng chuyện này quyết định tới cả cuộc đời của tôi.
"
Nghe được Diệp Vũ Tư trịnh trọng nói, mắt đẹp của Nhiễm Bạch hơi nhấc lên, mang theo hững hờ:
"Đem ngọc bội của cô cho tôi.
"
Diệp Vũ Tư sửng sốt một chút, chỉ vào ngọc bột ở trên cổ mình:
"Cái này?"
Nhiễm Bạch giọng điệu nhẹ nhàng mà nói:
"Nếu như cô có thể tìm một chiếc ngọc bội khác trên người cô.
"
Diệp Vũ Tư ngượng ngùng cười cười, giật ngọc bội trên cổ xuống đưa cho Nhiễm Bạch.
Cái ngọc bội này là cô ta mua tại một của hàng đồ cổ, một lão già cưỡng ép đưa cho cô ta, nhìn chẳng qua là một đồ vật bình thường mà thôi, nên cô ta tùy ý treo ở trên cổ.
Tò mò nhìn cái ngọc bội này, chẳng lẽ còn là vật tốt gì sao?
Nhiễm Bạch không biết từ nơi nào lấy ra một cái khăn tay màu trắng, nhận lấy ngọc bội mà Diệp Vũ Tư đưa tới.
Diệp Vũ Tư: "! "
Cái đồ mắc bệnh thích sạch sẽ đáng chết này!
Nhiễm Bạch nhìn chăm chú chiếc ngọc bội nhìn vô cùng bình thường này, khoé miệng mỉm cười.
Loại vật thế này vậy mà lại xuất hiện ở đây, xem ra là một nữ chính dự bị.
Nhiễm Bạch đưa ngọc bội trả cho Diệp Vũ Tư, lười biếng nói:
"Nhỏ một giọt máu lên trên.
"
Diệp Vũ Tư nghe thấy Nhiễm Bạch nói, trong mắt lộ ra quái dị, nhỏ máu? Cái quỷ gì?
Bất quá, dưới ánh mắt chăm chú của Nhiễm Bạch, Diệp Vũ Tư vẫn phải làm.
Cầm lấy một con dao nhỏ, rạch đầu ngón tay một vết rách, nhỏ một giọt máu trên mặt ngọc bội.
Một giây sau, một việc kỳ tích phát sinh.
Ánh sáng màu lục đột nhiên phát ra, Diệp Vũ Tư biến mất tại chỗ, phảng phất như chưa hề xuất hiện l.
Nhiễm Bạch mỉm cười, trong mắt lại không có chút rung động nào.
Phong Lạc trợn mắt há mồm nhìn hết thảy trước mặt.
Cmn!
Làm cái gì vậy, một cái vị diện sắp sụp đổ vậy mà lại xuất hiện một không gian tùy thân?
Mà Diệp Vũ Tư chỉ cảm thấy một trận hoa mắt, lần nữa mở mắt là một mảnh cỏ xanh mơn mởn.
Diệp Vũ Tư sững sờ vài phút, sau đó mới hồi phục tinh thần lại.
Thời khắc này đầu óc của Diệp Vũ Tư vô cùng hỗn loạn.
Tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Tôi đang làm gì?
Suy nghĩ dần dần bình tĩnh lại, Diệp Vũ Tư trong mắt mang theo phức tạp.
Cô cũng là người thích đọc tiểu thuyết, làm sao có thể không biết dạng kịch bản này được.
Đây rõ ràng chính là một cái không gian tùy thân.
Có một dòng suối nhỏ, rất có thể là linh thủy, còn có một căn phòng tràn ngập khí tức cổ đại, cây ăn quả trên bãi cỏ, nhìn mười phần ngon miệng.
Mặt cỏ xanh mơn mởn, mênh mông vô bờ.
Diệp Vũ Tư chẳng có mục đích đi tới, đi vào bên trong căn phòng.
Bên trong có một cái rèm lụa mềm mại che trước chiếc giường, một cái giường mỹ nhân với chất liệu bất phàm, một bàn trang điểm với hoa văn phức tạp.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...