Nhiễm Bạch ưu nhã ngồi ở trên ghế sa lon, rõ ràng khung cảnh bốn phía đều bình thường đến mức cũ nát, lại bị quý khí mạnh mẽ của Nhiễm Bạch áp chế.
Hứa Khả Khả có chút hoảng hốt, cái này...!chính là chênh lệch sao? Loại chênh lệch vĩnh viễn cũng vượt qua không được.
Nhìn thấy Hứa Khả Khả tới, Nhiễm Bạch không nâng mí mắt mà nói:
"Ngồi."
Hứa Khả Khả nghe Nhiễm Bạch nói vậy thì vô ý thức ngồi xuống.
Sau đó, có chút khó hiểu, đây có phải hay không là có chút không đúng,
Hình như...!cô mới là chủ nhân của nhà này mà?
Nhìn thấy Nhiễm Bạch lười biếng ngồi ở trên ghế sa lon, lại lộ ra một loại quý khí bẩm sinh.
Một cặp mắt đào hoa chuyên chú nhìn xem TV trước mặt, dường như mọi thứ chung quanh đều không thể hấp dẫn được lực chú ý của cô ấy.
Hứa Khả Khả vô ý thức nhìn về phía TV, hiếu kì xem đồ vật như thế nào mà có thể hấp dẫn được sự chú ý của Nhiễm Bạch?
Kết quả, một giây sau...
Hứa Khả Khả cứng đờ.
Đây là cái gì? Cách giải phẫu khiến máu không ngừng chảy?
Cấu tạo gen của con người?
Hứa Khả Khả yên lặng thu hồi ánh mắt, cảm giác thật không giống như là thứ mà thiếu nữ trước mặt ưa thích, phong cách...!thật quỷ dị.
Có điều, từ lúc nào mà TV nhà cô có những thứ này? Sao cô lại không biết?
Nhiễm Bạch liếc Hứa Khả Khả một chút, thanh âm lười biếng:
"Cô muốn học không?"
Hứa Khả Khả sững sờ một giây đồng hồ, có chút theo không kịp vấn đề của Nhiễm Bạch.
Học cái gì?
Ánh mắt chuyển tới TV trước mặt, Hứa Khả Khả co quắp khóe miệng,
Sẽ không phải...!là học cái đồ chơi này chứ?
Hứa Khả Khả nhìn về phía Nhiễm Bạch để kiểm chứng.
Vậy mà Nhiễm Bạch nhẹ gật đầu, còn nói đến rất đương nhiên:
"Đúng vậy."
Hứa Khả Khả: "..."
Cô cảm giác hình tượng tiểu thư quý tộc cứ như vậy sụp đổ.
"Khụ khụ, không cần."
Hứa Khả Khả gượng cười hai tiếng.
"Ồ."
Nhiễm Bạch nói nhẹ như mây gió, phảng phất như câu chuyện trước đó chỉ là việc nhỏ, không đáng giá nhắc tới.
Hứa Khả Khả do dự một chút, nói:
"Tô tiểu thư, tôi hy vọng việc của tôi, cô có thể không nói với người khác, nhất là người thân của tôi."
Nhiễm Bạch ngoái đầu lại, nhìn Hứa Khả Khả, nhếch miệng cười:
"Tôi muốn nói..."
Tim Hứa Khả Khả như ngừng đập, sợ Nhiễm Bạch không đồng ý.
Nếu thật như vậy, cô cũng không có bất kỳ cách nào để ngăn cản.
"Thì tôi đã nói từ sớm rồi."
Lời nói xoay chuyển, Nhiễm Bạch khóe môi cong cong, dời ánh mắt.
Hứa Khả Khả thở dài một hơi, lần nữa chân thành nói lời cảm tạ:
"Cám ơn cô."
Ánh mặt của Nhiễm Bạch vẫn dính lấy màn hình TV, giọng điệu tùy ý:
"Cô đã cảm ơn tôi nhiều lần như vậy, nhiều thêm một lần cũng không tính là gì."
Hứa Khả Khả cũng xấu hổ cười cười, quả thật là như vậy.
"Chị!"
Lúc này, ngoài cửa vang lên một giọng nói của thiếu niên, mang theo thanh âm từ tính của tuổi vỡ giọng.
Cũng làm dịu bầu không khí vi diệu hiện tại.
Một thiếu niên ước chừng mười bảy, mười tám tuổi đi vào.
Nhìn mi thanh mục tú, thân thể có chút gầy yếu, hẳn là dinh dưỡng không đủ.
Một đôi mắt to rất có thần phá lệ hấp dẫn.
Khi thấy Nhiễm Bạch ngồi ở trên ghế sa lon Nhiễm Bạch lúc, sửng sốt một chút, nhưng lại không nói thêm cái gì.
Hứa Khả Khả hơi kinh ngạc, lúc này không phải hẳn là em trai của cô nên đi học sao? Sao lại về nhà.
"Hứa Dương, sao em về sớm vậy?"
Hứa Dương trong mắt xẹt qua một tia không tự nhiên, ánh mắt có chút hốt hoảng:
"Không có gì, chỉ là nghỉ thôi."
Hứa Khả Khả cũng không hoài nghi gì, dù sao, bình thường em trai rất ngoan, từ trước đến nay đều là học sinh ba tốt, chưa từng trốn học đánh nhau.
"Chị, đây là ai vậy?"
Hứa Dương tò mò hỏi, một đôi mắt không được tự nhiên vờn quanh trên người Nhiễm Bạch.
Sao cậu không nhớ chị mình từ lúc nào lại có một người bạn xinh đẹp như thế?
Hứa Khả Khả lúc này mới nhớ tới, nhìn Nhiễm Bạch bên cạnh, có chút khó khăn, rốt cuộc có nên nói ra thân phận của Nhiễm Bạch hay không?
Nhiễm Bạch lại không quan tâm, tùy ý nói:
"Không sao.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...