"Đi thôi.
"
Nhiễm Bạch cười, hững hờ nói.
Phong Lạc không tiếp tục nói nữa, nhu thuận đợi trong ngực Nhiễm Bạch.
Có nhiều thứ dường như đã thay đổi, lại dường như không thay đổi!
"Người đến là ai? Giao lệnh bài ra!"
Hai thủ vệ nhìn xem Nhiễm Bạch đột nhiên xuất, hỏi.
Bọn hắn đều là một thân áo bào đen, sắc mặt trắng bệch, nhìn không có một chút sức sống nào.
Bọn hắn cũng không nghĩ tới rằng Nhiễm Bạch không phải người của bọn hắn, dù sao bọn hắn có tự tin rất lớn với hắn trận pháp của mình, căn bản chưa từng nghĩ qua, sẽ có người có thể xuyên qua trận pháp.
Nhiễm Bạch vô tội nháy chớ mắt, giọng nói mềm mềm nhu nhu vang lên:
"Nhưng là ta không có lệnh bài.
"
Trong đó một người nhíu nhíu mày,
"Không có lệnh bài thì ngươi tới làm gì?"
Nhiễm Bạch hoạt bát nói:
"Ta ấy! "
"Là đến giết người.
"
Âm cuối nhẹ nhàng cao lên, Nhiễm Bạch nói rất nghiêm túc.
Thủ vệ sửng sốt một chút, quan sát tỉ mỉ Nhiễm Bạch.
Một tấm gương mặt tinh xảo như em bé, thoạt nhìn như một hài tử không rành thế sự, quần áo mặc trên người cũng không phải loại bình thường, còn có quý khí quanh thân, trong lòng thủ vệ đánh giá.
Tỉ lệ lớn là con cái của vị đại nhân vật nào đó vụng trộm chạy ra ngoài chơi.
Kiểu người này, khẩu khí nói chuyện rất lớn, bọn họ cũng đã thất khá nhiều, nếu là thật như vậy thì đắc tội vị đại nhân kia, liền hại nhiều hơn lợi, vạn nhất tiểu cô nương này nói tốt hắn vài câu trước mặt vị đại nhân kia, hắn cũng không cần ở đây làm cái thủ vệ nữa.
Nghĩ đến đây, thủ vệ cực kì ôn nhu mà nói:
"Đại tiểu thư, chúng ta chỉ là thủ vệ, không thể tự mình để cho người không có lệnh bài đi vào, không bằng tiểu thư xem có thể biết vị đại nhân kia là ai không, để ta đi thông báo một tiếng?"
Nhiễm Bạch trong mắt mang theo mê mang:
"Ta thật là đến giết người mà.
"
Thủ vệ giống như là đã hiểu nhẹ gật đầu:
"Đại tiểu thư, ta biết, ngươi nhất định không nguyện ý bại lộ thân phận của mình, trước đó các vị tiểu thư khác cũng như vậy, nhưng không có lệnh bài, lại không nguyện ý bại lộ thân phận, thật sự không vào được.
"
"Vậy thì ngươi gọi thủ lĩnh ra đây, ta muốn tìm hắn.
" Nhiễm Bạch cười ngọt ngào, nói.
Nhiễm Bạch: Ta thật sự là đến giết người, vì sai không tin ta?
"Thủ Lĩnh.
" Thủ vệ mở to hai mắt, nuốt một ngụm nước miếng, trong lòng kinh ngạc không thôi, trời ạ, thế mà lại có quan hệ với thủ lĩnh, hắn đây là gặp được người nào đây!
"Đại tiểu thư, ngươi xác định?" Thủ vệ lắp bắp.
"Đúng a.
" Nhiễm Bạch nhẹ gật đầu, cười đến xán lạn.
"Được được được, đại tiểu thư, cô chờ một chút.
"
Thủ vệ kính sợ cúi đầu, sợ Nhiễm Bạch cảm thấy mình lạnh nhạt cô, quay người đi vào trong thành.
Phong Lạc chính mắt thấy một chuyển hướng thần kì này thì trợn mắt há mồm.
Cái này là thao tác gì?
666666.
Thủ vệ đi vào viện của thủ lĩnh, nói với ám vệ đứng ở cửa:
"Có một vị đại tiểu thư muốn gặp thủ lĩnh.
"
Ám vệ không hoài nghi lời nói của thủ vệ, dù sao chẳng có ai không có việc gì mà lại làm chuyện nhạt nhẽo gạt người này cả, hơn nữa tháng này đây đã là lần thứ năm, thật không biết những vị đại tiểu thư này, không có việc gì tới đây làm gì?
"Thủ lĩnh, có một vị tiểu thư muốn gặp ngươi.
"
Thủ Lĩnh không nghi ngờ gì, hỏi:
"Hình dạng thế nào "
Thủ vệ trả lời:
"Là một tiểu thư dáng dấp rất đáng yêu, mặc một bộ áo trắng, nhìn chừng tám chín tuổi, một cặp mắt đào hoa cũng đặc biệt rõ ràng.
"
Thủ Lĩnh nghe nói như thế, cười lên ha hả:
"Xem ra là tiểu gia hỏa Mạc gia kia tới tìm ta.
Thật không biết những năm này không thấy, nha đầu này trổ mã thành bộ dáng gì rồi?"
Thủ vệ vừa nghe thấy có vẻ thủ lĩnh rất quen, trong lòng thở dài một hơi, âm thầm thấy may mắn vì mình đã cung kính đối vị đại tiểu thư kia.
Không thể không nói, đây thật là một hiểu lầm rất trùng hợp.
Mạc gia có một vị đại tiểu thư rất giống với miêu tả Nhiễm Bạch, thủ lĩnh đã đã lâu không gặp, mấy ngày trước vừa viết thư, nói vài ngày nữa sẽ tới, cho nên hiểu lầm cứ như vậy sinh ra.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...