gi-chch-c-lp-c-hnh-ch-tr
“Tao…” Trần thiếu đỏ mặt: “Tao… thích mày.”
Chẳng bao lâu, toàn bộ Trùng Khánh đều biết tin Ngô Du và Trần thiếu sắp kết hôn. Tin vừa tung ra đã chứng thực lời đồn tình ái lưu truyền nhiều năm qua trên phố. Có điều, người sống sót trong tận thế đều đã luyện thành trái tim gặp chuyện không sợ, đã không còn gì có thể khiến họ kinh động được nữa. Rất nhiều người suy đoán, đây là “hôn nhân chính trị” trong truyền thuyết của Ngô Du và Trần thiếu. Tuy Ngô Du đã nắm giữ Trùng Khánh từ lâu nhưng trong lòng mấy viên quan chức dưới trướng Trần Thanh Nham trước kia, vẫn có rất nhiều người không phục, Ngô Du cưới Trần thiếu không phải vừa vặn có thể thu nạp lòng người hay sao. Nếu Trần Thanh Nham có con gái, có thể không tới phiên Trần thiếu. Dù sao chăng nữa, là ai thì cũng không sinh ra được con cái, cho dù đàn ông kết hôn với đàn ông thì cũng chẳng có gì khác biệt.
Dù vậy, đây vẫn là một chuyện đại sự ở Trùng Khánh, nghe nói ngày thành hôn, hội Băng Sương sẽ phát lương thực và đồ dùng, dân chúng toàn thành có thể cùng nhau chúc mừng ngày lành, cho nên tất cả mọi người đều vô cùng mong đợi nó.
Trần thiếu ấn định địa điểm buổi lễ là tại nhà hàng trước kia hắn làm chủ. Hắn và Ngô Du đã chính thức gặp nhau ở đây, sau này thì cũng gặp nhóm Thành Thiên Bích ở đây. Cũng chính nơi đây, chỉ e là nhà hàng có điều kiện tốt nhất có thể tìm được khắp Trùng Khánh này.
Họ phát thiệp mời trước một tháng, mời những đồng đội từng kề vai chiến đấu đến Trùng Khánh, nhân dịp hôn lễ lần này cũng có thể thuận tiện cho những người đó triển lãm sự tiến bộ của Trùng Khánh. Tóm lại, đây là một ngày trọng đại một công nhiều việc.
Vì chuyện hôn lễ mà Trần thiếu bận đến tối mày tối mặt. Có khi mệt đến độ nằm xuống giường là không muốn dậy nữa, hắn sẽ nghĩ, vậy mà mình đang vất vả chuẩn bị hôn lễ với một gã đàn ông, đây quả thực là một chuyện rất hoang đường, cứ như thể đây là chuyện gì đó đáng phải hao phí tinh lực vậy. Nhưng mở mắt rồi, hắn vẫn cố gắng hết trách nhiệm thu xếp phần lớn mọi chuyện. Thỉnh thoảng về nhà thăm cha mẹ, cha mẹ hắn vậy mà cũng bắt đầu muốn góp sức vào hôn lễ của hắn. Trần Thanh Nham với bản lĩnh viết thư pháp đẹp mắt muốn đích thân viết thiệp mời, Trần phu nhân thì nhất định phải may một tấm chăn cho hai người họ dựa theo phong tục ở đây. Khi nhắc tới hôn lễ với Trần thiếu, hai người cũng vui tươi hớn hở, đều thật lòng mong chờ ngày đó. Dần dà, Trần thiếu cũng buông xuống sự mất tự nhiên nghẹn ở trong lòng, nghiêm túc bàn bạc với cha mẹ.
Gần đây Ngô Du đang vội vàng bàn chuyện sửa chữa trạm thuỷ điện với dị nhân não bộ, thường mấy ngày không về nhà. Nhưng mỗi lần về, hắn đều sẽ nghiêm túc hỏi Trần thiếu chuyện chuẩn bị cho hôn lễ, sau đó thảo luận với Trần thiếu chi tiết nào đó.
Hôn lễ ấn định vào một ngày sau khi đã vào thu, khoảng thời gian đó khí hậu dễ chịu, không khí khô ráo, nhẹ nhàng khoan khoái, khách khứa đường xa đến tham gia hôn lễ đã lục tục đến trong ba đến năm ngày qua.
Trần thiếu ăn mặc chỉnh tề, cưỡi Mặc Vân đi xuyên qua phố tới đường vào Trùng Khánh, nghênh đón nhóm khách đầu tiên tới nơi – nhóm Thành Thiên Bích. Họ vẫn ngồi trên con mèo Ragdoll mắt tím xinh đẹp ấy, khoan thai bước vào thành phố.
Tùng Hạ cười nói: “Trần thiếu, đã lâu không gặp.”
Trần thiếu cười nhạt một chút: “Thật ra mới chỉ một năm mà thôi.” Hắn làm tư thế mời: “Hoan nghênh đến thăm Trùng Khánh.”
Tùng Hạ kinh ngạc: “Nơi này thay đổi nhiều quá, quả thật giống thành phố trước tận thế.” Cậu đẩy Thành Thiên Bích: “Thiên Bích, cậu nói xem chúng ta có thể khôi phục thành phố của mình như thế không?”
Thành Thiên Bích mặt không chút thay đổi, gật đầu: “Có thể.”
Tùng Hạ cười: “Tôi cũng nghĩ có thể.”
Dọc theo đường đi, Trần thiếu giới thiệu cho họ tiến triển công cuộc tái kiến thiết Trùng Khánh. Vừa nhắc đến chuyện này, hắn quả nhiên thao thao bất tuyệt, đúng là cảm thấy hết sức kiêu ngạo về thành quả của họ.
Mọi người lắng nghe, sau khi đến khách sạn Trần thiếu an bài cho họ, Tùng Hạ cười nói: “Trần thiếu, tôi thật sự không ngờ anh lại… kết hôn với hội trưởng Ngô, có điều đây thật sự là một niềm vui lớn, chúng tôi đều rất mừng cho anh.”
Trần thiếu lạnh nhạt nói: “Hắn muốn làm lớn, tôi chỉ có thể theo.”
Trong nửa năm tu luyện ở cấm khu Thanh Hải, hai người mỗi ngày ngủ trong một lều, không ai không biết quan hệ của họ, cũng thấy nhưng không thể nói. Có điều chuyện công khai kết hôn quả là mới mẻ mà to gan.
Đại minh tinh trước tận thế – Liễu Phong Vũ cười nói: “Tôi lại cảm thấy đó là một ý kiến không tệ, chắc là rất thú vị.” Nói xong liếc nhìn cung tiễn thủ nghiêm nghị bên người.
Trần thiếu cau mày: “Thú vị thì mấy người mau về thử đi.” Vì hôn lễ này mà hắn đã mệt đến người ngã ngựa đổ, hắn không thấy nó thú vị chỗ nào cả.
Khách khứa lục tục đến đông đủ, những dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên trước kia từng kề vai chiến đấu với họ ở Thanh Hải và Hoa Nam không ngờ đã đến đầy đủ, bao gồm Jacqueline ở tít tận Moscow và Myron Babbott đang ở New York.
Ngoại trừ nhóm Tùng Hạ, những người khác đều là lần đầu tiên đến Trùng Khánh, trừ việc đến góp vui, gặp mặt bạn cũ, họ cũng muốn ngắm nhìn Trùng Khánh – nơi được xưng có trình độ an toàn và kế hoạch tái kiến thiết không kém Bắc Kinh chút nào.
Khi dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên mạnh như thần thánh trong truyền thuyết lục tục đến, dân chúng Trùng Khánh tất cả đều sôi trào, hận không thể nằm rạp ra đường chỉ để có thể chiêm ngưỡng hình dáng của từng dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên. Thậm chí có rất nhiều dị nhân ở các thành phố khác đặc biệt chạy tới. Chỉ e riêng có lần này, sau này họ sẽ không còn cơ hội ấy nữa. Lời đồn về các dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên đã được lưu truyền khắp thành phố, họ thích nhất là nữ thần đến từ Nga, ai từng gặp đều nói cô ấy xinh đẹp như thiên tiên, có điều khung xương hơi to một chút…
Ngày thành hôn, Trần thiếu đứng trước gương dài toàn thân, để stylist sửa sang dáng mi, kiểu tóc cho hắn. Hắn mặc một bộ vest màu đen được may đo theo dáng người, tôn thêm thân hình cao lớn cường tráng. Hắn nhìn mình trong gương, nhất thời bỗng thấy có chút không thể chờ thêm được nữa. Hắn không thể hình dung tâm trạng của mình lúc này, không phải căng thẳng cũng không phải hưng phấn, mà là… mà là bình tĩnh, hết sức bình tĩnh, giống như chuyện hắn cần đi làm lúc này vốn là một chuyện cần phải hoàn thành, một chuyện rất quan trọng vậy. Hắn tốn bao sức lực mới đi đến được đây, chỉ cần bước thêm vài bước nữa là có thể hoàn toàn thành công. Trong lòng hắn đong đầy tự tin, không hề thấy chút sợ hãi nào.
Hắn bước ra ngoài, đi đến đại sảnh nhà hàng.
Cửa lớn trước mắt được đẩy ra, khách khứa cả phòng nhất tề ngoái đầu lại, hàng trăm con mắt đặt trên người hắn. Tất cả như nín thở, không ai phát ra bất cứ âm thanh nào.
Đôi mắt đã tiến hóa của Trần thiếu sắc bén bắt được bóng dáng người đàn ông cao lớn mặc vest trắng thuần đứng cuối thảm đỏ đang mỉm cười vươn tay về phía mình.
Trần thiếu cảm thấy máu huyết trong thân thể đang sôi trào trong giây phút này. Hắn bước trên thảm đỏ, đi đến phía Ngô Du. Hắn không thể đổi ý, trên thực tế hắn chưa bao giờ có cơ hội đổi ý, mấy năm qua hắn ở bên Ngô Du luôn vì Ngô Du ép hắn đi tiếp, hắn bị ép phải đi tiếp. Kết quả đi tới đi lui, nhịp độ của hai người càng chạy càng khớp. Bắt đầu từ giây phút nào, ánh mắt của hắn đã không thể rời khỏi người đàn ông này, hận thù trong lòng dần dần biến thành chú ý, chú ý lại biến thành ỷ lại, cuối cùng ỷ lại biến thành… biến thành lý do hắn muốn đi hết thảm đỏ ngày hôm nay. Trần thiếu hít sâu một hơi, ngẩng đầu bước tới hướng Ngô Du, không hề do dự.
Ngô Du nhìn Trần thiếu bước từng bước đến phía mình, bàn tay vươn ra có chút run rẩy, hai mắt cay cay, hắn đang thầm gọi trong lòng, đến đây đi, Trần thiếu, đến bên cạnh tôi, vĩnh viễn, đứng bên cạnh tôi.
Trần thiếu đi đến trước mặt hắn, vươn tay, Ngô Du nắm chặt tay hắn, dùng sức kéo một cái, kéo Trần thiếu vào trong lòng mình, không chút do dự hôn môi hắn.
Người chủ trì đứng bên trợn tròn mắt, khe khẽ nhắc nhở: “Hội trưởng, vẫn chưa… vẫn chưa tới bước này đâu.”
Ngô Du mắt điếc tai ngơ, dùng sức hôn môi Trần thiếu. Trong mắt Trần thiếu chợt lóe ánh cười, ôm cổ hắn, dịu dàng đáp lại.
Trong đại sảnh không biết là ai vỗ tay trước, tiếp theo trong khán phòng, tiếng vỗ tay nghe như sấm dậy, kéo dài không dứt.
Hai người hôn thấy đủ mới chịu hổn hển tách ra, Ngô Du giơ tay lên, toàn bộ khán phòng im lặng, hắn lấy nhẫn từ trong túi ra, mỉm cười đeo vào tay Trần thiếu, sau đó nói: “Anh có muốn tôi nói gì với họ không?”
Trần thiếu hạ giọng: “Cái gì cũng không cho nói.”
Ngô Du cười một tiếng: “Được.” rồi ôm hông Trần thiếu: “Nhưng tôi muốn nói vài lời với cha mẹ anh.”
Trần thiếu nhìn về phía cha mẹ ngồi cách đó không xa.
Ngô Du nắm tay hắn đi đến trước mặt vợ chồng Trần Thanh Nham, ho nhẹ một tiếng, cười khẽ: “Cháu có thể sửa miệng không?”
Trần phu nhân có chút kích động gật đầu.
“Ba, mẹ.”
Không biết vì sao, mặt Trần thiếu lập tức đỏ lên. Trong giây phút đó hắn thật sự hận không thể biến mất tại chỗ, nhưng lại hy vọng nghe thêm một chút tiếng Ngô Du gọi cha mẹ hắn là “Ba, mẹ.”
Ngô Du nắm chặt tay hắn: “Đáng tiếc cha mẹ tôi đều không còn, không thì anh cũng không thể tránh khỏi chuyện sửa miệng.”
Trần thiếu lườm hắn: “Gì mà trông như tao được lợi thế, tao vốn là con một.”
Ngô Du mỉm cười: “Vậy coi như tôi được lợi đi.” Hắn nhìn về phía khách khứa: “Mọi người đi ăn uống đi, chúng tôi xong rồi.”
Mọi người ồ lên, đại khái không ngờ lại kết thúc nhanh như vậy.
Ngô Du nắm tay Trần thiếu chạy ra ngoài cửa, mới chạy không được vài bước thì dưới chân hai người đột nhiên xuất hiện một cây cầu bằng băng, đế giày của họ trở nên cực kỳ trơn trượt, lập tức lướt dài vài bước trên mặt băng. Băng giá trực tiếp mở tung cánh cửa, cầu băng trong suốt kéo dài đến giữa không trung, hai người đi như lướt sóng, lấy tốc độ cực nhanh bay ra ngoài theo cầu băng, bị ném thẳng lên không trung.
Ngô Du cười lớn gọi: “Mặc Vân!”
Xa xa một tiếng ngựa hí, Mặc Vân như một tia chớp màu đen chạy tới, Ngô Du dựng lên một chiếc cầu trượt nối không trung và mặt đất, hai người lăn xuống theo cầu trượt, nhảy thẳng lên người Mặc Vân. Dân chúng tụ tập quanh nhà hàng đều sợ ngây người trước màn này. Chỉ thấy Ngô Du ôm Trần thiếu, kéo cương, hét to một tiếng, Mặc Vân nhảy qua đỉnh đầu mọi người, chạy về hướng xa.
Trần thiếu kinh hồn bạt vía, hít sâu một hơi: “Mày mấy tuổi rồi mà còn chơi trò này.”
Ngô Du cười: “Kích thích mà, tôi không có thời gian ăn cơm uống rượu với họ đâu, chuyện quan trọng nhất sau khi kết hôn đương nhiên là động phòng.”
Trần thiếu cười cười: “Chẳng lẽ chúng ta mới gặp nhau lần đầu?”
Ngô Du hôn hắn một cái: “Là lần đầu tiên anh lấy thân phận vợ tôi.”
“Vợ cái rắm.”
“Thì chồng cũng được, tôi không câu nệ xưng hô.”
Mặc Vân nhanh chóng đưa họ về nhà, Ngô Du khẩn cấp ôm lấy Trần thiếu, trực tiếp dựng cầu băng từ cửa sổ tầng hai vào đến phòng ngủ, hung hăng đè hắn xuống giường.
Hai người nhìn nhau, cảm xúc khó lòng hình dung chảy xuôi trong không khí.
Ngô Du nhẹ nhàng hôn môi Trần thiếu: “Chúng ta kết hôn thật rồi, người dân Trùng Khánh có thể chứng minh.”
Trần thiếu nói: “Ờ.”
Ngô Du mỉm cười: “Bây giờ anh hoàn toàn thuộc về tôi, tất cả đều biết.”
Trần thiếu bực bội: “Rốt cuộc mày muốn nói gì.”
“Tôi muốn nghe anh nói.”
Trần thiếu ngẩn ra, hạ giọng: “Nói… gì.”
“Nói câu anh nghẹn trong lòng không dám nói.”
Trần thiếu xoay mặt đi: “Rốt cuộc mày có làm không.”
Ngô Du nhe răng cười: “Tôi xem hôm nay anh còn có thể mạnh miệng tới khi nào.” Hắn nhấc cằm Trần thiếu, hôn mạnh vào môi hắn.
Trần thiếu ôm cổ hắn, lật người đè lên người hắn, ngậm môi hắn mút mát. Ngô Du vừa xé quần áo Trần thiếu vừa thở gấp: “Anh có nhìn thấy ánh mắt của họ không… thật là thú vị.”
“Ánh mắt gì?”
“Ánh mắt hâm mộ.” Ngô Du cởi thắt lưng Trần thiếu, thò tay vào trong quần lót của hắn, xoa nắn bờ mông tròn trĩnh.
Trần thiếu cắn môi dưới của hắn: “Đâu ra ánh mắt hâm mộ.”
“Có, nhất định có.” Ngô Du mỉm cười vuốt ve thân thể hắn, lột bộ vest mới mặc không được bao lâu xuống.
Trần thiếu áp vào người Ngô Du, cảm giác được bên dưới Ngô Du đang căng lên, chọc vào đùi hắn. Hắn vặn vẹo thắt lưng, hai người đều rục rịch.
Ngón tay Ngô Du nhẹ nhàng chen vào bên trong Trần thiếu, khai thác qua lại nơi mềm ướt kia. Trần thiếu đang trong kỳ động dục mùa xuân, hai người hàng đêm sênh ca, gần như ngày nào cũng làm đến thiên hôn địa ám. Sáng nay trước buổi lễ, họ vừa mới làm một lần, bây giờ bên dưới vẫn chưa hoàn toàn khép lại, rất tiện cho Ngô Du ra vào.
Trần thiếu hít sâu một hơi, ngậm môi Ngô Du nhẹ nhàng gặm cắn, ***g ngực trần trụi cọ vào ngực Ngô Du, không khí lửa nóng chạm vào là nổ ngay.
Ngô Du cười khẽ: “Trong anh nóng quá, có cần tôi giúp hạ nhiệt không?”
Trần thiếu hàm hồ: “Đừng chọc vào.” Hắn vừa nói xong thì cảm thấy ngón tay cắm bên trong biến thành ba ngón, hơn nữa nhiệt độ càng ngày càng thấp: “Ngô… đừng… đừng làm thế.”
“Vì sao đừng?” Ngô Du liếm khóe miệng hắn: “Tôi cảm thấy anh rất thích.”
Trần thiếu cắn vào môi hắn một cái: “Khốn kiếp…”
Ngô Du biến hóa nhiệt độ ngón tay, nhanh chóng ra vào bên trong Trần thiếu. Trần thiếu nằm trên người Ngô Du, hai chân mở rộng, gần như tan thành một vũng nước xuân, đằng sau không ngừng bị ngón tay thay đổi nhiệt độ khai thác. Dưới kích thích mãnh liệt ấy, Trần thiếu nghẹn họng kêu rên.
Ngô Du lấy ra dục vọng của mình, trầm khàn nói: “Tự ngồi lên đi.”
Trần thiếu hít sâu mấy hơi, thẳng lưng, quỳ gối ngồi trên người Ngô Du, nhìn tính khí thô dài dâng trào, yết hầu trượt lên trượt xuống.
Ngô Du vỗ nhẹ vào mông hắn: “Nào, ngồi lên.”
Mặt Trần thiếu đỏ bừng bừng, hắn nâng mông, nắm dục vọng nóng bỏng, chậm rãi đưa vào trong cơ thể mình. Khi thứ thô to đó tiến vào, cả hai đều phát ra một tiếng thở dài. Trần thiếu cảm thấy gậy th*t thô cứng đang tiến quân thần tốc trong cơ thể hắn. Tư thế này gần như khiến nơi kết hợp vào được rất sâu. Khi cửa huyệt Trần thiếu hoàn toàn nuốt hết thứ kia, hắn cảm thấy Ngô Du chọc đến nội tạng của mình. Kích thích này khiến da đầu Trần thiếu run lên, ngón chân vô thức cuộn lại, cơ thể run rẩy nhè nhẹ.
Ngô Du rướn hông, húc lên trên.
Trần thiếu kêu “a” một tiếng, hai tay chống ngực Ngô Du, há miệng thở hổn hển: “Đừng… đừng cử động.”
Ngô Du cười: “Chúng ta chưa từng thử tư thế này phải không? Chỗ này của anh đúng là không đáy, có phải lớn thế nào cũng có thể cất vào hay không?”
“Cái đo…” Trần thiếu mặt mũi đỏ bừng, mắng: “Mày còn dám nói bừa… A a… Đừng… Đừng cử động…”
Ngô Du mắt điếc tai ngơ, tóm đùi hắn không ngừng húc lên trên khiến Trần thiếu rên rỉ liên hồi, thắt lưng mềm nhũn. Ngô Du vỗ mông Trần thiếu, cắn răng nói: “Bảo bối, tự anh cũng cử động đi.”
Trần thiếu run rẩy hô hấp, hai tay hắn bị Ngô Du tóm lấy, điểm tựa duy nhất trên cơ thể đều đặt ở hai mông đang bị Ngô Du lấp đầy. Hắn thử vặn vẹo thắt lưng, liền cảm thấy gậy th*t đang tùy ý va chạm bên trong, mang đến khoái cảm khôn cùng khiến cơ thể hắn tê dại không thôi. Nếm được ngon ngọt, hắn bắt đầu tự chuyển động.
Nhìn thắt lưng mạnh mẽ rắn chắc lay động như rắn nước, Ngô Du không nhịn không đặt tay trên thắt lưng Trần thiếu, cảm nhận sự đưa đẩy mạnh mẽ. Ngô Du húc lên mạnh hơn, khoái cảm càng ngày càng mãnh liệt kích thích trí óc hai người.
Hai người làm ở tư thế này hồi lâu, Ngô Du mới ôm Trần thiếu xoay người, đặt ở bên dưới, kéo đùi hắn ra, va chạm thẳng mặt. Tư thế này càng tiện cho Ngô Du dùng sức. Trần thiếu vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng, Ngô Du đã điên cuồng di chuyển, tiếng cơ thể va chạm vang lên liên tiếp trong không khí khiến người nghe mặt đỏ tai hồng.
Trần thiếu không thể kiềm chế kêu la: “A a… Ngô Du… Đừng… A a…”
Ngô Du khàn giọng: “Kêu đi, tôi thích nghe.”
“Đừng… Chậm một chút… Ngô hự…”
Ngô Du chẳng những không giảm tốc độ mà còn kéo đùi Trần thiếu ra rộng nhất, càng dùng sức làm. Hắn hưởng thụ sự nóng ấm, cơ thể căng chặt của Trần thiếu, hưởng thụ tiếng kêu la rên rỉ và biểu cảm ý loạn tình mê của Trần thiếu. Chỉ e hễ người đàn ông này rên rỉ một tiếng thôi cũng có thể khiến hắn chìm trong điên cuồng. Hắn cảm thấy bất luận có làm cơ thể này bao nhiêu thì cũng không thấy đủ, vĩnh viễn không thể thỏa mãn, chỉ muốn thêm một lần lại một lần, khắc xuống dấu vết của mình trên người Trần thiếu.
Trần thiếu đã bị khoái cảm tra tấn đến thần chí bất minh. Hắn nắm chặt ga giường, hai chân bất lực mở rộng, thân thể theo Ngô Du mà chìm chìm nổi nổi.
Ngô Du cúi xuống hôn môi hắn: “Bảo bối, anh có thích tôi không?”
Trần thiếu cắn răng, trong họng không ngừng phát ra tiếng rên rỉ, ý thức đã có chút mơ hồ, nhất thời căn bản không phản ứng được Ngô Du đang hỏi gì.
Ngô Du liếm môi hắn: “Nói anh thích tôi, nói anh yêu tôi, nói đi, tôi muốn nghe.”
Trần thiếu khó chịu lắc đầu: “Đừng… Chậm một chút…”
“Nói đi…” Ngô Du vừa vỗ về chơi đùa tính khí của Trần thiếu vừa hung hăng làm bên dưới, kích thích đôi bờ gần như khiến Trần thiếu phát cuồng.
Khóe mắt Trần thiếu rưng rưng, há miệng hô hấp, giống như giây tiếp theo sẽ chết chìm trong khoái cảm điên cuồng.
Ngô Du va chạm thật mạnh vào trong hắn: “Nói đi, nói anh thích tôi, nói.”
“A a–” Trần thiếu điên cuồng hét to một tiếng, cơ thể run rẩy dữ dội, giọng nói nghẹn ngào: “Thích… Thích… Tao…”
Ngô Du mạnh mẽ đưa đẩy, đến tận khi cơ thể Trần thiếu bị đâm như lá rơi trước gió, nước đọng bên trong văng ra khắp nơi, hướng dẫn Trần thiếu từng bước: “Nói trọn một câu.”
Trần thiếu ngẩng cổ, nét mặt vẫn vặn vẹo, bất chấp hô: “Tao thích mày… Thích…”
Ngô Du thỏa mãn mỉm cười: “Tôi đợi những lời này… đã lâu lắm rồi.” Hắn ôm lấy hai đùi Trần thiếu, khiêng đến trên vai, gần như nâng hông Trần thiếu rời giường, hơi rút gậy th*t ra, sau đó đẩy vào thật sâu, bắt đầu một vòng đưa đẩy điên cuồng.
Trần thiếu la hét không chút kiêng nể, dục vọng run rẩy, cuối cùng bị Ngô Du đâm đến bắn ra. Sau khi bắn tinh, cơ thể càng trở nên mẫn cảm, mà Ngô Du vẫn đang xâm lược điên cuồng không biết mệt mỏi. Trần thiếu cảm thấy mình sắp bị khoái cảm tra tấn đến điên rồi. Mặt hắn đầy nước mắt, vô thức cầu xin Ngô Du, đổi lấy là sự ra vào càng thêm mãnh liệt.
Trần thiếu chìm chìm nổi nổi trong bể dục, cơ thể không còn chút sức lực nào, rên rỉ kêu khóc, bị Ngô Du đẩy lên cao trào không có chừng mực hết lần này đến lần khác. Cuối cùng, động tác thô bạo của Ngô Du dừng lại, đầu óc hỗn độn của Trần thiếu nhận ra chuyện gì đó, run giọng nói: “Đừng… đừng bắn bên trong…”
Ngô Du bá đạo: “Tôi muốn bắn bên trong, sau này lần nào tôi cũng sẽ bắn bên trong.” Hắn vừa nói xong, cơ thể run lên, dịch thể nóng rực phun ra.
Trần thiếu hét một tiếng, cảm thấy bên trong hắn bị dòng dịch thể kia làm cho bị bỏng. Bụng hắn nhất thời trướng lên, Ngô Du bắn tinh rất lâu, lấp đầy hắn.
Bắn xong, gậy th*t ướt sũng của Ngô Du trượt ra ngoài cửa huyệt không thể khép lại của Trần thiếu. Đồng thời, dịch thể trắng đục từ cái miệng nhỏ đỏ bừng chảy ra bên ngoài, làm ướt sũng ga giường.
Trần thiếu như một đống bùn nhão lả ra trên giường, không thể nhúc nhích.
Ngô Du ôm hắn vào lòng, hôn lên cổ, lên má hắn: “Bảo bối, anh nói lại lần nữa được không, nói anh thích tôi, nói thêm một lần đi.”
Trong mắt Trần thiếu dần dần khôi phục một chút tỉnh táo, mệt mỏi nói: “Cút.”
Ngô Du cười khẽ: “Tôi cút thì lấy ai thỏa mãn anh hả, đêm nay anh muốn làm mấy lần? Nếu là đêm tân hôn thì làm đến lúc tôi không thể cứng thêm được nữa thế nào?”
“Cút…” Trần thiếu thở hổn hển. Nếu thật sự đợi đến lúc Ngô Du không thể cứng thêm thì trời cũng sáng hẳn, hắn sợ mình sẽ bị làm đến chết trên giường.
Ngô Du ôm chặt hắn, yêu thương hôn hắn, nhất quyết không tha: “Ngoan, nhắc lại đi, tôi muốn nghe, nhắc lại một lần.”
Trần thiếu vùi đầu trong ngực hắn, mệt đến hồi lâu không lên tiếng. Ngô Du không ngừng yêu cầu bên tai hắn, cố chấp như niệm kinh, Trần thiếu hạ giọng: “Mày có thể câm miệng hay không, phiền muốn chết.”
“Anh nói là tôi câm miệng ngay.”
Trần thiếu giương mắt nhìn hắn, ánh mắt hết sức nghiêm túc: “Tao… mày nghe cho kỹ, tao chỉ nói một lần.”
Ngô Du mỉm cười nhìn hắn.
“Tao…” Trần thiếu đỏ mặt: “Tao… thích mày.”
Cơ thể Ngô Du khựng lại, sau đó hôn môi hắn thật mạnh, thô bạo mút mát. Không hề nói quá, vì một câu này của Trần thiếu, hắn cái gì cũng có thể làm được.
Trần thiếu bị động tác đột nhiên mãnh liệt của hắn làm cho hoảng sợ, nhưng ý cười thản nhiên rất nhanh tràn ra trong mắt. Hóa ra nói những lời này chỉ nhẹ nhàng như vậy, từ thân thể đến trái tim đều thấy thoải mái. Duyên phận giữa hắn và Ngô Du có lẽ đã được đặt ra từ rất sớm trước kia, hắn không thể trốn, cũng không thể tránh, càng không ngừng giãy giụa lại càng khiến mình lún sâu. Đã vậy thì cứ lún đi, để hắn nghe theo tiếng lòng, để Ngô Du vĩnh viễn chìm trong Trùng Khánh.
Đêm hãy còn dài, cuộc sống hoàn mỹ cũng hãy còn dài…
—Hết Ngoại truyện “Thành phố chóp núi”—
Fi: Phúc lợi ngàn năm có một, chương H không đặt pass. (‾▿‾)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...