Thằng bé một tay ôm túi lạp xưởng, một tay nắm chặt bộ lông rất dài của con mèo Ragdoll, từ sau lưng con mèo lộ ra một cái đầu nhỏ, cười tươi rói nhìn ba người:“Ngu xuẩn.”
Nghe giọng thì là một bé trai? Nhưng tóc thì hơi dài.
Thằng bé đó nhìn dáng vẻ đề phòng của họ, lộ ra biểu cảm xem thường: “Không sợ mất ăn à? Mấy người từ nơi khác đến đây phải không.”
“Vì sao lại nghĩ chúng tôi từ nơi khác đến đây? Ban ngày ăn ở đây thì nguy hiểm lắm sao?” Tùng Hạ hỏi.
“Không biết tình huống địa phương cũng đủ chứng minh mấy người đến từ nơi khác. Nơi này chỉ dám hoạt động buổi tối, bởi vì ban ngày thì sáng, rất nhiều loài sẽ đi săn, mấy người cầm lạp xưởng ngồi đây ăn, đúng là khiêu khích.” Thằng bé trượt từ trên lưng con mèo Ragdoll xuống đến cái đuôi to dài của nó, con mèo cong cái đuôi lên giống như đang chơi đu dây, có vẻ rất tự nhiên nhàn nhã.
Đứa trẻ này ăn mặc rất gọn gàng sạch sẽ, nếu như che lại quang cảnh đổ nát xung quanh, nó quả thật rất giống đang sống trong xã hội văn minh trước tận thế, sạch sẽ, xinh đẹp, hơn nữa không có vẻ đói hay mệt mỏi gì.
Xem ra nó sống rất tốt.
Ba người thở phào nhẹ nhõm, nếu như con mèo khổng lồ này thật sự có ác ý với họ, họ không nắm chắc được bao nhiêu phần có thể sống sót từ trong miệng nó. Mèo là động vật vô cùng nhạy cảm, hành động nhanh nhẹn, bất luận là tốc độ hay khứu giác, thính giác, thị giác họ ngay cả một chút ưu thế cũng không có, con mèo này mà muốn bắt họ thì có lẽ còn dễ hơn bắt một con chuột.
Thằng bé hai tay ôm ngực: “Mấy người đều là dị nhân à?”
“Cậu cũng thế sao?” Tùng Hạ không hề cảm giác được trên người thằng bé này có dao động năng lượng gì, nhưng nếu nó không phải dị nhân, sao nó có thể cảm nhận được dao động năng lượng của họ?
Thằng bé nhẹ nhàng cười, trong mắt lóe lên một ánh sáng: “Đương nhiên.”
Ba người kinh ngạc nhìn nhau, Thành Thiên Bích cau mày nói: “Chúng tôi không cảm giác được dao động năng lượng của cậu.”
“Bởi vì tôi có thể khống chế năng lượng, không cho ai kiểm tra được.”
Ánh mắt Tùng Hạ sáng ngời: “Có thể khống chế? Làm sao để làm được như thế?”
Thằng bé nhún vai: “Đây là cách hộ mệnh, hơn nữa ở nơi này, nếu mấy người biết cách thì sự che giấu của tôi sẽ vô dụng với mấy người, cho nên dựa vào cái gì mà bảo tôi nói?”
Đối với khả năng có thể khống chế dao động năng lượng của thằng bé này, ba người vô cùng hiếu kỳ, ngoại trừ Tùng Hạ, Thành Thiên Bích cùng Liễu Phong Vũ đều có thể bị dị nhân khác kiểm tra dao động năng lượng, nếu họ có thể khống chế để mình không bị phát hiện, khi gặp dị nhân khác, chẳng khác nào giữ lại được một lá bài chưa lật, hơn nữa trên đường đi cũng sẽ tránh được rất nhiều phiền phức.
Loại năng lực này đơn giản là cầu còn không được.
Tùng Hạ hỏi: “Dị nhân ở Quý Dương đã lợi hại như vậy? Ai cũng có thể giấu dao động năng lượng của mình.”
Thằng bé nhíu mày: “Nói linh tinh, nói cho mấy người biết, chỗ khác thì tôi không biết, chí ít toàn bộ Quý Dương và nơi của mấy người, có thể khẳng định chỉ có mình tôi mới nắm giữ năng lực này.”
Tùng Hạ cười cười: “Cậu đang nói đùa phải không, thật ra cậu căn bản không phải dị nhân, chỉ đoán được chúng tôi là dị nhân mà thôi. Dù sao chuyện này cũng không phải khó đoán, nhìn qua thì chúng tôi tốt hơn dân tị nạn nhiều.”
Thằng bé nhìn họ, ngoài cười nhưng trong không cười.
Đột nhiên, tại chính nơi đó, ngoại trừ con mèo khổng lồ, họ còn cảm nhận được một dao động năng lượng đột nhiên xuất hiện!
Ba người kinh ngạc nhìn thằng bé.
Năng lượng đó chỉ hơi lướt qua, thằng bé khẽ cười: “Cảm giác được phải không?”
Thành Thiên Bích lạnh nhạt nói: “Mục đích.”
Lời nói cử chỉ của đứa bé này không hề có chút ngây thơ gì mà trẻ con nên có, ý nghĩ rõ ràng, ngôn từ nhanh nhẹn, có vẻ nó rất thông minh, nhưng lại có năng lực mà ngay cả họ cũng chưa từng nắm giữ.
Nó tuyệt đối không thể vô duyên vô cớ nói với họ nhiều như vậy được.
Thằng bé hất cằm với thứ Liễu Phong Vũ cầm: “Tuy tôi không thiếu ăn, nhưng chưa được ăn thứ gì được gia công.”
Liễu Phong Vũ giơ gói lạp xưởng trong tay: “Nói trước đi, rồi tôi sẽ cho nhóc.”
Năng lực có thể khống chế và ẩn giấu dao động năng lượng, hiển nhiên quan trọng hơn cái ăn.
“Đưa cho tôi trước, sau đó tôi sẽ nói, không thương lượng. Mấy người phải hiểu tôi không thiếu ăn, chỉ muốn nếm thử thôi. Đối với tôi mà nói, một gói lạp xưởng căn bản không phải nhu yếu phẩm, có cũng được mà không có cũng được. Nhưng đối với mấy người mà nói, nếu có năng lực ẩn giấu dao động năng lượng, đến thời khắc mấu chốt có thể cứu mạng. Cho nên đây không phải là cuộc trao đổi đồng giá, không có bất kỳ lý do gì tôi phải chơi trò giao dịch công bằng với mấy người, bởi vì lợi thế vốn to hơn giá trị nhiều lắm. Có muốn đổi hay không.” Thằng bé lộ ra nụ cười kiêu căng, nhìn họ như người trên kẻ dưới.
Trong lòng ba người đều biết, đứa bé này không hề nói sai. Bọn họ muốn thu được tin tức hữu dụng thì phải đánh cuộc một lần.
Liễu Phong Vũ nhìn hai bên một chút, sau khi xác nhận, cách không ném túi lạp xưởng qua.
Đứa bé kia dùng một tay bắt lấy, nó vỗ vỗ đuôi con mèo Ragdoll, cái đuôi uốn cong, ném thằng bé lên lưng mình. Thằng bé một tay ôm túi lạp xưởng, một tay nắm chặt bộ lông rất dài của con mèo Ragdoll, từ sau lưng con mèo lộ ra một cái đầu nhỏ, cười tươi rói nhìn ba người: “Ngu xuẩn.”
Ba người biến sắc.
Thằng bé gọi nhẹ một tiếng: “A Bố [48]!”
[48]Từ “Bố” trong tên con mèo lấy từ tên loại mèo, Ragdoll trong tiếng Trung là Bố Ngẫu (布偶), ngoài lề là A Bố có tên tiếng Anh là Abra.
Khi ba người chưa kịp phản ứng, con mèo Ragdoll kia đã nhảy lên một cái, dễ dàng nhảy tới tầng bốn, sau đó lên xuống mấy cái thì chạy ra khỏi đó khoảng trăm mét.
Không cần biết có dám đuổi theo hay không, vấn đề là không thể đuổi kịp.
Liễu Phong Vũ giận đùng đùng hét lên: “Mẹ nó thằng quỷ, bắt được thì phải đánh chết nó!”
Thành Thiên Bích sắc mặt âm trầm, ba người trưởng thành lại bị một thằng nhóc con mười một mười hai tuổi đùa giỡn, không những không thu được tin tức gì, lại còn tổn thất một túi thực phẩm quý giá.
Tùng Hạ cũng buồn bực, đối với cậu nhóc có vẻ rất thông minh ấy, cậu vốn rất có hảo cảm, không ngờ nó lại lừa ăn xấu xa như thế. Nhưng, âm mưu này được thành lập hoàn toàn dựa trên điều kiện vũ lực, nếu không phải đứa bé kia cho rằng họ không phải đối thủ của con mèo, sao có thể to gan thế được.
Liễu Phong Vũ tức giận đến giậm chân, vô cùng không cam lòng khi thức ăn của mình thằng nhóc xấu xa lừa mất.
Thành Thiên Bích trầm giọng nói: “Đi tìm cái gì ăn đã.”
Tùng Hạ mặt như đưa đám khoác ba lô lên lưng, lấy lại tinh thần an ủi hai người kia: “Không sao hết, chúng ta nhất định sẽ săn được gì đó, hai người có đói không?”
Thành Thiên Bích cầm lấy ba lô của cậu: “Để tôi cầm.”
“Hả?”
“Anh vừa mất nhiều máu.” Thành Thiên Bích siết tay, tác dụng quan trọng nhất của túi lạp xưởng là bổ sung thể lực cho Tùng Hạ bị đỉa hút rất nhiều máu, họ quyết định dùng nó để trao đổi tin tức quan trọng, không ngờ lại bị một đứa bé đùa bỡn. Chuyện khiến hắn tức nhất không phải bị đùa bỡn, mà là trên mặt Tùng Hạ không có chút huyết sắc gì.
Hắn phải nhanh chóng săn được cái gì đó.
Tùng Hạ cười cười: “Không cần, tôi vẫn chịu đựng được.”
“Để tôi cầm.” Thành Thiên Bích không nói lý mà lột ba lô trên người cậu xuống.
Ba cái ba lô không có cái nào nhẹ cả, bên trong đã được dùng hết khả năng để nhồi đầy các loại đồ dùng sinh hoạt, riêng áo rét đã nặng vài kg, chưa nói đến nước dự trữ. Khi Tùng Hạ đeo ba lô trên lưng thì nhìn có vẻ rất yếu.
Hai vai Tùng Hạ nhẹ đi một chút, cậu cười nhìn Thành Thiên Bích, cảm giác trong lòng nảy lên một tình cảm ấm áp.
Liễu Phong Vũ lộ ra vẻ không chịu được, nhìn họ bằng nửa con mắt.
Ánh mắt như chim ưng của Thành Thiên Bích nhìn thẳng bụi cỏ rất cao phía trước: “Cố chịu một lát nữa, sẽ có cái ăn nhanh thôi.”
Tùng Hạ gật đầu: “Tôi chịu được.”
Thành Thiên Bích là người đàn ông đáng tin nhất mà cậu biết, cậu chưa bao giờ hoài nghi bất luận câu gì mà Thành Thiên Bích đã nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...