Kỷ Cambri Trở Lại

Trần thiếu đứng bên giường nhìn hắn một lát, nhớ tới cảnh tượng Ngô Du đạp băng mà đi trên hồ, phong thái như một vị thần băng giá, trong lòng hơi hơi rung động.

Ngô Du hoàn toàn nguyên tố hóa khiến Trần thiếu nhận ra khoảng cách giữa họ càng ngày càng lớn, dù hắn có tốn thêm bao nhiêu thời gian tu luyện đi chăng nữa, chênh lệch giữa dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên và các dị nhân khác quả thật giống như hồng câu không thể vượt qua giữa các giống loài khác nhau. Thời gian trôi qua, Ngô Du sẽ càng ngày càng không thể với tới, hai dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên cấp bốn ở Thanh Hải chính là ví dụ tốt nhất. Một khi có ngày Ngô Du mạnh đến như vậy, dù tất cả sức mạnh có lật nghiêng được Trùng Khánh đi chăng nữa thì cũng chẳng là gì với hắn hết.

Trần thiếu cảm thấy khủng hoảng nặng nề, hắn đã từng đánh một trận với Ngô Du, không ngờ nay lại trở nên nhu nhược đến thế.

Ngày đó, sau khi thăng cấp, Ngô Du lại biến thành người băng khổng lồ đưa Trần thiếu đi ngắm phong cảnh dẫn đến gần như hao hết năng lượng, phải nằm mấy ngày trên giường. Tuy cơ thể suy nhược nhưng mắt miệng thì vẫn dùng được, quấn rít Trần thiếu trông chừng bên giường, bón cơm cho hắn, dìu hắn đi rửa mặt, đi WC, nghĩ mọi cách khiến Trần thiếu chăm lo cuộc sống cho hắn. Lúc đầu Trần thiếu còn không bằng lòng, nhưng sau cũng thành quen, dù sao cũng không từ chối được, chi bằng thả lỏng tâm thái, miễn cho bản thân bực bội.

Lúc này, Ngô Du đang nằm trên đùi Trần thiếu, há miệng ăn thịt khô Trần thiếu đưa qua, vừa ăn vừa không quên bỡn cợt Trần thiếu: “Bảo bối, cái gì anh bón cũng cực ngon.”

Trần thiếu nhét thịt khô vào miệng hắn: “Ăn của mày đi, nói nhảm ít thôi.”

Ngô Du nắm một tay hắn, cười tủm tỉm: “Như vậy có thể tăng thêm tình cảm của anh với tôi không?”

“Gì?”

“Nghe nói phải trả giá mới có thể sinh ra tình cảm.” Ngô Du hôn vào ngón tay hắn: “Tôi đang dạy anh làm sao để đối tốt với tôi.”

Trần thiếu cười nhạt: “Nhàm chán.”

“Anh không nhận ra chút nào sao, hình thức chung sống lúc này của chúng ta rất giống một đôi vợ chồng già.”

Trần thiếu ngẩn ra, vậy mà lại bắt đầu nghĩ đến câu nói của Ngô Du thật. Hình thức chung của họ giống… vợ chồng? Hắn cẩn thận ngẫm nghĩ, ăn chung ngủ chung, cùng đi cùng về, ngày trước ở Trùng Khánh còn bị một chút quyền lực ngăn cách, nhưng đến Thanh Hải rồi, họ chính là hai kẻ ngồi chung một thuyền, lợi ích hoàn toàn giống nhau, xem ra đúng là khá giống… Hắn không dám nghĩ nữa, lạnh lùng nói: “Rốt cuộc mày có ăn nữa hay không, không ăn tao đi cất.”


Ngô Du cười một tiếng: “Ngay cả câu này cũng giống.”

Trần thiếu giận, đẩy đầu hắn ra muốn đứng dậy.

Ngô Du xoay người ôm lấy hông hắn, ngẩng đầu lên nhìn, vô lại gọi: “Vợ ơi, anh còn muốn ăn nữa.”

ec4a0e62gw1eduj75ykzqj20go0fqjuu

Trần thiếu thẹn quá hóa giận: “Mẹ nó mày đừng có gọi bậy!”

Trong mắt Ngô Du chợt lóe ánh sáng trêu chọc, hắn cười phá lên.

Trần thiếu biết Ngô Du đang trêu mình. Căn bản gã đàn ông này coi nó là thú vui, hay muốn chọc hắn nổi khùng hoặc là bỡn cợt hắn, sau đó ung dung thưởng thức dáng vẻ mặt nhăn mày nhó của hắn. Trần thiếu hiểu rõ Ngô Du có tính cách xấu xa như thế song lại không thể kiềm chế nổi tính tình của mình.

Ngô Du ôm thắt lưng hắn, kiểu gì cũng không cho hắn đi, Trần thiếu đấu tranh vài lần vô dụng đành phải ngồi lại xuống giường. Ngô Du vươn tay, ngón tay dần dần trở nên trong suốt, cuối cùng hoàn toàn biến thành băng. Hắn dùng ngón tay cà nhẹ vào mặt Trần thiếu: “Có thú vị không?”

Trần thiếu quay mặt đi: “Lạnh.”

Ngô Du lại biến tay mình thành đủ các hình dáng, hình cầu, hình thanh đao, thậm chí là hình khẩu súng. Hắn như một đứa trẻ vui vẻ chơi một mình, cười nói: “Tôi đang chọc anh cười mà, ít nhiều cho tôi chút mặt mũi mà cười một cái đi.”

Trần thiếu trợn mắt nhìn hắn: “Có gì buồn cười.”


“Anh thích gì? Tôi biến ra cho anh.”

“Chả thích gì.”

Ngô Du biến tay thành một hình trụ mảnh, chọc vào miệng Trần thiếu: “Đây, thuốc lá anh thích nhất.”

Trần thiếu phì ra, trừng mắt nhìn hắn: “Lạnh chết, mày giỡn đủ chưa.”

Ngô Du cười cười, với một quyển tạp chí từ tủ đầu giường, lật vài tờ, đưa cho Trần thiếu: “Hôm đó tôi thấy cái này.”

Trần thiếu cúi đầu xem, là một khách sạn đặc biệt ở châu Âu, từ kết cấu nhà cửa đến đồ đạc trong nhà như bàn ghế giường tủ tất cả đều tạo nên từ băng, trông vừa lãng mạn lại vừa độc đáo, có một phong cách riêng.

Ngô Du cười hỏi: “Anh có thích không? Tôi muốn xây một căn nhà như vậy ở Trùng Khánh.” Hắn hạ giọng, cười tà: “Sau đó làm tình với anh bên trong.”

Trần thiếu khép tạp chí lại, hai má hơi nong nóng, cười lạnh: “Mày muốn tao chết cóng?”

“Tôi sẽ lắp máy sưởi bên trong.”

“Dùng băng xây nhà, sau đó lắp máy sưởi bên trong, mày đúng là ăn no rửng mỡ.” Trần thiếu không chút khách khí nói.

Ngô Du cười: “Tôi đang cố gắng suy nghĩ xem làm thế nào mới có thể cùng anh trải qua cuộc sống muôn màu muôn vẻ, dù là ăn no rửng mỡ thì cũng đáng được khen ngợi chứ.”


“Sống mà về được đã rồi hẵng nói.”

Ngô Du giật mình, nụ cười đọng lại trên mặt.

Những lời này rốt cuộc đã có tác dụng, Trần thiếu nói: “Mày nằm vài ngày, cũng nên dậy rồi.”

Ngô Du ôm thắt lưng hắn, dúi đầu vào bụng hắn, lắc lắc đầu.

Trần thiếu dở khóc dở cười.

Ngày xuất chinh đi hồ Thanh Hải nhanh chóng đi đến phút cuối, dị nhân não bộ dự đoán đáy hồ có sinh vật cực kỳ khổng lồ, mà một trong những miếng ngọc Con Rối phân tán ở Thanh Hải nằm trên người nó.

Đây là lần đầu tiên họ chống lại sinh vật thủy sinh, sức chiến đấu trên đất liền của họ không có mấy tác dụng nên sức mạnh có thể phát huy rất hữu hạn, ai cũng hết sức thấp thỏm.

Khi quái vật dưới đáy hồ hoàn toàn bị họ đánh thức khỏi giấc ngủ đông, nguồn năng lượng lập tức bành trướng đến mấy chục lần ép cho tất cả mọi người ở đây gần như ngạt thở, một con rắn biển to như quái thú tiền sử chui ra khỏi hồ Thanh Hải, chấn động lòng người.

Trận chiến ấy không chỉ khiến mọi người nếm thử sự đáng sợ của sinh vật dưới nước, đồng thời cũng thật sự trải nghiệm sức mạnh đáng sợ của những dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên đã đột phá cấp ba, hoàn toàn nguyên tố hóa. Trận này tuy vạn phần nguy hiểm, nhưng cuối cùng dưới sự liên thủ của mọi người, họ vẫn trộm được miếng ngọc từ trong miệng con rắn biển khổng lồ, con rắn cũng bị đánh lui, chìm về đáy hồ.

Trong nhiệm vụ lần này, tuy số người tổn thất không tính là quá nhiều nhưng lại gieo trong lòng mỗi người hạt giống sợ hãi cực kỳ khắc sâu. Chỉ trong một cái hồ chật hẹp đã có một con rắn biển khổng lồ như vậy, vậy tại Cấm khu – nơi nghe nói có miếng ngọc lớn nhất – rốt cuộc sẽ có bao nhiêu động thực vật biến dị đáng sợ đẳng cấp cao?

Họ đã hoàn toàn bị nhốt ở Thanh Hải, nếu không phá được kết giới năng lượng ngọc Con Rối tạo ra, họ sẽ vĩnh viễn không thể rời khỏi đây, mà muốn lấy được ngọc Con Rối, họ nhất định phải đi đến nơi nguy hiểm nhất, không thể chùn bước. Thắng lợi đầu tiên không tạo cho mọi người quá nhiều niềm tin mà còn khiến họ phải gánh trọng trách còn nặng nề hơn.

Sau khi quay về từ Tây Ninh, Ngô Du nằm vật xuống giường, trông khá mệt mỏi.

Trần thiếu đứng bên giường nhìn hắn một lát, nhớ tới cảnh tượng Ngô Du đạp băng mà đi trên hồ, phong thái như một vị thần băng giá, trong lòng hơi hơi rung động.


Ngô Du ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt Trần thiếu. Trần thiếu xấu hổ quay đầu đi, Ngô Du cười hỏi: “Đang nhìn tôi à? Sao vậy?”

“Năng lượng đã hồi phục chưa?”

“Chưa, nhưng vẫn cử động được.” Ngô Du vươn tay: “Lại đây nào.”

Trần thiếu không nhúc nhích.

Ngô Du nhấn giọng: “Bảo bối, lại đây, đừng khiến tôi phải xách anh qua.”

Bả vai Trần thiếu rủ xuống, sau khi trải qua quá nhiều lần phản kháng không có tác dụng, hắn đã rất ít khi phản kháng. Hắn đi qua, Ngô Du tóm tay hắn, kéo hắn ngã vào người mình, Ngô Du lật người đè lên, hôn hắn bằng nụ hôn nóng rực, mãnh liệt.

Trần thiếu có thể cảm giác được tâm trạng lúc này của Ngô Du rất ngổn ngang, nó tương phản với nét mặt bình tĩnh của hắn. Có lẽ sâu trong nội tâm, Ngô Du cũng cảm thấy sợ hãi rồng Thanh Hải chăng? Chung quy đó không phải là thứ mà sức mạnh một mình hắn có thể ứng phó được. Một khi trong Cấm khu có nhiều sinh vật giống như rồng Thanh Hải, họ đúng là cửu tử nhất sinh. Trần thiếu nhận ra, có lẽ đây là lần đầu tiên hắn bất cẩn nhìn thấy mặt yếu ớt của gã đàn ông này, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác kỳ lạ. Hắn không thể hình dung, chỉ là cảm thấy trong khoảnh khắc này, trông Ngô Du… cũng không khiến hắn oán hận như vậy.

Ngô Du nếm đủ mùi vị trên môi Trần thiếu rồi mới khàn giọng nói: “Tôi nói với anh rồi phải không, mỗi lần gặp nguy sắp chết, tôi sẽ nhớ tới anh. Anh hiểu vì sao phải không? Trên thế giới này tôi đã không còn người thân, anh là người quan trọng nhất, người tôi lưu luyến nhất. Tôi không muốn chết, cũng sẽ không để anh chết. Trần thiếu, tôi thề, nhất định tôi sẽ đưa anh rời khỏi Thanh Hải, bất luận nơi này có bao nhiêu kẻ địch, tôi cũng sẽ đưa anh về nhà.”

Trần thiếu nhìn sâu vào hắn, ánh mắt lóe sáng.

Ngô Du lại lấp kín môi hắn, nụ hôn có chút thô bạo, một tay xé rách quần áo Trần thiếu, vuốt ve làn da ấm áp của hắn. Trần thiếu cũng không kìm nổi lòng mà bấu lấy quần áo Ngô Du, như thể đang kéo ra, trong lòng lại có điều cố kỵ nên rề rà không thể làm được.

Ngô Du đã quen với thói bị động của Trần thiếu, một bên kéo quần áo hắn ra, một bên âu yếm, hôn lên da hắn. Hắn nắm lấy Trần thiếu trong tay, biết làm thế nào mới có thể kích thích *** của người này, mở tung cơ thể hắn ra, cũng thuận lợi xâm chiếm mọi thứ của hắn.

Khi Ngô Du tiến sâu vào trong Trần thiếu, Trần thiếu phát ra âm thanh động tình nhưng gắng kiềm chế mà hắn thích nghe nhất, nét mặt ửng đỏ mê người, mày kiếm đậm dài nhíu chặt. Phản ứng khi Trần thiếu chìm trong bể dục có thể đồng thời kích thích ham muốn *** và bạo ngược của đàn ông, khiến Ngô Du chỉ muốn làm thật mạnh đến lúc hắn khóc, thưởng thức biểu cảm pha giữa đau đớn và vui thích trên mặt hắn. Trần thiếu lúc đó quả thật có thể khiến người ta điên cuồng.

Ngô Du không biết mệt mỏi xâm phạm người đàn ông này hết lần này đến lần khác. Mọi sợ hãi nặng nề tích lũy từ trận chiến hồ Thanh Hải như thể đều được phóng thích trong khoảnh khắc này. Người hắn ôm trong lòng là người còn sót lại trên thế giới này, người quan trọng nhất, người hắn yêu, người hắn nhất định phải dùng tính mạng để bảo vệ. Ngô Du muốn dùng cách thân mật hơn nữa cảm nhận nhiệt độ và hơi thở của người đàn ông này, lấy nó để nhắc nhở mình: Vĩnh viễn không được thua, phải càng ngày càng mạnh hơn, chỉ để có thể cùng người đàn ông này – về nhà.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui