Ngô Du vui mừng: “Anh quan tâm tôi đi đâu sao? Anh cũng nhớ tôi?”
Quả nhiên không ngoài dự đoán, trong tiệc mừng sinh nhật vợ chồng Trần Thanh Nham, Ngô Du lần lượt cho hai người hai “sự ngạc nhiên”, may mắn lần thứ hai thì không phải ai cũng biết.
Trần thiếu nhìn cha mẹ đang vạn phần xấu hổ, siết chặt tay Ngô Du, lạnh nhạt nói: “Về rồi nói sau.”
Ngô Du lẳng lặng nhìn hắn vài giây, cười: “Được, nghe lời anh.”
Hai vợ chồng thở phào một hơi, nếu Ngô Du buộc họ tỏ thái độ ngay bây giờ, rốt cuộc họ nên thừa nhận quan hệ này trước mặt con trai mình hay là sống chết không theo? Bất luận cái nào cũng khiến họ vô cùng khó xử.
Ngô Du mỉm cười: “Hai bác có thể từ từ suy nghĩ một chút. Cha mẹ cháu đều đã qua đời, may mà có hai bác đây, bác Trần và ba cháu từng là bạn thân, tính cả quan hệ giữa cháu và Trần thiếu, có thể nói thân càng thêm thân. Cháu bằng lòng tôn kính hai bác như cha mẹ, chăm lo đầy đủ.”
Trần thiếu đứng lên, âm thầm nghiến răng: “Về.”
Ngô Du nhún vai, rất tự nhiên quàng tay qua hông Trần thiếu, vừa thân mật vừa dịu dàng nói: “Đi thôi.”
Đi ra ngoài phòng, lửa giận của Trần thiếu dường như đã sắp mất kiểm soát.
Ngô Du cúi đầu, ghé sát vào tai hắn khẽ cười: “Đừng giận ở đây, mất kiểm soát trước mặt mọi người, cuối cùng người mất mặt sẽ chỉ là anh. Tôi không để ý đến chuyện để cả Trùng Khánh này biết anh là người của Ngô Du tôi đâu.”
Cơ thể Trần thiếu run lên nhè nhẹ, hắn hít sâu một hơi, vẫn ép được lửa giận xuống.
Hai người ngồi vào xe ngựa, Ngô Du buông mành, nhìn gương mặt nghiêm nghị của Trần thiếu, nhẹ cầm tay hắn: “Thật sự khiến anh tức giận vậy sao? Chúng ta ở bên nhau đã nửa năm, trong mắt anh, tôi không thể chấp nhận được một chút nào sao?”
Trần thiếu nheo mắt: “Nếu một thằng đàn ông khác làm chuyện giống như vậy thì sao? Không chỉ là chuyện hôm nay, mà là… tất cả!”
Ngô Du ngẩn ra, nhớ lại mọi chuyện đã xảy ra từ khi hắn và Trần thiếu gặp lại cho đến bây giờ. Cũng không phải là hắn không biết, Trần thiếu nên hận hắn. Nếu là hắn thì cũng chỉ muốn băm vằm kẻ đó ra, nhưng… “Nhưng tôi thật sự thích anh mà.” Ngô Du nhìn Trần thiếu, thậm chí ánh mắt còn mang theo một chút ngây thơ.
Trần thiếu cười lạnh: “Nhưng vĩnh viễn tao sẽ không thích mày.”
Gương mặt Ngô Du trầm xuống, hồi lâu không lên tiếng, chỉ nhìn sâu vào Trần thiếu, nhìn đến độ Trần thiếu cảm thấy da đầu dại ra, tưởng rằng hắn lại muốn làm chuyện gì đó. Cuối cùng, Ngô Du chỉ dựa về lưng ghế, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói một lời.
Về đến nhà rồi, Ngô Du lấy một xấp tài liệu đưa cho Trần thiếu: “Đây là phương pháp tu luyện nhóm Thành Thiên Bích đã vận dụng, phối hợp với ngọc Con Rối có thể khiến dị nhân tiến hóa nhanh hơn. Tôi không biết lúc nào họ định đi Thanh Hải, nhưng trước đó anh nhất định phải trở nên mạnh hơn.”
Trần thiếu nhận lấy, mở ra xem.
Ngô Du cúi xuống: “Đợi quay về từ Thanh Hải, tôi muốn tổ chức một đám cưới thật sự với anh, có được không?”
Trần thiếu khép tài liệu lại: “Tao nói không có hữu dụng không?”
Ngô Du cười: “Bảo bối, chấp nhận tôi đi, nó sẽ thoải mái hơn chuyện anh chống lại tôi như bây giờ, anh cần gì phải tự mình chuốc khổ cơ chứ.”
Trần thiếu quay đầu đi, nhắm hai mắt lại.
Ngô Du hôn khẽ vào má hắn: “Ở trên giường anh cũng có khoái cảm, tôi cũng có thể đối tốt với anh và cha mẹ anh, vì sao anh nhất định phải cố chấp như vậy chứ.”
Trần thiếu âm thầm thở dài. Phải, Ngô Du nói không sai, đáng tiếc Trần thiếu hắn không phải là người có thể chịu cảnh mặc người định đoạt. Ngô Du càng áp chế, hắn càng kháng cự, nếu để hắn bắt được thời cơ, hắn nhất định sẽ khiến Ngô Du nếm thử cảm giác thất bại.
Ngô Du nhìn ngọn lửa rực cháy nơi đáy mắt Trần thiếu, trong lòng khó chịu như thiếu khí. Không phải hắn không biết bên cạnh mình vẫn nuôi một con chó dữ, chỉ cần mình vấp ngã, Trần thiếu có thể lao lên xé nát họng hắn bất cứ lúc nào. Điều khiến hắn xót xa là, hắn đã cố gắng nuôi cho con chó dữ này hiền lại, song thế nào cũng không làm được…
Từ bữa tiệc sinh nhật lần đó, Trần thiếu lại càng tích chữ như vàng. Mỗi ngày hắn dùng phần lớn thời gian vào tu luyện, trở nên mạnh hơn trở thành chuyện duy nhất mà hắn có thể ký thác được. Trần thiếu căn bản không trông cậy vào chuyện Ngô Du có thể bảo vệ mình ở Thanh Hải, ngược lại, chẳng những muốn sống sót ở đó, hắn còn muốn nghĩ cách trừ khử Ngô Du trong lúc hỗn chiến.
Trước khi đi Thanh Hải, Ngô Du cũng phải chuẩn bị rất nhiều. Chuyến này đi không biết mất đến mấy tháng, quan trọng nhất chính là bố trí nhân viên, tuyệt đối không thể để thuộc hạ cũ của bang Thanh Nham náo loạn trong lúc họ đi được. Có điều, nghe đồn tại Thanh Hải, mật độ năng lượng Cambri cực cao, đi đến đó sẽ tiến hóa rất nhanh, nếu hắn có thể trở về từ Thanh Hải, dù họ có lật tung Trùng Khánh lên thì hắn cũng có thể lấy lại về tay!
Hai người ai nấy bận rộn chuyện của mình, có một thời gian Ngô Du không hề xuất hiện trước mặt Trần thiếu, Trần thiếu tưởng rằng cuối cùng Ngô Du cũng đã mất hứng thú với mình, không khỏi âm thầm thở phào một hơi. Nhưng có một đêm hắn lại mộng xuân mơ thấy mình đang ở bên Ngô Du. Cảnh tượng trong mơ hết sức chân thật, cảm giác Ngô Du hôn hắn, vuốt ve hắn, thậm chí tiến vào hắn… tựa như vô số lần Ngô Du đã làm, khiến hắn thấy toàn thân nóng lên, như sa vào trong mây, cơ thể tê dại như chạm phải điện. Trần thiếu mơ hồ nghe thấy tiếng rên không kìm lòng nổi, âm thanh kia quá *** đãng, lập tức khiến hắn bừng tỉnh. Khi tỉnh lại, thấy ánh trăng ngoài cửa sổ lẳng lặng chiếu rọi đầu giường, vừa vặn chiếu vào vị trí bên cạnh hắn. Không một bóng người. Đũng quần hắn ẩm ướt, quần ngủ dính nhớp dán vào bẹn khiến người ta xấu hổ vô cùng. Trần thiếu chán chường ôm đầu, căm hận vô cùng giấc mộng vừa rồi của mình. Bắt đầu từ lúc nào mà hắn đã quen chuyện giường chiếu với gã đàn ông đó, thậm chí còn ba lần bảy lượt mê muội dưới sự xâm lược của Ngô Du. Bất luận trong lòng hắn có chống đối quan hệ này thế nào, nhưng hiển nhiên cơ thể không nằm dưới sự khống chế của tư duy, có thể bị Ngô Du khơi mào dục vọng một cách dễ dàng. Chẳng trách Ngô Du dám lấy chuyện này ra đùa cợt hắn.
Trần thiếu đứng dậy đi tắm nước lạnh, thay quần áo, lại nằm về giường, đã hoàn toàn tỉnh táo, khó tránh khỏi một đêm trằn trọc.
Ngô Du mất tích nửa tháng đột ngột trở lại vào một buổi tối. Trần thiếu vừa tắm xong đi ra, Ngô Du đã mở cửa bước vào. Trần thiếu ngẩn người, song không nói gì cả, thản nhiên mặc quần áo vào.
Ngô Du đi tới, một thân phong trần mệt mỏi ôm lấy Trần thiếu từ phía sau, dùng cái cằm mọc râu lún phún cọ cọ vào má Trần thiếu, khàn giọng hỏi: “Có nhớ tôi không? Tôi nhớ anh lắm.”
Trần thiếu ngửi mùi hương quen thuộc trên người hắn, dựa vào ***g ngực rắn chắc phía sau, không khỏi có giây phút thất thần, hỏi: “Mày đi đâu thế?” Nói rời miệng hắn đã thấy hối hận, hắn không thể xác định giọng điệu của mình có giống người vợ đối mặt với ông chồng nửa tháng không về nhà hay không, chỉ riêng vấn đề này hắn đã không nên hỏi, hỏi chuyện hắn ta làm gì không biết!
Ngô Du vui mừng: “Anh quan tâm tôi đi đâu sao? Anh cũng nhớ tôi?”
Trần thiếu thản nhiên đáp: “Không quan tâm.” Nói xong muốn tách tay Ngô Du ra.
Ngô Du lại siết chặt cánh tay, vừa hôn xuống cổ hắn vừa đắc ý cười nói: “Tôi lại chiếm được một miếng ngọc Con Rối nữa.”
“Ngọc Con Rối? Ở đâu?”
“Khu Phàn Chi Hoa [2], tôi vừa được tin đã lập tức lên đường, trước khi phía Bắc Kinh biết tin.”
[2] Phàn Chi Hoa: Một địa cấp thị thuộc tỉnh Tứ Xuyên, TQ. Phàn Chi Hoa là hoa gạo, giống như tên gọi của mình, thành phố này trồng rất nhiều hoa gạo.
“Sớm muộn gì họ cũng tới đòi.”
“Tôi biết, nhưng nhiều hơn một miếng ngọc là nhiều hơn một lợi thế, ít nhất trước khi thu về đa phần viên ngọc hoàn chỉnh thì họ sẽ không công khai đòi ngọc với tôi. Đến thời điểm cuối cùng, ngọc Con Rối có thể cho chúng ta đổi lấy rất nhiều thứ tốt.”
Trần thiếu gật đầu.
Ngô Du khẽ nói: “Anh vẫn chưa trả lời, anh có nhớ tôi không? Anh tuổi trẻ sức bền, tính dục mạnh như vậy, không có tôi có chịu nổi không? Hở?” Nói xong thì cười khẽ.
Trần thiếu bực bội: “Đừng có nói hươu nói vượn, tao muốn nghỉ ngơi.”
Ngô Du mờ ám: “Tôi về rồi còn để anh nghỉ sao, coi thường tôi quá thì phải.” Nói xong, hắn bỗng ôm bổng Trần thiếu lên, xoay người ném hắn xuống giường, chính hắn cũng lấn người ép xuống.
Trần thiếu ấn lên vai hắn, hạ giọng: “Mày còn chưa tắm…”
“Làm xong rồi cùng tắm.” Nói xong, Ngô Du lấp kín môi hắn, tay thì kéo áo ngủ của Trần thiếu ra, qua lại vuốt ve làn da căng mượt, cuối cùng ngón tay đặt trước ngực hắn, xoa nắn miếng thịt nhỏ đã cứng lên.
Trần thiếu bị Ngô Du chạm vào như vậy mới phát hiện hơn nửa tháng qua, không ngờ cơ thể lại thiếu thốn đến thế, toàn thân khô nóng khó chịu, bên dưới nhanh chóng cứng lên, từ trong họng phát ra những tiếng hổn hển khó nhịn. Đột nhiên, hắn cảm giác từ đầu ngực bị Ngô Du dùng tay đùa bỡn truyền đến kích thích lạnh lẽo, không nhịn được khẽ rên một tiếng, mở mắt thì thấy hai ngón tay của Ngô Du đã biến thành cục băng trong suốt!
Ngô Du cười tà: “Làm vậy có kích thích hơn không?”
Trần thiếu bắt lấy cổ tay hắn, run giọng nói: “Mày… đừng có…”
Ngô Du mắt điếc tai ngơ, ngón tay biến hình giữa da người và băng đá, khi thì nhiệt độ bình thường, khi thì nhiệt độ lạnh buốt khiến cơ thể Trần thiếu tê dại vô cùng. Chỉ bị trêu chọc đầu ngực thôi mà đã khiến hắn muốn bắn…
Ngô Du cúi đầu, ngậm lấy miếng thịt nhỏ đáng thương, cẩn thận liếm cắn, bàn tay làm bậy kia thì thò xuống phía dưới, cố ý vòng qua bảo bối đã hơi ngẩng đầu của Trần thiếu, trực tiếp chui vào kẽ mông, vuốt ve nơi hắn sắp tiến vào.
Trần thiếu không nhịn được tự vỗ về bên dưới của mình, hắn há miệng thở hổn hển từng hơi, khi bị trêu chọc đến độ não thiếu dưỡng khí thì không khí giống như cũng trở thành thứ khan hiếm vậy.
Cuối cùng Ngô Du cũng không nhịn được nữa, sau khi mở rộng vài cái thì tách chân Trần thiếu ra, rướn người tiến vào.
“A…” Trần thiếu không thể kiềm chế rên lên, cảm giác này, cảm giác… đầy ắp khi bị chiếm lấy hoàn toàn giống hệt như trong mộng. Hắn hưng phấn uốn cong eo lưng, ngón chân cũng cuộn lên, bên dưới vô thức sít chặt.
Trên trán Ngô Du toát mồ hôi: “Đừng… đừng siết chặt như thế, hộc…” Hắn không ngờ mới tách ra hơn nửa tháng mà Trần thiếu lại nhiệt tình như vậy, tuy rằng mặt ngoài vẫn không phối hợp, nhưng mức độ phù hợp của cơ thể quả thật là cao đến trước đó chưa từng có, hơn nữa nét mặt khó nhịn này, âm thanh không thể kìm lòng kia và đôi chân theo bản năng cuốn lấy hông hắn đó… quả thật khiến hắn huyết mạch sôi sục. Ngô Du đỡ thắt lưng Trần thiếu, điên cuồng đưa đẩy, cơ thể cao lớn của Trần thiếu bị đâm như lá cây trước gió, tận tình lay động dưới thân Ngô Du. Hai người không có quá nhiều ngôn ngữ, vang lên bên tai là tiếng thở dốc và tiếng rên rỉ khó nén của đối phương, nơi kết hợp tận cùng mang đến cho họ khoái cảm tối cao.
Một đêm khiến người ta mặt đỏ tim đập này chỉ vừa mới bắt đầu.
Fi: Ngày độc thân là phải có tí H. XD
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...