Kỷ Cambri Trở Lại

Sở Tinh Châu tưởng mình sẽ khóc, không ngờ hắn lại bật cười, cười lớn: “Cũng được, dù suốt đời anh không thích em, nhưng anh sẽ vĩnh viễn thuộc về em!”

“Tinh Châu…” Dung Lan lui về phía sau theo bản năng, Sở Tinh Châu thế này khiến hắn cảm thấy vừa xa lạ lại vừa sợ hãi.

Sở Tinh Châu giơ tay bắt lấy cổ tay Dung Lan, lạnh lùng nhìn hắn: “Anh, anh nghĩ cho Tôn Tình Tình như vậy thì nhất định cũng bằng lòng hy sinh vì cô ta một chút phải không? Em có thể cho cô ta một cái mạng, cũng có thể đưa cô ta về nhà, chỉ cần anh trở thành người của em.”

Dung Lan biến sắc, cả giận: “Sở Tinh Châu, cậu còn dám nói hươu nói vượn.”

Sở Tinh Châu miết cằm hắn: “Anh đã hiểu rõ tình hình chưa vậy? Thời đại anh quản giáo em đã qua rồi, bây giờ anh có thể yên ổn lành lặn đứng ở đây, mỗi ngày có ăn có uống, là vì em. Anh dựa vào cái gì mà dùng khẩu khí này nói chuyện với em, dựa vào cái gì mà từ chối em, dựa vào cái gì mà chỉ trích em vì ả đàn bà mới quen không đến ba tháng? Mạng của Tôn Tình Tình có là gì, đừng quên ngay cả mạng của anh cũng nằm trong tay em!”

Dung Lan lạnh lùng: “Có giỏi cậu giết tôi đi!”

Sở Tinh Châu cười lạnh nhưng ánh mắt nhuộm đẫm đau thương: “Giết anh? Em thà giết mình cũng không nỡ chạm vào anh. Anh, từ nhỏ anh đã thông minh, biết làm thế nào lợi dụng những thứ xung quanh phục vụ cho mình, anh không thích em, nhưng anh lại cần sự hỗ trợ từ nhà họ Sở nên anh cứ mãi vờ như không biết gì hết. Bởi vì chính anh cũng hiểu, chỉ cần không vạch trần thì em sẽ nghe lời anh phải không?”

Dung Lan không dám tin nhìn hắn: “Sở Tinh Châu, tình nghĩa hai mươi mấy năm của chúng ta, trong miệng cậu chính là ‘lợi dụng’?”

“Chẳng lẽ không đúng? Em không tin nhiều năm như vậy mà anh không hề nhận ra lòng em nghĩ gì.”

Dung Lan lạnh lùng nói: “Nhận ra thì sao? Tôi chỉ coi cậu như anh em!”

“Ai muốn là anh em của anh!” Sở Tinh Châu bắt lấy vai Dung Lan, một tay ấn hắn ngã xuống giường, lạnh lùng: “Ai cần anh coi em là anh em? Anh tưởng em thích nghe anh lải nhải dạy dỗ hay sao? Anh tưởng em thích anh nghiêm nghị nói mấy câu chết dẫm đó sao? Nếu không phải vì thích anh, muốn anh, em làm gì phải nhịn anh lâu vậy, Sở Tinh Châu em đời này đã phục mấy người? Ngay cả ba em em còn chống đối, anh tưởng mình là ai. Em ngoan ngoãn phục tùng anh, nếu không phải vì em thích anh thì còn dựa vào cái gì!”

Dung Lan cảm nhận được luồng khí nguy hiểm xung quanh người Sở Tinh Châu, muốn đẩy hắn ra song lại bị áp lực trói buộc không thể động đậy, chỉ khàn giọng nói: “Tôi không ngờ, nhiều năm như vậy cậu lại nghĩ thế…” Hai người đều là con một, hắn coi Sở Tinh Châu như em trai ruột thịt. Hắn đau đầu mỗi khi Sở Tinh Châu gặp rắc rối, vui mừng trước từng sự tiến bộ nhỏ nhoi của hắn. Trong lòng Dung Lan, Sở Tinh Châu là trách nhiệm của hắn nên hắn mới không ngại phiền toái lo chuyện cho hắn, bảo vệ che chở hắn, lại không nghĩ người này chưa từng muốn những chuyện đó!

Sở Tinh Châu nhìn đôi môi nhạt màu của Dung Lan gần trong gang tấc, rốt cuộc không thể kiềm nổi lòng mình mà mạnh mẽ hôn xuống, thô bạo hòa quyện chà đạp, nhấm nháp hương vị ấm áp tươi mát của đôi môi kia.

Dung Lan cau mày, cơ thể không thể cử động như bị đóng đinh xuống giường, chỉ có thể bị ép phải nhận nụ hôn của Sở Tinh Châu: “Tinh… Tinh Châu… Buông tôi ra…”

Sở Tinh Châu dùng sức kéo áo Dung Lan ra. Khi ngón tay của hắn chạm đến làn da bóng loáng ấm áp của Dung Lan, tim hắn vì quá hưng phấn mà như nổi trống dồn. Đây là chuyện hắn muốn! Hắn muốn cởi sạch quần áo Dung Lan, muốn cuồng nhiệt hôn xuống từng centimet da thịt trên cơ thể này, muốn mạnh mẽ chiếm đoạt Dung Lan, muốn thấy Dung Lan khóc lóc dưới thân hắn. Đây, mới là thứ trước nay hắn khao khát!

“Đừng! Tinh Châu! Cậu điên rồi sao!” Dung Lan cao giọng rống giận, hắn thế nào cũng không thể tưởng được, người đàn ông xưa kia hắn coi là em ruột hôm nay lại đối xử với hắn như vậy. Trong lúc nhất thời, phẫn nộ, xấu hổ, đau lòng… tất cả đều dấy lên trong lòng. Hắn hy vọng biết bao đây chỉ là một cơn ác mộng!

Sở Tinh Châu dùng sức xé rách quần áo Dung Lan, động tác hết sức thô bạo nhưng giọng nói lại quá mức bình tĩnh: “Chắc vậy, nhưng có thể lúc này em lại tỉnh táo hơn bất cứ lúc nào. Từ lúc anh phải dựa vào em mới sống tiếp được, em đã nên chiếm lấy anh làm của riêng. Kẻ thắng làm vua, đây mới là quy tắc mới của thế giới này, tất cả đều phải thích ứng theo, anh cũng không phải ngoại lệ.”


“Khốn kiếp! Tôi là anh trai cậu đấy!”

“Anh không phải, anh cùng lắm chỉ là con trai của bạn bè ba mẹ em, trùng hợp xấp xỉ tuổi em, chúng ta cùng nhau lớn lên mà thôi, anh vĩnh viễn không phải anh trai của em.” Sở Tinh Châu cúi xuống, dùng lưỡi liếm khẽ vào tai Dung Lan: “Anh sẽ trở thành người của em, vợ của em, người em yêu, em sẽ mãi mãi bảo vệ anh, vĩnh viễn đặt anh vào vị trí còn quan trọng hơn mình. Cho nên, hãy trở thành người của em!” Sở Tinh Châu nói xong, cúi đầu, nụ hôn như lửa nóng dừng lại trên ***g ngực Dung Lan, cẩn thận nhấm nháp hương vị làn da mà hắn từng mơ tưởng vô số lần.

“Sở Tinh Châu! Thả tôi ra!” Dung Lan cuống đến độ trán ứa mồ hôi nhưng lại không thể cử động. Khả năng của Sở Tinh Châu thật đáng sợ, rõ ràng hắn không thấy gì hết nhưng lại bị trọng lực kia ép tới độ không thể nhấc nổi mình dậy. Nghĩ đến dáng vẻ của những người từng chết thảm dưới trọng lực này, Dung Lan chỉ cảm thấy không rét mà run.

Sở Tinh Châu mắt điếc tai ngơ, đôi môi nóng bỏng một đường đi xuống, từ ngực hôn xuống rốn, sau đó, hắn kéo quần Dung Lan, dùng tay bao lấy bảo bối còn đang ngủ đông trong quần lót màu trắng, vuốt ve một cách cẩn thận mà khao khát.

Dung Lan đã nghẹn đến mặt đỏ bừng bừng: “Sở Tinh Châu, mẹ nó đồ khốn–”

Sở Tinh Châu rờ rẫm, thứ trong tay tự nhiên có phản ứng, Dung Lan xấu hổ cảm thấy thay đổi từ bên dưới, ê chề đến độ muốn đập đầu ngất xỉu. Sở Tinh Châu khàn giọng nói: “Anh, anh có phản ứng, vậy anh có thấy thoải mái không?”

Dung Lan giận dữ hét lên: “Sở Tinh Châu!”

Sở Tinh Châu dùng ngón tay đẩy nhẹ quần lót màu trắng, nhìn thứ lộ ra bên ngoài, hai mắt thâm trầm.

Dung Lan xấu hổ đỏ rực toàn thân.

Yết hầu Sở Tinh Châu chuyển động lên xuống, tim đập trống dồn. Hắn cúi người, dùng chóp mũi cà nhẹ vào tính khí mềm mại, rồi thè lưỡi liếp láp cẩn thận.

Dung Lan cả người run lên, mặt đỏ như rỉ máu.

Sở Tinh Châu vùi đầu giữa hai chân hắn, cọ liếm nhè nhẹ như trêu đùa. Dung Lan chưa từng chịu kích thích như vậy, bị trêu chọc chẳng bao lâu đã thấy cứng. Hắn cảm nhận được sự thay đổi từ cơ thể mình, cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Sở Tinh Châu khàn giọng: “Anh, chỗ này của anh chưa từng dùng đến phải không, đương nhiên, sao em có thể để anh ngủ với ai khác chứ. Hai cô bạn gái trước sau anh làm quen đều chia tay mà không rõ lí do, anh có biết vì sao không.”

“Thằng khốn này…” Do ba mẹ ngại hắn tính cách lạnh nhạt nên buộc hắn yêu đương, trước sau hắn đã chấp nhận hai người theo đuổi, Dung Lan cũng không ghét hai cô gái kia, tự nhận mình cũng lễ độ phải phép với họ. Song chẳng yêu đương được bao lâu thì cả hai đều đưa lời chia tay, hắn còn tưởng rằng mình không được phái nữ yêu thích, nhưng giờ ngẫm lại, hoàn toàn đều do Sở Tinh Châu gây chuyện giữa chừng.

“Phải, chính do em làm, em nói với họ, nếu không chia tay thì em sẽ khiến họ sống không bằng chết. Họ đâu có thích anh như lời họ nói. Nếu là em, dù thế nào em cũng sẽ không rời khỏi anh.” Hắn há miệng, ngậm lấy tính khí đã hơi cứng.

“A…” Dung Lan uốn cong thắt lưng, hai mắt trợn to nhìn lên trần nhà, như thể không thể tin được những chuyện đang xảy ra.


Sở Tinh Châu vừa vuốt ve thắt lưng căng chặt của Dung Lan, vừa mút mát tính khí của hắn. Lưỡi hắn liếm dọc từ gốc đến đỉnh, sau đó mút nhẹ một cái, Dung Lan toàn thân run rẩy, cổ họng phát ra âm thanh rên rỉ không thể kiềm chế. Cảm nhận được thứ nửa cứng nửa mềm trong miệng mình đang dần dần cứng lên, Sở Tinh Châu hết sức phấn khởi trước phản ứng thành thật này. Hắn ra sức khống chế dục vọng của Dung Lan, thu được thỏa mãn từ đáy lòng vì mỗi lần run rẩy ấy.

“Sở Tinh Châu… Đừng… Chúng ta không thể… Cậu… Buông ra… Aa…”

Sở Tinh Châu thở dốc: “Anh, chẳng phải anh cũng đang rất hưởng thụ hay sao.” Hắn thay bằng tay cầm lấy tính khí của Dung Lan, thuần thục ve vuốt, mọi âm thanh phát ra từ cổ họng Dung Lan đều nghe rất lạ. Lấy kinh nghiệm của Sở Tinh Châu, muốn khơi mào dục vọng của Dung Lan là chuyện không gì đơn giản hơn, song với hắn mà nói, đây không phải trò chơi trên giường giữa chinh phục và bị chinh phục. Mỗi một biểu cảm, mỗi một sự run rẩy của Dung Lan đều tác động đến thần kinh của hắn, khiến hắn mê muội vô cùng. Sở Tinh Châu cúi xuống, nụ hôn nóng bỏng rơi xuống người Dung Lan, cuối cùng ngậm lấy hai quả cầu thịt nửa cứng vào miệng, liếp láp cà khẽ từng chút một.

“Sở… Tinh Châu… Cậu sẽ hối hận … Cậu… A a…”

“Dù có hối hận cũng chẳng dừng được.” Sở Tinh Châu tận tình vuốt ve cơ thể mà hắn mong nhớ ngày đêm, máu huyết không ngừng dồn xuống bụng dưới. Hắn cảm thấy đầu óc nóng lên, muốn liều mạng đâm mạnh vào trong Dung Lan.

Ngón tay của Sở Tinh Châu quả thực giống như có ma lực, những nơi bị hắn vuốt ve như dấy lên những tia lửa điện vô cùng tê dại. Dung Lan cảm thấy da thịt của mình đang bốc cháy, bất luận lý trí có muốn từ chối chuyện này thế nào thì cơ thể lại như đang lún chân dưới sự khiêu khích ấy. Cuối cùng, Dung Lan run rẩy tiết ra trong tay Sở Tinh Châu.

Trút bỏ dục vọng xong, Dung Lan thấy cả người mềm oặt, ***g ngực không ngừng phập phồng. Sở Tinh Châu cúi xuống hôn vào môi hắn, cười khẽ: “Anh có thoải mái không?”

Dung Lan quay đầu đi, đôi mắt ngấn nước tràn đầy xấu hổ và căm phẫn.

Sở Tinh Châu miết cằm Dung Lan, mút mạnh vào môi hắn: “Anh… thành thật một chút.”

Dung Lan trầm giọng: “Chúng ta không nên làm chuyện này. Sở Tinh Châu, tôi nói nghiêm túc, thả tôi ra, tôi có thể coi như chuyện hôm nay chưa từng xảy ra!”

“Thật sao? Anh thật sự có thể coi như chuyện hôm nay chưa từng xảy ra?” Sở Tinh Châu giơ tay lên, giữa những kẽ tay dính đầy chất nhầy trắng đục, ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng khép mở, chất dịch theo thế chảy xuống, rơi xuống giường, xuống đùi Dung Lan.

Dung Lan hết sức xấu hổ và giận dữ: “Sở Tinh Châu, thả tôi ra! Cậu còn muốn thế nào?”

“Anh, anh sẽ không nghĩ rằng giữa đàn ông với nhau, chỉ như vậy là đã xong rồi chứ?” Sở Tinh Châu tháo thắt lưng, lôi từ quần lót ra thứ thô dài dọa người: “Anh tiết rồi, còn em thì sao?”

Dung Lan trừng muốn nứt mắt. Không phải hắn chưa từng thấy cái đó của Sở Tinh Châu, nhưng đó đã là chuyện ít nhất từ mười năm trước. Từ khi bước vào thời kỳ trưởng thành đến giờ, Sở Tinh Châu không hề tắm rửa hay bơi lội với hắn nữa, ngay cả lúc thay quần áo cũng sẽ đưa lưng về phía hắn. Hắn vốn tưởng là Sở Tinh Châu thấy ngượng nên cũng không để tâm chuyện này. Bây giờ nhớ lại, khi mình vô tâm cởi sạch quần áo, trong đầu Sở Tinh Châu đang nghĩ đến chuyện gì? Khoảnh khắc nhìn thấy Sở Tinh Châu chậm rãi cởi bỏ quần áo, để lộ cơ thể vạm vỡ, hắn nhận ra chuyện này rõ ràng hơn bất cứ ai, cậu em trai luôn chạy theo sau hắn đã thật sự trưởng thành rồi.

Sở Tinh Châu hôn nhẹ hai má Dung Lan, vuốt ve ngực bụng, thắt lưng hắn, bàn tay một đường lướt xuống lưu luyến trên đùi cuối cùng, ngón tay lặng lẽ chui vào giữa hai chân Dung Lan.

“Sở… cậu…” Dung Lan hoảng sợ muốn hét lên, đôi môi lại bị Sở Tinh Châu lấp kín, chỉ có thể mở trừng hai mắt cảm nhận bàn tay kia chui vào giữa chân hắn, tách đùi hắn ra. Bàn tay dính chất dịch lúc nãy đang lần mò đến nơi xấu hổ mở miệng…


“Không… ng… đừng…” Dung Lan chỉ thấy da đầu cũng sắp nổ tung. Hắn không thể chấp nhận chuyện sẽ xảy ra tiếp theo!

Sở Tinh Châu căn bản không cho hắn cơ hội từ chối, một bên hung ác mút mát môi lưỡi, ngăn không cho hắn lên tiếng, một bên chen đầu gối vào giữa hai chân, ép hắn tách mở, ngón tay mang theo dịch lỏng không chút khách khí chen vào bên trong Dung Lan.

Dung Lan trừng mắt, nét mặt đau đớn mà khuất nhục. Hắn không thể cử động, chỉ có thể để mặc người khác vần vò cơ thể khiến hắn vô cùng tuyệt vọng.

Ngón tay của Sở Tinh Châu tùy ý ra vào nơi bí ẩn đó, từ một ngón thành hai ngón, rồi ba ngón… Huyệt thịt căng chặt dưới sự nới giãn mở rộng trở nên mềm mại, dịch thể dính nhớp làm ướt mềm cửa động. Dung Lan chỉ thấy lòng tự tôn của mình đã bị giẫm nát hoàn toàn, hắn bị người ta tùy tiện đùa bỡn giống như phụ nữ, mà kẻ này còn là Sở Tinh Châu!

Tính khí của Sở Tinh Châu đã cứng rắn nóng hổi, ngoài da nổi gân xanh, đỉnh đầu còn tiết ra chất dịch trong suốt, hắn đã nhẫn nại vô cùng vất vả. Nhiều năm như vậy, đã không biết bao lần hắn ảo tưởng đến cảnh tượng lúc này, nay dục vọng của hắn đã thành sự thực, hắn thật sự không muốn đợi thêm dù chỉ là một phút một giây, con thú hoang trong lòng hắn đang điên cuồng gầm thét: Giữ lấy hắn! Đè hắn xuống! Khiến hắn trở thành của ngươi!

Sở Tinh Châu rút ngón tay ra, dùng sức banh mạnh hai chân Dung Lan sang hai bên. Tính khí vừa tiết ra của Dung Lan mềm nhũn nằm sấp giữa hai chân, hậu huyệt có màu hồng phấn cám dỗ không thể hình dung. Người này, ngay cả nơi vốn nên là chỗ bẩn nhất toàn thân cũng sạch sẽ đến mức khiến người ta không dám khinh nhờn. Huyệt thịt non mềm hơi co lại trong không khí, giống như đang sợ hãi ánh mắt rực lửa của Sở Tinh Châu, cũng giống đang mời gọi mơ hồ.

“Đừng… Đừng… Tinh Châu, cậu không thể đối xử với tôi như vậy… Đừng…” Cơ thể Dung Lan run rẩy như lá rụng trong gió, đôi mắt hắn không biết từ lúc nào đã ầng ậng nước mắt. Nét mặt lạnh lùng nhạt nhẽo xưa nay bị thay thế bởi ê chề và khuất nhục, đôi môi sưng lên vì bị hôn, chóp mũi cũng hơi đỏ hồng, đi với nước da trắng trẻo trông rất đẹp mắt, khiến người ta có ham muốn cắn một miếng.

Sở Tinh Châu chỉ thấy khí huyết cuồn cuộn, đó là xúc động muốn hung ác chiếm lấy người trước mắt đang càng ngày càng mãnh liệt. Hắn khàn giọng: “Anh, em không dừng được, em sẽ cố gắng dịu dàng hết sức, hãy trở thành người của em.” Hắn cố định thắt lưng Dung Lan, tách hai chân thon dài trắng nõn ra đến tận cùng, đỡ lấy tính khí của mình, thong thả nhưng kiên định đưa vào trong huyệt thịt.

“A a–” Dung Lan đau đến gào lên một tiếng, nơi căng chặt ấy vốn không phải dùng để chứa đựng tính khí to lớn, nhưng thứ bỏng rẫy đó lại chen vào trong hắn không chút do dự. Lúc ấy, Dung Lan chỉ thấy cơ thể như nứt ra từ giữa, thứ đang đâm vào người mình thật cứng, thật to, nóng bỏng. Hắn có ảo giác ngay giây tiếp theo sẽ bị đâm xuyên hoàn toàn: “Đừng… Đừng… Đau quá…”

Sở Tinh Châu đau lòng hôn xuống mi mắt Dung Lan, trầm giọng: “Anh, em xin lỗi, anh nhịn một chút, em sẽ khiến anh thoải mái, em yêu anh, anh biết không, em yêu anh, yêu anh hơn bất cứ ai trên thế giới này.”

Dung Lan trừng ánh mắt đục ngầu nhìn hắn: “Sở… Đi… Đi chết đi…” Nước mắt khuất nhục rơi xuống không thể kiềm chế, ánh mắt nhìn Sở Tinh Châu như thể trước mặt kẻ thù.

Sở Tinh Châu trong lòng đau đớn khôn cùng, hắn dứt khoát quay đầu đi, không nhìn vào ánh mắt đay nghiến ấy nữa, không kiềm nổi lòng mà thở dài: “Anh là của em, anh… anh là của em.” Khi đẩy mạnh côn th*t vào trọn cơ thể Dung Lan, hắn cảm thấy hoàn toàn thỏa mãn từ thân đến tâm, giống như chiếm được thỏa mãn toàn thế giới này! Thứ hắn muốn có nhất trên đời nay rốt cuộc đã thuộc về hắn! Cuối cùng hắn không thể kiềm chế, nắm chặt vòng hông mạnh mẽ rắn chắc của Dung Lan, bắt đầu thong thả ra vào.

Dung Lan đau đến độ không phát thành tiếng, hắn chỉ có thể nhắm nghiền hai mắt, ghì chặt ga giường, hy vọng chuyện này mau chóng kết thúc. Nhưng Sở Tinh Châu lại không đồng ý dễ dàng tha cho hắn như vậy, trong quá trình đưa đẩy, hắn đồng thời vỗ về chơi đùa tính khí của Dung Lan, hơn nữa không ngừng thử thăm dò cơ thể hắn, thay đổi góc độ ra vào. Tiết tấu khi nông khi sâu, khi nhanh khi chậm khiến Dung Lan dần dần cảm thấy cơ thể càng ngày càng trở nên kỳ quái, tính khí phía trước bị Sở Tinh Châu cầm nắm trong tay vỗ về chơi đùa, hậu huyệt phía sau lại bị chiếm đoạt mạnh mẽ. Dung Lan mơ mơ màng màng, chỉ thấy mình đã sắp đánh mất lý trí.

Cũng không biết Sở Tinh Châu làm gì mà qua một lần đẩy sâu, Dung Lan bỗng thấy một dòng điện từ nơi bị xâm phạm xông lên nhộn nhạo. Trong khoảnh khắc ấy, toàn bộ cơ thể hắn đều phải run lên. Dư vị kích thích vẫn chưa qua, Sở Tinh Châu rời khỏi nửa phần rồi lại một đường đâm thẳng vào trong, rốt cuộc Dung Lan không thể kiềm chế mà kêu lên một tiếng, âm thanh rên rỉ trầm khàn mờ ám đến độ ngay cả chính hắn cũng không dám tin. Hắn quả thật nghi ngờ đó không phải âm thanh do mình phát ra!

Toàn thân Sở Tinh Châu giống như vừa nhúng qua một lớp nước, mồ hôi trên trán nhỏ giọt rơi xuống người Dung Lan. Không phải hắn thấy mệt, hắn chỉ thấy nhẫn nại rất vất vả, hắn muốn mạnh mẽ chiếm đoạt cơ thể mà mình ngày đêm mong nhớ đến phát điên, nhưng hắn vẫn chịu đựng. Hắn lo lắng nếu trong chuyện này, Dung Lan không có chút khoái cảm nào thì sẽ càng hận hắn hơn, cho nên hắn không ngừng tìm kiếm điểm mẫn cảm trong cơ thể Dung Lan, dùng mọi thủ đoạn khiêu khích trêu chọc. Rốt cuộc, cơ thể Dung Lan bắt đầu run rẩy, cổ họng phát ra âm thanh rên rỉ khó lòng kiềm chế, ánh mắt mờ mịt mê loạn.

Sở Tinh Châu bắt lấy cơ hội này, đưa đẩy mạnh mẽ vài cái khiến cho Dung Lan ý loạn tình mê, trong mắt không còn lý trí, chỉ còn dục vọng đầy tràn. Lúc này Sở Tinh Châu mới cầm lấy gối chèn dưới thắt lưng Dung Lan, điều chỉnh tốt tư thế, đưa đẩy mạnh mẽ tận tình hơn trước.

Từ ra vào nhịp nhàng đều đặn đến điên cuồng tiến công, Sở Tinh Châu không cho Dung Lan quá nhiều thời gian thích ứng, thế nên người vốn thần trí mơ hồ như Dung Lan, dưới sự ra vào như mưa rền gió dữ lại càng chìm trong hỗn độn hoàn toàn. Trói buộc cơ thể không biết từ lúc nào đã biến mất, thế nhưng hắn vẫn không hề có sức chống cự. Tính khí thô dài của Sở Tinh Châu tùy ý đưa đẩy ra vào bên trong người hắn, khoái cảm lạ lùng pha lẫn giữa lúc đau đớn ập đến mãnh liệt, Dung Lan chỉ thấy xương cốt toàn thân đều như trở nên mềm yếu, ngay cả cánh tay cũng không thể nâng lên, chỉ có thể mở rộng hai chân, bị ép tiếp nhận sự chiếm đoạt không giữ lại chút đường sống nào của Sở Tinh Châu.

Sở Tinh Châu như loài dã thú phát tình hung mãnh xâm phạm bạn đời của hắn. Theo mỗi lần nhấn sâu, hắn đều dùng sức va chạm vào mông Dung Lan. Âm thanh bồm bộp vang lên không dứt tựa như dấu hiệu của quyền sở hữu nào đó, mỗi một lần vang lên là một lần phòng tuyến tâm lý của Dung Lan tan vỡ từng chút, mà phòng tuyến sinh lý đã sớm thất thủ ngàn dặm, chỉ có thể mặc cho Sở Tinh Châu bày bố.

Hai người rơi vào dục vọng điên cuồng trước nay chưa từng có, thậm chí hoàn toàn quên mất sáng tối đêm ngày, quên mất mọi thứ xung quanh…


Một đêm điên cuồng mà hỗn loạn ấy khiến Dung Lan hôn mê chừng nửa ngày.

Sau khi tỉnh dậy, Sở Tinh Châu ngắm nhìn gương mặt say ngủ của Dung Lan thật lâu thật lâu, cuối cùng siết chặt cánh tay, kéo cơ thể trần trụi của hắn vào lòng, khẽ khàng hôn xuống bờ vai tròn đầy. Nhớ tới khoái cảm không gì sánh nổi mà hắn có được trên cơ thể này, Sở Tinh Châu bỗng thấy bụng dưới rục rịch muốn động. Hắn chưa từng hoài nghi khát vọng của mình đối với Dung Lan mãnh liệt nhường nào, thế nhưng chỉ khi khát vọng ấy thật sự phóng thích hoàn toàn, nó không chỉ làm tổn thương Dung Lan mà còn tự dọa chính hắn. Nhớ tới ánh mắt tràn ngập căm phẫn của Dung Lan, hắn chợt thấy trong lòng dâng tràn phiền muộn. Nói không hối hận là giả, nhưng hắn không thể hối hận, dù cho Dung Lan hận hắn, song hắn cũng đã không còn đường lui nữa rồi.

Khi Dung Lan tỉnh lại, Sở Tinh Châu đã không còn trong phòng hắn nữa. Hắn sững sờ trước trần nhà quen thuộc thật lâu, cho đến tận khi cảm giác cơ thể quay về, đau đớn từ nơi xấu hổ kia đã đánh thức mọi thần kinh của hắn. Dung Lan dùng cánh tay chặn ngang mắt, ngay cả hơi thở cũng đang run rẩy.

Đời này của hắn, luôn luôn, chưa từng có ai có thể làm nhục hắn đến tận thế này. Hắn vạn lần không ngờ kẻ đó lại là Sở Tinh Châu – người hắn coi như em ruột. Những cảnh tượng điên cuồng mà *** mĩ tối qua không ngừng phát đi phát lại trong đầu khiến hắn vô cùng xấu hổ, khiến hắn căm giận khôn nguôi. Dung Lan hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, chỉ muốn biến mất khỏi thế giới này.

Hắn nằm hồi lâu trên giường, rốt cuộc bò dậy, cơ thể rã rời, nỗi đau đớn xấu hổ ập tới theo mỗi một động tác nhắc nhở hắn đã trải qua chuyện gì. Dung Lan gắng gượng đi đến phòng tắm, mở nước, để dòng nước lạnh băng chảy xuôi cơ thể, làm nguội đầu hắn. Hắn nắm ống nước, chống đỡ cơ thể không vững, ngón tay chạm nhẹ vào lớp gạch men, ánh vàng chớp lòe. Choang một tiếng, miếng gạch men vỡ từ trung tâm. Dung Lan phẫn nộ hét lớn một tiếng, hơn mười luồng sáng lóe lên trong phòng tắm như những tia chớp. Sau đó, bức tường gạch men sứ bị chém chỉnh tề hơn mười vết, có tiếng men sứ vỡ vụn, rơi xuống đất, cũng có những nơi vết chém rất nông, miếng gạch không bị hư hao hoàn toàn. Những đường chém kia vô cùng nhẵn nhụi như bị laser cắt qua. Dung Lan không biết khả năng của mình là gì, chỉ biết hắn đã biến dị, chỉ cần cho hắn thời gian, khiến hắn đủ mạnh, hắn có thể tự lực cánh sinh, hắn có thể… thoát khỏi Sở Tinh Châu!

Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, cơ thể Dung Lan chấn động, khựng cứng lại.

Phòng tắm ở ngay gần cửa vào. Dung Lan không đóng cửa, Sở Tinh Châu vừa vào phòng đã nhìn thấy hắn trong phòng tắm. Sở Tinh Châu ngẩn người, nét mặt có chút khác thường nhưng vẫn nhanh chóng bình tĩnh, một bước xa lao vào phòng tắm: “Anh, sao anh lại tắm nước lạnh.” Hắn tiến lên đóng nước, kéo khăn tắm muốn ôm lấy cơ thể Dung Lan.

Dung Lan vung nắm đấm, đấm thật mạnh vào mặt Sở Tinh Châu. Cú đánh này vừa nặng vừa đau, đánh cho Sở Tinh Châu phải lui về phía sau vài bước, đập vào tường, suýt nữa ngã xuống.

Sở Tinh Châu sờ sờ khóe miệng, giữ vững cơ thể, nhìn sâu vào Dung Lan: “Em đứng yên cho anh đánh, chỉ cần anh giải hận, thế nhưng, anh, em…”

“Đừng có gọi tôi là ‘anh’ nữa, cậu không xứng.” Dung Lan lạnh lùng nhìn hắn, nhấn từng câu từng chữ: “Kể từ hôm nay trở đi, Dung Lan tôi và Sở Tinh Châu không còn bất cứ liên quan nào với nhau, như cậu đã nói, tôi không phải anh trai cậu, tôi cũng chưa từng quen cậu, tôi không cần cậu nuôi, Dung Lan này từ nay về sau dẫu sống hay chết cũng chẳng liên quan đến cậu.”

Sở Tinh Châu trong lòng căng thẳng: “Anh muốn đi đâu?”

Dung Lan dùng khăn tắm bọc cơ thể lại, không để ý đến hắn nữa, cúi đầu bước ra khỏi phòng tắm.

Sở Tinh Châu đuổi theo, nghiến răng: “Em sẽ không để anh rời khỏi đây, anh đừng hòng đi đâu cả.”

Dung Lan quay đầu, lạnh giọng hỏi: “Cậu muốn giam tôi?”

Sở Tinh Châu trầm giọng nói: “Phải, em chỉ muốn bảo vệ anh.”

“Hoang đường.” Dung Lan đay nghiến: “Sở Tinh Châu, cậu nhớ cho kỹ, tôi vĩnh viễn không thể tha thứ cho những chuyện cậu đã gây ra… Nếu cậu nhốt tôi ở đây, sẽ có ngày tôi tự tay giết cậu.”

Sở Tinh Châu cảm thấy trong lòng quặn đau, run giọng: “Anh nỡ giết em sao, anh, anh không thể thích em sao? Một chút khả năng cũng không có?”

“Đừng có gọi tôi là ‘anh’ nữa!” Dung Lan lạnh lùng: “Tôi vĩnh viễn không thể thích cậu, cậu khiến tôi ghê tởm!”

Trong giây phút đó, Sở Tinh Châu chỉ thấy hơi thở cũng bị cướp đoạt. Hắn mất thật nhiều sức lực mới thở được một hơi. Nhìn vào khuôn mặt tràn đầy hận thù của Dung Lan, mắt hắn bỗng ươn ướt. Sở Tinh Châu tưởng mình sẽ khóc, không ngờ hắn lại bật cười, cười lớn: “Cũng được, không quan trọng, dù suốt đời anh không thích em, nhưng anh sẽ vĩnh viễn thuộc về em, vĩnh viễn, đừng nghĩ đến chuyện rời khỏi em!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui