Tùng Hạ ngượng ngùng gãi đầu: “Tôi chỉ hy vọng mọi người đều có thể sống thật tốt.”
“Thật ư, hoàn toàn không cảm thấy nữa? Cháu xác định đây là ngọc Con Rối?” Tùng Chấn Trung cũng kích động cầm lấy hòn ngọc, vì cách mặt đất rất cao nên miếng kim loại mềm vừa rời xa ngọc Con Rối sẽ trở nên cực kỳ nặng đã lún sâu xuống đất.
Thành Thiên Bích chỉ xuống cái hố được tạo ra do kim loại mềm lún xuống dưới mặt đất: “Nhất định là nó.”
Tùng Hạ gật đầu thật mạnh: “Tuy không cảm giác thấy năng lượng của nó nhưng cháu có thể xác định đây là ngọc Con Rối. Hơn nữa trong phạm vi cảm giác năng lượng của cháu cũng không còn dao động năng lượng của ngọc Con Rối nữa. Chúng ta, chúng ta thành công rồi, chú ơi! Chúng ta thành công rồi!” Nhất thời Tùng Hạ không thể tin được những gì nhìn thấy, cảm giác họ liều mạng bốn năm, trút xuống vô số tinh lực và máu tươi, giờ phút này thật sự đã thành hiện thực?!
Trang Nghiêu hí hoáy thiết bị trong tay, trong mắt chớp động hào quang lạ thường: “Thật vậy, thiết bị cũng không đo được dao động năng lượng của nó nữa, ngọc Con Rối đã bị phong ấn thật rồi.”
Tùng Hạ thấy hai chân mềm nhũn, ngồi phịch xuống đất, nước mắt chảy ròng. Bây giờ cậu vẫn cảm giác mình đang nằm mơ, sợ nếu tỉnh lại thấy họ vẫn đang chuẩn bị cuộc chiến Thanh Hải, chuẩn bị cuộc chiến Hoa Nam, chuẩn bị những nhiệm vụ và chiến đấu như thể không có điểm dừng mà tương lai thì như mù trong hơi sương, không nhìn thấy cũng chẳng đoán được, họ chỉ có thể lần mò bước tới, mình đầy thương tích.
Hòn ngọc bé xíu đã dày vò thế giới đến long trời lở đất, họ vừa phụ thuộc vào nó lại vừa sợ hãi nó. Bốn năm qua, chỉ cần nghĩ đến sự tồn tại của nó là họ lại như đứng đống lửa như ngồi đống than hôm nay rốt cuộc đã có thể hoàn toàn phong ấn năng lượng của nó, ngăn dị nhân tiến hóa đến hủy diệt, cũng tạm thời cứu được số phận vật hy sinh của họ. Tâm trạng mọi người ở đây đều hết sức kích động, xúc động khó có thể nói ra thành lời.
Tùng Chấn Trung nghẹn ngào: “Rốt cuộc chúng ta đã thành công. Tôi không dám nói mọi thứ chúng ta đánh đổi đều đáng giá, nhưng ít ra những người còn sống đều có thể nhìn thấy hy vọng tương lai. Kế hoạch tái kiến thiết mà tôi khát vọng nhiều năm rốt cuộc đã có thể khởi động.”
Trang Nghiêu thở dài một hơi: “Chuyện này chứng minh lựa chọn và phán đoán của tôi luôn chính xác.”
Đặng Tiêu ngạc nhiên hỏi: “Là sao?”
Trang Nghiêu nói: “Lựa chọn các anh làm đối tượng trợ giúp cho tôi.”
Đặng Tiêu bĩu môi: “Còn không biết ai chọn ai đâu.”
Trang Nghiêu lườm cậu ta: “Anh là cái người đưa cho miếng thịt đã tự đi theo, tôi không chọn anh.”
Đặng Tiêu vo một nắm tuyết ném vào mặt nó.
Trang Nghiêu nghiêng đầu tránh được, Đặng Tiêu ngạc nhiên: “Á, em tránh được cơ à.”
“Khoảnh khắc anh vung tay tôi đã biết anh định ném hướng nào rồi, đồ ngốc.”
Đặng Tiêu cười nhăn nhở, bật dậy từ dưới đất, bằng lực bật xuất sắc nhảy đến trước mặt Trang Nghiêu từ một đoạn cách nó vài mét trong chớp mắt. Trang Nghiêu bị cậu ta va ngã xuống tuyết, Đặng Tiêu nắm một vốc tuyết ném vào mặt Trang Nghiêu, cười ha ha: “Tránh đi, em tránh đi nào.”
Trang Nghiêu trừng hai mắt, bàn tay của Đặng Tiêu giống như không phải của mình, nâng lên tự tát mình một cái.
Đặng Tiêu sững sờ nhìn tay mình, ngay khi cậu ta tập trung lực chú ý ở tay phải, cũng đấu tranh với sóng não đang khống chế mình, tay trái lại giơ lên, lại một cái tát nữa. Đặng Tiêu gào lên: “Nhóc con, dám chơi anh à!”
Trang Nghiêu giễu cợt nhìn Đặng Tiêu.
Tùng Hạ nhìn hai người làm trò, vừa khóc vừa cười. Cậu đã chứng kiến hai đứa trẻ này trưởng thành trong tận thế, cuối cùng họ đã cùng nhau chào đón ánh bình minh của thế giới mới. Niềm thỏa mãn hân hoan này không thể dùng ngôn ngữ để hình dung.
Thành Thiên Bích ẵm cậu từ dưới đất lên, nhẹ giọng: “Tuyết lạnh đấy.”
Nếu không ngại nhiều người, Tùng Hạ thật muốn hôn Thành Thiên Bích một cái. Cậu kích động đến độ mặt mũi nhăn hết vào, dáng vẻ vừa khóc vừa cười khiến người ta nhìn thấy có chút xót xa.
Mọi người ở đây ai nấy cũng như trút được gánh nặng, hé miệng mỉm cười chúc mừng nhau.
Trên đỉnh núi tuyết trăm dặm không một bóng người này, một nhóm người đại diện cho sức sáng tạo và sức chiến đấu tối cao của loài người, đã tại đây, trong thời khắc này, sửa lại lịch sử dân tộc. Bất luận họ còn có thể sống được bao năm, bất luận đời này họ có thể sẽ không có thêm hậu thế, nhưng trong giây phút ngọc Con Rối được phong ấn, đối với họ mà nói thì mọi hy sinh đều đã được bồi thường. Họ đã chấm dứt đại họa này, tranh thủ thời gian yên bình cho bản thân, cho con người hàng chục năm, hàng trăm năm, thậm chí là cả ngàn năm.
Họ không biết sau khi phong ấn ngọc Con Rối thì có thể kéo dài cho mình bao nhiêu thời gian, họ chỉ biết phải quý trọng mỗi phút mỗi giây được sống, bởi vì ngay khi rời khỏi nơi này, có lẽ thanh danh của họ sẽ lưu truyền đời đời kiếp kiếp, nhưng họ không liên quan đến chuyện duy trì huyết thống, cho nên với họ mà nói, sống trọn đời mình đã là đủ rồi.
Dựa theo những gì Trương thiên sư nói, Lý Đạo Ái chôn ngọc Con Rối xuống lòng đất sâu hơn trăm mét, khiến nó đến từ đâu thì quay về đó, chìm vào giấc ngủ với tòa thành cổ.
Đối với bí mật khu làng thời Đông Hán và tòa thành ngầm, đến nay họ vẫn chưa thể hiểu hết, nhưng họ cũng không định hao phí tinh lực đi tìm tòi nghiên cứu. Trang sử của thế giới mới đã mở ra, có nhiều chuyện quan trọng hơn đang chờ họ đi làm.
Sau khi phong ấn ngọc Con Rối, Tùng Hạ dự định tiến vào đá ngũ sắc thì phát hiện không vào được nữa. Đá ngũ sắc đã biến thành một miếng ngọc phù tích trữ năng lượng, bất luận cậu muốn kết nối hư không thế nào thì đều không làm được. Sau khi thử vài lần, cậu thở dài từ bỏ.
Tùng Chấn Trung vỗ vỗ vai cậu: “Sứ mệnh lưu truyền hai ngàn năm của đá ngũ sắc đã hoàn thành, có lẽ nó cũng giống ngọc Con Rối, khi được chế tạo ra đã được đặt sẵn sẽ tự phong ấn. Nếu có ngày ý thức Cambri rục rịch, ngọc Con Rối sẽ lại thức tỉnh, có lẽ nó sẽ cùng thức tỉnh. Đến thời điểm đó, có lẽ sẽ có một người được lựa chọn giống như cháu, hoàn thành sứ mệnh.”
Tùng Hạ tỉ mỉ vuốt ve bề ngoài hơi nhám của đá ngũ sắc, nghĩ từ ngày đôi bên gặp nhau bốn năm trước, cho đến hôm nay đã xảy ra đủ loại chuyện. Vừa nghĩ đến chuyện từ nay không thể tiến vào cõi hư không bên trong hấp thụ tri thức nữa, lòng cậu bỗng tràn ngập cảm giác luyến tiếc, nhưng đồng thời cũng bao hàm cảm kích. Cậu nắm đá ngũ sắc ném tới phía Myron cách mình xa nhất, vốn tưởng ràng buộc giữa mình và đá ngũ sắc cũng có thể biến mất, không ngờ miếng đá bay ra ngoài bốn mét, cơ thể cậu cũng bị lôi đi theo, kết quả cậu và đá ngũ sắc cùng lăn xuống tuyết.
Rất nhiều người không biết giữa Tùng Hạ và đá ngũ sắc tồn tại hạn chế này nên đều kinh ngạc nhìn cậu, không biết cậu tự dưng lên cơn gì.
Tùng Hạ ngượng ngùng đứng dậy, nhặt về đá ngũ sắc, khó hiểu nhìn nó.
Trang Nghiêu nói: “Chuyện không nghĩ ra thì đừng nghĩ nữa, chúng ta còn có rất nhiều chuyện quan trọng cần tới đầu óc của anh.”
Tùng Hạ cẩn thận cất đá ngũ sắc vào, mỉm cười: “Thật ra tôi đã quen mang nó theo, nó giống như một phần cơ thể tôi vậy, nếu nó đã không thể rời khỏi tôi, mang một đời cũng không sao.”
Trang Nghiêu gật đầu: “Chờ anh hạ táng thì đặt anh với nó vào hai quan tài riêng, miễn cho mấy trăm năm sau có người muốn lấy nó, không cẩn thận quấy rầy anh.”
Liễu Phong Vũ vỗ xuống đầu nó: “Thằng nhóc này nói chuyện vẫn đáng ghét vậy á.” Nói xong thì cười ha ha: “Có điều cũng rất thật.”
Tùng Hạ cũng cười.
Đoàn người rời khỏi núi tuyết, lên máy bay trở về Bắc Kinh.
Bắc Kinh đã sớm nhận được tin tức, họ vừa xuống máy bay đã nhận được lời chúc mừng và cám ơn nhiệt tình. Dị nhân và người thường ở Bắc Kinh nghe tin kéo đến, nô nức hai bên đường. Thông tin ngọc Con Rối đã bị phong ấn có mặt trên báo chí, những ấn phẩm chưa bao giờ dám lãng phí nay rải khắp Bắc Kinh. Trong khoảnh khắc đó, tất cả đều có cảm xúc khí phách anh hùng khải hoàn.
Những người đã chịu áp lực đau khổ bốn năm rốt cuộc đã đợi được đến thời đại mới, ai cũng mừng đến phát khóc, kế hoạch tái kiến thiết mà viện khoa học đã tuyên truyền từ lâu sẽ mang đến cho họ vô số cơ hội đổi đời.
Còn chưa về đến viện khoa học mà A Bố đã từ con phố đằng xa chạy tới, nhiệt tình lao đến phía họ, hất ngã tất cả mọi người. Đầu lưỡi nóng hôi hổi của A Bố liếm lên quần áo của họ, khẽ dụi mũi vào ***g ngực họ, không chút che giấu thân mật và nhớ thương khiến trái tim mọi người như ngập tràn ánh sáng.
Tùng Hạ nhón mũi chân, nhảy lên người A Bố, lăn một cái trên lưng nó, úp mặt vào bộ lông mềm mại cười ha ha: “A Bố, tao nhớ mày muốn chết.”
Những người khác cũng nhảy lên theo, A Bố chở sáu người chạy như bay giữa những con phố và nóc nhà, như thể trên đời này không có bất cứ trở ngại nào vậy, tự tại và thoải mái hệt như lúc trước.
Về đến viện khoa học, chào đón họ là gương mặt (- -) không chút thay đổi của Thông Ma và nụ cười (^ ^) dịu dàng của Mục Phi. Tùng Hạ nhảy xuống khỏi lưng A Bố, bước lên ôm chầm Mục Phi một cái, hưng phấn thốt lên: “Mục Phi, chúng tôi về rồi.”
Mục Phi vỗ mạnh vào vai cậu: “Tốt quá, tôi biết mọi người sẽ về mà!”
Tiểu Vương hoa chân múa tay: “Tùng tiên sinh, mọi người quá lợi hại, mọi người là niềm kiêu hãnh của con người, là chúa cứu thế của chúng tôi, rốt cuộc mọi người đã về rồi! Tôi… tôi đồng ý suốt đời làm lính hậu cần cho mọi người!”
Tùng Hạ cười phá lên: “Cám ơn Tiểu Vương, có điều cậu đừng gọi chúng tôi là chúa cứu thế, mất tự nhiên chết đi được.”
Tiểu Vương cười ngây ngô gãi đầu, gương mặt đỏ bừng: “Đợi công cuộc tái kiến thiết xã hội loài người bắt đầu, ba tôi có thể tìm được việc làm rồi. Ông ấy là kỹ sư công trình thuỷ lợi, nhất định có thể tìm được nơi phát huy tài năng của mình.”
Đặng Tiêu vỗ vỗ bả vai gã: “Yên tâm, nhân tài thời đại trước nhất định sẽ có đất dụng võ.”
Đường Đinh Chi dẫn mọi người ra đón họ. Trên gương mặt quanh năm lạnh lùng khô khan của anh cũng có một chút không khí vui mừng: “Hoan nghênh các vị khải hoàn trở về.”
Tùng Chấn Trung cười: “Đại tá, tôi biết cậu ở đây sẽ lo lắng.”
Đường Đinh Chi gật đầu: “Không sao hết, tôi tin chắc mọi người có thể thành công.”
Tùng Chấn Trung nhìn đằng sau lưng anh, có chút bất ngờ: “Tư lệnh Tào không tới sao?” Anh tưởng Tào Tri Hiền nhất định sẽ đến tự mình đến đón con trai khải hoàn.
Đường Đinh Chi nói: “Sáng nay tư lệnh Tào đến Tần Hoàng Đảo [307], diễn thuyết cho một nhà xưởng quân đội đi vào tái sản xuất, buổi tối sẽ sớm về.”
[307] Tần Hoàng Đảo: Địa cấp thị thuộc tỉnh Hà Bắc, TQ.
Tùng Chấn Trung nói: “Được, vậy chúng tôi vào trước, buổi tối lại đến báo cáo cho tư lệnh.”
Sau khi vào phòng họp, Tùng Hạ kéo Mục Phi, nói: “Mục Phi, tôi có mấy câu muốn nói với anh.” Lúc này toàn thân cậu tràn ngập dũng khí, sau khi trải qua khủng bố bị mười dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên tấn công, cậu quả thật không sợ gì hết nữa. Cậu muốn thẳng thắn giải thích với Mục Phi và Thông Ma, sau đó giúp họ tính toán tương lai.
Mục Phi hỏi: “Cậu muốn nói gì?”
Tùng Hạ hít sâu một hơi: “Tôi muốn giải thích cho anh và Thông Ma về chuyện lá thư và chuyện muốn kéo anh từ Đông Bắc đến Hoa Nam tác chiến, tôi đều phải giải thích hết, bởi vì…”
Mục Phi cười nói: “Không cần nói nữa, tôi biết hết rồi.”
Tùng Hạ sửng sốt: “Hả? Sao anh biết?”
“Từ lúc trước khi mọi người đến Thanh Hải, tiểu Trang Nghiêu đã đến tìm tôi, tự mình giải thích với tôi, cũng thuật lại toàn bộ những chuyện đã xảy ra.”
Tùng Hạ kinh ngạc nhìn Trang Nghiêu, Trang Nghiêu khẽ hừ một tiếng, xoay mặt sang chỗ khác.
Mục Phi thản nhiên nói: “Cậu cứ yên tâm, tôi hoàn toàn có thể hiểu được quyết định của mọi người lúc ấy, mà thắng lợi của mọi người hôm nay cũng chứng minh bất luận là Trang Nghiêu hay là cậu thì đều đã làm đúng. Chúng tôi cũng vì vậy mà có lợi ích, tôi sẽ không vì chuyện này mà trách cậu.”
Tùng Hạ cảm động: “Mục Phi, cám ơn anh, tôi thật sự… vừa nghĩ đến chuyện hai người tự chặt rễ chạy đến Hoa Nam xa như vậy, tôi vẫn rất áy náy…”
Mục Phi cười: “Câu cám ơn này chúng tôi cũng muốn nói với cậu. Mọi người đã phong ấn được ngọc Con Rối, cứu được vô số con người, ngay cả chúng tôi cũng có thể ngừng sự tiến hóa hủy diệt này… Tùng Hạ, cám ơn vì mọi chuyện cậu đã làm.”
Tùng Hạ ngượng ngùng gãi đầu: “Tôi chỉ hy vọng mọi người đều có thể sống thật tốt.”
Sống thật tốt là mong muốn lớn nhất trong lòng mọi người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...