Kỷ Cambri Trở Lại

Thành Thiên Bích nói: “Muốn đạn, tao nhét vào trong đầu mày.”

Ngày hôm sau khi trời vừa sáng, Liễu Phong Vũ đã đến gõ cửa phòng họ: “Tiểu Hạ, đi dạo trung tâm thương mại với bản thiếu gia mau.”

Hai người kỳ thật đã dậy từ sớm, vừa lúc thu dọn xong đồ đạc. Tùng Hạ thấy Thành Thiên Bích nhăn mặt lại, nghĩ rằng Thành Thiên Bích không ưa Liễu Phong Vũ cho lắm, bèn nói: “Tôi đi cùng anh ấy là được, dù sao hôm qua cũng đồng ý rồi. Cậu chờ tôi một chút, một tiếng sau tôi sẽ trở lại.”

Thành Thiên Bích đen mặt khoác ba lô lên lưng: “Cùng đi.” Những thứ nguy hiểm bên ngoài càng ngày càng nhiều, hắn không thể yên tâm để Tùng Hạ đi một mình được. Liễu Phong Vũ thì càng không đáng tin.

Tùng Hạ len lén cười cười, Binh ca vẫn rất quan tâm đến cậu mà.

Hai người mỗi người khoác một cái ba lô, trên người Liễu Phong Vũ ngoại trừ quần áo thì không có gì cả. Đối với con người không lo ăn không lo mặc như vậy, Tùng Hạ không muốn hâm mộ cũng khó.



Tùng Hạ hỏi: “Anh thật sự không cần ăn chút gì cũng không thấy đói sao?”

“Anh cũng có thể ăn, chỉ là không ăn cũng không đói, mà nó cũng không ảnh hưởng gì mà thôi. Nhưng anh cũng muốn ăn ngon.” Liễu Phong Vũ thở dài.

Việc mà Tùng Hạ thích nhất trong cuộc sống này chính là làm ra những thức ăn ngon. Tính cách của cậu là thích gì thì đều phải nghiên cứu cho thấu, bởi vì muốn làm ra mỹ thực cũng phải tốn không ít công sức. Nghĩ đến thực đơn mỗi ngày trước đây của mình, lại nghĩ đến bánh quy nén khí, bánh mì, sâu, chuột… bây giờ, nói là cậu muốn khóc cũng đúng. Có ai mà không muốn được ăn ngon, cho dù là bình thường cũng phải là chút thức ăn tươi mới chứ.

Đề tài này vô cùng nặng nề, hai người đều không muốn tiếp tục thảo luận.

Khi bước ra khỏi bộ chỉ huy, họ phát hiện bên ngoài bộ chỉ huy đã đầy kín người, không cần cắt cỏ mỗi ngày nữa bởi chúng đã bị đám người giẫm đạp, muốn sống cũng không được. Tiểu đội trưởng Vương Liên tay cầm một cái loa lớn, cao giọng hô: “Đồng chí nào muốn đi theo chúng tôi, xin đến quảng trường tập hợp, đừng vây lấy chỗ này, xin đến quảng trường tập hợp!”

Ba người đẩy đoàn người ra, liều mạng chen ra bên ngoài.

Kết quả có người nhận ra Liễu Phong Vũ: “Ô kìa? Đây không phải là minh tinh kia hay sao?”

“Cơm còn không đủ ăn lại còn ngắm minh tinh!”

“Gì mà ngắm, tự hắn chạy đến đấy chứ.”


Liễu Phong Vũ sửa sang lại kiểu tóc của mình, khóe miệng mỉm cười. Hắn đã quen với cuộc sống như sao vây quanh trăng, bây giờ tận thế, đến cái bụng của mọi người còn không lấp đầy được, tất nhiên không còn tâm trạng mà đi quan tâm những chuyện không quan trọng. Lúc này được người ta nhận ra, Liễu đại minh tinh ít nhiều đã tìm được một thời vinh hoa.

Tùng Hạ nhìn vẻ mặt đắc ý của hắn, không khỏi buồn cười, lại không dám bật cười, chỉ có thể nín nhịn.



Ba người vất vả lắm mới gạt đoàn người ra, đi về hướng trung tâm thương mại.

Phía sau họ có một đôi mắt âm trầm dõi theo, nhìn chằm chằm đến khi họ đã đi xa mới chậm rãi nói: “Đi theo xem sao.”



Trên quảng trường đã đứng đầy người, đều đang chờ quân khu truyền lệnh sơ tán, rồi họ sẽ đi theo.

Khu trung tâm thương mại kia ngay cạnh quảng trường, sau khi đi chọn xong mấy thứ linh tinh với Liễu Phong Vũ, họ vừa lúc có thể đi tìm tiểu đội trưởng Vương.

Liễu Phong Vũ vừa bước vào khu trung tâm thương mại đã hít một hơi thật sâu, giống như cả người đã sống lại. Hắn cao hứng trước tiên đi đến quầy chuyên doanh chuyên bán đồ trang điểm ở tầng một, cầm hơn mười lọ nước hoa, chọn một lọ phun lên người mình. Nước hoa kia dễ bay hơi, bởi vậy mùi thơm có chút gay mũi. Lúc ngửi thấy, Liễu Phong Vũ cũng hơi nhíu mày một cái.

Tùng Hạ cầm lấy một lọ xem thử: “Thứ này không biết đã trộn thêm bao nhiêu hóa chất thì mới nhiều ngày như vậy mà chưa hỏng.”

“Hơi đổi mùi rồi, miễn cưỡng cũng dùng được.” Liễu Phong Vũ có chút thất vọng, nhưng vẫn cất lọ nước hoa này vào trong túi, sau đó ném cho Tùng Hạ: “Để vào trong ba lô cậu đi.”

Thành Thiên Bích bắt được lọ nước hoa, sau đó ném trở lại, lạnh nhạt nói: “Anh tự cầm đi.”

Liễu Phong Vũ trừng mắt nhìn hắn: “Mấy lọ nước hoa thì nặng được bao nhiêu.”

“Thể chất của anh ta chỉ là người thường.”

“Người thường thì không phải đàn ông chắc?” Liễu Phong Vũ khiêu khích nhìn hắn một cái.

Tùng Hạ nhìn hai người lại muốn gây nhau, vội giảng hòa: “Không sao không sao hết, không nặng, để tôi cầm.”


Thành Thiên Bích tăng thêm ngữ khí: “Để hắn ta tự cầm.”

Liễu Phong Vũ “hừ” một tiếng nặng trịch, xách túi đi lên tầng.

Tùng Hạ vừa định đuổi theo, Thành Thiên Bích đã kéo cậu lại, trừng mắt nhìn cậu: “Anh làm gì thế?”

“Hả? Gì cơ?”

“Ai bảo anh hầu hắn.”

“Chuyện này… cũng có phải chuyện lớn gì đâu. Nếu anh ấy thật sự rất lợi hại, lúc nguy cấp cũng có thể giúp chúng ta mà. Tính cách anh ấy là như vậy, cũng không phải người xấu…” Tùng Hạ càng nói càng nhỏ, cậu có cảm giác sắc mặt Thành Thiên Bích thật sự không dễ nhìn chút nào.

Thành Thiên Bích cắn răng nói: “Tôi phải dùng tới anh đi lấy lòng để hắn giúp chúng ta?” Nói xong thì đẩy Tùng Hạ ra, xoay người đi lên tầng.

Tùng Hạ có hơi trợn tròn mắt.

Từ khi hai người quen nhau tới nay, đây là lần đầu tiên Thành Thiên Bích nổi giận với cậu.

Tùng Hạ vẫn cho là Thành Thiên Bích không biết tức giận, ai chọc đến hắn, hắn sẽ trực tiếp lấy dao kề lên cổ người đó. Cậu chưa từng thấy Thành Thiên Bích bộc lộ cảm xúc rõ ràng như vậy.

Tại sao phải tức giận? Tùng Hạ rất nhanh phân tích một chút, nhất định là làm bị thương đến lòng tự tôn đàn ông của Thành Thiên Bích. Dù sao nếu là người lợi hại như Thành Thiên Bích thì nhất định khinh thường chuyện để người khác bảo vệ.

Tùng Hạ hồi hộp đi theo phía sau Thành Thiên Bích, trong lòng thấp thỏm bất an.

Làm sao bây giờ, Binh ca giận cậu rồi, giận rồi giận rồi.

Sao cậu lại làm chuyện ngu xuẩn như thế, tuy rằng trong lòng đúng là nghĩ nếu có thêm Liễu Phong Vũ, tỷ lệ an toàn của hai người có lẽ sẽ cao hơn, thế nhưng cũng không nên nói ra.

Tùng Hạ không ngừng thấy hối hận.


Hai người lên tầng ba, phát hiện Liễu Phong Vũ đã cầm một cái túi leo núi, nhét đầy quần áo đủ kiểu vào bên trong. Thành Thiên Bích thì ôm ngực đứng một bên, giống như đang chấp hành nhiệm vụ, nhưng lại không thèm nhìn đến Liễu Phong Vũ.

Liễu Phong Vũ nhìn thấy Tùng Hạ, hình như đã hoàn toàn quên những chuyện không thoải mái vừa rồi, vẫy vẫy gọi cậu: “Mau đến đây xem, giúp anh chọn đồ đi, cái túi này cũng không chứa nổi nhiều lắm.”

Tùng Hạ len lén nhìn sang Thành Thiên Bích, không dám đi sang: “A, cái nào cũng đẹp hết, anh mặc vào thì đều đẹp hết, nhớ lấy cả quần áo dày.” Cậu vừa nói vừa chậm rãi đi đến bên người Thành Thiên Bích.



Cậu tiến đến bên cạnh Thành Thiên Bích, cười lấy lòng: “Cậu sẽ không giận chứ?”

Thành Thiên Bích đứng như đầu gỗ, không buồn nhìn cậu.

Tùng Hạ đụng vào cánh tay hắn: “Binh ca, Binh ca ca, đại binh ca, đừng giận, tôi nói lỡ lời, được chưa.”

Thành Thiên Bích vẫn không tỏ vẻ gì.

Tùng Hạ thấp giọng giải thích: “Tôi không có ý xin anh ấy bảo vệ chúng ta, tôi chẳng qua là cảm thấy có nhiều người thì nhiều thêm một phần sức mạnh mà thôi, không có ý gì khác, thật đấy. Đến lúc nguy cấp, vẫn phải dựa vào cậu mà. Binh ca, cậu đừng giận tôi, tôi nhận lỗi với cậu.”

Thành Thiên Bích liếc cậu một cái.

Tùng Hạ cười lấy lòng, đang muốn tiếp tục nói tốt, chỉ thấy ánh mắt Thành Thiên Bích thay đổi, quay đầu nhìn xuống dưới lầu.

Liễu Phong Vũ cũng ngẩng đầu lên: “Có người đến.”

Không đến nửa phút, Tùng Hạ nghe thấy có tiếng người bước lên lầu, hơn nữa nghe thấy tiếng bước chân, lại còn có không ít người.

Ba người bước đến đầu cầu thang xem, đại khái có bảy tám người đang đi lên, người cầm đầu là một người đàn ông cao gầy âm trầm, đúng là dị nhân có bộ lông biến dị họ đã từng gặp kia.

Người nọ cực kì gầy, tóc rủ đến ngực, che khuất hơn nửa bên mặt, hai mắt vô thần, tạo cho người ta cảm giác vô cùng khó chịu. Gã âm u quét mắt nhìn ba người, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên người Thành Thiên Bích.

Liễu Phong Vũ nhíu mày một cái: “Muốn làm cái gì đây?”

Gã lông dài lên tiếng, giọng nói cũng làm người ta khó chịu y như ngoại hình, gã nói với Thành Thiên Bích: “Trong ba lô mày, là súng phải không?”

Thành Thiên Bích hoàn toàn khinh thường không thèm trả lời, chỉ lạnh lùng nhìn hắn.


Gã lông dài lại cười u ám hai tiếng: “Mọi người đều là dị nhân, giúp đỡ nhau một chút chứ, chia nửa mấy thứ trong ba lô mày cho tao, thế nào? Tao cho chúng mày mười cái bánh mì.”

Liễu Phong Vũ bĩu môi, giễu cợt: “Đúng là hoang tưởng.” Nói xong tiếp tục sửa sang lại quần áo, như thể cũng không muốn lo chuyện bao đồng.

Mặc dù mười cái bánh mì trong mắt người thường đúng là ngàn vàng khó đổi, thế nhưng đối với dị nhân mà nói, ngay cả khi không có gì để ăn, ít ra họ vẫn có thể săn được vài thứ, không đến mức chết đói. Đối với họ mà nói, không, đối với rất nhiều người mà nói, kỳ thật súng là thứ tốt hơn thức ăn. Thức ăn thỉnh thoảng còn có thể lấy được, còn nếu muốn có súng, đúng là khó càng thêm khó.

Một gã đàn ông to lớn đứng sau lưng gã lông dài chỉ vào Liễu Phong Vũ nói: “Họ Liễu, mày đừng tưởng bây giờ mày còn có thể dựa vào cái mặt đó hết ăn lại uống, đến lúc này, mày còn là cái quái gì cơ chứ.”

Liễu Phong Vũ ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn gã.

Một người đàn ông có vóc dáng thấp nhỏ cười tà: “Anh Sơn, anh nói thế là sai rồi, không phải Ngô Mắt Bự thích chơi mông đàn ông hay sao, Liễu đại minh tinh thế này, Ngô Mắt Bự có thể bảo đảm mỗi ngày hắn đều có thịt chuột mà ăn, ha ha ha ha.”

Trong mắt Liễu Phong Vũ dâng lên lửa giận, hắn âm trầm nhìn gã lùn: “Mày muốn chết à.”

Gã lông dài giơ tay ngăn đàn em mình trêu chọc họ: “Hai người anh em, chúng mày có hai dị nhân, nhưng chúng tao có tới ba, đánh nhau rồi ai chịu thiệt, không cần tao phải nhiều lời chứ. Bây giờ chúng tao muốn lên đường đi theo quân đội, trên đường nhất định có không ít nguy hiểm. Vì mấy thứ vũ khí mà hai bên đều thiệt thì không có lời đâu, các anh em cũng chỉ muốn có thứ gì đó tự bảo vệ mình thôi, mày cho chúng tao chút thể diện đi.”

Thành Thiên Bích nói: “Muốn đạn, tao nhét vào trong đầu mày.”

“Đã cho mày mặt mũi còn không biết xấu hổ! Đại ca, chúng ta giết chết hắn, tất cả vũ khí đều là của chúng ta!”

Liễu Phong Vũ đá ba lô sang một bên, lắc lắc tay, hung ác nói: “Tao không thích giết người, bây giờ chạy vẫn còn kịp, không thì cho chúng mày chết không toàn thây.”

Gã lông dài nhìn hai người một chút, cắn răng một cái: “Xông lên.”

Thành Thiên Bích đẩy Tùng Hạ vào đằng sau kệ hàng, sau đó rút mã tấu ra, lao về phía gã lông dài đang bổ nhào tới.

Hắn làm vậy để tiết kiệm đạn, cũng vì muốn thử thành quả mấy ngày nay tu luyện, không định dùng súng. Hắn muốn xem gã dị nhân này rốt cuộc có thật sự lợi hại hay không.

Tùng Hạ rất tự giác lui về đằng sau, cậu ra sức nhìn chằm chằm gã có bộ lông dài kia, trừng mắt nhìn từ bên trong quần áo của gã đột nhiên đâm ra bộ lông như kim châm, rậm rạp phủ đầy toàn thân khiến gã nhìn qua giống như một con nhím. Từ mười ngón tay của gã cũng dài ra bộ lông, mỗi một sợi lông đều dài như một bàn tay, có vẻ vô cùng sắc bén.

Tạo hình này thật sự có chút mắc ói, nhưng cực kỳ kinh khủng.

Mà mặt khác, gã to lớn và thấp lùn vừa khiêu khích Liễu Phong Vũ cũng chia ra đánh về phía Liễu Phong Vũ và cậu, bắp thịt trên cánh tay chúng đang bành trướng với tốc độ mắt thường có thể trông thấy được, trở nên lớn hơn, cuối cùng khiến quần áo nứt ra, bắp tay kia nhìn còn thô to hơn cả đầu họ.

Không được một lát, gã thấp lùn đã lao đến trước mặt Tùng Hạ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui