Trang Du đáp: “Có làm gì tôi cũng không định giúp.”
Chiều hôm sau, Dung Lan và Sở Tinh Châu đã đến Bắc Kinh đương nhiên, họ đến bằng hai máy bay khác nhau. Đi theo họ ngoại trừ một vài nhân vật nòng cốt của thành Quang Minh và thành Huyền Minh thì còn có một vài số liệu thí nghiệm quan trọng và thiết bị Tôn tiên sinh để lại ở Thanh Hải. Nghe nói Dung Lan và Sở Tinh Châu đều không hẹn mà cùng quyết định tiến hành chuyển quân quy mô lớn. Thanh Hải quả thật đã không thích hợp cho con người cư trú, không chỉ vì hoàn cảnh khắc nghiệt mà mức độ nguy hiểm của động thực vật biến dị cũng lớn hơn bất cứ nơi đâu. Người hay động vật ở lại Thanh Hải cũng đang lục tục đi theo đường bộ lên phương Bắc.
Vì ở Bắc Kinh đã có năm thế lực dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên đóng quân nên tất nhiên Dung Lan và Sở Tinh Châu không chen vào đây nữa, đại khái họ sẽ đóng quân ở một khu nào đó thuộc đồng bằng. Về nơi cư trú mới của họ thì còn chờ thảo luận với viện khoa học rồi mới quyết định vì đó là nơi không chỉ cần viện khoa học cung cấp vật tư mà còn có ảnh hưởng vô cùng trọng đại đến mọi việc thông tin, hậu cần, sách lược, trợ cấp và trị an của viện khoa học trong công cuộc tái kiến thiết các khu vực.
Trong ba năm qua, mọi công cuộc hồi phục và chuẩn bị do viện khoa học khai triển đều lấy chuyện từng bước một tập trung con người lại là mục tiêu cuối cùng. Kế hoạch của họ là lấy Bắc Kinh làm trung tâm, chọn ra một thành phố trung bình lớn thuộc vùng trung tâm có mức độ tổn hại thấp nhất, tạo ra một nơi tương đối an toàn để tập trung mọi người, chậm rãi dẫn dắt mọi người về đến khu vực trung tâm, chuyển khỏi các khu vực xa xôi, nhất là địa khu Tây Bộ gần Thanh Hải và tỉnh Lâm Hải có mức độ nguy hiểm rất cao. Nếu tiến triển thuận lợi, họ còn định phân chia các tổ chức dị nhân đến đóng quân ở các vùng khác để duy trì an toàn cho cả những nơi đó, hoạt động tập trung, giúp viện khoa học và quân đội tiến hành quản lý. Nói trắng ra là cuối cùng, các dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên sẽ lãnh đạo tổ chức của mình, phân chia với nhau các tỉnh thuộc đồng bằng. Đây không chỉ là phần thưởng cho những chiến đấu và hy sinh của họ mà đồng thời cũng là nền tảng chủ chốt trong công cuộc tái kiến thiết. May mà hiện nay, con người có chung một kẻ địch, trong thời gian ngắn chắc hẳn không phải đau đầu vì nội chiến.
Vì mục tiêu này, nơi cư trú của hai vũ khí lợi hại nhất của loài người cho đến giờ phút này là Dung Lan và Sở Tinh Châu chính là một vấn đề cần thận trọng suy xét, không chỉ phải suy xét quan hệ tồi tệ giữa hai người mà còn phải suy xét đến phản ứng của các dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên khác đối với chuyện này.
Nhóm Tùng Hạ tuy được cắt cử nhiệm vụ tiếp đãi nhưng thật ra họ cũng không thân thiết với Dung Lan và Sở Tinh Châu cho lắm. Hơn nữa không có Tôn tiên sinh hòa giải, quan hệ của hai người họ hình như lại càng thêm căng thẳng. Vì phải vận chuyển rất nhiều máy móc khổng lồ nên không thể sử dụng trực thăng, máy bay đón họ chỉ có thể đáp xuống sân bay quân dụng. Quãng đường từ sân bay quân dụng về đến viện khoa học, dị nhân và người thường nghe tiếng đến xem quây kín phố xá chật như nêm cối.
Khi Dung Lan cưỡi Bạch Linh đi qua ngã tư không hề ngó nghiêng, cả con phố đều phải lặng đi. Tóc trắng, áo trắng, ngựa trắng, cộng thêm gương mặt anh tuấn khiến dị nhân Ánh sáng trong truyền thuyết tràn ngập sắc thái huyền ảo. Trông hắn như một vị thần tạo cho người ta cảm giác không có thực vô cùng mãnh liệt.
Vài phút sau, Sở Tinh Châu ngồi trên người Đa Cát chậm rãi bước tới, Đa Cát không điềm tĩnh như Bạch Linh, chú “cún con” vẫn chưa lớn đó có đầy những tò mò về nơi vừa xa lạ vừa náo nhiệt này, thường muốn tách khỏi đội ngũ. Có lúc Đa Cát ngó chừng lão đại, lát lại vẫy vẫy cái đuôi, khiến người thường xung quanh sợ tới mức lui thẳng về sau. Sở Tinh Châu bị mấy ngàn người vây xem, mặt không biến sắc, chỉ híp mắt nhìn đội ngũ đi trước hắn đằng xa, bóng lưng ngay ngắn của người đàn ông tóc trắng ngồi trên con ngựa cao nhất. Màu tóc của hắn cho dù dựa theo đề nghị “tạo thần” của Tôn tiên sinh nên cố ý biến ra, nhưng hắn cảm thấy màu tóc ấy rất hợp với Dung Lan. Bất luận là màu tóc, quần áo hay mặt mũi thì đều cho người ta cảm giác sạch sẽ không dính bụi phàm. Người đàn ông này từ nhỏ đến lớn đều chẳng thay đổi gì mấy, nếu hắn không làm vậy… bây giờ hai người họ nhất định vẫn là bạn bè nhỉ… Sở Tinh Châu khe khẽ thở dài, song lập tức lại cười nhạt, ánh mắt sâu sắc âm u giống như khả năng của mình vậy, dường như có thể hút người ta vào trong.
Sau khi hai người họ đến viện khoa học, Tùng Chấn Trung dẫn theo vài dị nhân tiến hóa não bộ tự mình tiếp đãi.
Được nhìn thấy hai dị nhân cấp bốn ở Thanh Hải trong truyền thuyết trong khoảng cách gần rõ ràng khiến vài người cảm thấy hơi căng thẳng.
Sau khi xã giao qua loa, Tùng Chấn Trung thẳng thắn nói chuyện quan trọng nhất: “Ngọc Con Rối của hai vị có thể giao cho chúng tôi được không?”
Dung Lan hạ tầm mắt, không nói gì. Sở Tinh Châu nhếch một nụ cười nhạt, cũng không lên tiếng.
Tùng Chấn Trung kiên nhẫn nhìn họ.
Sở Tinh Châu nói: “Tôi nghe nói tất cả dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên ở Bắc Kinh đều có thể giữ một miếng ngọc Con Rối.”
Tùng Chấn Trung nói: “Không sai, có điều đó là chuyện trước kia. Từ khi chúng tôi phát hiện ngọc Con Rối sẽ thúc đẩy con người tăng tốc tiến hóa, cũng tạo ra tỷ lệ tự hủy diệt rất cao khi thăng cấp thì rất nhiều người không dám dùng ngọc Con Rối để tiến hóa nữa. Trước mắt, ngoại trừ Tùng Hạ cần lợi dụng ngọc Con Rối để lấy năng lượng ra thì các dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên đều đã giao lại miếng ngọc cho chúng tôi.”
“Ngô Du thì sao?”
“Ngô Du cũng chỉ là sớm muộn. Bao gồm các nước Mĩ, Nga, Thổ Nhĩ Kỳ… chúng tôi đã ký tên trong công ước, cuối cùng họ đều sẽ giao lại miếng ngọc cho chúng tôi. Cho đến lúc này, miếng ngọc duy nhất chúng tôi chưa nắm giữ trong tay là miếng ở Hoa Nam.”
Sở Tinh Châu tháo từ trên cổ xuống một chiếc vòng bạch kim, giữa mặt dây chuyền vốn là nơi nạm bảo thạch thì lại khảm một miếng ngọc đen trong suốt. Hắn thưởng thức miếng ngọc: “Dựa theo quy ước, ngọc Con Rối có thể giao lại, vậy khi nào thứ tôi muốn mấy người có thể chuẩn bị xong?”
“Khi người của thành Huyền Minh di chuyển tới nơi, vật tư áng chừng cũng đã chuẩn bị xong xuôi.”
Ánh mắt sâu thẳm của Sở Tinh Châu nhìn thẳng Tùng Chấn Trung: “Di chuyển đến đâu?”
Tùng Chấn Trung hỏi ngược lại: “Huyền chủ muốn đến đâu?”
“Tôi muốn Sơn Tây.”
Dung Lan thoáng nhướng mi, thản nhiên quét mắt nhìn hắn một thoáng.
Sở Tinh Châu cười: “Sao, Minh chủ cũng cảm thấy hứng thú với Sơn Tây ư?”
Tùng Hạ thấy trong lòng hơi căng thẳng, cậu không biết chú mình sẽ cho Sở Tinh Châu câu trả lời thuyết phục như thế nào. Nếu xét từ vị trí địa lí, Sơn Tây có thể xem như nơi cư trú tốt nhất, không chỉ gần Bắc Kinh mà còn cách xa Bột Hải, Hoàng Hải [263] nơi tiện lợi nhất để thuyên chuyển vật tư, cũng là nơi có vị trí vị trí an toàn nhất. Nhưng những nơi có vị trí khá tốt như Sơn Tây, Hà Bắc, Hà Nam… theo lý mà nói nên để cho những tổ chức có công lớn, ví dụ như tộc Long Huyết, quận Cửu Giang, Lục Đạo Hoàng Tuyền… kiểu gì cũng không đến phiên thành Huyền Minh vừa mới xuất hiện. Huống hồ viện khoa học cũng không hy vọng nhân vật nguy hiểm như thế này sống quá gần Bắc Kinh.
[263] Bột Hải, Hoàng Hải: Tương ứng với “Bohai Sea” và “Yellow Sea” trên bản đồ. Sơn Tây nằm phía bên trái Bắc Kinh (Beijing) trong ảnh, được coi là an toàn vì cách biển khá xa nên không sợ sinh vật biển.
Bohaiseamap2Dung Lan lạnh nhạt nói: “Tôi không có yêu cầu gì với chỗ ở.”
Sở Tinh Châu lớn tiếng: “Một khi đã vậy, chi bằng Minh chủ tiếp tục cùng tôi chia nhau một tỉnh đi, tuy Sơn Tây hơi nhỏ một chút, nhưng đồng bằng chật hẹp thế này, tôi thấy họ cũng không nỡ chi mạnh tay.”
Dung Lan lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn: “Tôi đi Đông Bắc.”
Tùng Hạ nói: “Đông Bắc là địa bàn của Thông Ma rồi…” Nói xong, cậu không khỏi tưởng tượng nếu Thông Ma đánh nhau với Dung Lan thì không biết kết quả sẽ như thế nào. Một bên là sinh mệnh siêu cấp khống chế toàn bộ dãy Tiểu Hưng An, một bên là quái vật đã đột phá cấp bốn, đúng là khó nói mà.
Tùng Chấn Trung điềm tĩnh: “Về vấn đề lựa chọn nơi ở, chúng tôi phải suy xét tổng thể, ưu tiên người lập được công to hơn chọn trước mới hợp tình hợp lý. Lục Đạo Hoàng Tuyền cũng rất thấy hứng thú với Sơn Tây, Huyền chủ vẫn nên đổi chỗ khác đi.”
Sở Tinh Châu nói: “Nếu tôi không muốn đổi thì sao.”
Đường Đinh Chi lạnh nhạt nói: “Lựa chọn chỗ ở mới không có trong giao hẹn ban đầu của chúng ta. Chỉ cần chúng tôi đồng tâm hiệp lực phá vỡ kết giới Thanh Hải, Huyền chủ sẽ giao ngọc Con Rối lại, đây chính là lời hứa đích thân Huyền chủ đã nói. Bây giờ ngài muốn đổi ý ư?”
“Tôi muốn thu xếp cho người của tôi một nơi phù hợp, chút chuyện nhỏ này…”
“Đủ rồi!” Dung Lan đứng lên, hung dữ trừng mắt nhìn Sở Tinh Châu: “Lúc trước nếu đã nhận lời Tôn tiên sinh thì bây giờ nói những thứ đó ra làm gì? Không phải muốn thử xem tôi có giao ngọc Con Rối ra hay không ư.” Dung Lan lấy từ trong lòng ra một chiếc đồng hồ bỏ túi, ném tới tay Tùng Hạ: “Giao lại cho mấy người. Chỗ ở mới tôi không quan tâm, tùy mấy người sắp xếp!” Nói xong, Dung Lan phất tay áo bỏ đi.
Tùng Hạ không cần nhìn cũng biết bên trong chiếc đồng hồ hoa hồng vàng tinh xảo này có cái gì.
Sở Tinh Châu nhếch môi cười cười, quơ quơ vòng cổ trong tay: “Nghĩ kỹ thì quả thật ở đâu cũng không quan trọng gì, bây giờ tôi chỉ có một yêu cầu đơn giản.”
Tùng Chấn Trung nhíu mày: “Yêu cầu gì?”
“Tôi muốn ở gần Minh chủ đại nhân một chút.”
“Hiện tại, mười dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên đều ở Bắc Kinh?”
“Phải, bây giờ tư lệnh Tào đang lên kế hoạch tổ chức một bữa tiệc lớn, bữa tiệc này khác với trước kia, sẽ công chiếu trực tiếp từ đầu đến cuối.”
“Cái gì? Trực tiếp?” Tùng Hạ tỏ vẻ hết sức bất ngờ.
Tùng Chấn Trung nói: “À quên, mọi người vừa về nên có thể không nhận ra, màn hình LED được xưng lớn nhất châu Á trước kia đặt ở quảng trường XX, hai tháng trước bên chú đã sửa xong. Khi có hoạt động trọng đại, nó sẽ phát một vài tin, cũng định kỳ thông báo tin tức và tiến triển công cuộc tái kiến thiết. Làm vậy để dân thường có thể luôn giữ vững hy vọng với tương lai. Lần này, mười dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên đều đã tề tụ ở Bắc Kinh, đó chính là một cơ hội tuyên truyền cực tốt, đồng thời cũng có thể tuyên truyền tuyển quân.”
“Tuyển quân?”
Tùng Chấn Trung gật đầu nặng trịch: “Bên chú đánh giá thấy sinh vật Hoa Nam có số lượng hết sức đông đảo, nếu chỉ dựa vào dị nhân thì không có khả năng hoàn toàn ứng phó, đúng là châu chấu đá xe. Từ khi công cuộc khai phá và vận dụng năng lượng Cambri của chúng ta càng ngày càng thành thạo, rất nhiều vũ khí hiện đại trước kia đều có thể phát huy một vài công dụng, nhưng lại nảy sinh vấn đề thiếu hụt nhân tài. Vậy nên hiện tại bên chú đang chiêu mộ người thường nhập ngũ, thông qua huấn luyện, nhanh chóng nắm giữ khả năng thao tác vũ khí. Dù sao thì người thường cũng có số lượng đông hơn dị nhân nhiều, sự giúp sức từ vũ khí lúc này chính là một nguồn lực vô cùng khổng lồ. Bây giờ viện khoa học đang cố gắng bồi dưỡng ý thức trách nhiệm và tinh thần sứ mạng cho người thường, dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên sẽ trở thành người hùng và lãnh tụ cho họ dũng khí và hy vọng chiến đấu với quái vật.”
Thành Thiên Bích nói: “Hôm nay tư lệnh Tào và tư lệnh Trương cũng nhắc với tôi và đội trưởng Triệu chuyện này, họ dự định để đội trưởng Triệu bồi dưỡng tân binh.”
Tùng Chấn Trung gật đầu: “Nhân tài hiếm có như Triệu Diệc đúng là sự lựa chọn tốt nhất cho vị trí bồi dưỡng tân binh, ý anh ta thế nào?”
“Với đội trưởng mà nói thì thời gian mới trôi qua không đến một tuần, anh ấy vẫn luôn cho mình là quân nhân, quân nhân sẽ phục tùng mệnh lệnh.”
Tùng Chấn Trung vỗ vỗ bả vai Thành Thiên Bích: “Thiên Bích, có rảnh thì cậu hãy nói chuyện phiếm với đội trưởng Triệu, giúp anh ta nhớ lại chuyện ở cấm khu.”
“Tôi hiểu.”
Đặng Tiêu nói: “Vậy bữa tiệc gì đó chúng ta có đi không?” Trang Nghiêu chưa tỉnh, A Bố buồn bã không vui, cậu thật sự không có tâm trạng đi chơi.
Tùng Chấn Trung nói: “Đến hôm đó thì để Thiên Bích, Tùng Hạ với Tiểu Liễu đi thôi, Tiểu Liễu khá hoạt ngôn, có thể xã giao tốt.” Thật ra anh rất lo lắng đến khi gặp, mười người này sẽ bất hòa với nhau. Dù sao thì họ đều là những người kiêu ngạo, hơn nữa có vài người tính cách hơi bất thường một chút.
Ánh mắt Thành Thiên Bích lộ vẻ phiền chán: “Tôi nhất định phải đi à.”
Tùng Chấn Trung gật đầu: “Nhất định phải đi.”
Hiển nhiên Thành Thiên Bích không quá thích những vụ thế này: “Chưa chắc những người khác sẽ đi.”
Tùng Chấn Trung nói: “Chắc là sẽ đến, dù sao cũng không có ai vội vàng cần đi đâu. Từ khi chúng ta đắc thế, trên thực tế Bắc Kinh đã do tư lệnh Tào định đoạt, tôi nghĩ cho dù tính cách cổ quái thế nào, họ cũng phải vuốt mặt nể mũi.”
Tùng Hạ có chút lo lắng. Cho dù họ đã trở về từ chiến tường Thanh Hải đẫm máu, song Bắc Kinh vẫn khiến cậu có cảm giác nguy hiểm bốn bề như cũ. Một Trang Du họ chưa biết phải xử lý thế nào, một Chu Phụng Lam đang ở thế hạ phong nhưng có tính tình ngạo mạn hung hãn, một Từ Ưng vẫn tay nắm trọng binh… ba người này là nhân tố chính khiến cậu cứ mãi bất an. Cho dù lúc này họ đang chiếm vị trí có lợi, nhưng bất cứ lúc nào vẫn cần phải cẩn thận. Hiện tại, cả mười dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên đều đã tề tụ ở Bắc Kinh, có thể nói toàn thế giới đều đang chú ý tới hành động gần đây của họ. Vào thời khắc dòng chảy ngầm bắt đầu phun trào, Tùng Hạ thật sự lo lắng sẽ xảy ra chuyện gì.
Đường Nhạn Khâu nói: “Khi nào chúng tôi mới có thể gặp Trang Du?”
Đường Đinh Chi nói: “Ngày mai, chúng ta đến khu 2 gặp hắn.”
Tùng Hạ lo lắng: “Chú, đại tá, nếu là Trang Du thì hai người sẽ làm thế nào?”
“Nếu là tôi, tất nhiên sẽ từ chối.” Đường Đinh Chi nói: “Khi tham gia chữa trị, tôi nhất định sẽ không nhịn được mà đọc ký ức của Trang Nghiêu. Cho dù tôi không đọc thì các cậu cũng sẽ không tin, đến lúc đó phần lớn sẽ có kết cục giết người diệt khẩu. Cho nên tốt nhất là từ chối ngay từ đầu, các cậu cũng không thể kề dao ép tôi làm được, như vậy các cậu sẽ càng nguy hiểm. Đối với tôi mà nói, nếu làm hay không đều chết thì tôi nhất định chọn không làm.”
Tùng Chấn Trung nói: “Chú cũng nghĩ hắn sẽ từ chối.”
“Vậy thì phải làm sao?”
“Chỉ có thể xem hắn sẽ đưa ra điều kiện gì. Hắn cũng biết chúng ta sẽ không để yên, chúng ta khó xử, đồng thời hắn cũng khó xử. Dù thế nào thì để có thể thức tỉnh Trang Nghiêu, chúng ta sẽ phải chấp nhận trả bằng giá đắt.”
Tùng Hạ nhìn bạn bè của mình, nghiêm mặt nói: “Bất cứ giá nào.”
Sáng sớm hôm sau, mọi người đi cùng Tùng Chấn Trung, Đường Đinh Chi đến khu 2. Khu 2 là địa bàn của Trang Du, mỗi lần họ đến thì đều không có chuyện tốt lành gì. Hôm nay cũng không ngoại lệ, ai cũng đeo sắc mặc nghiêm trọng.
Hơn nửa năm trôi qua mà Trang Du không có bất cứ thay đổi nào, song Chu Phụng Lam lại gầy đi một chút, đại khái hồi ở Siberia hắn cũng phải chịu không ít khổ sở. Thấy hắn sống cũng không nhẹ nhàng gì, trong lòng mọi người đều hơi lấy lại được một chút cân bằng.
Đôi bên gặp mặt, tuy không đến mức giương cung bạt kiếm nhưng không khí vẫn nồng mùi thuốc súng. Trang Du vẫn mang nụ cười vạn năm bất biến, nhìn kiểu gì cũng không làm người ta thoải mái, giống như bất cứ lúc nào hắn ta cũng đang dùng bộ óc siêu việt của mình mà nhìn xuống người khác vậy.
Trang Du cười: “Các vị anh hùng, đã lâu không gặp.”
Tùng Hạ nói: “Tiến sĩ Trang, đã lâu không gặp.”
Trang Du nhìn bốn phía chung quanh: “Ơ kìa? Tiểu Trang Nghiêu của tôi đâu? Ây chà, đúng rồi, tôi quên mất, giờ nó đang hôn mê bất tỉnh mà.”
Đặng Tiêu siết chặt nắm đấm, ra sức kiềm chế xúc động nhảy vào đấm hắn.
Tùng Hạ nói: “Tiến sĩ Trang nhạy tin quá, xem ra anh cũng biết vì sao hôm nay chúng tôi đến đây.”
“Đương nhiên.” Trang Du cười: “Lại nói, thú vị thật. Tôi tạo ra Trang Nghiêu là vì đề phòng một ngày ngộ nhỡ có chuyện, nó sẽ giúp tôi, không ngờ người hưởng lợi từ cuộc thí nghiệm này trước tiên lại là nó?”
“Nói như vậy, tiến sĩ Trang đồng ý giúp?”
Trang Du cười ha ha: “Tôi có đồng ý à?”
Tùng Chấn Trung nói: “Trang Du, chúng ta đều là người bận rộn, đừng lãng phí thời gian vô ích, chi bằng nói thẳng ra cậu tính thế nào đi?”
Trang Du nói: “Tôi chỉ nghe nói Trang Nghiêu đọ sức với một dị nhân tiến hóa não bộ có trình độ tiến hóa cao hơn mình rất nhiều trong một trận chiến ở Thanh Hải, kết quả đầu óc tổn thương nghiêm trọng, nhưng tình hình thương tổn cụ thể tôi cũng không rõ. Trước hết, tôi muốn biết rốt cuộc nó bị thương tới mức nào.”
Đường Đinh Chi đẩy máy tính bảng qua.
Trang Du nhận lấy, ngón tay lướt trên màn hình, cẩn thận xem xét biểu đồ phân tích não bộ của Trang Nghiêu. Sau một hồi lâu, hắn nói: “Tổn tương tới mức độ này, cơ bản là đã tàn phế, cho dù có tỉnh lại thì không chỉ chưa chắc đã khôi phục được IQ như trước mà còn có thể sẽ mất trí nhớ, suy yếu trí lực.”
Đặng Tiêu cả giận: “Ông nói bậy.” Cậu căng thẳng nhìn về phía Tùng Chấn Trung và Đường Đinh Chi, muốn thấy họ phản bác Trang Du, nhưng sắc mặt cả hai đều nặng nề, không ai đưa ra dị nghị.
Sắc mặt mọi người lập tức tái cả đi, Tùng Hạ cắn răng: “Đó chỉ là một khả năng mà thôi, cũng có thể cậu ta sẽ khỏe mạnh tỉnh lại, huống chi dù Trang Nghiêu có… nhưng chỉ cần tỉnh lại là được.”
Trang Du lắc đầu cười: “Nếu tôi tiến hành giải phẫu trong tư cách ‘bác sĩ mổ chính’, tôi nhất định phải xâm nhập vào ý thức của nó, đến lúc đó tôi có cơ hội thu hoạch mọi thứ trong não nó, bao gồm ký ức. Tôi nghĩ nhất định mấy người có vô số những chuyện không muốn tôi biết phải không. Sau khi tôi biết, thứ đang chờ mình hình như chỉ có đường giết người diệt khẩu. Mấy người nói xem làm thế nào để tôi cam đoan mình sẽ an toàn?”
Thành Thiên Bích lạnh nhạt nói: “Nếu không đồng ý, anh cũng không thể đảm bảo an toàn cho mình.”
Chu Phụng Lam dữ tợn trừng mắt nhìn hắn: “Nói năng cho cẩn thận.”
Trang Du cười: “Uy hiếp tôi cũng vô dụng, nếu khiến tôi cảm thấy dù có làm hay không cũng chết thì mấy người còn dám cho tôi chạm vào đầu nó không?”
Tùng Hạ cắn răng: “Phải làm sao anh mới chịu giúp?”
Trang Du đáp: “Có làm gì tôi cũng không định giúp.”
Quanh người Thành Thiên Bích đột nhiên nổi gió lớn: “Vậy tôi sẽ giết anh ngay tại đây.”
Chu Phụng Lam đứng lên, sấm sét bắt đầu rục rịch giữa hai tay hắn, phát ra tiếng nổ lách tách.
Trang Du cười híp mắt: “Ồ, vẫn còn một cách, hay mấy người đặt cơ thể dị nhân tiến hóa não bộ cấp ba ở chỗ tôi?”
“Khốn kiếp!” Tùng Hạ đập mạnh xuống bàn: “Anh dám bất kính với Tôn tiên sinh, không sợ hai người Sáng Tối kia đến gây chuyện hay sao?”
Trang Du cười: “Tôi nói tôi sẽ bất kính với ông ta bao giờ? Nếu muốn tôi nói thì ương ngạnh kéo dài sinh mệnh của một người chết não mới là cái tội bất kính lớn nhất. Nghe nói Tôn tiên sinh có uy danh rất cao ở Thanh Hải, hai người Sáng Tối kia cũng hết sức tôn kính ông ta, nhưng lại cho phép mấy người đặt cơ thể ông ta trong phòng thí nghiệm… Ha ha, tôi đoán xem nào. Cơ thể ông ta vẫn còn giá trị rất cao phải không. Ông ta cũng từng chiến đấu với dị nhân tiến hóa não bộ ở Thanh Hải, nói không chừng ông ta cũng đã nhân cơ hội đánh cắp được ký ức hữu dụng gì đó đúng chứ?”
Tùng Chấn Trung và Đường Đinh Chi lạnh lùng nhìn hắn, không nói gì cả.
“Xem ra tôi đoán đúng rồi. Đọc ký ức của một người chết não là một công trình lớn, tôi đây rất sẵn lòng hỗ trợ, chi bằng đặt cơ thể Tôn tiên sinh ở khu 2, chúng ta cùng nhau tiến hành. Dù sao tôi cũng vô cùng tò mò, mấy người thỏa mãn lòng hiếu kỳ của tôi, tôi sẽ giúp mấy người đánh thức tiểu Trang Nghiêu, thế nào?”
Tùng Hạ cả giận: “Lấy cơ thể một nhà nghiên cứu khoa học lão thành ra làm con tin, anh không thấy nhục à?”
Trang Du cười lạnh lùng: “Mấy người cũng không thấy nhục vì sự bất tài của mình à?”
Tùng Chấn Trung nói: “Chúng tôi phải cân nhắc một chút.”
Trang Du nói: “Cứ cân nhắc đi, tôi có rất nhiều thời gian. Đúng rồi, hai người Sáng Tối kia, mấy người nhớ xử lý cho tốt. Tôi không có hứng thú hứng chịu lửa giận của họ, còn mấy người cũng phải chú ý an toàn đấy.”
Mọi người nổi giận đùng đùng đi về.
Tùng Hạ vội la lên: “Làm sao bây giờ? Sao có thể đồng ý được? Ngộ nhỡ họ bất kính với Tôn tiên sinh thì sao?”
Đường Đinh Chi lắc đầu: “Bất kính thì không đến mức, bất kính thế nào bây giờ? Cắt miếng nghiên cứu Tôn tiên sinh? Cho Trang Du một trăm lá gan hắn cũng không dám, điều hắn có thể làm nhất là vượt mặt chúng ta đọc ký ức của Tôn tiên sinh. Đến lúc đó, không chỉ nắm giữ ký ức của Tôn tiên sinh mà hắn còn nắm giữ ký ức của Trang Nghiêu, chúng ta sẽ rơi vào thế bị động.”
“Đọc ký ức không phải chuyện rất khó ư, sao hắn có thể làm được?”
“Dưới trướng hắn có bảy dị nhân tiến hóa não bộ, có làm được không thì đúng là khó nói.”
“Đồ khốn Trang Du này thật khó đối phó… hắn còn dám lấy Tôn tiên sinh làm con tin.”
“Hắn cũng không có cách khác, cho dù lấy Tôn tiên sinh làm con tin thì vẫn chưa chắc có thể đảm bảo an toàn. Nhưng nếu hắn thu hoạch được ký ức của Tôn tiên sinh trước một bước thì có khả năng chiếm được thế thượng phong. Chẳng ai biết trong trí nhớ của Tôn tiên sinh rốt cuộc cất giấu thông tin quan trọng thế nào.”
“Chúng ta… phải làm gì bây giờ? Dung Lan không thể đồng ý.”
“Làm như vậy thật rất bị động, tôi không đồng ý.” Thành Thiên Bích lạnh nhạt nói: “Tôi đề nghị nhân cơ hội này, chúng ta hãy thay đổi hoàn toàn cục diện Bắc Kinh.”
“Cậu có ý gì?”
“Nay Bắc Kinh đã tập trung mười dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên, nhiều nhất chỉ có hai người đứng về phe Trang Du, Myron Babbott chưa chắc đã muốn tham dự vào cuộc nội chiến của chúng ta. Đây là thời cơ tốt nhất, nhân cơ hội này, chúng ta hãy hoàn toàn tước lại binh quyền từ tay Từ Ưng, chế ngự Chu Phụng Lam và Trang Du.”
Tất cả mọi người đều bị chấn động bởi ý tưởng to gan của Thành Thiên Bích.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...