Tiếng gầm gừ của thú dữ, tiếng hô hoán hoảng sợ của con người, tiếng gầm rú của mặt đất trộn vào với nhau thành một bản hòa âm kinh hãi.
Toàn bộ đội ngũ được chia thành ba nhóm, một nhóm lấy Tùng Hạ, Tôn tiên sinh là nhân vật chủ chốt, chủ lực tìm kiếm ngọc Con Rối, phân theo ba dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên là Thành Thiên Bích, Sở Tinh Châu và Jacqueline. Hai nhóm còn lại phụ trách yểm hộ, lần lượt là Thẩm Trường Trạch, Dung Lan và Diêu Tiềm Giang, Ngô Du. Nhân số của mỗi nhóm trong vòng trên dưới bốn mươi người. Họ dựa theo lộ tuyến Tôn tiên sinh đã xác định, chia làm ba đường tiến sâu vào thành phố.
Ngồi trên người A Bố, Tùng Hạ trầm giọng hỏi: “Thiên Bích, cậu đã thấy động vật nào trong thành phố?”
“Bò Tây Tạng [237], Ngao Tạng, Linh miêu [238], sói, báo, có rất nhiều loài.” Sắc mặt Thành Thiên Bích trầm xuống: “Còn có giun đất.”
[237] Bò Tây Tạng: Có có tên là bò y-ắc, giống bò lông dài, sống thành bầy ở vùng Thanh Hải, Tây Tạng, TQ.
[238] Linh miêu: Còn gọi là báo xali hay mèo rừng, thuộc họ nhà mèo ăn thịt, có đuôi ngắn và thường có một búi lông đen trên chỏm tai.
“Tôn tiên sinh, có phải giun đất chỉ có trong nội thành Golmud không. Đất đai ở các địa phương khác của Golmud bị hủy hoại nghiêm trọng, chúng cũng không qua được.”
“Đúng vậy, trước kia Tống Kỳ từng mang thịt giun đất về cho tôi, tôi đã nghiên cứu chúng được một thời gian. Khả năng sinh sản và tái sinh của chúng quả thật đáng sợ. Nội thành Golmud có điều kiện cho chúng sống sót, xung quanh địa khu thì lại do đất đai bị hủy hoại hoặc quá khô hanh nên chúng không thích, vì vậy tất cả đều tập trung trong nội thành. Nền đất trong nội thành Golmud có thể thật sự đã bị quần thể giun đất này đào rỗng. Đất đai có dinh dưỡng hữu hạn, giun đất tiến hóa ra xúc tu ở mép [239]và phương pháp săn mồi mới, từ nền đất chuyển tới mặt đất, bây giờ xem như một trong những sinh vật mạnh nhất ở đó.”
[239] Xúc tu ở mép: Tên khoa học là Arthropod mouthparts, giác quan hai bên miệng của loài động vật có đốt, có tác dụng cảm giác và tìm kiếm thức ăn.
“Nếu có cảnh sát Lý ở đây thì tốt.” Tùng Hạ thở dài: “Nếu có anh ta thì chắc hẳn có thể xử lý đám giun đất này.”
Sở Tinh Châu nói: “Cảnh sát Lý? Là Lý Đạo Ái, dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên Thổ mấy người nói đó ư?”
“Phải, Lý Đạo Ái có cùng thuộc tính với Huyền chủ, anh ta có thể tạo nên động đất. Nếu nền đất Golmud thật sự đã bị giun đất đào rỗng, chẳng phải rất dễ tạo nên cái bẫy trời sụp, chôn sống chúng hay sao?”
Sở Tinh Châu có vẻ thấy hứng thú: “Sau khi rời khỏi đây, tôi sẽ đến Bắc Kinh gặp hắn một lần.”
“Rồi hai người sẽ gặp nhau thôi.”
Jacqueline nói: “Hiện giờ nền đất trong nội thành đã bị giun đất đào bới khiến hết sức tơi xốp, Thành Thiên Bích có thể tạo ra một cơn bão cát, đối phó với đám giun đất này hẳn cũng không khó.”
Đặng Tiêu nhìn về phía xa: “Đờ mờ, hình như em nhìn thấy cái gì đó!”
Diện mạo thành phố đã hiện ra rõ ràng trước mắt, họ nhìn theo ánh mắt Đặng Tiêu, một con “rắn khổng lồ” màu xám vùng lên, trườn người nhào lên độ cao hơn trăm mét, định đớp lấy con chim bay ngang qua, nhưng con chim lại nhanh nhẹn tránh được. Con “rắn khổng lồ” chúc đầu xuống, đổ ụp xuống đất. Chỉ chốc lát sau, toàn bộ thân thể khổng lồ đã biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
Tôn tiên sinh nói: “Được gặp nó sớm quá.”
Tùng Hạ nuốt từng ngụm nước miếng, cảm giác tim đập thình thịch.
“Đám giun đất này do cơ thể khổng lồ nên hành động chậm chạp, khó săn mồi, đối phó với chúng nhất định phải có tốc độ mau lẹ. Muốn lấy được ngọc Con Rối từ Golmud, mọi người phải chuẩn bị tâm lý sẽ phá hủy toàn bộ thành phố.”
Tùng Hạ nhìn giun đất lại trồi lên từ dưới đất, trên trời có chim chóc khổng lồ lượn vòng, dưới đất có thể thấy động vật biến dị khổng lồ lấp ló, biết những gì Tôn tiên sinh nói không có nửa câu nói quá, trên trời, dưới đất, trong lòng đất… nguy hiểm bốn phía, muốn hoàn thành nhiệm vụ, họ nhất định phải phá hủy toàn bộ thành phố!
Khi cách thành phố không đến 2 km, họ đột nhiên cảm thấy mặt đất truyền đến rung động khác thường.
Đường Nhạn Khâu nói: “Tôi bay lên trên xem sao.” Nói xong thì định bay lên.
Lúc này, giọng nói của Thẩm Trường Trạch truyền đến từ trong bộ đàm: “Phía trước có một đàn bò Tây Tạng hoang, mọi người đừng ngừng lại, cứ đi thẳng.”
Rất nhanh, họ đã nhìn thấy từ trong nội thành có một đàn bò Tây Tạng đang lao đến, trung bình mỗi con cao hơn tám mét. Chúng có cặp sừng thô dài mạnh mẽ, bộ lông quét tuyết, bốn vó thần tốc khiến nền đất cũng phải rung động theo. Nhìn từ xa có khí thế của thiên quân vạn mã.
Trang Nghiêu kêu lên: “A Bố, đi nhanh hơn nữa!”
A Bố kêu lớn một tiếng, nó là con mèo đi đầu, cùng gánh vác trách nhiệm dẫn đường với Trang Nghiêu. Nghe thấy mệnh lệnh, A Bố bắt đầu phóng vào khu trung tâm như phát cuồng.
Tộc Long Huyết và một nhóm người của thành Quang Minh đi phía trước họ chừng hơn ba trăm mét đã bắt đầu chém giết, ánh lửa tận trời. Những luồng sáng trắng chói mắt và lửa dữ hừng hực thiêu đốt thổi quét toàn bộ đàn bò Tây Tạng, khiến chúng phát ra tiếng kêu phẫn nộ, lao vào đội ngũ thành đàn. Một dị chủng sói xám [240] không kịp né tránh, bị sừng bò đâm trúng, máu chảy như trút. Nếu không phải có công cụ phòng thủ chặn được một chút thì sừng bò nhất định đã đâm xuyên qua ngực, có thể mất mạng ngay tại chỗ. Khả năng của công cụ phòng thủ có liên quan với mức độ tấn công, cũng có liên quan với người sử dụng năng lượng. Năng lượng của người sử dụng càng nhiều càng mạnh thì công cụ phòng thủ càng phát huy được tác dụng lớn. Dị chủng sói xám này không chết đã là may mắn lắm rồi. Một con kền kền giang cánh, nhanh nhẹn bay lên lưng bò Tây Tạng, mổ mù một con mắt của nó. Bò Tây Tạng đau đớn ngã quỵ xuống đất, suýt thì đè chết tươi một dị nhân dị chủng. Thiện Minh và Cosky cưỡi trên lưng một con gấu đen, khiêng súng máy chuyên chọn mặt bò mà bắn phá. Những con quái vật nặng hơn mười tấn không ngừng ngã xuống khiến nền đất cũng phải rung lên. Thiện Minh cười ha ha: “Có gì kích cmn thích bằng cái trò này chứ”.
[240] Sói xám: Một loài động vật có vú thuộc bộ Ăn thịt, có chung tổ tiên với chó nhà, là một trong những loài động vật săn mồi siêu hạng.
Волк идущий по снегу
Dung Lan hóa thành một luồng ánh sáng, tàn sát đàn bò Tây Tạng, đi đến đâu máu thịt văng đến đấy. Thẩm Trường Trạch thì nhảy lên người một con bò cao nhất, lực lưỡng nhất, ngọn lửa hừng hực thiêu cháy da lông, khiến con bò đau đớn khôn tả, điên cuồng muốn hất văng Thẩm Trường Trạch đi, song hắn lại túm chặt lấy sừng nó, lái nó va chạm vào các con bò khác. Có lẽ con bò này chính là thủ lĩnh của đàn bò, vừa mới húc đẩy loạn xạ là cả đàn bò phải nhốn nháo, bỏ chạy trong hỗn loạn. Trong cục diện bát nháo này, ai cũng cảm thấy bất an, sợ bị bò điên giẫm nát.
Nhóm Thành Thiên Bích đi vòng qua chiến trường, tiến vào nội thành từ mặt bên, người của quận Cửu Giang và hội Băng Sương thì đi sát sau đó.
Khi đi ngang qua nhóm Thẩm Trường Trạch, Tùng Hạ thất thần ca ngợi: “Màu lửa của thiếu tá Thẩm lại thay đổi.” Hồi đầu mới gặp Thẩm Trường Trạch, cậu thấy ngọn lửa của hắn có màu đỏ cam, nhiệt độ chừng 800 độ C. Bây giờ ngọn lửa của Thẩm Trường Trạch đã từng chút một rọi ra màu bạch kim, nhiệt độ ít nhất là 1.300 – 1.400 độ C. Nghe nói ngọn lửa màu xanh lam có nhiệt độ cao nhất, không biết Thẩm Trường Trạch có thể có ngày đạt tới trình độ ấy hay không.
Jacqueline kêu lên: “Mọi người cứ đi trước, có người bị thương, tôi qua đó xem sao. Mark!”
Maksim ôm lấy Jacqueline, hai người nhảy xuống khỏi người một con sói xám. Khoảnh khắc chạm đất, người đàn ông Nga cường tráng cao hơn hai mét ấy biến thành một con gấu Bắc Cực trắng khổng lồ, một tay quật ngã một con bò cao hơn hắn. Hắn cõng Jacqueline, chạy vào lòng cuộc chiến.
Lần lượt có mấy con bò Tây Tạng lao tới phía họ, Đường Nhạn Khâu phi thân lên, mỗi mũi tên hạ một con, dọn dẹp đường đi gọn gàng.
Có Thẩm Trường Trạch yểm hộ, mọi người có thể thoải mái tiến vào nội thành. Lúc này vị trí của họ cách ngọc Con Rối không đến 8 km, nhưng quãng đường này nhất định phải trải bằng máu thịt.
Thành phố Golmud này thê thảm hơn gấp nhiều lần bất cứ thành phố nào mà họ từng thấy trước kia, đưa mắt nhìn xa, họ không tìm được một kiến trúc vẹn toàn nào cả. Nếu nói các thành phố bị ảnh hưởng nghiêm trọng của năng lượng Cambri trước kia nhìn có vẻ chỉ là tòa thành hoang bị con người vứt bỏ thì Golmud hoàn toàn chính là bãi phế tích bị hủy hoại. Động đất đã phá hủy nền tảng của nó, động thực vật biến dị đã cướp đi hơi thở của con người nơi đây. Họ liên tục nhìn thấy các đàn quái vật đói khát khổng lồ lao tới phía mình. Thoáng chốc, họ có ảo giác đã trở về thời đại khủng long.
Đây là nhân gian ư!?
Tùng Hạ thật sự đã nghĩ rằng bất cứ nơi nào cũng không thể hăm dọa mình nữa, nhưng khi nhìn thấy hàng trăm hàng ngàn quái vật khổng lố há miệng máu lao tới chỗ họ, cậu biết mình đã lầm, cậu vẫn sợ tới mức tim sắp ngừng đập.
A Bố hoảng sợ kêu một tiếng, lui về phía sau từng bước, hơi có xúc động muốn bỏ chạy. Trước khi đến Thanh Hải, nó chưa từng nhìn thấy sinh vật nào lớn hơn mình, nhưng ở đây, nó chỉ có thể xếp vào loại hình thể trung bình. Đương đầu với một con Ngao Tạng màu đen, thậm chí A Bố chỉ cao tới cằm nó!
Không chỉ A Bố mà những động vật biến dị họ đang cưỡi đều phát ra tiếng kêu hoảng sợ. Con người có thể che giấu cảm xúc của mình, còn chúng thì không.
Trang Nghiêu túm tai A Bố: “A Bố, đừng sợ, đừng sợ.”
Giọng nói của Liễu Phong Vũ cũng phải thay đổi: “Đậu má, thế này thì chết à…”
Thành Thiên Bích hóa thành một ngọn kình phong, nhanh chóng phi về phía con Ngao Tạng cách họ trăm mét. Ngao Tạng đang chạy, đột nhiên thấy cổ chợt lạnh, như thể hiệu ứng quay chậm trong điện ảnh, thân thể nó xông về phía trước, song cái đầu to như cái đấu lại rơi ở đằng sau. Uy thế của lưỡi đao gió sau khi chém đầu Ngao Tạng thì lại tiếp tục chém hơn mười con chó mèo hoang phía sau thành hai nửa.
Ngô Du nói trong bộ đàm: “Lui xuống phía sau, để chúng tôi giải quyết chúng.”
Quận Cửu Giang và hội Băng Sương đã đuổi đến từ đằng sau, chạy qua người họ. Ngô Du đột nhiên vươn ra một bàn tay khổng lồ bằng băng, bắt lấy hông Tùng Hạ, đặt cậu ra sau người mình: “Mượn một chút.”
Diêu Tiềm Giang nhảy lên người Tiểu Chu, lượn lên không trung, quát: “Đến đây đi!” Anh hét lớn một tiếng, từ trên trời đột nhiên ập xuống một trận mưa tầm tã, gần như bao phủ phân nửa động vật biến dị. Trước khi mưa rơi xuống đất, lập tức bị Ngô Du đông lạnh thành băng. Có những khối băng dính vào da lông, có chỗ lại đông lạnh tứ chi hay đuôi của chúng, khiến hành động của tất cả phải trở nên chậm chạp, nếu nghiêm trọng thì chỉ cần cử động, thịt sẽ róc ra.
Tùng Hạ vội bổ sung đầy đủ năng lượng cho Diêu Tiềm Giang và Ngô Du.
Thoáng chốc, hàng trăm con quái vật khổng lồ tạm thời mất sức tấn công, không cho chúng có cơ hội để thở, Thành Thiên Bích đã hóa thành lưỡi đao gió xoáy, xuyên qua đàn quái vật, đi đến đâu tiếng kêu rên vang lên đến đó. Thân thể Sở Tinh Châu chớp nhoáng, đi như tản bộ lướt qua đàn quái vật, chỉ thấy bộ xương cứng rắn của rất nhiều con quái vật lớn cao hơn mười mét bị đè sụp xuống, cơ thể cường tráng biến thành một đống thịt nát, tử trạng cực kỳ đáng sợ.
Đây là lần đầu tiên mọi người được mục sở thị khả năng của Sở Tinh Châu, đây chính là trọng lực, dù là xương cốt có cứng rắn hơn nữa, cơ bắp có cường tráng hơn nữa cũng không thể chịu nổi!
Sau khi loại bỏ chướng ngại vật đợt hai, một khắc cũng không dám dừng lại, họ tiếp tục xông về phía trước.
Lúc này, nhóm Thẩm Trường Trạch và Dung Lan đã đuổi theo kịp, họ có mấy người bị thương, nhưng đều đã được Jacqueline và Tùng Hạ cứu chữa.
Sau khi ba nhóm tập trung, thực lực tăng mạnh, thế như chớp nhoáng, họ cấp tốc phóng vào khu trung tâm.
Mặt đất lại rung động, phía sau truyền đến tiếng nổ vang, mọi người nhìn lại, một sinh vật thân mềm ruột khoang to như xe lửa lao ra từ dưới đất, há miệng nuốt lấy một xác động vật mà họ để lại, thuận tiện ăn luôn một mặt tường và lượng lớn đất đai.
Tôn tiên sinh hô lớn: “Chạy mau!”
Con giun đất khổng lồ kia ăn một mình vẫn chưa đủ, còn kéo bè kéo bạn đến. Lập tức, cả thành phố chấn động mãnh liệt, đất đai dưới chân bị hất lên, như thể nền đất có thể vỡ ra bất cứ lúc nào. Gạch đá xi măng còn lại của bức tường đổ vung vãi khắp nơi, còn họ thì kinh hồn bạt vía chạy về phía trước, vừa phải chú ý dưới chân, lại phải chú ý trên đầu. Trong cái lạnh âm hơn 40 độ, họ toát mồ hôi lạnh toàn thân.
Lại có hai con giun đất nhỏ hơn phá đất chui ra, hưng phấn xâu xé đống tàn thi trên nền đất, thậm chí ngay cả bùn đất dính máu cũng không tha. Sau khi chúng chui ra, rất nhiều động vật biến dị ngửi thấy mùi máu muốn chạy sang đây đều phải chùn bước, cũng cho mọi người một cơ hội để thở.
Tiểu Chu tim đập thình thịch: “Đám giun đất này không đuổi theo chúng ta chứ.”
Trang Nghiêu nói: “Đương nhiên sẽ đuổi theo, chúng ta toàn mùi máu, đối với tất cả động vật biến dị trong thành phố này mà nói thì chính là miếng thịt mỡ lớn trắng trợn.”
Liễu Phong Vũ than: “Đậu má, không phải nói nhiều loài còn đang ngủ đông à.”
Tống Kỳ cười: “Phải rồi, mọi người không thấy có rất ít động vật máu lạnh như thằn lằn hay rắn rết gì đó sao, nhất là mấy loài ăn thịt người thì đa phần đều đang ngủ. Đến khi ấm áp, nơi này còn náo nhiệt hơn.”
Tùng Hạ không dám tưởng tượng nếu tất cả động thực vật biến dị ở đây đều thức tỉnh thì sẽ là khung cảnh quần ma loạn vũ thế nào.
…
Không ngoài dự đoán của Trang Nghiêu, giun đất khổng lồ chưa ăn no, tiếp tục đuổi theo họ, quay đầu nhìn lại chỉ thấy ba cái đầu tàu màu đen uốn lượn thân mềm trườn tới phía mình. Chúng có vẻ cồng kềnh chậm chạp, nhưng ngặt nỗi cơ thể khổng lồ, thoáng cái đã có thể trườn được mấy chục mét, có vẻ sắp đuổi kịp đến nơi.
Dung Lan nói: “Tôi và Thẩm Trường Trạch giải quyết chúng, mấy người đi tiếp đi.”
Hai người bay về phía ba con giun đất lớn. Thẩm Trường Trạch dựng lên lên bức tường lửa khổng lồ, ngăn cản đường đi của chúng. Giun đất sợ lửa, động tác quả nhiên chậm lại, định chui xuống đất. Dung Lan hóa thành một tia laser, từ trên cao đánh xuống một luồng ánh sáng, cứa rách người một con giun đất ra một vệt lớn. Chất dịch đậm đặc màu nâu ồ ạt phun ra, không thể nhận ra là nội tạng hay là ký sinh trùng, cực kỳ ghê tởm. Điều khó tin hơn là hai con giun đất còn lại bắt đầu xâu xé đồng bầy nhầy của đồng loại, xem ra quả thật chúng đã đói đến điên người rồi. Thẩm Trường Trạch tìm cơ hội tốt, bọc đầu hai con giun đất đó trong đống lửa.
Con giun đất bị thương đầu tiên điên cuồng quằn quoại thân thể, lao tới phía Dung Lan, Dung Lan dùng vận tốc ánh sáng tránh được, tiếp tục tấn công chúng. Không đến một lát, con giun đất đó đã vỡ nát, chất dịch chảy ra đầy người, nhưng cơ thể và các chi bị chặt vẫn còn ngọ nguậy, thậm chí còn bật lên định tấn công Dung Lan và Thẩm Trường Trạch, như thể có sức sống vô hạn, nhìn có vẻ vừa ghê tởm vừa đáng sợ.
Hai con giun đất bị đốt cháy đến độ lăn lộn trên đất lần lượt chui xuống đất, định tự cứu bằng cách ngăn cách không khí. Nhân lúc chúng chạy trốn, Dung Lan bổ ra vài đao, tuy không thể giết chết nhưng có thể khiến chúng tạm thời mất lực tấn công.
Sau khi giải quyết ba con giun đất, hai người bay về hàng ngũ, năng lượng của họ đều đã tiêu hao không ít, Tùng Hạ lập tức bổ sung năng lượng cho họ.
Theo sự tiến hóa của dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên, việc bổ sung năng lượng cho họ của Tùng Hạ càng ngày càng phải gồng mình cố gắng. Cho dù chính cậu cũng đang tiến hóa, nhưng muốn đuổi kịp số năng lượng khổng lồ đã tiêu hao sau khi chiến đấu của dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên thì cũng không phải một chuyện thoải mái. Năng lượng của những người này nhiều gấp cậu vài lần, tiêu hao thời gian chính là điều tối kỵ nhất trên chiến trường. Tùng Hạ nhận ra hóa ra mình đã suy nghĩ quá ngây thơ, tưởng rằng có ngọc Con Rối trong tay là họ không sợ trời không sợ đất. Trên thực tế, nếu cậu không thể lợi dụng khả năng của mình một cách hữu hiệu hơn, họ cũng sẽ thất bại. Cậu nhất định phải mau chóng đột phá cấp ba, cấp bốn, đuổi kịp bước tiến của những người khác, tiếp tục mạnh lên không có điểm dừng.
…
Động vật trên mặt đất kiêng kị giun đất, không mạo muội lại gần chỗ này, mà chim chóc trên bầu trời bắt đầu phát động tấn công họ. Thậm chí Tùng Hạ không thể nhận ra đó là những chim gì, do tốc độ bay lượn của chim chóc thật sự quá nhanh, giang đôi cánh lớn che khuất trăng trời, khiến mọi người đa phần chỉ có thể nhìn thấy các cái bụng đủ màu sắc của chúng.
Thân thể Dịch Đông hóa thành vô số dơi hút máu, đang đấu với đám chim chóc. Các biến dị lớp chim khác trong đội ngũ đều tham dự vào cuộc chiến. Diêu Tiềm Giang biến chim chóc lao đến phía mình thành thịt khô. Đường Nhạn Khâu không bắn trượt phát nào, đám chim này là mục tiêu lớn, cách họ lại gần, rất dễ bắn. Thành Thiên Bích dứt khoát lấy đại bác gió ra, bắn một phát có thể nổ chết hai, ba con. Tiếng súng đạn của Thiện Minh và những người khác vang lên không dứt bên tai, đánh cho lông vũ rơi đầy trời.
Tất cả đều tham dự vào cuộc chiến, chỉ vì có thể từ tốn tiến lại gần ngọc Con Rối thêm một bước, rồi lại thêm một bước nữa.
Cuộc tấn công của chim chóc còn chưa chấm dứt, một lượng lớn động vật lại đột kích.
Họ che A Bố ở chính giữa, tăng cường bảo vệ ba dị nhân tiến hóa não bộ và Tùng Hạ, cứ như vậy tiến bước trong đội ngũ hình tròn. Những thứ bị mùi máu hấp dẫn mà đến càng ngày càng nhiều, tốc độ của họ lại cực kỳ chậm chạp. Tất cả đã giết đến đỏ mắt, gặp gì đánh nấy, bắt đầu từ khi họ tiến vào thành phố, một giây cũng không ngừng. Lộ trình 8 km ngắn ngủi, họ đi một tiếng mà còn chưa tới nơi, lúc này ai nấy cũng toàn thân đẫm máu, mệt mỏi vô cùng. Thấy một vài người bị thương ngã xuống đất, Tùng Hạ và Jacqueline ngay cả thời gian cứu chữa cũng không có, chỉ có thể để mặc những người đó bị bao vây trong đàn quái vật, bởi vì một khi phía đó dừng lại thì kẻ bị bao vây sẽ chính là họ.
Loại tấn công như nước lũ này giằng co chừng nửa tiếng đưa mắt nhìn lại, khắp nơi là xác chết máu đỏ. Phía xa, quái vật thành đàn còn đang không ngừng lao tới phía họ. Lúc mới bắt đầu, đám động vật này còn có thể tấn công lẫn nhau, dù sao thì mục đích tối cao của chúng là lấp cho đầy cái bụng, ăn ai cũng như nhau. Nhưng dần dần, chúng tập trung toàn bộ lực chú ý vào họ, như thể biết họ muốn đi tìm ngọc Con Rối vậy. Họ càng tới gần hướng có ngọc Con Rối thì càng phải chịu tấn công mãnh liệt. Mọi người gần như sắp không thể ngăn cản, ngay cả Dung Lan và Sở Tinh Châu cũng có vẻ chật vật.
Khi họ cách ngọc Con Rối không đến 2 km, dưới chân lại truyền đến rung chấn. Động tác của đàn quái vật đang tấn công họ rõ ràng bị kiềm hãm, thể hiện sự sợ hãi, chúng bắt đầu chạy ra bốn phía.
Tất cả đều cảm giác thấy vị trí của họ đang lên cao, nhìn xuống bên dưới, không phải ảo giác, nền đất dưới chân họ thật sự đang dâng cao. Sắc mặt mọi người trắng bệch, giun đất sẽ phá đất dưới chân họ mà chui ra!
Sở Tinh Châu hét lớn: “Toàn bộ tập trung đến chỗ tôi!” Hắn tóm Tùng Hạ: “Bổ sung năng lượng cho tôi, ngay lập tức.”
Mọi người tập trung đến hướng Sở Tinh Châu. Giây tiếp theo, tầm mắt của họ đột nhiên nhòe đi, trong nháy mắt, cơ thể bị hất lên trời cao mấy chục mét! Nhìn xuống dưới, nơi họ vốn đang đứng đã bị động vật thân mềm màu nâu đậm chiếm cứ. Lúc này, họ đứng trên một phần thân thể giun đất khổng lồ! Chỉ đo bằng mắt, con giun đất này đã to gấp rưỡi ba con giun đất mà họ vừa nhìn thấy.
Con giun đất kia sau khi ném họ lên không trung thì thân thể trầm xuống, xem ra muốn để họ ngã chết tươi. Dù có thể có một số người có ngã từ độ cao tòa nhà hai mươi tầng xuống cũng không chết, nhưng nếu rải rác lọt vào đám quái vật thì cũng lập tức bị xé thành mảnh nhỏ.
Ngay khi thân thể rơi xuống, họ đột nhiên cảm thấy thân thể chợt nhẹ. Lực hấp dẫn của địa cầu như thể hoàn toàn biến mất, xu thế chạm đất cũng dừng lại.
Sở Tinh Châu cắn răng, trên trán nổi đầy gân xanh, di chuyển gần một trăm người và mấy chục động vật biến dị sang một khu vực tương đối an toàn. Khoảnh khắc mọi người đáp đất, Sở Tinh Châu rốt cuộc không thể chống đỡ, thân thể rõ ràng lả đi, Tùng Hạ ra sức đưa năng lượng vào cho hắn, nhưng Sở Tinh Châu di chuyển người khác lại quên mất hai người họ. Hắn vừa lả đi là hai người không thể khống chế được nữa, bên dưới chính là đám động vật biến dị há miệng “gào khóc đòi ăn”.
Thành Thiên Bích vội quấn đến chỗ họ, nhưng có một luồng ánh sáng còn nhanh hơn hắn, trong chớp mắt đã lao đến cạnh họ, đưa họ an toàn về tới mặt đất.
Sở Tinh Châu nheo mắt lại, như cười như không nhìn Dung Lan. Khóe miệng Dung Lan hơi cứng lại, quay mặt đi, lạnh nhạt nói: “Mọi người, xếp thành đội ngũ!”
Hoảng hồn qua đi, mọi người cũng không dám chậm trễ, do con giun đất khổng lồ kia đã nhanh chóng bò tới phía này, chung quanh họ, động vật bỏ chạy tứ phía.
Giun đất khổng lồ bị mọi người tấn công, thân thể đau đớn vặn vẹo, nhưng cơ thể khổng lồ của nó cũng đè chết một tọa kỵ không kịp tránh né.
Họ vừa đánh vừa chạy tới hướng ngọc Con Rối, không ngờ chấn động dưới chân lại càng ngày càng mạnh. Ngay khi họ cách ngọc Con Rối không đến 1 km, giun đất trồi lên như miệng giếng phun, những con động vật thân mềm thô dài hết con này đến con khác không ngừng phá đất chui ra. Do số lượng quá nhiều nên mọi người căn bản không thể đoán được rốt cuộc thì chúng đến từ nơi nào. Ai xui xẻo sẽ bị chúng hất lên cao mấy chục mét. Sở Tinh Châu không thể lo được cho nhiều người như vậy, gần như phải bó tay.
Những ai bay được hoặc có khả năng bật nhảy tốt thì không sao, nhưng những người và động vật không có khả năng phòng ngự về phương diện này chỉ có thể chạy ra chung quanh. Người đã như thế, động vật biến dị lại càng tuân theo bản năng, điên cuồng bỏ chạy. Trong vòng mười phút, hơn mười con giun đất đã hoàn toàn chia cắt đội ngũ hơn một trăm người. Đây là hoàn cảnh họ sợ phải thấy nhất, nhưng dù thế nào thì nó vẫn xảy ra, không thể khống chế!
Sở Tinh Châu còn chưa khôi phục năng lượng đã đứng trên ngườiA Bố, bảo vệ dị nhân tiến hóa não bộ và Tùng Hạ. A Bố thì không ngừng kêu la chạy trốn, vừa thấy nền đất nhô lên là nhảy lên ngay lập tức. A Bố linh hoạt nhanh nhẹn, bảo vệ mọi người rất tốt, nhưng nhìn từ trạng thái thì biết nó cũng đã rối loạn.
Những người khác gần như đều không thể chú ý đến họ. Họ nhất định phải nhanh chóng tiêu diệt giun đất thì mới có thể ngăn cản cuộc rối loạn này, nếu không mọi người bị tách ra, rơi vào miệng thú thì lại càng cửu tử nhất sinh.
Tiếng gầm gừ của thú dữ, tiếng hô hoán hoảng sợ của con người, tiếng gầm rú của mặt đất trộn vào với nhau thành một bản hòa âm kinh hãi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...