Trang Nghiêu cũng cười hai tiếng, lật người, chôn mặt trong bộ lông thật dày của A Bố, bàn tay túm lông A Bố run lên nhè nhẹ.
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Tâm trạng Tùng Hạ chuyển từ thấp thỏm lúc đầu đến khi hoàn toàn bình tĩnh. Thật ra cũng không có gì phải lo, nếu dưới tình hình nhóm Thành Thiên Bích không chủ động tấn công mà không thể sống sót ở Golmud thì khi thật sự phát động tấn công chính là một chữ “chết”, cho nên lo lắng cho an nguy của họ đúng là dư thừa.
Giống những người khác, cậu cũng dành đa số thời gian mỗi ngày vào tu luyện, tốc độ đột ngột tăng mạnh làm người ta nghiện như thuốc phiện. Khác với các dị nhân khác ở Thanh Hải, do có hệ thống tu luyện nên tốc độ của họ còn nhanh hơn, không đến hai tháng tiến vào Thanh Hải mà hiệu suất đã cao hơn hồi ở Bắc Kinh từ ba đến bốn lần. Nói cách khác, nếu họ cứ ở Thanh Hải, không đến nửa năm, Tùng Hạ cũng có thể đột phá cấp ba, đấy là cậu còn là một trong số những người có tiến độ chậm nhất trong nhóm.
Đồng thời, Tùng Hạ lợi dụng thời gian rảnh rỗi chế tạo thật nhiều ngọc phù tích trữ năng lượng. Có kinh nghiệm trong miệng rắn biển lần trước, lần này cậu đã thông minh lên, nhét tất cả ngọc phù tích năng lượng vào dưới da. Nghĩ đến quần áo bị dịch tiêu hóa ăn mòn hết lần trước, tất cả ngọc phù đều không cánh mà bay, thiếu chút nữa họ đã chết trong miệng rắn do cạn kiệt năng lượng, cậu lại thấy lòng còn sợ hãi. Nếu không phải giữa cậu và ngọc cổ tồn tại liên hệ nào đó mà nó không thể rời khỏi người cậu, lúc ấy ngay cả ngọc cổ quan trọng nhất cũng bị cậu làm mất. Vừa nghĩ đến chuyện mình không suy xét đến chuyện ấy, cậu cũng rất buồn phiền.
Đau đớn khi nhét mấy chục miếng ngọc vào da có thể tưởng tượng, nhưng cậu đã không còn cảm xúc gì. Hơn hai năm trước, cậu vẫn là trạch nam làm công ăn lương bình thường, không phải làm nặng [235], bây giờ cậu lại có thể mặt không đổi sắc dùng dao rạch da mình, nhét miếng ngọc cứng rắn vào trong da thịt. Thứ mạnh lên không chỉ là thực lực, thể năng mà còn là tâm trí của cậu. Từ một người bình thường nhìn thấy chuột biến dị cũng sợ tái cả mặt, cậu đã biến thành một người đủ điều kiện để sinh tồn trong tận thế. Nước mắt và sợ hãi đã càng ngày càng rời xa cậu, bởi từ lâu trong vô thức, cậu đã bình tĩnh chuẩn bị cho việc mình sẽ chết bất cứ lúc nào. Khi một người đến cả cái chết cũng không sợ, đó mới là lúc anh ta thật sự mạnh lên.
[235] Nguyên văn “Tứ thể bất cần” lấy từ câu “Tứ thể bất cần, ngũ cốc bất phân” chỉ những người ít phải lao động, chỉ biết lý thuyết suông, thiếu kiến thức thực tế.
Ngoại trừ ngọc phù tích trữ năng lượng, cậu còn chế tạo công cụ phòng thủ bằng năng lượng bằng tốc độ mỗi ngày một cái. Tùng Hạ hy vọng có thể trang bị cho mỗi người một cái trước khi tiến vào Thanh Hải, chúng có thể cứu mạng vào thời khắc mấu chốt.
Trong lúc này, Tôn tiên sinh và Trang Nghiêu vì chuyện của A Bố cũng hao phí rất nhiều tâm huyết. A Bố đã đến điểm giới hạn cấp một, bất cứ lúc nào hạt nhân năng lượng cũng có thể thăng cấp dưới tình hình không hề phòng bị. Mà cho dù là chủ động hay bị động, A Bố đều không thể khống chế nguồn lực này. Bình thường động vật biến dị thăng cấp đều mặc cho số phận, Tùng Hạ tuy có thể giúp A Bố, nhưng nếu tự bản thân A Bố không khống chế được năng lượng của mình, chỉ hoàn toàn dựa vào Tùng Hạ làm công tác vận chuyển năng lượng, gánh nặng của cậu sẽ rất lớn. Huống chi cấu tạo cơ thể mèo và người hoàn toàn khác nhau, bộ kinh mạch cơ thể con người của cậu căn bản không thể áp dụng với nó. Trong lòng Tùng Hạ không quá chắc chắn, bởi vậy để một dị nhân tiến hóa não bộ khống chế cơ thể A Bố tiến tới chuyện khống chế nó vận chuyển năng lượng là cách an toàn nhất. Mà muốn khống chế được bộ não của A Bố không chỉ yêu cầu dị nhân tiến hóa não bộ có đủ thực lực mà còn yêu cầu bản thân A Bố đã tiến hóa não bộ đến trình độ nhất định, có thể sinh ra sự tương hợp nào đó với sóng điện não của con người. Bởi vậy, Tôn tiên sinh và Trang Nghiêu muốn kích thích tiến hóa não bộ cho A Bố trước khi cho nó thăng cấp. Tính nguy hiểm trong chuyện này ở chỗ A Bố có thể đánh mất sự hiểu biết của mình với ngôn ngữ và cảm xúc của con người, không thể tâm linh tương thông với Trang Nghiêu bằng sóng điện não nữa, trở về thành một con mèo bình thường.
Trước khi tiến hành kích thích não bộ, A Bố hồn nhiên không biết mình sẽ trải qua chuyện gì, mỗi ngày đều ăn ăn ngủ ngủ, nhàn rỗi lăn lộn trong tuyết, còn hay đến Minh phủ tìm bạch mã chơi. Chỉ cần có thể ở bên các chủ nhân, nó không có bất cứ phiền não nào, vô cùng hạnh phúc.
Tùng Hạ dùng lông vũ của Tiểu Chu và Tiểu Ngũ tết vòng cổ cho A Bố. Lông vũ màu sắc sặc sỡ treo trên cái cổ đầy lông tơ trắng tinh của nó, phấp phới theo mỗi lần chạy nhảy cử động, tươi tắn đẹp đẽ, trông rất bắt mắt. A Bố cũng rất ngạc nhiên về chiếc vòng cổ, thường dùng chân chạm vào, nhưng sau khi bất cẩn làm rớt một cọng lông vũ, nó sợ tới mức cứng cả người, căng thẳng liếc nhìn Tùng Hạ. Tùng Hạ cười quay đầu qua chỗ khác, vờ như không thấy, A Bố giấu cọng lông vũ đó vào trong tuyết, sau đó không dám chạm vào chiếc vòng cổ kia nữa.
Đặng Tiêu do sợ lạnh nên rất ít khi ra ngoài chơi với A Bố, cho dù có ra thì cũng chỉ chui vào bụng nó. Bộ lông của A Bố theo nhiệt độ hạ dần mà mà không ngừng dày thêm, bây giờ nó giống như một quả cầu bằng lông, nhìn từ xa cơ bản có hình tròn, nhất là khi bò, nhìn từ sau lưng chỉ có thể thấy cái mông tròn vo như quả núi nhỏ. Thật ra cơ thể nó không mập lên bao nhiêu, là do bộ lông dày gấp bội mà thôi. Không thể không nói, về phương diện thích ứng với hoàn cảnh, ít nhất động vật có tố chất thân thể ưu việt hơn con người rất nhiều. Đặng Tiêu nằm trong bộ lông của A Bố thì không thấy quá lạnh nữa.
Những người khác cũng hiếm khi không phải bận rộn trong nhà, lần lượt ra ngoài chơi với A Bố, Tùng Hạ thì tự tay nấu cho A Bố một nồi thức ăn ngon thật lớn. Đã lâu không được chơi với mọi người, A Bố hưng phấn nhảy tới nhảy lui, khiến dân chúng trong thành Quang Minh đều chạy tới xem con mèo khổng lồ này vui vẻ.
Trang Nghiêu xoa đầu A Bố, trong mắt có một chút lo lắng, bằng sức mạnh tập hợp của ba dị nhân tiến hóa não bộ, chắc hẳn sẽ không thất bại, huống chi họ đã tính rất nhiều lần, chỉ có điều lo quá hóa loạn. A Bố không biết gì cả, hoàn toàn tin tưởng Trang Nghiêu, nó lại khiến A Bố phải trải qua một cuộc thí nghiệm nguy hiểm. Tâm trạng nặng nề này khiến Trang Nghiêu thấy trong lòng phiền muộn. Nhưng nó không có lựa chọn nào khác, nó là chủ của A Bố, nó muốn A Bố sống thật tốt.
Đặng Tiêu xoa xoa đầu nó: “Tiểu Trang Nghiêu, đang nghĩ gì vậy?”
Trang Nghiêu nói khẽ: “Có nói anh cũng không hiểu.”
“Em chính là do nghĩ nhiều quá nên mới hai năm rồi mà vẫn không lớn được mấy. Yên tâm đi, A Bố không sao đâu, có ba dị nhân tiến hóa não bộ ở đây, còn có Tùng ca, A Bố nhất định sẽ bình an đột phá cấp hai, hơn nữa sẽ thông minh hơn, lợi hại hơn bây giờ.” Đặng Tiêu vỗ vỗ A Bố, cười: “Nhưng mà đừng lớn nữa nhé, bây giờ đã ăn nhiều lắm rồi.”
Tùng Hạ mỉm cười: “Sao cậu có tư cách nói người khác ăn nhiều nhỉ.”
Đặng Tiêu kiêu ngạo vỗ ngực: “Những người khác nhất định không ăn nhiều như em, nhưng A Bố không phải người, bụng nó còn chứa được em, em cam bái hạ phong.”
Trang Nghiêu trừng mắt nhìn cậu ta: “Đồ ngốc đi so đo với một con mèo.”
Đặng Tiêu không chút bận tâm, xán tới gần Tùng Hạ giống chó Pug: “Tùng ca, tối nay ăn gì thế anh.”
“A Bố ăn gì cậu ăn nấy.”
“Anh nói thế rồi mà, nãy em vừa đi ăn với nó.”
Tùng Hạ bóp mặt cậu ta, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Chỉ thế là giỏi.”
Sáng sớm hôm sau, Tôn tiên sinh đến đây, họ bắt đầu công tác chuẩn bị. Tùng Hạ cũng có chút căng thẳng, cậu đưa năng lượng vào trong cơ thể A Bố, tuần hoàn liên tục trong cơ thể nó để quen thuộc với cấu tạo cơ thể A Bố, sợ đến thời khắc mấu chốt lại xảy ra vấn đề.
Trước đây họ đã dùng chuột để thí nghiệm rất nhiều lần, xác suất thành công rất cao, lần này được chuẩn bị đầy đủ, đã có thể làm đến độ không một sai sót.
Trang Nghiêu và A Bố nói chuyện cả buổi, A Bố cũng không biết có hiểu hay không, nhưng nó biết mình phải làm một chuyện rất quan trọng, mới đầu còn sôi nổi, dần dần trở nên im lặng, cuối cùng thuận theo nằm rạp xuống đất, đôi mắt tím ngập nước nhìn Trang Nghiêu, trong mắt không chứa chút tạp chất nào, niềm tin thuần túy này thật khiến người ta cảm động.
Trang Nghiêu nói: “Bắt đầu đi.”
Bốn người ngồi trên người A Bố, Tôn tiên sinh xoa xoa bộ lông thật dày của nó, sau đó vươn tay, nắm tay với Trang Nghiêu và Đường Đinh Chi, tập hợp sức mạnh của ba người xâm nhập đầu óc A Bố, kích thích não bộ tiến hóa. Tùng Hạ ngồi một bên, yên lặng quan sát, bất cứ lúc nào cũng có thể bổ sung năng lượng cho ba người họ.
Ánh mắt vốn trong sáng của A Bố trở nên mê man, mí mắt càng ngày càng nặng, cuối cùng im lặng nhắm lại.
Tùng Hạ tuy không biết cụ thể là họ đang làm gì, nhưng cậu có thể cảm giác rõ ràng thấy dao động của trường năng lượng chung quanh mạnh đến thế nào. Cường độ sóng điện não do ba dị nhân tiến hóa não bộ phát tán ra không phải chuyện người thường có thể chịu được, cậu không thể không dùng năng lượng chống lại ảnh hưởng của loại dao động này đối với mình. Đồng thời, cậu cảm thấy năng lượng trong cơ thể A Bố bắt đầu xao động, nhưng nó vẫn ngủ như thường, nằm yên bất động.
Tùng Hạ lo âu chờ đợi, thời gian trôi qua mỗi phút mỗi giây, cậu nhìn thấy trên trán ba dị nhân tiến hóa não bộ đều toát ra mồ hôi, Đặng Tiêu và Liễu Phong Vũ bất an đi tới đi lui trong tuyết, có chút lo lắng về trạng thái không chút nhúc nhích ấy của A Bố.
Thân thể A Bố đột nhiên kịch liệt run rẩy một chút, Tùng Hạ căng thẳng tóm lấy lông nó. Tiếp theo, nó lại run lên, giống như bị chạm vào thần kinh gì đó, run rẩy dữ dội.
Tùng Hạ căng thẳng: “A Bố sao vậy?”
Trang Nghiêu nhắm mắt lại, khẽ nói: “Phản xạ thần kinh mà thôi, không sao.”
Sau khi run rẩy dữ dội vài cái, cơ thể A Bố mới ngừng lại, nhưng đã dọa mọi người toát mồ hôi lạnh.
…
Mọi chuyện diễn ra đã hơn bốn tiếng, trong lúc đó A Bố run rẩy vài lần, Tùng Hạ cũng đã tiêu hao bốn miếng ngọc phù tích trữ năng lượng cho ba người họ. Đến giữa trưa, Trang Nghiêu đột nhiên nói: “Kích thích não bộ thành công, dao động năng lượng trong cơ thể A Bố rất mạnh, có phải sắp thăng cấp hay không?”
Tùng Hạ vẫn quan sát A Bố, dao động bất thường này quả thật là dao động náo loạn trước khi thăng cấp.
Cùng lúc đó, A Bố cũng mở mắt, trong cổ họng phát ra tiếng rên gừ gừ.
Tôn tiên sinh nói: “Đừng phân tâm, khống chế nó!”
Tùng Hạ nói: “A Bố, A Bố, mày có hiểu ý của tao không, có cảm giác thấy năng lượng của tao không? Đi cùng nó đi.”
Trang Nghiêu nói: “Chúng ta dẫn đường cho nó một lần, một lần không được thì ba lần, bằng trí óc hiện giờ, chắc hẳn nó có thể học được.”
…
Năng lượng trong cơ thể A Bố càng ngày càng ngập tràn, đây là dấu hiệu biến hóa của hạt nhân năng lượng, nguồn năng lượng khổng lồ xoay chung quanh cơ thể nó. Dao động năng lượng vốn có của A Bố cũng không tính là mạnh, nhưng nó có thể tích lớn, sau khi bùng nổ năng lượng cũng rất kinh người. Tùng Hạ không ngừng đưa năng lượng của mình vào trong cơ thể A Bố, giúp nó trấn áp năng lượng Cambri mang tính hủy diệt. Cùng lúc đó, ba dị nhân tiến hóa não bộ cũng đang khống chế trí óc A Bố, khiến năng lượng tuần hoàn quy luật trong cơ thể nó, từng chút một đẩy nguồn năng lượng khổng lồ vào trong hạt nhân của nó.
Khả năng học tập đã tiến hóa của A Bố được biểu hiện ra, sau khi được nhóm ba người dẫn đường hai lần, ý thức của nó thức tỉnh, học cách khống chế năng lượng của Trang Nghiêu, dưới sự trợ giúp của Tùng Hạ, tuần hoàn theo kinh mạch hết lần này qua lần khác, sau đó đưa vào hạt nhân năng lượng. Cứ như vậy lại trôi qua hơn ba tiếng, khi cả người cả mèo đều gần như sức cùng lực kiệt, xao động trong hạt nhân năng lượng chậm rãi lắng xuống, thăng cấp tương đối ổn định.
…
Sau khi thăng cấp, A Bố mệt mỏi ngủ thiếp đi, bốn người họ cũng mệt nhoài tê liệt nằm xuống người A Bố.
Tùng Hạ nhìn bầu trời xanh thẳm như được gột rửa, cười ngây ngô ha ha ha mấy tiếng.
Trang Nghiêu cũng cười hai tiếng, lật người, chôn mặt trong bộ lông thật dày của A Bố, bàn tay túm lông A Bố run lên nhè nhẹ.
Đặng Tiêu nhảy lên người A Bố, vui mừng ôm đầu nó hôn hai cái thật mạnh, sau đó ôm Trang Nghiêu tung lên cao: “Ha ha ha, thành công rồi, A Bố thành công rồi!”
Trang Nghiêu sợ tới mức mắng to: “Bị ngu à, mau thả tôi xuống!”
Liễu Phong Vũ cũng bò lên, hôn thật kêu vào trán Tùng Hạ: “Thế này mới gọi là cả nhà thăng cấp.”
Tùng Hạ ngồi dậy, nhìn bầu trời xa xa: “Đáng tiếc Thiên Bích với Nhạn Khâu không ở đây, sau này nên uống rượu chúc mừng, chúc mừng thành viên cuối cùng của chúng ta đã thuận lợi thăng cấp.”
Liễu Phong Vũ cười: “Chờ họ về cùng uống rượu.”
Tùng Hạ ôm vai Liễu Phong Vũ, hai người nhìn nhau cười.
…
A Bố thành công thăng cấp khiến tất cả mọi người đều bỏ được tảng đá đè nặng trong lòng, đặc biệt đối với Trang Nghiêu, bộ não ưu việt khiến nó lợi dụng được thời đại đặc biệt này để làm ra rất nhiều thí nghiệm và phát minh ích nước lợi nhà. Trang Nghiêu luôn ra sức cường hóa cho người khác, song lại không biết cách làm thế nào để giúp vật nuôi của mình, A Bố luôn là một gánh nặng lớn trong lòng nó, bây giờ rốt cuộc thì nó có thể buông bỏ gánh nặng này.
“Này, Tiểu Trang Nghiêu, em khóc đấy à?” Đặng Tiêu sợ tới mức vội để lại nó xuống người A Bố, chạm vào mặt nó quay trái quay phải: “Sao anh lại làm em ngã được chứ, em đừng sợ mà, cho dù có ngã thì bên dưới tuyết dày như vậy, sẽ không đau đâu.”
Trang Nghiêu đánh bộp vào đầu cậu ta: “Đồ ngốc, anh bị mù à, con mắt nào của nhìn thấy tôi khóc.”
“Mắt em đỏ á, sợ quá à?”
“Thần kinh.” Trang Nghiêu đẩy cậu ta ra, trượt xuống khỏi người A Bố: “Lạnh chết đi được, tôi vào nhà đây.”
Đặng Tiêu run run: “Lạnh thật đó, anh cũng vào nhà, Tiểu Trang Nghiêu đợi anh với, em giận thật đấy hả…”
…
Tôn tiên sinh thở dài: “Tuổi trẻ thật tốt. Tôi cũng sắp chết cóng rồi. Mau mau, đưa tôi xuống dưới.”
Al nhảy lên vài bước, cõng Tôn tiên sinh xuống, mọi người để A Bố đã ngủ say sưa ở bên ngoài, nối đuôi nhau vào nhà sưởi ấm.
A Bố thành công thăng cấp là một tin tốt sau khi chiếm được miếng ngọc của rồng Thanh Hải, vô cùng chấn động lòng người. Địa phương thần kỳ này cho dù giam cầm bước chân của họ, song lại cho họ bội thu trong vòng hai tháng ngắn ngủi.
Vài ngày sau, nhóm Thành Thiên Bích đã quay về. Ngoại trừ Triệu La Manh, mấy gã đàn ông khác quần áo cũ nát không nói, còn gầy đi kha khá, nhưng ai nấy cũng tinh thần dồi dào, không có chút mệt mỏi nào.
Tùng Hạ vội đi qua: “Thiên Bích, ha ha, mọi người về rồi, thế nào?”
Thành Thiên Bích cười nhạt: “Chỉ có thể nói chuyến này không tệ.”
“Vậy tiến độ tu luyện của cậu thế nào?”
Thành Thiên Bích rõ ràng có chút hưng phấn: “Chỉ cần thêm một tháng nữa, tôi có thể đột phá cấp ba.”
Những người khác có vẻ cũng rất hài lòng với thành quả tu luyện.
Tống Kỳ thở dài: “Mấy người này đúng là không muốn sống nữa, sau này không chơi với mấy người nữa.”
Triệu La Manh cười ha ha: “Kích thích ghê, trước kia đi Golmud toàn phải trốn đám quái vật, giờ có các anh ở đây, rốt cuộc có thể kiên cường một lúc, còn ăn được rất nhiều thịt ngon.”
Liễu Phong Vũ đi đến bên Đường Nhạn Khâu, túm cánh tay hắn cẩn thận đánh giá một lượt: “Hừm? Có phải phơi nắng đen đi chút không nhỉ.”
Đường Nhạn Khâu cười: “Chắc vậy, ngày nào cũng chạy thoát thân, chạy khắp trên trời dưới đất.”
Tùng Hạ hỏi: “Golmud quả thật khắp nơi là quái vật?”
Thành Thiên Bích gật đầu: “Quả thật, hơn nữa trông con nào cũng đều rất đói bụng, cạnh tranh rất khốc liệt, tu luyện ở đó làm ít công to.”
Thẩm Trường Trạch cũng cảm thán: “Chẳng trách dị nhân ở đây luôn muốn đến Golmud, ở đó không chỉ có tốc độ tu luyện cực nhanh, hơn nữa mỗi ngày đều phải đối mặt với vô số kẻ địch, thúc đẩy không ngừng chiến đấu, không ngừng mạnh lên, trong hai tuần ngắn ngủn, chúng tôi đều có tiến bộ rất lớn.”
Tống Kỳ nói: “Rất nhiều người to gan sau khi đột phá cấp hai thì đều đến Golmud tu luyện, đương nhiên đa phần không về nổi, có điều những người thành công sinh tồn trong đó cơ bản đều đã đột phá cấp ba.”
Trang Nghiêu đảo mắt: “Sau khi phá vỡ kết giới Thanh Hải rồi, chúng ta có thể cải tạo Golmud thành bãi luyện tập.”
Tôn tiên sinh cười: “Mọi người bình an trở về là tốt rồi, thế nào, đối với nơi đó, trong lòng có chắc chắn không?”
Nét mặt mọi người đều trầm xuống, chỉ dựa vào tưởng tượng có thể vẫn chưa thể cảm nhận chân thật được sự khủng bố của Golmud, mà những người đã thật sự trải nghiệm ở đó, tuy đều sống sót quay về, nhưng bãi luyện tập như địa ngục này vẫn để lại cho họ ám ảnh không nhỏ.
Ngô Du nói: “Trong hai tuần đó, chúng tôi không một ai ngủ được một giấc yên ổn, cũng không được nghỉ ngơi quá ba tiếng ở cùng một nơi, chúng tôi không ngừng đổi chỗ ở, trốn tránh thú đi săn. Do không có thời gian xử lý thức ăn nên sau khi ăn hết lương khô, chúng tôi đều xẻ thịt ăn tươi từ động vật chết, vì uống một ngụm nước ngọt mà đánh nhau với đàn chó hoang hơn một tiếng đồng hồ. Sinh vật trong Golmud, nếu đánh đơn lẻ thì chúng tôi tuyệt đối không phải đối thủ của chúng. Chỗ đáng sợ của chúng là số lượng kinh người, hơn nữa con nào cũng đói khát đến phát hoảng, chỉ cần ngửi thấy hơi người, chúng có thể đuổi theo 30 cây số quyết không chịu thôi. Nói thật, chúng tôi đi vào đó, có thể dụ đến tất cả động vật trong phạm vi trăm dặm, chúng tôi ở đó là nửa bước khó đi.”
Hô hấp của mọi người đều có chút nặng nề.
Diêu Tiềm Giang gật đầu: “Golmud thích hợp với những người hành động nhanh nhẹn, những cá nhân có sức chiến đấu cao hoặc hành động theo nhóm nhỏ, có thể di chuyển nhanh chóng, ẩn nấp kín đáo như chúng tôi, nhưng không thích hợp cho quá nhiều người cùng xuất hiện, đó quả thật là mở tiệc Buffee cho sinh vật ở đó, sẽ hấp dẫn vô số động vật vây quét chúng ta, giết cũng không xong, chúng ta nhất định phải có sách lược an toàn hơn, không thì còn chưa tìm được ngọc Con Rối đã chết ở đó rồi.”
Tôn tiên sinh gật đầu: “Tôi rất vui khi mọi người thấy rõ hiện thực, tôi còn phải nhắc nhở mọi người một câu: Nơi mọi người trải qua chỉ là địa khu bên ngoài Golmud, trung tâm địa chấn trong truyền thuyết là ‘cấm khu’, nó còn đáng sợ hơn địa khu bên ngoài, mà ngọc Con Rối rất có thể đang ở trong đó. Nếu chúng ta đã quyết định muốn lấy ngọc Con Rối ra thì núi đao biển lửa cũng phải đi vào, tôi nghĩ mọi người phải chuẩn bị cho thật tốt.”
Tùng Hạ không chút sự hãi: “Tôn tiên sinh, chúng tôi đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, dù có nguy hiểm hơn nữa, chúng tôi cũng quyết không lùi bước.”
Tôn tiên sinh cười: “Tôi biết, những người trẻ tuổi như mọi người, càng đánh càng to gan. Tiểu Diêu nói đúng, chúng ta không thể lỗ mãng xông vào, giết thẳng một đường đến trước mặt ngọc Con Rối được, chúng ta phải xác định vị trí của ngọc Con Rối trước, sau đó đặt ra kế hoạch tác chiến, tốt nhất trực tiếp nhảy dù. Đương nhiên, mọi người vẫn không thể tránh được chuyện phải đối mặt với rất nhiều quái vật muốn ăn thịt mọi người, nhưng tôi tin bằng sức mạnh của mọi người, nhất định có thể thành công.”
“Nhưng làm thế nào để xác định vị trí chính xác của ngọc Con Rối? Thiết bị của ông không đủ tinh vi phải không?”
“Thiết bị lớn của tôi sai số tầm 2.6 km, đây đã là máy định vị tinh vi nhất tôi có thể làm ra trong điều kiện hiện có, máy móc nhỏ có thể định vị chính xác, nhưng nhất định phải cách ngọc Con Rối trong phạm vi 1 km. Chuyện này để ai làm là một vấn đề, dù sao thì mang theo thiết bị đi tìm ngọc Con Rối chẳng khác nào tiến vào ổ quái vật, Dung Lan và Tinh Châu có thể làm được, nhưng họ có thân phận đặc biệt ở Thanh Hải, không thích hợp.”
“Tôi đi với Al.” Thẩm Trường Trạch nói.
Đường Nhạn Khâu nói: “Tôi cũng đi.”
Tôn tiên sinh ngẫm nghĩ: “Không, để người phía Tây chọn người, miếng ngọc ở hồ Thanh Hải do chúng ta lấy được, bên đó cũng nên đưa ra chút sức lực, chuyện định vị ngọc Con Rối giao cho bên đó đi, dị chủng dơi chính là lựa chọn không tồi.”
Mọi người cảm thấy có lý, loại lao động chân tay này, giao cho người ngoài là tốt nhất.
“Ngày kia đã là 15, Dung Lan đã triệu hồi vài dị nhân cấp ba, đến lúc đó mọi người cùng thương lượng.”
Tùng Hạ hỏi: “Dung Lan có đi không?”
Tôn tiên sinh thở dài: “Cậu ấy… sẽ đi.”
Sau khi mọi người trở về, ăn to uống lớn một bữa, đồng thời chúc mừng A Bố đột phá cấp hai và họ đã khải hoàn quay về. Đêm nay, rất nhiều người uống rượu, rượu có thể chống lạnh, cũng có thể thêm lòng can đảm, họ đã không còn đường lui, đầm rồng hang hồ gì cũng phải xông pha, tiến lên theo kế hoạch, tất cả mọi người đều nảy sinh lòng dũng cảm.
Sáng ngày 15, từ trong thành Quang Minh bay ra mấy con chim khổng lồ cánh dài bảy, tám mét, trên người mỗi con có ba, bốn người ngồi. Ngoại trừ nhóm người lần trước, còn có vài dị nhân cấp ba và cả Dung Lan.
Chuyến này họ phải xác định vài chuyện như xác định quan hệ hợp tác chính thức, ngày giờ hành động, kế hoạch hành động… Đương nhiên, rất nhiều dị nhân đẳng cấp cao đều quan tâm đến địa vị của họ sau khi được trở về thế giới bên ngoài, dù sao thì ai cũng muốn sống cuộc sống thoải mái tiện nghi, mà nơi cung cấp tốt nhất những thứ đó hiển nhiên là viện khoa học và quân đội.
Họ bay trên trời cao, Tùng Hạ hô: “Không biết hôm nay Jacqueline có xuất hiện không?”
Thành Thiên Bích lắc đầu: “Phía Tây không có tin gì, chúng tôi vào Golmud cũng không thấy cô ta, thuận theo tự nhiên đi, nếu cô ta cũng đến vì ngọc Con Rối thì sớm muộn gì chúng ta cũng phải gặp nhau.”
“Tôi có dự cảm hôm nay cô ấy nhất định sẽ đến.”
“Ồ? Vậy là tốt nhất.”
Tùng Hạ cười nhìn hắn một cái: “Chưa bao giờ tôi thấy cậu chờ mong gặp ai đến vậy.”
Thành Thiên Bích nheo mắt lại: “Vậy ư?” Hắn ghé sát vào tai Tùng Hạ: “Anh… ghen à?”
Trời cao gió thổi vù vù, Tùng Hạ lớn tiếng hỏi lại: “Cậu nói gì cơ? Tôi không nghe thấy.”
Thành Thiên Bích buồn bực nhìn Tùng Hạ, vất vả lắm mới đủ dũng khí buông được một câu tán tỉnh, đối phương lại chẳng nghe thấy, chuyện này khá đả kích sự nhiệt tình của hắn, hắn bèn quay sang chỗ khác.
Tùng Hạ sờ sờ mũi mình, cảm thấy khó hiểu.
…
Đoàn người trải qua mấy tiếng bay vật vã, rốt cuộc đã hạ cánh. Khác với lần đến trước kia, thị trấn nhỏ này đã có một chút sức sống, mấy con chim lượn lờ trên tầng trời thấp kiếm ăn, hiển nhiên do các dị nhân mang đến.
Dung Lan sửa sang lại mái tóc dài bị gió thổi loạn, sắc mặt cứng đờ như lâm đại địch.
Thật ra hắn có thể đến một mình, dù sao bằng tốc độ của hắn, vài phút là đến nơi, song không biết vì sao hắn nhất định muốn bay cùng với mọi người, bỗng dưng chịu tội.
Tôn tiên sinh vỗ vai hắn, nhìn hắn một cái sâu xa, Dung Lan vừa muốn mở miệng, một con chim màu xám bay đến: “Mời Tôn tiên sinh, Minh chủ đại nhân và các vị khách khứa đi theo tôi.”
Mọi người đi cùng con chim dẫn đường kia vào trung tâm thị trấn.
…
Quả nhiên Sở Tinh Châu đã có chuẩn bị từ trước, cố ý quét dọn một khách sạn, trong khách sạn còn có điện nước và hệ thống sưởi hơi, vị Huyền chủ này tuy nhìn có vẻ chẳng coi ai ra gì, nhưng xem ra vẫn rất coi trọng lời nói của Tôn tiên sinh. Tôn tiên sinh kêu hắn chuẩn bị một đại hội, hắn không hề làm cẩu thả.
Sau khi vào khách sạn, mọi người phát hiện sô pha ở đại sảnh đã có một nhóm người ngồi sẵn từ trước, những người đó đều nhìn chằm chằm vào họ, có vẻ đều không dễ chọc.
Có vài người quen biết Tôn tiên sinh, Dung Lan và Tống Kỳ nên bước đến chào hỏi.
Số còn lại thì dùng ánh mắt hiếu kỳ đặt ở nhóm Thành Thiên Bích, lần lượt suy đoán xem ai là dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên mang thuộc tính gì. Cho dù Thanh Hải bị phong bế từ khi động đất tới nay, nhưng có một số người không khác gì người bên ngoài là mấy, do có hai tôn đại phật là Sở Tinh Châu và Dung Lan tồn tại nên trong cảm nhận của họ, dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên đều vô cùng hùng mạnh, mà sự thật cũng quả là vậy. Tuy bây giờ nhóm người Thành Thiên Bích vẫn chưa phải là đối thủ của Sở Tinh Châu và Dung Lan, nhưng dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên cấp hai chống lại các dị nhân cấp ba khác vẫn chiếm được ưu thế tuyệt đối.
Tôn tiên sinh chủ động giới thiệu mọi người cho nhau, Tùng Hạ phát hiện vài dị nhân cấp ba lợi hại lúc ấy Tôn tiên sinh kể cho họ gần như đều có mặt.
Hứng thú của những người đó nhanh chóng di chuyển khỏi người họ, không phải hàn huyên với người quen thì vồn vã niềm nở với Triệu La Manh. Một nữ dị nhân trẻ tuổi, xinh đẹp lại rất mạnh, trong thời đại khủng hoảng này chính là đối tượng tất cả giống đực mong ước, tất nhiên đi đến đâu cũng vô cùng được hoan nghênh. Tống Kỳ vừa vờ như không thèm để ý, vừa dùng khóe mắt xem thường họ.
Đương nhiên, từ khẩu khí như cố ý vô tình của những người này, Tùng Hạ biết điều họ cảm thấy hứng thú nhất hiển nhiên là cuộc gặp gỡ của Dung Lan và Sở Tinh Châu, không ai ở đây mà không hết sức tò mò với chuyện này cả.
Họ vừa làm ấm cơ thể, cửa khách sạn lại được mở ra, con chim dẫn đường cao giọng nói: “Huyền chủ đại nhân đã về.”
Sắc mặt Dung Lan khẽ biến, cứng người quay đầu lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...