“Tiểu Trang Nghiêu, em mà đột phá cấp ba thật thì đừng chỉnh anh đấy nhé.”
Chờ họ? Đây là ý gì?
Mọi người mang theo nghi hoặc vào nhà.
Đường Đinh Chi đuổi những người không liên can ra ngoài, chỉ để lại các nhân vật quan trọng của các tổ chức dị nhân, mọi người ngồi vào chỗ của mình trong phòng khách, ánh mắt sâu xa của Tôn tiên sinh nhìn mọi người một lượt, cuối cùng dừng lại trên người Trang Nghiêu, ông cười: “Chà, dị nhân tiến hóa não bộ nhỏ như vậy, có tiền đồ.” Tôn tiên sinh có vẻ không hề kiêu căng, giống như một ông già bình thường, đi ở trên đường, không ai tin ông ta là dị nhân tiến hóa não bộ.
Trang Nghiêu hỏi: “Tôn tiên sinh, ông nói ông đang đợi chúng tôi, ông từng nghe nói về chúng tôi ư?”
“Nghe nói qua một chút, nhưng không rõ ràng từng người, tôi chỉ biết sớm muộn gì trung ương cũng sẽ phái đội ngũ có sức mạnh thật sự đến Thanh Hải, đến lúc đó, cơ hội cho chúng ta phá vỡ kết giới Thanh Hải đã đến. Hai năm nay, tôi vẫn luôn đợi.”
“Sao ông có thể xác định chúng tôi quả thật có thực lực? Minh chủ rất không tín nhiệm chúng tôi.”
Tôn tiên sinh lắc đầu: “Dung Lan, đứa bé ấy quá tự phụ, cậu ta tưởng bằng sức mạnh của mình mà cũng không thể rời khỏi Thanh Hải thì những người khác lại càng không thể, song lo lắng ấy cũng không phải không có nguyên nhân. Trong hai năm nay chúng tôi đã nghĩ tới rất nhiều biện pháp nhưng đều thất bại. Sau này tôi ý thức được, tôi nghĩ, người ở bên ngoài là cơ hội của chúng tôi, bởi vì mọi người nhất định sẽ mang đến rất nhiều thông tin chúng tôi không biết. Hiểu biết của tôi với thế giới bên ngoài chỉ giới hạn ở lúc đầu xảy ra động đất và một vài liên lạc với bên ngoài, còn lại chính do người từ ngoài vào mô tả, hiểu biết hết sức hữu hạn. Tôi đối với mọi chuyện bên ngoài đều rất ngạc nhiên.”
Trang Nghiêu nói: “Chúng tôi cũng rất ngạc nhiên với mọi chuyện ở Thanh Hải, các ông cũng có rất nhiều thông tin chúng tôi không biết, dung hợp thông tin hai bên nhất định có thể phát hiện một vài chuyện có lợi. Bất luận chúng tôi đến Thanh Hải là vì cái gì thì chúng ta đều có chung một mục tiêu, chính là rời khỏi nơi này.”
Tôn tiên sinh nói: “Nếu mọi người có thể giúp chúng tôi rời khỏi Thanh Hải, muốn ngọc Con Rối cũng không phải không thể, tôi đã sớm khuyên nhủ họ, ngọc Con Rối là họa không phải phúc, năm miếng ngọc Con Rối của Thanh Hải, tôi có thể hứa cho mọi người ít nhất hai miếng.”
Trang Nghiêu nói rõ từng chữ: “Năm miếng, chúng tôi muốn tất cả.”
Đôi mắt đằng sau kính mắt của Tôn tiên sinh chợt lóe một ánh sáng: “Ồ? Hiểu biết của tôi với bên ngoài quá ít, nhưng tôi nghĩ mọi người vào Thanh Hải tất nhiên là vì ngọc Con Rối, mà mục đích thu thập ngọc Con Rối nhất định có liên quan với tận thế, tôi rất muốn nghe một chút, nhưng mọi người muốn lấy cả ngọc trong tay hai vị thành chủ thì nhất định phải có lý do đủ để thuyết phục họ mới được, hoặc là, thuyết phục tôi trước.”
“Tôn tiên sinh, mục đích họ giữ ngọc Con Rối là gì?”
“Đương nhiên là tiến hóa, nhanh chóng tiến hóa.”
“Nhưng tiến hóa hết sức nguy hiểm, chúng tôi đã thí nghiệm rất nhiều lần ở Bắc Kinh, nếu cứ tiếp tục sử dụng ngọc Con Rối để tiến hóa, cuối cùng sẽ nổ tan xác mà chết.”
Tôn tiên sinh nheo mắt lại: “Tình hình cậu nói đã từng xảy ra, khi Dung Lan thăng cấp, thân thể bị nổ thành mảnh nhỏ, lúc ấy chúng tôi đều tưởng rằng cậu ta đã chết, nhưng cậu ta lại hóa thành một chùm tia sáng. Vài ngày sau, thân thể lại chậm rãi hợp về.”
Mọi người cả kinh, Thành Thiên Bích trầm giọng nói: “Nguyên tố hóa?”
Tôn tiên sinh nói: “Không sai, chính là nguyên tố hóa, không chỉ Dung Lan, thành chủ phía Tây khi thăng cấp cũng có tình huống như vậy, sau khi nguyên tố hóa hoàn toàn nổ tung, ba ngày sau thân thể lại khôi phục nguyên trạng. Cho nên, tình huống mọi người nói không phải không tồn tại, có một bộ phận dị nhân khi thăng cấp, quả thật sẽ có nguy hiểm đến tính mạng, nhưng 2/3 số người vẫn sống, mà hai dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên này đã thăng cấp ba lượt, vẫn không chút tổn hao gì.”
Trang Nghiêu trầm giọng nói: “Quả nhiên họ đã tới cấp bốn.”
“Mọi người gọi cái này là ‘cấp’ ư? Còn có cách gọi đặc biệt nào không?”
“Có rất nhiều, chúng ta có thể chậm rãi nói chuyện.” Trang Nghiêu nhìn Tùng Hạ: “Thật không ngờ khi dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên thăng cấp sẽ xảy ra chuyện này, có điều chỉ sợ không ai dám mạo hiểm như vậy, nổ tung rồi lại…”
Tùng Hạ gật đầu: “Tôn tiên sinh, sau khi thân thể hồi phục qua lần đầu tiên thăng cấp, họ có thể nguyên tố hóa hoàn toàn không?”
“Không được, chỉ có một phần thân thể, sau lần thứ hai thăng cấp, họ mới có thể nguyên tố hóa hoàn toàn.”
“Nếu như chúng tôi dự đoán thì phải đột phá cấp ba mới có thể nguyên tố hóa toàn thân.” Trang Nghiêu cười giễu: “Xem ra Trang Du uổng công rồi, Chu Phụng Lam căn bản không chết được.”
“Nghe nói Bắc Kinh có không ít dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên?”
“Bắc Kinh có năm người, Trùng Khánh có một người, Nga và Mỹ mỗi nước một người, thêm Thanh Hải hai người, tộng cộng mười người.”
Tôn tiên sinh gật đầu: “Hệt như những gì cô ấy nói.”
“Ai?”
“Một cô gái người Nga, dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên Mộc.”
Thành Thiên Bích truy vấn: “Cô ta ở đâu?”
“Ở phía Tây, mọi người biết cô ấy ư?”
“Không biết, nhưng cô ta là dị nhân cùng thuộc tính với tôi, chúng tôi nhận ủy thác của chính phủ Moscow, muốn đưa cô ta rời khỏi Thanh Hải.”
“Bây giờ cô ấy rất an toàn, cũng đang tìm kiếm phương pháp rời khỏi Thanh Hải.” Tôn tiên sinh mừng thầm: “Thời cơ thật sự đã đến.”
“Chúng tôi nhất định sẽ rời khỏi đây.”
“Tôi đã nói cho mọi người nguyên nhân họ cần ngọc Con Rối, vậy mọi người thì sao? Mọi người thu thập ngọc Con Rối, thậm chí không tiếc muôn trùng nguy hiểm chạy đến Thanh Hải tìm ngọc là vì sao?”
Đường Đinh Chi và Trang Nghiêu nhìn nhau, Đường Đinh Chi sắp xếp lại mạch suy nghĩ, nói ra thành quả nghiên cứu, không đề cập đến bí mật trọng đại trong hai năm vừa qua của họ cho Tôn tiên sinh biết. Họ nhìn ra được hai vị thành chủ đều rất kính trọng người này, chỉ khi thuyết phục được ông ta thì mới có hy vọng không đánh mà thắng, để họ giao ra ngọc Con Rối.
Tôn tiên sinh lắng nghe hết sức nghiêm túc, hỏi lại cũng rất nghiêm túc, tất cả vấn đề đều nói thẳng mấu chốt, trao đổi giữa các dị nhân tiến hóa não bộ với nhau quả thật khiến người ta chỉ nhìn thôi đã không thể không cảm thán, suy nghĩ rất nhanh, rất nhiều chuyện họ nghe xong còn chưa hiểu mà người ta đã nghĩ cẩn thận đâu ra đấy, trao đổi có hiệu suất cực cao, một chữ cũng không lãng phí.
…
Sau khi nghe xong, Tôn tiên sinh mặt mày đỏ hồng, hưng phấn đến độ hai tay hơi run rẩy, ông ta cũng giống Đường Đinh Chi, Trang Nghiêu, hấp thu tri thức hoặc thông tin mới với họ mà nói cũng giống như thực vật hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt, có thể làm họ có được thỏa mãn và tăng cường tinh thần một cách không tưởng. Ông nhìn Tùng Hạ: “Nói như vậy, tất cả dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên khi thăng cấp đều có thể thông qua cậu mà bình an vượt qua, cậu có được khả năng đặc biệt khác tất cả mọi người?”
Tùng Hạ gật đầu.
“Loại khả năng này căn cứ vào đâu mà có được?”
Tùng Hạ nói: “Tôn tiên sinh, chuyện này tạm thời tôi không thể nói cho ông, không chỉ mình ông, có rất nhiều người ở đây cũng không biết.”
Diêu Tiềm Giang nhún vai: “Quả thật, ai ở Bắc Kinh cũng tò mò không biết cậu có được khả năng này như thế nào.”
Tôn tiên sinh cười: “Không sao, tôi tin sớm muộn gì cũng có ngày cậu nói cho tôi biết.” Ông thở dài: “Không ngờ thế giới bên ngoài biến hóa nhanh như vậy, Đại Nhạn phủ đầy sâu, cây thông khổng lồ, sinh vật biển ngày một áp sát, tôi muốn rời khỏi đây, cống hiến trí óc của mình cho nhân loại, bằng không tôi chừng này tuổi rồi, sống hay chết có gì khác nhau.”
Đường Đinh Chi nghiêm túc nói: “Chúng ta nhất định sẽ rời khỏi đây, Bắc Kinh cũng cần ông.”
“Tôn tiên sinh, xin hỏi… ông là lần đầu tiên thăng cấp?”
Tôn tiên sinh nói: “Lần thứ hai, mỗi một lần thăng cấp tôi đều tưởng rằng mình sẽ chết, trong đầu nhiều thông tin như sắp nổ tung.” Ông lắc đầu cười: “Không ngờ tôi còn có thể sống đến giờ.”
“Hóa ra là cấp ba…”
“Tôi không ngờ người ở ngoài lại tiến hóa chậm như vậy, có không ít dị nhân ở Thanh Hải chết khi thăng cấp, nhưng cũng không ngừng có người bắt đầu biến dị, những người sống sót thì trình độ tiến hóa càng ngày càng cao. Có điều, thăng cấp cũng ngày một khó hơn, thời gian càng ngày càng dài, hai vị thành chủ cũng vừa đột phá cấp bốn. Dựa theo tốc độ này, muốn đột phá cấp năm thì có thể cần ba, bốn năm.”
“Hiện tại Thanh Hải có bao nhiêu người đã đột phá cấp ba và cấp bốn?”
“Cấp bốn chỉ có hai người họ vì họ có ngọc Con Rối bên người, cấp ba theo tôi được biết thì không quá sáu người, vốn có nhiều hơn nhưng khi ở điểm giới hạn cấp hai thì một nửa số đó đã nổ tan xác mà chết Trước mắt số người đang ở cấp hai thì nhiều không đếm xuể, vô cùng nhiều. Chúng tôi đều lục tục đột phá cấp hai sau năm thứ nhất, lại mất một năm để lên cấp ba, mà vì tác dụng của ngọc Con Rối mà hai người kia tiến hóa nhanh hơn.”
“Vậy thì nhanh quá…” Trang Nghiêu nói: “Ông có thường đi Golmud không? Chỗ đó có phải là nơi năng lượng Cambri có mật độ dày đặc nhất hay không? Cho nên dị nhân đẳng cấp cao thường vào đó để tu luyện?”
Sắc mặt Tôn tiên sinh khẽ biến: “Có thể nói là như vậy. Golmud có hoàn cảnh tiến hóa tốt nhất, chúng tôi không có hành vi tu luyện như mọi người nói, nhưng chỉ cần sống ở khu vực đó là hạt nhân năng lượng sẽ không ngừng hấp thu năng lượng, xúc tiến tiến hóa. Cho nên càng là dị nhân đẳng cấp cao thì lại càng thích đi Golmud, đồng thời, cũng chỉ có dị nhân đẳng cấp cao mới đi được. Golmud là một nơi đáng sợ như địa ngục, cậu có thể nhìn thấy bất cứ vật sống nào, bất luận là động vật hay thực vật thì đều có thể ăn người, không có sức mạnh thì đừng hòng sinh tồn ở đó.”
“Vậy hai vị thành chủ đều đã có ngọc Con Rối, vì sao còn muốn đi Golmud mạo hiểm như vậy?”
Tôn tiên sinh cười khổ: “Lòng tham.”
Mọi người sáng tỏ.
Tôn tiên sinh nói: “Nếu quả thật phải phong ấn ngọc Con Rối thì mới ngăn cản được đại họa này, như vậy chúng ta nhất định phải đi ‘cấm khu’ một lần, hơn nữa, cho dù không vì chuyện này thì vì ngọc Con Rối, mọi người không thể không đi.”
“‘Cấm khu’ là…?”
“Là trung tâm của tâm địa chấn, anh bạn này không phải từng đến với đoàn thám hiểm ư? Chắc cậu cũng biết, đó chính là nơi lúc trước các cậu đã khai quật được ngọc Con Rối. Ở nơi nào đó trong lòng đất ‘cấm khu’ đến nay còn chôn giấu hai miếng ngọc Con Rối, nhưng không ai có thể lấy được. Mức độ nguy hiểm của ‘cấm khu’ thậm chí vượt qua hồ Thanh Hải. Tôi vẫn muốn vào đó nghiên cứu, nhưng không làm được, nhưng nếu không đi vào đó thì sao có thể tháo bỏ bí ẩn của ngọc Con Rối cơ chứ.”
Thành Thiên Bích gật đầu: “Nơi gọi là ‘cấm khu’, chính là khu vực không người sinh sống của Golmud, cách trung tâm Golmud một khoảng rất xa.”
Tùng Hạ hỏi: “Ngay cả Minh chủ cũng không đi được ư?”
“Dung Lan từng đi, dùng hình thái nguyên tố hóa đi khảo sát, nếu nói Golmud là địa ngục thì ‘cấm khu’ chính là chốn Tu La của địa ngục, ngay cả Dung Lan cũng không dám dễ dàng trở về hình người ở trong đó, khỏi phải nói đến chuyện lấy được ngọc Con Rối.”
Thành Thiên Bích trầm giọng nói: “Xem ra, kẻ địch chúng ta từng đụng phải đều chưa là gì cả.”
Tôn tiên sinh nói: “Cũng chưa chắc, ít nhất cây thông khổng lồ mọi người nói, nếu ở Thanh Hải cũng có thể xưng bá một phương, Thanh Hải không có cái cây nào lớn như vậy.”
“Nói như vậy, miếng ngọc trong hồ Thanh Hải lại là miếng so ra thì dễ lấy nhất, xem ra chúng ta phải lấy được nó trước.”
Tôn tiên sinh nói: “Miếng ngọc đó cũng không khó lấy, chỉ là hai đứa trẻ đó không chịu hợp tác, nếu họ liên thủ thì ‘cấm khu’ tôi cũng dám đi. Bây giờ có mọi người ở đây, thủy quái dưới đáy hồ Thanh Hải cũng không tính cái gì, tôi có cách đối phó với nó.”
“Tôn tiên sinh, ông còn có thành quả nghiên cứu gì đối với kết giới Thanh Hải? Vì sao ông lại cho rằng kết giới do trường năng lượng của ngọc Con Rối tạo thành?”
Tôn tiên sinh trầm giọng nói: “Tôi đã nghiên cứu kết giới Thanh Hải hai năm, gần đây rốt cuộc có thể phán đoán bước đầu, kết giới Thanh Hải có khả năng quấy nhiễu sóng điện não của con người, dị nhân tiến hóa não bộ cũng có thể làm được chuyện đó, nhưng khả năng của kết giới còn hơn chúng tôi cả trăm ngàn lần. Nó có thể làm người ta đánh mất sức phán đoán phương hướng, hoài nghi tính chân thật của ký ức, thậm chí khiến người ta sinh ra ảo giác. Kết giới không có thực thể, sương mù chỉ là một hiện tượng giả tạo đánh lừa chúng ta, kết giới có tác dụng với não người. Không phải có thứ gì đó ngăn người ta rời khỏi Thanh Hải mà là chính chúng ta tự đưa mình quay về, nhưng bản thân ta lại không biết.”
Mọi người cùng có nét mặt kinh ngạc.
Tôn tiên sinh thở dài: “Khi nghiên cứu ra kết luận này, tôi cảm thấy rất bất lực, tôi là dị nhân tiến hóa não bộ duy nhất ở Thanh Hải, như những gì mọi người nói, thậm chí tôi còn là dị nhân tiến hóa não bộ có trình độ tiến hóa cao nhất thế giới, tôi có thể khống chế sóng điện não của người khác, nhưng dưới ảnh hưởng kết giới của Thanh Hải, thậm chí tôi không thể khống chế chính mình. Ngoại trừ trường năng lượng do ngọc Con Rối tạo ra thì còn có sức mạnh gì có thể làm được chuyện ấy?”
Ngô Du cau mày: “Vì sao ngọc Con Rối lại tạo ra trường kết giới ấy, chẳng lẽ là do ngọc tập trung nhiều ở đây?”
Thành Thiên Bích lắc đầu: “Không đúng, ở Bắc Kinh ngọc Con Rối còn tập trung nhiều hơn.”
Diêu Tiềm Giang nói: “Nhưng ngọc Con Rối của Bắc Kinh được bao bọc bởi vỏ kim loại mềm vận chuyển về trước động đất, có lẽ chính vì thế nên nó mới không tạo được kết giới ở Bắc Kinh?”
“Có khả năng này, cho nên chúng ta phải nghĩ cách thu hồi ngọc Con Rối…”
Tôn tiên sinh nói: “Muốn thu hồi còn có phiền toái lớn, trừ phi chúng ta có thể tìm được kim loại mềm như lời mọi người nói ở ‘cấm khu’, không thì chúng ta vẫn không thể loại trừ trường năng lượng do ngọc Con Rối tạo ra. Nói ra thì tôi có xu hướng để chúng ta rời khỏi đây, chuẩn bị thật đầy đủ rồi mới quay lại ‘cấm khu’ hơn, nhưng bây giờ xem ra thật là tự mâu thuẫn.”
Tùng Hạ hạ giọng nói: “Loại trừ ngọc Con Rối, tôi chắc là có cách.”
Tôn tiên sinh kinh ngạc nhìn cậu: “Cậu có cách gì?”
Tùng Hạ tránh nói quá nhiều: “Tôi không xác định, nhưng tỷ lệ rất lớn.”
Nhóm Thành Thiên Bích tự nhiên hiểu cậu đang nói về ngọc cổ, ngọc cổ quả thật có thể loại trừ năng lượng của ngọc Con Rối, ít nhất có thể ngăn cách cảm ứng giữa các miếng ngọc với nhau, như vậy chắc hẳn có thể đạt được mục đích loại trừ trường năng lượng.
Tôn tiên sinh nói: “Được, một khi đã vậy, bây giờ mục tiêu đã rất rõ ràng: Tập trung năm miếng ngọc Con Rối, loại trừ trường năng lượng, nếu như vậy mà cũng không thể giải trừ kết giới ở Thanh Hải thì nhất định vùng đất này đã bị trời cao nguyền rủa.”
Đường Đinh Chi nói: “Tôn tiên sinh, miếng ngọc ở hồ Thanh Hải chúng tôi cũng có thể thử một lần, nhưng ‘cấm khu’ ở Golmud chỉ sợ phải cần Minh chủ hoặc Huyền chủ hợp tác mới có thể xâm nhập hiểm địa, cuối cùng còn cần họ đồng thời giao lại ngọc Con Rối, nếu ông không thể thuyết phục được họ thì mọi chuyện chúng tôi làm đều vô nghĩa.”
“Tôi hiểu, tôi nhất định sẽ thuyết phục họ, Thanh Hải là nơi chịu ảnh nghiêm trọng nhất của năng lượng Cambri, môi trường quá tệ, không ai muốn sống cả đời ở đây, tôi tin vì mục đích chung này, họ sẽ hợp tác.”
“Hợp tác thôi vẫn chưa đủ.” Khuôn mặt non nớt của Trang Nghiêu hết sức nghiêm túc: “Họ phải đồng ý sau khi rời khỏi Thanh Hải sẽ giao ngọc Con Rối cho quân đội, nếu không họ cũng chính là kẻ địch của quân đội.”
Tôn tiên sinh trầm mặc hồi lâu: “Tôi sẽ nghĩ cách.”
Trang Nghiêu nói: “Tôn tiên sinh, ông hãy nói chuyện với họ đi, ông là người duy nhất có thể xúc tiến chuyện này, vì mục đích chung của chúng ta, vì tương lai của loài người.”
Tôn tiên sinh gật đầu: “Giao cho tôi.” Ông đứng lên: “Hôm nay đã nói rất nhiều, để tôi quay về sửa sang lại mạch suy nghĩ đã, hôm khác tôi lại đến thương lượng chuyện hồ Thanh Hải với mọi người.”
“Tôn tiên sinh.” Trang Nghiêu cũng đứng lên, ngẩng đầu nhìn ông, đôi mắt vừa tròn vừa sáng, tinh xảo đáng yêu: “Tôi muốn biết thực lực bây giờ của ông.”
Tôn tiên sinh hiền hậu xoa đầu nó: “Cậu nhóc muốn thử? Nhưng khó chịu lắm đấy.”
“Cho tôi thử đi.”
Tôn tiên sinh cười cười, từ trong thân thể ông già nhìn có vẻ bình thường không hề đặc biệt này đột nhiên bộc phát ra một luồng năng lượng kinh người, lập tức, tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy choáng đầu hoa mắt, hình ảnh trước mắt biến ảo thành mấy cái, sau đó, trước mắt họ bỗng tối đen, trong tầm mắt lại xuất hiện hình ảnh, lại là cảnh tượng từ trên cao nhìn xuống Trang Nghiêu! Biểu cảm kinh ngạc của Trang Nghiêu như thể đã ngưng kết lại, như thể không tin nổi những gì mình nhìn thấy. Sau đó, tầm mắt mọi người lại tối đen, cảnh tượng trước mắt trở về tầm nhìn bình thường, cảm giác choáng váng vừa nãy cũng biến mất.
Trang Nghiêu la lên: “Ông… ông chia sẻ thị giác của mình?”
Tôn tiên sinh cười nói: “Phải, hình ảnh mọi người vừa nhìn thấy là những gì tôi vừa nhìn thấy, đây chỉ là một phần khả năng của cấp ba, tôi còn có thể chia sẻ các cơ quan cảm giác khác, càng nhiều người thì thời gian duy trì được càng ngắn đồng thời, bây giờ tôi có thể khống chế một chút động vật biến dị đẳng cấp thấp. Cái gọi là dị nhân tiến hóa não bộ chính là phát triển và điều khiển bộ não, bởi vậy phức tạp hóa ra rất nhiều khả năng, cái nào cũng có thể làm vũ khí phòng thân, đứng trong một nhóm còn có thể có tác dụng làm vô tuyến liên lạc và chỉ huy. Tôi nghĩ khi đột phá cấp bốn, khả năng tấn công của dị nhân tiến hóa não bộ không chỉ ở trình độ phòng thân nữa mà có thể đạt được sức chiến đấu thật sự.”
Đường Đinh Chi và Trang Nghiêu hai mắt sáng lên, kỳ vọng đối với thăng cấp bay lên độ cao trước nay chưa từng có, khả năng có thể đạt được ở cấp ba sẽ củng cố sức mạnh cho cá nhân và đồng đội. Họ có thể không chỉ tồn tại như một cố vấn mà thật sự trở thành một sức chiến đấu hữu hiệu trong nhóm, hơn nữa còn có thể tự bảo vệ mình khi tác chiến, không đến mức làm liên lụy những người khác.
Điều này sao có thể không khiến người ta hưng phấn!
Tôn tiên sinh cười vỗ vỗ bả vai Trang Nghiêu: “Cậu bạn nhỏ này đúng là không đơn giản, trước khi về hưu, tôi là một thầy giáo, cũng dạy những đứa trẻ lớn cỡ cậu, nhìn thấy cậu, tôi lại nhớ đến học sinh của mình… Aiz, không đơn giản, thanh niên các cậu mới là hy vọng của loài người, nhất định phải sống sót thật tốt.”
Sau khi tiễn bước Tôn tiên sinh, mọi người ngồi quây lại ở phòng khách, trầm mặc thật lâu.
Cuối cùng, là Đặng Tiêu phá vỡ yên tĩnh trước: “Tiểu Trang Nghiêu, em mà đột phá cấp ba thật thì đừng chỉnh anh đấy nhé.”
Trang Nghiêu liếc mắt nhìn cậu ta: “Sao, anh chột dạ?”
“Bình thường anh đối với em cũng không tệ mà, có gì tốt cũng cho em trước, em đừng lấy anh ra thí nghiệm, anh là người muốn có hình tượng.”
Trang Nghiêu cười lạnh: “Thế thì… không được, anh tự giải quyết cho tốt đi.”
Đặng Tiêu mặt như đưa đám: “Em á, thật là rất không đáng yêu, so ra còn kém A Bố.”
Trang Nghiêu nghĩ đến A Bố, nét mặt khó nén vẻ vui sướng: “Như vậy xem ra, nếu có thể đột phá cấp ba, tôi nhất định có thể nghĩ cách giúp A Bố an toàn thăng cấp.”
“Phải, trạng thái cấp ba của dị nhân tiến hóa não bộ thật là vượt xa dự kiến của mọi người, quả thực gần như không gì không làm được, thậm chí có thể cho người khác nhìn thấy những gì mình nhìn được, vậy chẳng phải A Bố cũng có thể nhìn thấy những thứ chúng ta nhìn hay sao. Bằng chuyện chia sẻ giác quan, tôi có thể nâng cao khả năng bắt chước và chỉ số thông minh của A Bố rất nhiều. Đúng, tôi nhất định phải mau chóng đột phá cấp ba.”
Ý tưởng của Trang Nghiêu chính là ý tưởng của mọi người ở đây, không có chuyện gì có thể nâng cao thực lực hơn thăng cấp!
Ngô Du nói: “Đúng rồi, Tôn tiên sinh nói Jacqueline đang ở phía Tây, chúng ta có cần đi tìm cô ta không? Khả năng kết hợp của cô ta với Thành Thiên Bích cũng là một sức mạnh cường đại.”
Đường Đinh Chi nói: “Bây giờ hiển nhiên không được, Minh chủ rất kiêng kị phía Tây, nếu lúc này mạo muội đi thì nhất định khiến hắn bất mãn, vẫn nên chờ xem Tôn tiên sinh có thể khuyên họ hợp tác được không đã.”
Trang Nghiêu hỏi: “Anh cảm thấy có nhiều hy vọng không?”
Đường Đinh Chi lắc đầu: “Rất ít, không biết nút thắt mâu thuẫn giữa họ là gì, có vài mâu thuẫn không thể hóa giải.”
Trang Nghiêu gật đầu: “Nếu họ không chịu hợp tác, vậy không thể không động thủ.”
Trong lòng mọi người đều rõ ràng động thủ với Minh chủ hay Huyền chủ có nghĩa là gì, nhưng thêm một chuyện hay bớt một chuyện thì cũng như nhau, do sẽ gặp phải rất nhiều khiêu chiến mà cái nào cũng có vẻ có thể khiến họ chết một trăm lần nên nghe thế xong, họ đều đã chết lặng, không có chút phản ứng nào.
…
Họ tiếp tục nghiên cứu hồ Thanh Hải, phương hướng của kế hoạch vẫn không khác trước kia là mấy, khả năng nguyên tố hóa của Diêu Tiềm Giang nhất định là một trong những sức mạnh có lợi nhất khi họ tuyên chiến với hồ Thanh Hải, nếu Tôn tiên sinh còn có thể cung cấp phương án gì tốt thì họ càng nắm chắc thắng lợi.
Vài ngày tiếp theo, họ đều sống trong khách sạn, tu luyện gần như không ra khỏi cửa, tốc độ tu luyện ở Thanh Hải so với bất cứ nơi nào cũng nhanh hơn rất nhiều, không ai nỡ lãng phí cơ hội tốt như vậy.
Qua vài ngày, Mạnh Khánh lại đến, mời họ đến Minh phủ ăn tối, bàn bạc chuyện hồ Thanh Hải.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...