Kỷ Cambri Trở Lại

“Dù có mệt đến thế nào hay gặp phải trở ngại gì, anh đều phải tập trung tinh lực, một lần không thành công thì có muôn vàn thay đổi, một khi đã bắt đầu, anh tuyệt đối không thể buông tay trên đường.”

Tùng Hạ tiếc nuối nói: “Khả năng mạnh như vậy, nếu do người đó chủ đạo thì tốt rồi.”

Trang Nghiêu lắc đầu: “Không thể, vào thời điểm họ dị chủng, Thông Ma đã siêu việt hơn con người gấp trăm lần, ý thức của con người không thể chống lại nó. Ý thức của người kia không biến mất đã may mắn lắm rồi, nếu không chúng ta không thể có chuyện lông tóc không chút tổn hao mà đã thoát được khỏi khu rừng, càng không thể có cơ hội dễ dàng lấy được miếng ngọc Con Rối kia.”

Tùng Hạ gật đầu: “Kết quả này đã tốt hơn ngoài dự đoán của mọi người, tôi thật không ngờ lại thuận lợi như vậy, bây giờ chỉ hy vọng căn biệt thự kia vẫn còn.”

Trang Nghiêu nói: “Cho dù không còn thì cũng phải tạo ra nó, đến Vân Nam trước xem sao.”

Thành Thiên Bích hỏi: “Từ di vật của người Nga có tra được thứ gì không?”

“Tất cả thiết bị còn lại của họ đều dùng kỹ thuật tiên tiến nhất trước tận thế tiến hành 24 loại mật mã để mã hóa, hiện giờ chúng tôi không có điều kiện để phá giải, phải mang về Bắc Kinh mới được. Nhưng nhật kí của một người trong đó khiến tôi có thể thu hoạch một vài thông tin, anh biết tiếng Nga phải không?”

Thành Thiên Bích lắc đầu: “Tôi từng học rất nhiều ngôn ngữ chiến đấu của các quốc gia, tiếng Nga chỉ giới hạn trong những từ mấu chốt khi chiến đấu mà thôi.”

“Không sao, nơi này đã rất gần biên giới Trung – Nga, người biết tiếng Nga nhất định không ít. Người này có thói quen viết nhật kí, quyển nhật kí này được bắt đầu ghi chép từ hai tháng sau tận thế, cho dù không có bất cứ tin mật nào thì cũng trợ giúp chúng ta lý giải tình hình thật trong cảnh nội nước Nga.”

Tùng Hạ hỏi: “Như vậy bây giờ chúng ta về Bắc Kinh ư?”

“Không, chúng tôi đã phái dị nhân lớp chim đưa các thiết bị còn lại về Bắc Kinh, chắc tầm tối nay là có thể đến nơi. Đợi sau khi giải mã phần nội dung được bảo mật thì thương lượng tính toán chuyện tiếp theo.”

Tùng Hạ có chút thất vọng, mấy ngày qua cậu vẫn quan tâm tình hình phía chú mình, luôn lo lắng Từ Ưng sẽ có hành động gì. Cho dù tình thế bây giờ hết sức có lợi với họ, nhưng càng như vậy càng dễ khiến Từ Ưng chó cùng rứt giậu. Tuy chú cậu là dị nhân tiến hóa não bộ, nhưng dù sao cũng không có khả năng tấn công và phòng ngự thật sự, khu 3 còn có một vài gián điệp của khu 2, nếu Từ Ưng thật sự muốn gây bất lợi với chú thì có lẽ cũng không phải chuyện gì khó. Vừa nghĩ đến đây, Tùng Hạ đã hốt hoảng lo sợ.

Trang Nghiêu nhìn cậu một cái: “Anh lo cho giáo sư Tùng à?”

Tùng Hạ gật đầu.

“Yên tâm đi, trình độ tiến hóa não bộ của giáo sư Tùng là số một số hai ở viện khoa học, có lực phòng ngự rất mạnh, nếu toàn lực phóng thích năng lượng thì ít nhất có thể khiến một dị nhân đẳng cấp cao mất đi khả năng hành động từ 3 đến 5 giây. Bên cạnh giáo sư còn có người trường kỳ bảo vệ, sẽ không dễ dàng có chuyện gì đâu.”

Tùng Hạ trầm giọng nói: “Ừm… chỉ hy vọng chuyện bên này mau chấm dứt.”

Lúc này, tư lệnh Trương phái một người lính đến báo cho họ đã tìm được người biết tiếng Nga.

Mọi người đi về hướng một túp lều.

Người tư lệnh Trương tìm đến là một cặp vợ chồng đã sinh sống lâu năm ở biên giới Trung – Nga, buôn bán cỡ nhỏ, thông thạo tiếng Nga, lúc này họ phiên dịch nhật ký dưới sự giám sát của Đường Đinh Chi.

Đường Đinh Chi nói: “Hai người Nga đã chết là thành viên cục an toàn liên bang Nga, một người là người thường, người kia bây giờ còn không biết, nhật kí này do người thường viết.”

Trang Nghiêu cầm lấy một tờ đã được dịch xong lên đọc, tờ này là sự miêu tả của người viết đối với hoàn cảnh chung quanh, nào là chuyện đồng nghiệp biến dị, cháu gái hắn do một vết thương nhỏ ở ngón tay mà chết, hôm nay được lĩnh thực phẩm gì… Không có nội dung nào là quan trọng, nhưng có thể thấy dù Nga cách Thanh Hải đã rất xa nhưng vẫn chịu ảnh hưởng nặng nề của năng lượng Cambri, ít nhất hai tháng sau động đất, Nga cũng đã suy sụp.

Đường Đinh Chi nói: “Quyển nhật kí có 167 trang, muốn dịch hết thì cần hai đến ba ngày, có lẽ đến khi đó phía Bắc Kinh cũng đã phá mã được phần cứng.”

Trang Nghiêu gật đầu: “Mấy ngày nay mọi người tự tu luyện đi, đừng để lãng phí thời gian.”


Lý Đạo Ái đột nhiên mở miệng: “Tôi đã tới điểm giới hạn, chi bằng trong khoảng thời gian này giúp tôi đột phá cấp hai đi.”

Tùng Hạ kinh ngạc nói: “Ở đây? Hay là về Bắc Kinh cho an toàn.”

“Không có gì khác biệt, nếu thật sự xảy ra chuyện thì phòng thí nghiệm không giúp được tôi, vẫn phải cần cậu.”

Tùng Hạ không biết làm sao, nhìn về phía Thành Thiên Bích và Trang Nghiêu. Trang Nghiêu gật đầu: “Hôm nay ngủ đủ giấc, bắt đầu từ ngày mai đi. Lý cảnh quan, có mấy câu phải nói trước: Chúng tôi không thể đảm bảo an toàn cho anh trăm phần trăm, cũng không thể cam đoan anh nhất định có thể đột phá cấp hai, mấu chốt nhất vẫn phải dựa vào anh.”

Lý Đạo Ái gật đầu: “Tôi biết.”

Hoắc Bạch nhíu mày: “Thống lĩnh, cần gì phải vội mấy ngày, chúng ta về Bắc Kinh rồi nói sau, nơi này không có trang thiết bị gì, rất không an toàn.”

“Khi Thẩm Trường Trạch đột phá cấp hai ở khu 6, viện khoa học cũng chỉ cung cấp một gian phòng, đâu có gì khác biệt.”

Triệu Tử Tường cũng nói: “Nơi này hoang dã núi rừng, nếu thật sự bị thương, ngay cả môi trường vô khuẩn để tĩnh dưỡng cũng không có. Thống lĩnh, chúng ta vẫn nên về Bắc Kinh rồi hẵng nói.”

Đường Đinh Chi nói: “Nếu thật sự bị thương, Tùng Hạ có thể chữa trị, có thể đột phá cấp hai hay không không liên quan với hoàn cảnh. Tôi đồng ý với Lý cảnh quan, ngày mai bắt đầu luôn đi. Kéo dài thêm bao nhiêu thì năng lượng Cambri hủy diệt trong cơ thể anh ta lại nhiều hơn năng lượng Cambri an toàn bấy nhiêu.”

Nét mặt Hoắc Bạch và Triệu Tử Tường đều hiện ra vẻ sầu lo nặng nề.

Lý Đạo Ái lại có biểu hiện rất bình tĩnh: “Nếu Diêu Tiềm Giang ở đây thì chắc hẳn cậu ta cũng sẽ quyết định như vậy.”

Thẩm Trường Trạch nở nụ cười có ý châm biếm: “Đương nhiên, anh ta sốt ruột hơn cả anh ấy chứ.”

Lý Đạo Ái cười nói: “Đó là chuyện rất bình thường, cậu ta chưa bao giờ chịu thua kém người khác.”

Căn cứ theo kinh nghiệm lần trước, Lý Đạo Ái đột phá cấp hai ít nhất cần thời gian cả ngày, vì thế mọi người ăn uống qua loa rồi trở về lều trại nghỉ ngơi.

Nhóm Thành Thiên Bích được an bài trong một túp lều, đến tối mọi người đều thấy hơi mất ngủ, Đặng Tiêu than thở: “Thông Ma vừa đi, thức ăn đã trượt dốc thảm hại, hôm nay ngay cả một mảnh rau cũng không có.”

Trang Nghiêu nói: “Vậy anh vào rừng sống với nó đi, bảo người dân chung quanh ngày ngày sắp lễ dâng cúng cho anh.”

“Aiz, mà nói thì Thông Ma đúng là giông giống thần bảo vệ ở đây ha, hàng năm được tiến cống mỹ thực mỹ nữ, ha ha ha.”

Tùng Hạ cười nói: “Thế thì liên quan gì đến cậu.”

Đặng Tiêu bị nghẹn một cái: “Ặc, đúng là chẳng liên quan gì đến em.”

Trang Nghiêu nói: “Tùng Hạ, anh còn bao lâu mới đột phá cấp hai?”

Tùng Hạ nói: “Sắp rồi, trong vòng một tháng.”

“Anh và Thành Thiên Bích bắt đầu tu luyện cùng một thời gian, nhưng thời gian đột phá cấp hai lại chậm hơn anh ta gần nửa năm, anh phải tranh thủ thời gian.”

“Ừm, bây giờ ngày nào tôi cũng dành thời gian tu luyện, tôi sẽ nỗ lực bắt kịp mọi người, còn cậu thì sao?”


“Tôi đại khái còn cần hai, ba tháng.” Trang Nghiêu thở dài: “Tôi rất thiếu thời gian.”

Trang Nghiêu quả thật là người bận rộn nhất trong mọi người. Thân là “bộ não” của cả nhóm, Trang Nghiêu không chỉ đặt ra hạng mục huấn luyện, thiết kế vũ khí, lúc nào cũng chú ý đến tình hình tăng trưởng thực lực mỗi người cho họ mà còn phải gánh vác rất nhiều hạng mục thí nghiệm ở viện khoa học. Có thể nói là Trang Nghiêu vừa phải phụ trách tăng cường khả năng cho họ, lại phải phụ trách tiến bộ của con người đối với thời đại tận thế. Dưới tình hình mỗi ngày chỉ có thể nghỉ ngơi năm tiếng, thời gian của nó luôn không đủ dùng, khi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, nó lại có thể thoải mái hơn được một chút.

Tùng Hạ nói: “Cậu cũng đừng để quá mệt mỏi, cậu với chú tôi cũng vậy, cho dù có biến dị thế nào đi chăng nữa thì vẫn là con người, không phải máy móc, tinh lực có hạn.”

Trang Nghiêu “ừ” nhẹ một tiếng, nó vẫn chưa hoàn toàn vỡ giọng, giọng nói trộn lẫn giữa giọng trẻ con và thiếu niên rất nhẹ nhàng dễ nghe, tiếng ừ thanh thanh này khiến trong nháy mắt, người ta cảm thấy nó chỉ là một đứa trẻ 12 tuổi bình thường mà quên đi mất nó là một dị nhân tiến hóa não bộ lớn mạnh.

Thành Thiên Bích mở miệng: “Tiểu Đặng, còn cậu thì sao? Còn cần bao lâu?”

“Em cảm thấy… có lẽ là hai, ba tháng gì đó.”

Trang Nghiêu nói: “Bây giờ mỗi ngày anh dùng đến 4 tiếng để tu luyện không?”

“Đến.”

“Tôi giảm bớt cho anh hạng mục huấn luyện thể năng và tiến hóa ngược, anh dùng thêm hai tiếng để mau đột phá cấp hai.”

Đặng Tiêu hớn hở: “Không thành vấn đề.” So với các bài huấn luyện mệt đến nỗi sống dở chết dở hoặc bị hạ độc đến nỗi mắt trợn trắng ớn thì giờ chỉ cần ngồi hấp thu năng lượng Cambri, tuy hơi muộn một chút, nhưng thoải mái hơn rất nhiều.

Tùng Hạ nói: “Thiên Bích, bây giờ cậu tu luyện đến giai đoạn nào rồi?”

“Chừng 30% của cấp hai, theo tiến độ này thì cần một năm nữa để đột phá cấp ba.”

“Chờ đến lúc cậu đến điểm giới hạn cấp ba, nhất định đã có thể nguyên tố hóa toàn thân nhỉ.” Trong giọng nói của Tùng Hạ xen lẫn một niềm hưng phấn.

“Chắc là có thể.”

Trang Nghiêu nói: “Vừa lúc, chuyến đi Thanh Hải sẽ không vội tiến hành. Sự hiểu biết của chúng ta về Thanh Hải lúc này vẫn còn quá ít, đi đến đó vào lúc này là rất nguy hiểm, công cuộc điều tra và nghiên cứu ít nhất cũng cần ba đến năm tháng. Trước lúc đó, chắc là chúng ta cũng không phải nhận những nhiệm vụ có độ khó vượt cấp A nữa mà sẽ dồn phần lớn thời gian vào chuyện nâng cao khả năng và thu thập tình báo. Trước khi chúng ta đi Thanh Hải, ít nhất Thành Thiên Bích phải đạt được nguyên tố hóa 2/3 thân thể, hơn nữa mọi thành viên đều phải đột phá cấp hai.”

Tùng Hạ có chút sầu lo: “A Bố thì làm sao.”

Khẩu khí Trang Nghiêu hơi trầm xuống: “A Bố là chuyện khó khăn nhất, bây giờ tôi đang thử dùng sóng điện não khống chế sự tu luyện của nó. Nói cách khác, thật ra là tôi đang giúp nó tu luyện, tự nó không làm được, nhưng đây không phải biện pháp lâu dài. Hơn hết, hiện giờ A Bố có lượng năng lượng thấp nhất trong số chúng ta, nó lại không biết tu luyện, tiến bộ rất chậm. Bây giờ chúng ta ngoại trừ ra ngoài chấp hành nhiệm vụ thì gần như không tiếp xúc với ngọc Con Rối nữa. Anh cũng biết nếu chỉ dựa vào năng lượng Cambri tự do trong không khí thì tốc độ tiến hóa của đa số sinh vật so ra thì cũng không nhanh. Cho nên tôi áng chừng chuyện nó đột phá cấp hai, ít nhất là chuyện hai năm nữa. Nếu nó thật sự đến ngày đó, chỉ có thể dựa vào năng lượng trong cơ thể anh thanh tẩy năng lượng cho nó.”

Tùng Hạ nói: “Hy vọng cách này có thể dùng được.”

Trang Nghiêu lạnh nhạt nói: “Còn có một khả năng.”

“Cái gì?”

“Phải xem sau khi đột phá cấp hai tôi sẽ có biến hóa gì, có lẽ chúng ta có thể hợp lực cải tạo não bộ của A Bố, khiến bộ não của nó cũng tiến hóa như người.”


“Tiến hóa như người?” Tùng Hạ kinh ngạc bật dậy, những người khác cũng đều lắng nghe hết sức chăm chú.

“Không sai, đây là chuyện khả thi. Anh có thể cường hóa một bộ phận trên thân thể mình trong nháy mắt, thậm chí là não bộ, cũng có thể cường hóa cho người khác, có điều loại cường hóa này là tạm thời, nhưng nếu thêm khả năng não bộ của tôi là có thể biến sự cường hóa đó thành vĩnh cửu, cải tạo não bộ của A Bố như con người, khiến nó có được khả năng suy nghĩ, khả năng bắt chước, khả năng học tập, khả năng liên lạc mạnh hơn. Bây giờ nó đã có đầy đủ bốn khả năng này, có điều vẫn còn rất yếu, tôi hy vọng sau khi hai chúng ta đều đột phá cấp hai, sẽ tiến hành một lần cải tạo bộ não cho nó, kích thích sự tiến hóa của nó.”

Tùng Hạ trợn mắt há mồm: “Nhưng mà… phải làm thế nào? Chẳng lẽ giống như tôi chữa trị vết thương, xúc tiến các tế bào trong bộ não của A Bố tiến hóa?”

“Không, anh không làm được chuyện này, bộ não là cỗ máy tinh vi nhất, phức tạp nhất, hoàn hảo nhất trên thế giới. Anh có thể chữa trị vết thương bên ngoài bộ não, nhưng nhất định anh không thể tiến hành cải tạo hệ thống thần kinh não bộ phức tạp. Anh có biết dây thần kinh nào điều khiển tứ chi, dây thần kinh nào điều khiển năm giác quan không? Không có những kiến thức này, anh căn bản không thể xuống tay, ngay cả tôi cũng không nắm chắc cả mười phần. Cho nên phương pháp thao tác tôi đang nghĩ không phải là điều khiển bộ não của A Bố mà là của anh, sau đó dùng tri thức của tôi phối hợp với khả năng của anh, tiến hành cho A Bố một cuộc “phẫu thuật nội sọ” không cần dao kéo.”

Tùng Hạ chậc lưỡi, nhất thời nói không thành lời.

Thành Thiên Bích cau mày: “‘Phẫu thuật’ như vậy có quá nhiều nguy hiểm.”

“Không sai, tôi, Tùng Hạ và A Bố đều rất nguy hiểm, nhất là A Bố. Nếu thất bại thì rất có thể nó sẽ hoàn toàn đánh mất khả năng phát triển sóng điện não, cũng chính là cái gọi là bại não. Có điều, cho dù nó bị bại não thì cũng tốt hơn nổ tan xác mà chết, dù thế nào đi chăng nữa thì cũng sẽ nuôi nó.”

Đặng Tiêu hít một hơi sâu: “Chúng ta… nghĩ về chuyện tốt đi, nếu thành công thì sao.”

“Nếu thành công thì A Bố sẽ biến thành một con mèo tiến hóa não bộ, trình độ trí lực bây giờ của nó đại khái tương đương với một đứa trẻ 5 – 6 tuổi. Sau khi tiến hóa, nó có thể có được IQ của thanh thiếu niên bình thường, hơn nữa có hi vọng tiến hóa ra hệ thống ngôn ngữ tiên tiến hơn, đến lúc đó thông qua huấn luyện, có thể cho nó nói tiếng người.”

Tùng Hạ nghiêm túc nói: “Ý tưởng này có tỷ lệ thành công cao không?”

Trang Nghiêu lắc đầu: “Không cao, thậm chí hai chúng ta đột phá cấp hai cũng chưa chắc đã có thể làm được, có lẽ cần đến cấp ba. Tôi có cảm giác cho dù tôi có đột phá cấp hai thì cũng không thể hoàn toàn khống chế trí óc của một người trưởng thành, ít nhất không thể khống chế trong thời gian dài. Hơn nữa, tôi không biết nếu xâm nhập vào đầu óc của anh thì sẽ tạo ra hậu quả gì. May mà A Bố cũng sẽ không sớm đến điểm giới hạn lên cấp hai, chúng ta vẫn còn thời gian. Tóm lại, tôi ôm kỳ vọng rất lớn vào phương pháp này. Tốt nhất là đồng thời với sự tiến hóa của chúng ta, A Bố cũng có thể cùng tiến hóa, không thì nó không thể đi theo chúng ta chấp hành nhiệm vụ, cứ phải để nó ở nhà mãi, nó sẽ sinh ra hội chứng trầm cảm.”

Đặng Tiêu nói: “Đúng vậy, khi chúng ta huấn luyện thường không có thời gian chơi với nó, mỗi ngày nó đều rất nhàm chán.”

“Hai phương pháp tôi vừa nói bên trên – một là dùng năng lượng của Tùng Hạ thanh tẩy năng lượng hủy diệt trong cơ thể A Bố, hai là cải tạo tiến hóa não bộ của nó, khiến nó tự tu luyện – là hai cách có khả năng thực hiện nhất tôi tổng kết ra sau khi đã suy nghĩ nhiều cách. Trước khi thực hành, tôi sẽ tìm một vài vật thí nghiệm để thử nghiệm. Hai cách này có độ nguy hiểm rất lớn, nhưng lợi ích của cách hai cao hơn. Cho dù cuối cùng chúng ta sẽ giúp nó thế nào thì chúng ta đều phải khiến mình trở nên mạnh mẽ hơn trước đó mới được.”

Tùng Hạ nói: “Trang Nghiêu, cậu nói cậu rất chờ mong sau khi lên cấp hai tôi sẽ có biến hóa gi, tôi cũng rất chờ mong biến hóa của cậu sau khi đột phá cấp hai. Coi như vì A Bố, chúng ta phải dành ra nhiều thời gian hơn để tu luyện.”

Trang Nghiêu “ừ” một tiếng, cho dù giọng nói rất bình tĩnh nhưng vẫn có thể khiến người ta nghe ra một sự sầu lo không dễ phát hiện.

Mọi người mang theo một chút lo lắng, chậm rãi đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau, sau khi ăn xong bữa sáng, tất cả mọi người tập trung ở trước một lều trại, làm công tác chuẩn bị cho Lý Đạo Ái đột phá cấp hai.

Tư lệnh Trương và Đường Đinh Chi tập hợp một nhóm bác sĩ hơi sơ sài. Cho dù đã có khả năng chữa thương của Tùng Hạ, nhưng lần trước sau khi giúp Thẩm Trường Trạch đột phá cấp hai, Tùng Hạ đã mệt đến mức ngay cả ngón tay cũng gần như không thể động đậy. Do vậy không thể ỷ lại hoàn toàn vào cậu, ít ra nếu xảy ra vấn đề gì thì trước khi Tùng Hạ khôi phục thể năng, họ phải nghĩ cách giữ mạng cho Lý Đạo Ái.

So với vẻ ung dung của Lý Đạo Ái, Hoắc Bạch và Triệu Tử Tường đều có vẻ rất căng thẳng, mắt thâm sì, hình như đêm qua cũng không ngủ ngon.

Sau khi hoàn thành công tác chuẩn bị, Lý Đạo Ái, Thành Thiên Bích và Tùng Hạ cùng nhau bước vào trong lều.

Lần này vẫn do Thành Thiên Bích dẫn đường, Tùng Hạ thì chờ ở một bên.

Tư lệnh Trương phái người bao vây lều trại, cấm bất cứ ai được phát ra âm thanh, toàn bộ doanh trại do trọng binh canh gác, không cho bất cứ thứ gì tiếp cận. Đương nhiên, từ sau khi Thông Ma ở lại trong trại hai buổi tối, căn bản không có thứ gì tới đây gây rối cho họ, cho nên lều mà Lý Đạo Ái sử dụng để đột phá cấp hai chính là túp lều Thông Ma từng sống, bên trong vẫn còn mùi hương của Thông Ma. Tuy họ không ngửi được, nhưng động thực vật biến dị nhất định ngửi được.

Ai trải qua thì đều biết đột phá cấp hai sẽ là một chuyện rất dài dòng, cần ít nhất một ngày một đêm, hơn nữa thời điểm mấu chốt nhất là hai, ba tiếng cuối cùng, cho nên ngoại trừ Hoắc Bạch và Triệu Tử Tường thì những người khác đều nên làm gì thì đi làm.



Trong lều, Thành Thiên Bích hỏi: “Phương pháp năng lượng di chuyển trong kinh mạch và phương pháp tinh lọc năng lượng tuần hoàn trong hạt nhân năng lượng, anh đều đã nhớ phải không.”

Lý Đạo Ái nói: “Tôi nhớ rồi.”


“Dù có mệt đến thế nào hay gặp phải trở ngại gì, anh đều phải tập trung tinh lực, một lần không thành công thì có muôn vàn thay đổi, một khi đã bắt đầu, anh tuyệt đối không thể buông tay trên đường. Anh đã chuẩn bị sẵn sàng chưa.”

Lý Đạo Ái bình tĩnh nói: “Không thành vấn đề.”

“Tôi sẽ luôn quan sát nét mặt của anh, mọi chuyện anh sắp trải qua tôi đều đã trải qua, đến lúc mấu chốt tôi sẽ nhắc anh, nhưng anh đừng vì vậy mà phân tâm.”

“Được.”

“Như vậy bắt đầu đi.” Thành Thiên Bích ngồi xuống kế bên Tùng Hạ.

Lý Đạo Ái cũng tìm một tư thế thoải mái, ngồi xuống nệm, tập trung tinh lực bắt đầu cảm nhận năng lượng của mình.

Thành Thiên Bích và Tùng Hạ nhìn nhau, vì không quấy rầy Lý Đạo Ái nên họ không thể tùy tiện nói chuyện, chỉ có thể trao đổi qua ánh mắt. Có kinh nghiệm của Thẩm Trường Trạch, hai người đều nhìn thấy niềm tin trong mắt đối phương.

Thời gian trôi qua từng giây từng giây một. Trong vòng hơn mười tiếng kể từ khi bắt đầu, Lý Đạo Ái không có bất cứ thay đổi gì, nhưng Tùng Hạ có thể cảm giác năng lượng của hắn di chuyển như thế nào trong cơ thể. Là người ngoài cuộc, đôi khi cậu biết rõ đổi một loại phương pháp có thể khiến tuần hoàn thành công, nhưng cậu không có cách nào để giúp Lý Đạo Ái. Lý Đạo Ái chỉ có thể tự lần mò trong vài tiếng, hơn nữa vấn đề mà mỗi lần gặp phải cũng không giống nhau. Thậm chí Tùng Hạ không thể tổng kết kinh nghiệm cho người sau.

Hai người đều cảm giác thấy năng lượng trong cơ thể Lý Đạo Ái đang không ngừng tăng cường, ít nhất cho tới bây giờ, mọi chuyện tiến hành đều đang rất thuận lợi, trạng thái của Lý Đạo Ái còn ổn định hơn Thẩm Trường Trạch một chút. Không biết có phải liên quan đến thuộc tính năng lượng của họ hay không mà khi Thẩm Trường Trạch đột phá cấp hai, đến phần sau có vẻ hơi vội vàng nôn nóng. Trong thân thể Thẩm Trường Trạch vốn nhiều năng lượng Hỏa nên dù ít dù nhiều thì tính cách của hắn sẽ chịu một vài ảnh hưởng. Còn Lý Đạo Ái lại vững vàng điềm tĩnh như mặt đất dưới chân.

Thời gian rất nhanh tiến đến giờ thứ 18, từ giờ phút này, Lý Đạo Ái đã bắt đầu tiến vào thời khắc mấu chốt. Hạt nhân năng lượng trong cơ thể hắn tiến hóa từ cấp một tích trữ sang cấp hai dung hòa, bây giờ việc hắn phải làm là đẩy mạnh tất cả năng lượng tuần hoàn trong cơ thể mình vào trong hạt nhân. Nếu thành công, hắn sẽ thuận lợi đột phá cấp hai nếu thất bại, hắn sẽ nổ tung.

Vào thời điểm này, màn tranh đấu giữa năng lượng Cambri mang tính hủy diệt và năng lượng Cambri an toàn trong cơ thể Lý Đạo Ái đã chính thức bắt đầu. Tùng Hạ dụng tâm cảm nhận tỉ lệ hai loại năng lượng Cambri trong cơ thể Lý Đạo Ái, thấy tốt hơn hồi Thẩm Trường Trạch một ít, đại khái là 7:3. Nhưng nếu cậu không hỗ trợ, Lý Đạo Ái cũng sẽ thất bại. Chỉ là bây giờ vẫn chưa phải lúc cho cậu ra tay, bằng không tranh đấu đến mấy tiếng lận, cậu sẽ không chịu được. Cậu muốn trợ giúp cho Lý Đạo Ái vào thời khắc mấu chốt cuối cùng khi năng lượng bị đẩy mạnh vào trong hạt nhân.

Lúc này Lý Đạo Ái mặt đỏ phừng phừng, mồ hôi nhỏ xuống từng giọt lớn từ trên mặt, trên người hắn xuống, Thành Thiên Bích dùng kinh nghiệm của mình dẫn đường cho hắn, nói cho hắn biết nhất định phải hết sức chăm chú.

Khi thời gian tiến đến giờ thứ 26, vào lúc tất cả mọi người đã vô cùng mệt mỏi, cơ thể Lý Đạo Ái có vẻ cũng đã đến điểm giới hạn. Đột nhiên, năng lượng trong cơ thể hắn bùng phát, năng lượng Thổ khổng lồ khiến những người chung quanh có một cảm giác áp bức mãnh liệt, hạt nhân năng lượng tiến hóa!

Tùng Hạ một bước nhảy lên, chạy tới bên cạnh Lý Đạo Ái. Lúc này cậu không thể đợi đến lúc Lý Đạo Ái không kiên trì nổi nữa thì mới ra tay. Lần trước do cậu không có kinh nghiệm nên Thẩm Trường Trạch cực kỳ nguy hiểm, thiếu chút nữa đã thất bại. Cậu lập tức đưa năng lượng vào trong cơ thể Lý Đạo Ái, nhỏ giọng nói: “Lý cảnh quan, bây giờ phải kiên trì, tiến tới cùng tôi, đẩy năng lượng vào trong hạt nhân.”

Lý Đạo Ái không nói gì, bây giờ trạng thái năng lượng trong cơ thể hắn có thể nói là quần ma loạn vũ, năng lượng Cambri hủy diệt đang kêu gào muốn xé toạc thân thể hắn, một chút lơ là thôi là hắn sẽ nổ thành mảnh nhỏ. Giống như Thẩm Trường Trạch lúc trước, hắn cũng đang phải chịu đựng nỗi đau đớn kịch liệt, loại cảm giác gấp rút bên bờ sống chết này tàn phá thể năng và ý chí con người.

Tùng Hạ cắn chặt răng, dùng năng lượng an toàn trong cơ thể mình chống đỡ giúp Lý Đạo Ái tiến hóa, may mà năng lượng hủy diệt trong cơ thể Lý Đạo Ái ít hơn Thẩm Trường Trạch, cho dù chỉ ít hơn 5 – 10% song cũng đã là một sự thua kém năng lượng khá khổng lồ. Cũng vì thế mà Tùng Hạ không hao sạch năng lượng trong cơ thể đã có thể thuận lợi giúp Lý Đạo Ái đẩy năng lượng vào trong hạt nhân.

Năng lượng vừa tiến vào hạt nhân thì lập tức ngừng lại, nguồn năng lượng Thổ khổng lồ kia biến mất trong phút chốc, Lý Đạo Ái cũng vì kiệt sức mà ngất xỉu.

Tùng Hạ ngồi phệt xuống nệm, há miệng thở phì phò.

Thành Thiên Bích đỡ lấy vai cậu, xoa xoa mặt cậu: “Anh làm rất tốt.”



Trang Nghiêu là người đầu tiên lao vào, nhìn tình hình trước mắt, thở phào một hơi.

Hoắc Bạch và Triệu Tử Tường cũng chạy vào, nhìn Lý Đạo Ái hô hấp ổn định, như được đại xá, cảm kích đến nỗi thiếu chút nữa quỳ xuống cám ơn Tùng Hạ.

Bốn người của tộc Long Huyết là người thứ ba đi vào, Đường Đinh Chi thở dài: “Anh ta ít phải chịu tội hơn cậu.”

Thẩm Trường Trạch nhún vai: “Dù sao cũng phải có người ăn cua đầu tiên [202].”

[202] Phỏng theo một câu nói của Lỗ Tấn: “Người ăn cua đầu tiên tất khiến kẻ khác kính nể”, sau này câu “người ăn cua đầu tiên” để chỉ người “có gan thử nghiệm” và “dũng cảm đổi mới”. Lí do “Người ăn cua đầu tiên tất khiến kẻ khác kính nể” là do cua có bề ngoài đáng sợ, người ăn nó nhất định có dũng khí và chấp nhận nhiều sự mạo hiểm khác.

Fi: Lí do cho sự chậm trễ mấy ngày nay là thời tiết miền Bắc như dở, mình bị ốm, uống thuốc hoài mà không khỏi.: (


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui