Kỷ Cambri Trở Lại

Mười hai ngày sau kể từ hôm nay, chúng ta sẽ khởi hành đi Đông Bắc, bố trí thành viên tinh giản tối đa: Sáu người chúng ta, hai người của tộc Long Huyết và ba người của Lục Đạo Hoàng Tuyền.

Lăn qua lăn lại cả ngày với họ khiến phần lớn mọi người đều không được nghỉ ngơi, Tùng Hạ thì đánh một giấc đến tận chiều ngày hôm sau. Sau khi tỉnh lại, cậu phát hiện không thấy Thành Thiên Bích đâu nữa, hắn để lại tờ giấy cho cậu, kêu cậu đến sân huấn luyện ngầm dưới đất khu 6 tìm họ, cũng cố ý dặn cậu ăn xong hẵng đi.

Tùng Hạ gọi điện kêu một suất vằn thắn, ăn ngấu nghiến, lau miệng, sau đó nhanh chóng chạy đến khu 6. Cậu hết sức chờ mong biến hóa sau khi ba người kia đột phá cấp hai.

Chạy đến sân huấn luyện, Tùng Hạ phát hiện quả nhiên họ đều ở đây, ba người vừa mới đột phá cấp hai đứng ở trung tâm, bên cạnh có mấy nghiên cứu viên đang ôm máy tính nhập từng chuỗi số liệu.

Tùng Hạ vừa xuất hiện, mọi người liền đưa mắt về phía cậu. Tùng Hạ hoảng sợ, tự động đi tới bên cạnh Thành Thiên Bích, cười nói: “Vừa… vừa tỉnh ngủ, sao rồi?”

Thành Thiên Bích nói: “Chúng tôi cũng vừa xuống, bây giờ đang thí nghiệm biến hóa năng lượng của họ. Anh ăn uống gì chưa?”

“Rồi.” Tùng Hạ nhìn về phía Đường Nhạn Khâu và Liễu Phong Vũ: “Thế nào? Hai người khai thác ra khả năng mới gì không?”

Đường Nhạn Khâu nói: “Khả năng bay nâng cao 20% so với lúc trước, cánh dài thêm 13 cm, phạm vi cảm giác rađa sinh vật từ 3 mét nay thành 7 mét, thị lực cũng được tăng cường trên diện rộng. Trừ những thứ đó ra thì cảm giác từ trường, hướng gió cũng nhanh nhạy hơn, có thể có tác dụng trợ giúp rất hiệu quả với tiễn thuật của tôi.”

Liễu Phong Vũ hưng phấn nói: “Hôm qua cậu cũng thấy rồi đấy, anh có thể cho hoa nở tại chỗ nào có đất, trừ chuyện đó ra thì nồng độ dịch tiêu hóa gia tăng 17%, tốc độ tạo dịch tăng gấp đôi so với lúc trước, bá đạo nhất là anh bắt đầu tiến hóa ra khả năng thân thể tự lành!”

Trang Nghiêu nói: “Khả năng này không gọi là tự lành mà là tái sinh. Khả năng tái sinh của thực vật chính là cành cũ héo rũ, cành mới mọc ra. Loại khả năng này sau khi dị chủng với loài người, biểu hiện là bộ phận bị tổn thương sẽ khô héo rồi rụng mất, mọc ra cái mới, có điều quá trình khá chậm chạp, hơn nữa không thể tổn thương chỗ hiểm nhưng theo trình độ tiến hóa gia tăng, đây cũng chính là một khả năng hết sức quan trọng. Anh có thể bắt đầu thử nghiệm tiến hóa theo phương diện này.”

Liễu Phong Vũ đề phòng nhìn nó: “Thử kiểu gì? Kích thích tiến hóa? Mỗi ngày lấy dao rạch mình một cái, sau đó huấn luyện khả năng tái sinh?” Nghĩ đến phương thức tiến hóa của Đặng Tiêu là dựa vào việc mỗi ngày bị tiêm nọc độc để kích thích độc tính của bản thân, hắn liền có chút lo lắng Trang Nghiêu cũng dùng phương pháp biến thái đó để đối phó với mình.

Trang Nghiêu nói: “Phương pháp này là hữu hiệu nhất.”

Liễu Phong Vũ giơ ngón giữa vào nó.

Tùng Hạ nhìn về phía Thẩm Trường Trạch: “Cậu thì sao? Tiến hóa ra khả năng nguyên tố hóa chưa?”

Thẩm Trường Trạch gật đầu, đầu ngón tay nhoáng lên một cái, quả nhiên ngón tay đều biến thành nguyên tố Hỏa.

Tùng Hạ thở dài: “Quá lợi hại, quả nhiên dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên đều có đủ khả năng nguyên tố hóa.”

Ánh mắt Đường Đinh Chi sáng lên, gương mặt vốn luôn nhạt nhẽo như không có biểu cảm gì, lúc này có vẻ đã hơi cuồng nhiệt: “Sự tiến hóa của cậu và Al khiến Long Huyết nhân có càng nhiều giá trị nghiên cứu.”

Thẩm Trường Trạch không phản ứng lại anh, mà nói với Tùng Hạ: “Chuyện lần này cám ơn anh, tôi nợ anh một lần.”

Tùng Hạ cười nói: “Không khách khí.”


Trang Nghiêu vừa viết viết vẽ vẽ gì đó lên giấy, vừa bình tĩnh nói: “Cám ơn không thôi cũng không có thành ý đâu à.”

Thẩm Trường Trạch nói: “Cậu muốn cám ơn thế nào, cứ việc nói ra.”

Trang Nghiêu nở nụ cười ranh mãnh: “Chờ tôi nghĩ xong sẽ nói cho anh biết.”

Tất cả mọi người ở đây đều biết, Trang Nghiêu nhất định sẽ lợi dụng triệt để “món nợ” này.

Trang Nghiêu nói với Tùng Hạ: “Đa số người ở Bắc Kinh đều biết kết quả ngày hôm qua, Diêu Tiềm Giang và Lý Đạo Ái đã liên hệ với giáo sư Tùng, yêu cầu anh giúp họ đột phá cấp hai. Trước mắt Chu Phụng Lam vẫn chưa có động tĩnh gì, có điều tôi tin hắn cũng giống những người khác, đều đã đến điểm giới hạn.”

Đặng Tiêu “phi” một tiếng: “Ai muốn giúp tên khốn đó.”

Trang Nghiêu khẽ cười: “Không có kẻ địch vĩnh viễn… Chu Phụng Lam vẫn có rất nhiều giá trị lợi dụng, dù sao thì Từ Ưng và Trang Du nhất định không để hắn chết, nếu mất đi dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên Sấm Sét cũng sẽ vô cùng bất lợi với công cuộc thu thập ngọc Con Rối của chúng ta. Về phần họ sẽ phải dùng cái gì để chúng ta hỗ trợ thì sẽ do chúng ta định đoạt.”

Đặng Tiêu hừ lạnh một tiếng: “Bảo hắn quỳ xuống xin, không thì cứ kệ cho nổ.”

Tùng Hạ tuy cũng ghét Chu Phụng Lam như những người khác nhưng cậu cũng biết, Chu Phụng Lam không thể chết được, ít nhất bây giờ không thể. Không có Chu Phụng Lam, họ sẽ tổn thất một sức chiến đấu lớn mạnh, đến lúc đó những chuyện vốn do Chu Phụng Lam đi liều mạng cũng sẽ đổ lên đầu họ. Hơn nữa, ân oán cá nhân giữa họ, so ra thì vẫn chẳng quan trọng bằng tương lai loài người. Xuất phát từ đại cục, chú cậu cũng sẽ không để Chu Phụng Lam chết.

Tùng Hạ nói: “Những dị nhân đẳng cấp cao khác thì sao? Không biết có bao nhiêu người có thể bình an đột phá cấp hai.”

Trang Nghiêu lạnh nhạt nói: “Chúng ta không thể lo nhiều như vậy, sống chết có số, ai bảo họ không đủ giá trị lợi dụng chứ.”

Tùng Hạ khẽ thở dài một tiếng. Trang Nghiêu nói chuyện tuy rất độc địa nhưng vô cùng chính xác, cậu không thể lo được cho nhiều dị nhân như vậy, chỉ hy vọng những người đó sử dụng phương pháp tu luyện trong ngọc cổ còn kịp để bình an đột phá cấp hai.

Tùng Chấn Trung trầm giọng nói: “Đa số dị nhân đẳng cấp cao đều là những nhân vật có cấp bậc phó thủ lĩnh hoặc đội trưởng, cơ hội cho họ sử dụng ngọc Con Rối để cường hóa ít hơn thủ lĩnh một chút, độ an toàn cũng cao hơn một chút. Qua ba tháng nữa là thời điểm đa số dị nhân đẳng cấp cao sẽ đột phá cấp hai, lúc đó chúng ta sẽ biết có bao nhiêu người không thể vượt qua kiếp nạn này. Tuy nói thế này quả là rất tàn nhẫn nhưng chỉ cần có thể bảo vệ dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên quý giá nhất, các dị nhân khác còn có thể bổ sung.”

Trang Nghiêu nói: “Chúng tôi đã đặt ra nhật trình đi Đông Bắc, trong vòng ba ngày, vũ khí riêng cho các anh có thể sản xuất xong toàn bộ, một tuần sau cho các anh thích ứng với vũ khí, hai ngày cuối cùng điều chỉnh trạng thái. Mười hai ngày sau kể từ hôm nay, chúng ta sẽ khởi hành đi Đông Bắc, bố trí thành viên tinh giản tối đa: Sáu người chúng ta, hai người của tộc Long Huyết và ba người của Lục Đạo Hoàng Tuyền.”

Lục Đạo Hoàng Tuyền!

Thành Thiên Bích nói: “Đã xác định là nhóm Lý Đạo Ái?”

“Trải qua phân tích số liệu tổng hợp, gió, lửa, đất là tổ hợp tốt thứ hai.”

“Tốt thứ hai?”

Trang Nghiêu châm chọc nói: “Tốt nhất là gió, lửa, sấm sét.”


Mọi người lập tức sáng tỏ.

“Nhật trình cơ bản là vậy, ngày mai chúng tôi sẽ mời ba người của Lục Đạo Hoàng Tuyền đến khu 6 bàn bạc nhiệm vụ lần này với cùng chúng ta, có ai còn ý kiến gì khác không?”

Mọi người không nói gì, nghĩ đến hành trình đi Đông Bắc lần này, trong lòng mỗi người đều không được thoải mái.

Trang Nghiêu khép sổ ghi chép lại: “Nếu không còn ý kiến nào khác thì cứ quyết định như vậy, các anh tiếp tục huấn luyện đi, tôi đi trước.”

Đúng lúc này, điện thoại của Tùng Chấn Trung đổ chuông, anh nghe máy: “Tôi đây? Đến rồi à? Được, tôi biết rồi.” Sau khi cúp điện, anh nhìn về phía Tùng Hạ, nói: “Diêu Tiềm Giang đến đây, muốn gặp Tiểu Hạ.”

Tùng Hạ gật đầu: “Là vì chuyện cấp hai ạ? Nhanh thật đấy, tin tức là do chú và mọi người tung ra?”

Tùng Chấn Trung nói: “Phải, sau khi Thẩm Trường Trạch đột phá cấp hai, bọn chú lập tức tung tin tức ra ngoài, tin này quả thật khiến lòng người phấn chấn. Có điều bọn chú không thuật lại những gì Thẩm Trường Trạch đã trải qua, chỉ có vài dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên là biết được nội tình, nếu không thì các dị nhân đẳng cấp cao khác cũng sẽ lộn xộn. Xem ra Diêu Tiềm Giang cũng đã đến điểm giới hạn, đứng ngồi không yên.”

Tùng Hạ nhìn Thành Thiên Bích, lại nhìn về phía Trang Nghiêu: “Có đi gặp không?”

Sắc mặt Thành Thiên Bích không được tốt lắm, nhưng vẫn nói: “Gặp đi, xem hắn muốn dùng cái gì để được chúng ta giúp.”

Trang Nghiêu cười lạnh: “Hôm nay chúng ta gặp Diêu Tiềm Giang, ngày mai gặp Lý Đạo Ái, tôi không tin rằng Trang Du còn ngồi yên được.”

Tùng Chấn Trung cũng cười: “Tình thế lúc này rất tốt với chúng ta. Vì muốn có thể thuận lợi đột phá cấp hai nên cả Diêu Tiềm Giang và Lý Đạo Ái đều sẽ phải cần chúng ta giúp đỡ, họ sẽ bị cô lập. Hai ngày sau chúng tôi lại một lần nữa bỏ phiếu quyết định ưu tiên phát triển thí nghiệm cải tạo gene hay là thí nghiệm năng nguyên mới, lần này chúng ta nhất định có thể thắng lợi, tập trung tài nguyên hữu hạn vào việc nghiên cứu phát triển nguồn năng lượng kiểu mới.”

“Đi thôi, chúng ta đi gặp Diêu Tiềm Giang.”

Mọi người và Tùng Chấn Trung về tới khu 3, Diêu Tiềm Giang chỉ dẫn theo một cấp dưới, mặc một bộ đồ thoải mái, giày da màu trắng không dính một hạt bụi, kính râm màu xám gài trên đầu, thoạt nhìn hết sức tuấn tú tao nhã, giống như là đi bàn chuyện làm ăn vậy. Trong cách ăn mặc, Diêu Tiềm Giang luôn không quá phô trương song không làm mất đẳng cấp, chuyện này anh và Liễu Phong Vũ chắc hẳn có tiếng nói chung. Đáng tiếc lúc mọi người xuất hiện, ánh mắt Diêu Tiềm Giang vẫn đặt ở trên người Tùng Hạ.

“Quận vương.” Tùng Chấn Trung đi qua, bắt tay với anh.

Diêu Tiềm Giang cười nói: “Giáo sư Tùng, dạo này giáo sư lại gầy đi rồi, lần này từ Hồ Nam về, tôi có mang theo một ít thảo dược địa phương, chính gốc đấy, lúc về tôi sẽ cho người đưa đến cho giáo sư một ít.”

Tùng Chấn Trung cười nói: “Cám ơn.”

“Không khách khí.” Ánh mắt Diêu Tiềm Giang lướt đến phía Tùng Hạ, cười nhẹ: “Tùng tiên sinh, đã lâu không gặp.”

Tùng Hạ gật đầu: “Quận vương, đã lâu không gặp, nghe nói ngài đã thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, vừa về Bắc Kinh không lâu.”


Diêu Tiềm Giang lại cười nói: “Phải, may mà không bị thương, không thì lại làm phiền cậu.”

“Vào trong ngồi đi.” Tùng Chấn Trung làm tư thế mời vào phòng khách.

Mọi người đi vào phòng khách, Diêu Tiềm Giang để cấp dưới của mình ở ngoài. Anh còn chưa ngồi xuống, Trang Nghiêu đã nói thẳng: “Lần này Quận vương đến đây là vì chuyện đột phá cấp hai sao?”

Diêu Tiềm Giang nói: “Phải, nghe nói thiếu tá Thẩm đã thành công đột phá cấp hai, cậu ấy đâu rồi? Chẳng lẽ thân thể vẫn chưa hồi phục?”

“Không, hồi phục rồi, bây giờ đang ở sân huấn luyện ngầm.”

Diêu Tiềm Giang gật đầu, nhưng có vẻ rõ ràng là không tin. Thẩm Trường Trạch đột phá cấp hai là chuyện cực kỳ nguy hiểm, mới một ngày mà đã có thể vui vẻ? Trừ phi là Tùng Hạ chữa thương cho hắn. Vừa nghĩ đến Tùng Hạ có quan hệ thân mật như vậy với tộc Long Huyết, trong lòng Diêu Tiềm Giang có chút suy nghĩ sâu xa. Người có khả năng độc nhất vô nhị như Tùng Hạ, ai cũng muốn chiếm làm của riêng.

Trang Nghiêu nói: “Nếu không tin, lát nữa Quận vương có thể đến gặp anh ta.”

Diêu Tiềm Giang mỉm cười: “Không cần, có lẽ thiếu tá Thẩm bây giờ đang bề bộn nhiều việc, phải nhanh chóng thích ứng với khả năng mới của mình, ví dụ như nguyên tố hóa gì đó.”

Tùng Hạ nói: “Có phải Quận vương cũng đã đến điểm giới hạn hay không?”

“Căn cứ theo mô tả trong thông tin mọi người đưa cho thì quả thật tôi hẳn đã đến điểm giới hạn, tốc độ tu luyện càng ngày càng thong thả, mấy ngày nay bắt đầu dừng lại không tiến nữa, hạt nhân năng lượng có vẻ cũng đã đầy. Tôi vốn có chút lo lắng về chuyện đột phá cấp hai này, nghe xong những việc thiếu tá Thẩm đã trải qua, tôi nghĩ tôi cần Tùng tiên sinh giúp đỡ. Mọi người đều là người thẳng thắn, hôm nay tôi tới đây vì chuyện này.”

Tùng Hạ nói: “Quận vương, không phải ai cũng sẽ trải qua nguy hiểm như vậy, hai người trong nhóm chúng tôi đều thuận lợi đột phá cấp hai.”

Diêu Tiềm Giang cười nhạt: “Không phải nói càng tiếp xúc lâu với ngọc Con Rối thì khi đột phá cấp hai càng nguy hiểm hay sao, thời gian tôi tiếp xúc với ngọc Con Rối không khác thiếu tá Thẩm là mấy, nếu cậu ta thiếu chút nữa là nổ tan xác, tôi cũng tồn tại mối nguy hiểm như vậy.”

Tùng Hạ lắc đầu, cười nói: “Chuyện này có liên quan với thể chất mỗi người, Quận vương không cần quá lo lắng.” Cậu có ý đồ nâng cao độ khó của việc này để Trang Nghiêu có thể nâng cao “bảng giá” lên.

Diêu Tiềm Giang tất nhiên nhìn thấu ý đồ của cậu: “Thế nào, chuyện này khiến Tùng tiên sinh rất khó xử ư?”

Tùng Hạ lập tức tỏ vẻ khó xử: “Tôi nói cho Quận vương biết nguyên lý tôi đã giúp thiếu tá Thẩm vậy. Nói ra thì ở cấp một, dung lượng và độ tinh khiết trong hạt nhân năng lượng của mỗi người đều chẳng khác nhau là mấy. Năng lượng có được do dùng ngọc Con Rối cường hóa được chúng tôi gọi là ‘năng lượng mang tính hủy diệt’, còn năng lượng đạt được thông qua tu luyện được chúng tôi gọi là ‘năng lượng an toàn’. Trước mắt, trong nhóm tôi đã có ba người đột phá cấp hai, sở dĩ họ có thể an toàn đột phá là do họ đã tu luyện trong thời gian rất lâu, chỉ mới tiếp xúc với ngọc Con Rối trong ba tháng gần đây. Nói cách khác, trong hạt nhân năng lượng của họ, năng lượng an toàn nhiều hơn năng lượng mang tính hủy diệt. Trong thời điểm đột phá cấp hai, năng lượng trong hạt nhân năng lượng sẽ đột ngột gia tăng gấp mấy lần, chạy tán loạn khắp nơi trong thân thể, nếu lúc này năng lượng mang tính hủy diệt mà nhiều hơn năng lượng an toàn mà không áp chế nổi thì người đó sẽ nổ tan xác mà chết. Ngược lại, người đó sẽ sống nếu có thể tiến hành dẫn đường chính xác bằng ý chí của mình, thuận lợi đột phá cấp hai. Điều tôi làm thật ra giống khi tôi chữa trị cho người khác, dùng năng lượng an toàn trong cơ thể tôi kết hợp với năng lượng an toàn trong cơ thể đối phương, áp chế và dẫn đường cho năng lượng mang tính hủy diệt. Nhưng ngài đã dùng ngọc Con Rối để cường hóa rất lâu, năng lượng mang tính hủy diệt trong cơ thể ngài có rất nhiều, một khi năng lượng an toàn trong cả hai người chúng ta gộp lại mà vẫn không thể đẩy lùi năng lượng hủy diệt trong cơ thể ngài, chẳng những ngài sẽ nổ tan xác mà chết mà tôi cũng có thể gặp nguy hiểm vì kiệt quệ năng lượng. Cho nên, Quận vương, hôm qua tôi đã mạo hiểm tính mạng để giúp thiếu tá Thẩm.” Tùng Hạ nói những lời nói là nửa thật nửa giả, năng lượng tiêu hao quá độ quả thật sẽ gây nguy hiểm cho cậu, có điều cậu vẫn còn lựa chọn có thể rút ra, nhưng nếu cậu làm vậy, hôm qua Thẩm Trường Trạch đã hoàn toàn vô phương cứu chữa.

Nhìn từ nét mặt Diêu Tiềm Giang thì có vẻ anh đã tin, nét mặt cũng đồng thời trở nên nghiêm trọng.

Trang Nghiêu nhíu nhíu mày, cho Tùng Hạ một ánh mắt khen ngợi.

Diêu Tiềm Giang vẫn rất có phong cách quý phái, anh nhanh chóng hồi phục nét bình tĩnh, ung dung mỉm cười: “Xem ra chuyện này quả nhiên rất nguy hiểm, nếu không có Tùng tiên sinh, thiếu tá Thẩm chưa chắc đã có thể vượt qua cửa ải khó khăn này. Có điều tôi tin Tùng tiên sinh cứu thiếu tá Thẩm cũng không phải chỉ do giao tình cá nhân mà vì bảo vệ sức chiến đấu cao cấp của con người, vì công cuộc phong ấn ngọc Con Rối, tái kiến thiết quê hương, phục hưng toàn bộ xã hội của chúng ta. Làm một dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên, nếu số mệnh của tôi đã được định trước là có khả năng ấy, trước nhiệm vụ gian nan nhất, tôi tuyệt đối không chối từ. Cho nên tôi khẩn cầu Tùng tiên sinh giúp đỡ, để quận Cửu Giang có thể tận tâm tận lực cố gắng vì tương lai loài người.”

Diêu Tiềm Giang một hơi nói năng hết sức oai phong lẫm liệt, không chút sơ hở, ý tại ngôn ngoại chính là Tùng Hạ cũng không nên “từ chối nhiệm vụ gian khổ”. Trong thời đại văn minh, anh chính là luật sư có thể phân tích hùng biện, Tùng Hạ tự nhiên không phải đối thủ của anh, đành phải cười cười, đẩy cuộc đàm phán tiếp theo sang cho Trang Nghiêu.

Trang Nghiêu thờ ơ nói: “Chúng tôi tất nhiên là rất muốn giúp Quận vương, hay đúng hơn là chúng tôi muốn giúp mỗi một kẻ mạnh có khả năng thu về ngọc Con Rối, dù sao thì cho dù lập trường của chúng ta thế nào thì mục tiêu vẫn đều giống nhau. Có điều, trên con đường và phương thức tái kiến thiết xã hội, chúng tôi và tập đoàn quân 46 có khác biệt rất lớn, hơn nữa sự khác biệt này đang càng ngày càng nghiêm trọng, rất có khả năng sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch sau này của chúng tôi, chuyện này tạo thành trở ngại rất lớn đối với công cuộc tái kiến thiết. Tất cả tài nguyên đều bị chia đôi, con người còn có nhiều kẻ địch chung như vậy, cuối cùng lại vì vấn đề nên đi đâu về đâu mà tranh luận gay gắt, lãng phí thời gian, chuyện này tuyệt đối là không chút lý trí. Cho nên, nếu mục tiêu của chúng ta đều là tái kiến thiết xã hội, như vậy, vì bảo vệ một trong những sức chiến đấu mạnh nhất, chúng tôi nên giúp Quận vương, mà có phải Quận vương cũng nên giúp chúng tôi tìm một con đường đúng đắn, đóng góp tài nguyên, thành lập một phương hướng cho mọi người cùng đi, có phải hay không?”

Diêu Tiềm Giang cười mà không nói, trong mắt lại lóe lên ánh sáng.


Trang Nghiêu đang ép anh về phần lập trường, còn anh cũng không chút bất ngờ.

Thật ra theo sự gia tăng về mâu thuẫn giữa tập đoàn quân 46 và tập đoàn quân 52, ngày này sớm muộn gì cũng sẽ đến, mâu thuẫn giữa hai quân đoàn này có một ngày cũng phải giải quyết, mà phương pháp giải quyết không ngoài hai loại: Tranh chấp vũ lực, rồi chấm dứt bằng chuyện đôi bên cùng thiệt Hoặc là một bên dùng vũ lực và danh vọng áp chế thật chặt bên còn lại. Cả hai tập đoàn quân đều muốn dùng cách thứ hai để giải quyết, mà bây giờ với sự xuất hiện của Thành Thiên Bích và Tùng Hạ, cán cân vốn đã được duy trì rất lâu, lúc này đã xuất hiện độ chênh rõ ràng. Một khi cục diện thế lực cân bằng bị phá vỡ, xung đột sẽ nhanh chóng bùng nổ, tập đoàn quân 52 nhất định sẽ bắt lấy mọi thực tế để đạp đổ tập đoàn quân 46, tranh thủ thời cơ trước khi khai chiến, khống chế thế cục. Để đạt được mục đích này, thái độ của hai tổ chức dị nhân quy mô lớn mà trước nay vẫn trong trạng thái trung lập là quận Cửu Giang và Lục Đạo Hoàng Tuyền sẽ có ảnh hưởng mấu chốt nhất.

Bây giờ thời cơ này đã đến với chuyện Diêu Tiềm Giang và Lý Đạo Ái đột phá cấp hai. Trong lòng mỗi người đều rõ ràng, nếu Từ Ưng và Trang Du không thể giải quyết vấn đề an toàn tính mạng khi dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên đột phá cấp hai thì chuyện họ sẽ phản chiến tập đoàn quân 52 cũng chỉ là vấn đề thời gian.

Trước mắt, Diêu Tiềm Giang quả thật không có lý do từ chối, so ra thì chuyện gì cũng chẳng quan trọng bằng chuyện giữ lấy tính mạng. Không cần biết đột phá cấp hai có thật sự nguy hiểm giống như họ đã truyền bá hay không, chỉ cần xem qua hình ảnh động vật nổ tan xác, cho dù đây có là mưu kế của Tùng Chấn Trung thì Diêu Tiềm Giang cũng sẽ không lấy cái mạng nhỏ của mình để đi cược. Với anh mà nói, đột phá cấp hai mới là chuyện quan trọng, những chuyện khác có thể đợi đến sau khi đột phá cấp hai thì mới cân nhắc. Cho nên Diêu Tiềm Giang không chút do dự, oai phong lẫm liệt nói rằng: “Nếu đều là vì tương lai loài người, Diêu mỗ đâu thể chối từ.”

Trang Nghiêu cười nói: “Vậy mong Quận vương phối hợp với hành động sau này của giáo sư Tùng. Chỉ cần đồng tâm hiệp lực, chúng ta nhất định có thể dẫn dắt con người đi trên con đường phục hưng chính xác nhất.”

Sau khi đã được uống thuốc an thần [186], Diêu Tiềm Giang cảm thấy mỹ mãn rồi rời đi. Thật ra cho dù hôm nay hắn không đứng về phe tập đoàn quân 52 vì chuyện đột phá cấp hai thì sớm muộn gì hắn cũng phải về bên này. Tỏ vẻ nghe theo lập trường của tập đoàn quân 52 trong tình thế tốt, so ra thì vẫn tốt hơn chuyện bị buộc phải nghe theo, về phần tính toán gì sau khi đột phá cấp hai, đến lúc đó còn cần xem xét tình thế. Diêu Tiềm Giang không phải hạng người mặc người vò nặn, muốn khống chế người này cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy.

[186] Uống thuốc an thần: Ví với những lời nói và hành động nhằm làm cho người khác an tâm.

Sau khi Diêu Tiềm Giang đi, Tùng Chấn Trung lại không có chút biểu cảm vui sướng nào, anh lo lắng: “Chờ sau khi mọi người trở về từ Đông Bắc, mâu thuẫn giữa hai tập đoàn quân rất có khả năng đã rất gay cấn, nếu tập đoàn quân 46 muốn làm một cuộc đọ sức cuối cùng thì nhất định sẽ chọn hành động trong lúc mọi người và tộc Long Huyết không có ở đây. Hy vọng mọi người đều có thể bình an trở về, rất có thể Bắc Kinh có một cuộc chiến căng thẳng đang chờ mọi người.”

Tùng Hạ thở dài: “Chú, như vậy chú cũng sẽ có nguy hiểm.”

Tùng Chấn Trung nói: “Không sao, chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ đến. Hơn nữa cho dù khu 3 vạ lây thì hễ còn dùng được chú, họ cũng sẽ không ra tay. Chú lo lắng cho tư lệnh Tào hơn…” Anh nhìn Thành Thiên Bích.

Thành Thiên Bích trầm giọng nói: “Tình thế có lợi cho chúng ta, người nên lo lắng cho mình không phải chúng ta, là Từ Ưng.”

Tùng Chấn Trung nói: “Tư lệnh Tào là một chủ tướng có tài, nhưng ông ấy vẫn kém xa sự độc ác của tư lệnh Từ.”

Tùng Hạ cau mày: “Nếu trong lúc chúng cháu đi, Bắc Kinh lại nguy hiểm như vậy, chi bằng chúng ta hoãn kế hoạch đi Đông Bắc lại?”

Trang Nghiêu lắc đầu: “Không được, chúng ta phải cho Từ Ưng một cơ hội bùng nổ. Tuy càng kéo dài chuyện này thì tình thế càng có lợi cho chúng ta nhưng Từ Ưng càng ngày càng tuyệt vọng thì tuyệt đối không phải chuyện tốt. Khiến ông ta ra tay khi vẫn còn niềm tin, còn hi vọng và có điều cố kỵ tốt hơn là đẩy ông ta đến đường cùng, bất chấp đại cục. Bây giờ nhất định là ông ta vẫn chưa muốn khơi mào cuộc chiến giữa hai tập đoàn quân, nhưng một khi tất cả tổ chức dị nhân đều phản chiến, ông ta sẽ biến thành một con chó dại thật sự, gặp ai cũng cắn, chúng ta không thể ép ông ta đến vậy. Hơn nữa, bên phía Thông Ma cũng không thể kéo dài hơn, nó càng dài càng lớn, sắp chọc thủng cả trời rồi. Cho nên, rời khỏi Bắc Kinh vào lúc này là tốt nhất.”

Tùng Hạ lắc đầu thở dài, không còn lời nào để nói. Dòng nước ở Bắc Kinh vừa sâu vừa đục, cậu vốn tưởng rằng mình coi như có chút thông minh, nhưng cũng phải cảm thấy trí lực của mình không đủ dùng rất nhiều. May mà còn có Trang Nghiêu và chú, nếu không tình cảnh bây giờ của họ sẽ nguy hiểm đến nhường nào.

Sáng hôm sau, Lý Đạo Ái đúng hẹn tới đây, hơn nữa đến một mình. Nhóm Tùng Hạ mới chỉ gặp Lý Đạo Ái hai lần nhưng vẫn có ấn tượng rất sâu sắc về người này. Người đàn ông này có khí chất rất vững vàng, đôi mắt sâu thẳm bao la như đất đai, như thể bao quát mọi chuyện khiến người ta vô thức cảm thấy hắn đáng tin cậy.

Lý Đạo Ái gật đầu với mọi người, sau đó ngồi vào phòng họp, không nói một câu vô nghĩa, đi thẳng vào vấn đề: “Hôm nay muốn thảo luận kế hoạch tác chiến sao? Có thể bắt đầu.”

Trang Nghiêu nói: “Cảnh sát Lý không muốn nói chuyện đột phá cấp hai hay sao?”

“Trước đó tôi đã phái người biểu đạt nhu cầu cần Tùng tiên sinh giúp đỡ, về phần mọi người muốn gì, tôi cũng đã đoán được, không có gì cần phải thảo luận, đáp án của tôi chắc hẳn mọi người đều đã đoán được. Bây giờ chuyện quan trọng nhất là chuyến đi Đông Bắc, về phần đột phá cấp hai, tiến hành sau khi trở về đi.”

Trang Nghiêu cười nói: “Cảnh sát Lý quả là sảng khoái, được, hôm nay chúng tôi sẽ nói về hành trình Đông Bắc.”

Đường Đinh Chi mở máy chiếu, trên tường xuất hiện một bức hình, toàn bộ bức hình là một cánh rừng xanh um tươi tốt, chiếm trọn cả màn ảnh, anh nói: “Đây là bức ảnh được chụp từ độ cao sáu ngàn mét, chiều cao của Thông Ma đã quá 800 mét, chúng tôi ước tính bộ rễ của nó kéo dài ít nhất 150 km. Thứ chúng ta sẽ đối mặt tuyệt đối không chỉ là một cây thông mà là tất cả động thực vật trong khu rừng cây thông này đã khống chế.”

Tùng Hạ biến sắc, theo bản năng siết chặt nắm đấm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui