“Chỉ khi cậu sống, tôi mới dám đi thách đấu với những kẻ địch lớn mạnh.”
Hai người đánh một giấc đến tận buổi tối, là điện thoại nội tuyến của Tiểu Vương giục họ ăn cơm đã đánh thức họ.
Thành Thiên Bích cúp điện thoại, quay về giường, Tùng Hạ vừa mở mắt ra, bởi vì quan hệ độ cao nên thứ đập vào mắt đầu tiên chính là cái-gì-đó rủ xuống giữa hai chân Thành Thiên Bích. Cậu hoảng hốt, ngồi bật dậy khỏi giường.
Thành Thiên Bích nói: “Anh dậy rồi à? Tiểu Vương gọi chúng ta đi ăn cơm, nói phòng bếp có món ngon.”
Tùng Hạ dụi dụi mắt, cảm giác toàn thân đau nhức: “Mấy giờ rồi?”
“Gần sáu giờ.”
Tùng Hạ ngáp một cái, trộm liếc mắt nhìn Thành Thiên Bích: “Cậu… không mặc quần áo à.”
Thành Thiên Bích nhếch nhếch mi: “Anh ngại à?”
Tùng Hạ ra vẻ bình tĩnh: “Có gì phải ngại.” Cậu lăn một vòng trên giường, muốn lấy quần áo ở bên kia.
Thành Thiên Bích nhào lên trên giường, đặt cậu dưới thân.
Hai người mũi kề mũi, không khí ngọt ngào ấm áp quanh quẩn bốn phía, họ đều nhìn thấy trong mắt nhau ý cười mềm mại.
Tùng Hạ dùng chóp mũi cọ cọ vào má hắn, cười: “Sao thế?”
Thành Thiên Bích thu chặt cánh tay, ôm cả người bọc trong chăn của cậu vào trong lòng, khẽ nói: “Mệt không? Đói không?”
Tùng Hạ khẽ cười: “Cũng tạm.” Cậu cộp nhẹ trán mình vào đầu Thành Thiên Bích, sau đó cười ha ha.
Thành Thiên Bích nở một nụ cười nhè nhẹ, hôn chóc một cái xuống khóe môi cậu: “Có muốn xuống ăn cơm không? Nếu không, tôi bảo họ mang vào đây.”
“Đi thôi, mọi người đều có cả mà.” Tùng Hạ vuốt vuốt tóc hắn, cười: “Tóc cậu lại hơi dài ra rồi, tôi biết cậu quen để tóc ngắn, tối về tôi cắt tóc cho cậu nhé.”
“Được.”
“Hay là tìm thợ cắt tóc cũng được, Tiểu Vương có thể tìm đến.”
Thành Thiên Bích nhẹ giọng nói: “Anh cắt là được.”
“Cậu không chê tôi cắt khó coi sao? Lúc trước tóc Liễu ca sắp dài hơn cả tóc con gái rồi mà ảnh còn không cho tôi chạm vào.”
“Không quan trọng.” Thành Thiên Bích vén tóc cậu lên, để lộ cái trán trơn láng, ánh mắt sâu như biển lẳng lặng nhìn vào mắt cậu, trong đó có quá nhiều tình tự đều giấu dưới nét mặt bình tĩnh.
Tùng Hạ xoa xoa mặt Thành Thiên Bích, cười cong khóe mắt: “Cũng được, cậu có cạo trọc cũng sẽ rất đẹp trai.”
Thành Thiên Bích cúi đầu, nhẹ nhàng hôn cậu một cái, trong lòng có một tình cảm mãnh liệt trào dâng song không biết diễn đạt thế nào.
Tùng Hạ hôn lại hắn, khẽ nói: “Thiên Bích, mấy ngày qua tôi đã nghĩ rất nhiều, vẫn không nhịn được muốn nói với cậu chuyện ngày đó.”
Thành Thiên Bích biết cậu muốn nói đến chuyện nào.
Sắc mặt Tùng Hạ hơi u tối: “Tôi vốn không muốn nói, nó như thể tôi chẳng khá lên chút nào, nhưng mà… vừa nghĩ đến vụ nổ ngày đó, tôi vẫn cảm thấy sợ hãi. Cậu không biết, cảm giác… nghĩ rằng cậu sẽ không về được, là tâm trạng gì.” Nói xong lời cuối, Tùng Hạ cảm thấy hơi khó thở, đó tuyệt đối là chuyện đáng sợ nhất đời này cậu đã trải qua. So với nỗi sợ có thể sẽ mất Thành Thiên Bích, sâu bọ, Thông Ma gì đó đều nhỏ bé khôn cùng. Nếu dưới tình hình cậu có được khả năng chữa thương mà vẫn không thể cho cậu và Thành Thiên Bích sống sót cùng nhau, chỉ sợ cậu sẽ mất đi ý nghĩa sống tiếp.
Thành Thiên Bích nhìn vào mắt cậu, nỗi đau không chút che giấu trong mắt cậu khiến hắn như thấy trái tim bị bóp nghẹt. Hắn trầm mặc một hồi, nói: “Xin lỗi.” Tùng Hạ không phải người giống hắn, hắn nên nhớ rõ điều này. Khi hắn cho rằng dùng tính mạng đặt cược vào cơ hội là chuyện nên làm theo lý thường, hắn lại quên suy xét đến chuyện Tùng Hạ có thể chấp nhận sự mạo hiểm ấy hay không.
Tùng Hạ trầm giọng: “Thiên Bích, cậu có chính kiến của cậu, hơn nữa ý chí lại rất kiên định. Ở điểm này, Trang Nghiêu rất hiểu cậu. Tôi biết hai người làm vậy vì không muốn phụ lòng mọi người đã đổ máu, nhưng… tôi hy vọng sau này khi đưa ra bất cứ quyết định gì, cậu hãy ngẫm lại về mình một chút, cũng… nghĩ về tôi một chút.”
Thành Thiên Bích lẳng lặng nhìn cậu.
Tùng Hạ xoa xoa lông mi của hắn, đảo mắt qua mỗi một tấc trên khuôn mặt hắn: “Thiên Bích, cậu có mục đích để nhất định phải sống không?”
Thành Thiên Bích nói: “Có.”
“Tôi cũng có, ý nghĩa tôi sống là nhất định phải có cậu ở bên. Cậu luôn bảo tôi phải đặt sự an toàn của mình lên hàng đầu, vậy cậu có làm thế được không? Cậu có thể làm được, hãy nghĩ về sự an toàn của mình trước chứ đừng nên khăng khăng muốn hoàn thành nhiệm vụ mà khiêu chiến với cực hạn của mình.”
Thành Thiên Bích vuốt ve tóc cậu, khẽ nói: “Tôi sẽ như vậy.”
Giọng nói Tùng Hạ khàn khàn: “Thiên Bích, dù cho con đường phía trước có khúc khuỷu thế nào, có bao nhiêu khó khăn đang chờ chúng ta, tôi sẽ mãi ôm lý tưởng con người có thể dựng xây lại xã hội hòa bình an toàn, cuộc sống yên ổn. Nếu thật sự có ngày đó, tôi nghĩ đến lúc đó, chúng ta có thể sống cuộc sống chúng ta đã từng thảo luận. Nhưng điều kiện tiên quyết là cả cậu và tôi phải đều còn sống. Chỉ khi cậu sống, tôi mới dám đi thách đấu với những kẻ địch lớn mạnh. Nếu không còn cậu nữa, tôi có làm gì cũng sẽ mất hết ý nghĩa. Thứ tôi muốn giành lấy không chỉ là tương lai của loài người mà còn là tương lai của chúng ta. Nhưng nếu tương lai ấy không có cậu thì tôi còn muốn nó làm gì? Thiên Bích, cậu đã hiểu chưa?”
“Tôi hiểu.” Thành Thiên Bích hôn lên trán Tùng Hạ, khẽ nói: “Tôi hiểu, tôi sẽ sống sót, dù gặp phải nguy hiểm gì, chúng ta cũng sẽ cùng nhau sống sót.”
Tùng Hạ ôm chặt lấy Thành Thiên Bích, Thành Thiên Bích cũng ôm thật chặt lại cậu. Trong thế giới này, nếu có một mối bận tâm gắn chặt vào lòng, nó có thể sẽ khiến bạn dũng cảm hơn, kiên cường hơn, cho bạn sức mạnh và ý chí chiến đấu vô hạn.
Hai người mặc xong quần áo, xuống phòng bếp ăn cơm.
Những người khác đã sớm đến, Liễu Phong Vũ mặc một bộ tây trang phóng khoáng, đang thuật lại hết sức sinh động chuyện hắn đã trả lời câu hỏi của phóng viên như thế nào.
Họ đi qua, nhìn thấy những người khác đang truyền tay nhau đọc một tờ báo. Tùng Hạ nhận lấy tờ báo, hóa ra là trong mấy tấm ảnh được chụp trong bữa tiệc đêm đó của Diêu Tiềm Giang, có một tấm là ảnh chụp chung năm dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên, thoạt nhìn ai nấy cũng có khí thế lớn mạnh, không ai nhường ai.
Liễu Phong Vũ chỉ vào mình trong bức ảnh: “Thế nào, đẹp trai lắm phải không, xem ra tên nhiếp ảnh đó có kỹ thuật không tệ, chụp được 70% mỹ mạo của tôi, đã tương đối khó rồi đó.”
Trang Nghiêu hừ lạnh: “Anh có phải nhân vật chính đâu.”
Liễu Phong Vũ trừng nó: “Tôi đa số đều là nhân vật chính trong phim, cho dù không phải nhân vật chính nhưng cũng sẽ khiến ánh mắt người xem tập trung vào tôi, đây là mị lực trời sinh, cậu không phản bác được.”
Đặng Tiêu cười ha ha: “Liễu ca, anh tự tin ghê.”
Liễu Phong Vũ hất hất tóc: “Đây là sự thật.”
Tùng Hạ lại cười nói: “Không phải nói hôm nay có món ngon hay sao? Món gì thế?”
Tiểu Vương cười thần bí: “Lát nữa mọi người sẽ biết, bảo đảm từ sau khi tận thế mọi người chưa từng nhìn thấy.”
“Chú tôi đâu? Không đến ăn sao?”
Tiểu Vương lắc đầu: “Giáo sư Tùng ăn uống rất đơn giản, giáo sư không muốn lãng phí thời gian.”
Trong lòng Tùng Hạ có chút khó chịu: “Chú tôi mỗi ngày ngoại trừ vùi mình làm việc trong phòng thí nghiệm thì không làm gì khác?”
Tiểu Vương nghĩ nghĩ: “Không biết ngoại trừ nghiên cứu khoa học thì giáo sư Tùng còn hứng thú đến chuyện gì khác không.”
“Tiểu Vương, cậu quen nhiều người ở Bắc Kinh, cậu giới thiệu bạn gái cho chú tôi đi. Chú tôi cũng coi như tuổi trẻ triển vọng, vừa rất đẹp trai vừa thông minh như vậy, chắc là không khó tìm chứ.”
Tiểu Vương cười khổ: “Không khó tìm, Bắc Kinh này có cô nào lại không muốn gả cho dị nhân tiến hóa não bộ chứ, đầy cô xinh như mộng. Nhất là dị nhân chủ nhiệm cả một khu thí nghiệm như giáo sư Tùng, muốn giới thiệu thì nhiều lắm, đâu đến lượt tôi, nhưng giáo sư Tùng không có hứng thú mà.”
Tùng Hạ thở dài: “Trước kia chú tôi cũng chỉ một lòng nghiên cứu khoa học, hình như chưa từng động tâm ở phương diện này. Haiz, bên cạnh chú không có ai, không người chăm sóc, cũng không có ai nhắc chú ăn uống ngủ nghỉ, ông bà nội tôi mà còn sống thì chắc lo lắm.”
“Chỉ có thể hi vọng ngày nào đó giáo sư Tùng sẽ suy nghĩ thông suốt, có điều trước kia giáo sư không để tâm, giờ lại mất đi khả năng sinh sản, chỉ sợ lại càng không để tâm.”
Tùng Hạ nói: “Hôm nào tôi sẽ nói chuyện với chú.”
Một lát sau, người của nhà bếp khiêng thứ gì lên, trên vai bốn người đều nâng một đòn gánh, giữa hai đòn gánh cột lấy một nồi gì đó hình tròn, bên trên phủ một tấm vải đen.
Liễu Phong Vũ nói: “Này là gì thế? Lợn sữa quay à?”
Đặng Tiêu ngửi mùi hương bay ra: “Tuyệt đối không phải lợn sữa quay, má ơi, thơm dữ dội.”
Họ đặt thứ đó xuống bàn, bếp trưởng hưng phấn nói: “Có thể tìm được nguyên liệu này quả là rất không dễ, đây chính là thứ lúc điều tra ở Hoa Nam họ dùng hàng không vận chuyển về.”
“Rốt cuộc là cái gì?”
Bếp trưởng kéo tấm vải đen kia ra, một quả dừa to như cái cối xay xuất hiện trước mắt mọi người.
“Wow, dừa!”
“Dừa thiệt đó, to quá, người nằm trong đó cũng vừa.”
Bếp trưởng chà tay: “Giáo sư Tùng lấy một mẫu để nghiên cứu, còn lại bảo chúng tôi nấu thành thức ăn cho các vị để bồi bổ thân thể. Món gà chưng nước dừa [172] là thức ăn bổ dưỡng bản xứ Hải Nam, gà này do viện khoa học tự nuôi, mọi người đừng nhìn nó to, thật ra nó vẫn là gà con, thịt rất mềm. Bình thường loại gà biến dị này đều phải đợi cao hơn hai mét mới giết, cũng là giáo sư Tùng đặc biệt phê chuẩn cho các vị. Mọi người phải ăn thật ngon đấy, đừng để thừa lại, cả Bắc Kinh này chỉ có mọi người được thưởng thức thôi đấy.”
[172] Gà chưng nước dừa:
20097860126657Đặng Tiêu hưng phấn suýt chút nữa nhảy lên bàn: “Nhất định không để thừa, một giọt cũng không để thừa.”
Tùng Hạ cười nói: “Quả là thứ tốt, cám ơn đầu bếp, có thể lọc ra một ít đưa qua chỗ giáo sư Tùng được không?”
“Cậu bạn cứ yên tâm, đã chuẩn bị cả rồi.” Bếp trưởng lại giới thiệu món ăn một lần, phụ bếp bưng lên các món ăn khác cho họ, sau đó tất cả rời khỏi đó.
“Kìa, Tiểu Vương, cùng ăn đi chứ.”
Tiểu Vương hoảng hốt xua tay: “Thế không được, tôi không thể ăn.”
Tùng Hạ khó hiểu hỏi: “Vì sao?”
“Cái này do giáo sư Tùng phê chuẩn cho mọi người, gà thì không sao, nhưng trái dừa này là một trong số mẫu vật động-thực vật địa phương do đội khảo sát Hoa Nam cố ý mang về, ngay cả giáo sư Tùng tự mình cũng không được dùng, là xin từ chỗ tư lệnh Tào, tôi tuyệt đối không thể ăn.”
Liễu Phong Vũ cười: “Cậu ngốc thế, cậu không nói tôi không nói, ai biết chứ?”
Tiểu Vương liên tục lắc đầu, cười thật thà: “Công việc này tôi có được cũng không dễ, nếu có bất cứ sai lầm nào tôi đều không gánh vác nổi, mọi người mau ăn đi, tôi mỗi ngày đều có thể ăn cơm no đã thấy đủ rồi. Tôi đi trước đây, có việc gì mọi người cứ gọi điện cho tôi.”
Sau khi Tiểu Vương đi, phòng ăn chỉ còn lại sáu người họ, có vẻ trống trải.
Chung quanh không có ai, Trang Nghiêu vừa ăn vừa nói: “Chiếc hộp đặt xương ngón tay và chín que hương kia đều đã tra xét được chất liệu.”
“Chà, là cái gì?”
“Chiếc hộp được chế thành từ gỗ Âm Trầm, tục xưng gỗ mun [173], loại gỗ này rắn như đá. Thời cổ đại, nó là loại gỗ trong thần thoại, dùng loại gỗ này làm bình chứa có thể đảm bảo không gian bên trong vĩnh viễn giữ nhiệt độ thấp ổn định, phòng cháy phòng vỡ, là chất liệu vô cùng lý tưởng. Còn chín que hương kia, chúng tôi bước đầu phán đoán nó là gân của loài động vật nào đó, nhưng không thể xác định là động vật gì.”
[173] Gỗ mun: Một loại gỗ rất quý, còn được gọi là “loại gỗ thần phương Đông” và “gỗ ướp xác”. Nguồn gốc do động đất, lũ lụt, lở đất đã chôn vùi tất cả sinh vật trên mặt đất xuống các vùng trũng của lòng sông cổ. Một số thực vật bị vùi trong bùn ở trạng thái cao áp, thiếu ôxy và dưới tác dụng của vi sinh vật như vi khuẩn, trải qua thời gian hàng ngàn hàng vạn năm bị các-bon hoá hình thành gỗ mun.
dm-UBVE“Chẳng lẽ lại là động vật đã tuyệt chủng? Hoặc là loài mới?”
“Ít nhất trong kho gene của động vật tuyệt chủng không tìm thấy DNA của loài động vật này. Có điều sau khi xem xét, hai thứ này đều có niên đại đã hơn một ngàn năm, một ngàn năm trước đây có bao nhiêu thứ ta không biết cũng chẳng có gì là lạ.”
Tùng Hạ nói: “Vậy không phải cũng có thể suy đoán ngọc cổ ít nhất cũng có niên đại hơn ngàn năm?”
Trang Nghiêu gật đầu: “Ngọc cổ quả thật là bí ẩn khiến người ta khó hiểu hơn cả ý thức Cambri và ngọc Con Rối. Nội dung trong ngọc cổ được viết bằng chữ Phạn nhưng ký hiệu lại do đạo gia truyền lại, song vận dụng năng lượng lại tràn ngập nguyên tố của khoa học kỹ thuật hiện đại. Nếu còn nói tiếp thì thực sự có chút không đâu vào đâu, nhưng đồng thời nó lại cho thấy một khả năng rất lớn.”
“Khả năng gì?”
“Người đã tạo ra ngọc cổ biết trước tương lai của loài người, nhưng không thể sống đến ngàn năm sau để ngăn cản những chuyện này nên đành phải lưu giữ tất cả thông tin hữu dụng lại trong ngọc cổ, để người được chọn mở nó ra, dùng để chống lại ý thức Cambri.”
Tùng Hạ cảm thán: “Biết trước chuyện cả ngàn năm sau… vậy vì sao nó không sớm xuất hiện, nhắc nhở con người chuẩn bị sẵn sàng?”
Trang Nghiêu nói: “Câu hỏi này của anh rất đúng trọng tâm, hôm qua tôi cũng đã nghĩ rất lâu, chỗ này lại phải đề cập đến vấn đề thời gian anh phát hiện ra ngọc cổ. Các anh ngẫm lại xem, nếu không có Trang Du phát hiện ra năng lượng Cambri, phái đoàn thám hiểm đến Thanh Hải khai thác ngọc Con Rối thì sẽ không khiến ngọc Con Rối xuất thế, dẫn đến động đất, sau đó kỷ Cambri trở lại. Căn cứ theo quan sát và đánh giá của chúng ta với sự phóng thích năng lượng Cambri của ngọc Con Rối thì do đoàn thám hiểm kia mà sự tiến hóa toàn cầu đã xảy đến sớm ít nhất trăm năm. Nói cách khác, nếu trên thế giới này không tồn tại Trang Du, như vậy chúng ta cũng sẽ không trải qua tận thế, con cháu chúng ta mới dính phải. Thời gian trăm năm, đối với lịch sử địa cầu mà nói thì quả thực như một giọt nước trong biển lớn, nhưng đối với con người của ngàn năm trước mà nói, không thể đoán trước tương lai trong phạm vi đơn vị lớn như hàng trăm năm được. Nếu cao nhân đã chế tạo ngọc cổ thật sự có thể đoán được ý thức Cambri sẽ thức tỉnh, chẳng lẽ ngay cả việc chúng ta tiếp xúc trước tiên với ngọc Con Rối, cao nhân đó cũng đoán được sao? Nếu có thể tính toán chuẩn xác đến thời gian tiếp xúc thì vì sao người đó không nghĩ cách ngăn cản chúng ta. Thậm chí người đó có thể dạy con người lợi dụng năng lượng Cambri, chẳng lẽ lại không thể tạo ra sự trùng hợp nào đó khiến Trang Du không thể chỉ huy đoàn thám hiểm tiếp xúc trước tiên với ngọc Con Rối? Nhưng nếu không thể tính toán chuẩn xác đến thời gian tiếp xúc thì vì sao ngọc cổ cũng xuất hiện không bao lâu sau khi ngọc Con Rối xuất thế?”
Thành Thiên Bích nhíu mày: “Chẳng lẽ, ngọc cổ căn bản không biết thời gian thức tỉnh chính xác của ý thức Cambri.”
Trang Nghiêu nói: “Không sai, phải nói rằng ngọc cổ bị năng lượng Cambri đánh thức, nó và ngọc Con Rối cùng nhau ngủ say. Ngọc Con Rối xuất hiện, nó cũng sẽ thức tỉnh. Vấn đề hiện tại là người tạo ra ngọc cổ đã tiếp xúc với ngọc Con Rối và năng lượng Cambri vào thời điểm nào và như thế nào?
“Xem ra vị cao nhân kia nhất định có liên hệ rất sâu xa với ngọc Con Rối và năng lượng Cambri, nếu không sao người đó có thể quen thuộc phương pháp vận dụng năng lượng Cambri như vậy, còn có thể bố trí dùng năng lượng Cambri để thức tỉnh ngọc cổ.”
“Nếu ý thức Cambri từng thức tỉnh trong lịch sử loài người thì không thể không để lại chút ghi chép gì. Nếu xã hội loài người đã trải qua biến đổi lớn như vậy, cũng đã từng xảy ra chuyện sinh vật tiến hóa nghiêng trời lệch đất thì đoạn lịch sử ấy không thể bị che giấu. Ý tôi nói không phải chỉ là văn tự lịch sử, thậm chí hàng triệu năm trước khi chưa có văn bản, chỉ cần căn cứ theo địa chất và nghiên cứu khảo cổ là được. Nhưng chúng ta chưa từng chứng minh được trong lịch sử có khoảng thời gian nào mà giống loài biến hóa khác thường cả. Cho nên ý thức Cambri đã từng thức tỉnh trong lịch sử loài người chưa, ngọc cổ được chế tạo như thế nào, cao nhân tạo ra ngọc cổ có quan hệ gì với ý thức Cambri là bí ẩn lớn nhất của chúng ta. Nếu có thể giải được những bí ẩn này, có lẽ chúng ta cũng sẽ tìm được phương pháp phong ấn ngọc Con Rối vì rất có khả năng năm xưa, vị cao nhân kia cũng đã phong ấn ngọc Con Rối nên con người mới có thể phát triển được mấy ngàn năm.”
“Phật giáo truyền vào Trung Quốc mới hơn hai ngàn năm, lịch sử sử dụng chữ Phạn sẽ không vượt quá thời gian này. Nói cách khác, niên đại của ngọc cổ cũng sẽ không quá hai ngàn tuổi. Trong hơn hai ngàn năm này có xảy ra chuyện lớn gì tương tự với ý thức Cambri thức tỉnh không?”
Trang Nghiêu lắc đầu: “Không có chuyện nào phù hợp. Hoặc là mỗi lần ý thức Cambri thức tỉnh lại có biểu hiện không giống nhau, mà sinh vật tiến hóa chỉ là một hình thức biểu đạt trong đó. Kỷ Cambri đã như vậy, và giờ cũng như vậy. Nhưng ý thức Cambri đã từng dùng những cách như kích thích các cột đá mácma, khiến đa số diện tích bề mặt Địa cầu phun trào mácma [174], điên đảo hai cực Nam Bắc, đẩy nhanh tốc độ chuyển động của các mảng Trái đất… khiến giống loài tuyệt chủng. Nếu muốn một giống loài biến mất trên địa cầu, ý thức Cambri có rất nhiều biện pháp. Có lẽ người tạo ra ngọc cổ đã gặp phải tình hình không giống chúng ta. Tóm lại, ngàn năm trước, con người vẫn chưa có sức mạnh xưng bá hành tinh như ngày nay, ý thức Cambri không phải nhằm vào con người mà nhằm vào tất cả sức mạnh khiến địa cầu mất đi sự cân bằng. Có lẽ vào lúc đó, con người vẫn chưa khiến địa cầu mất cân bằng nên ý thức Cambri có phương thức biểu hiện khác. Dù thế nào đi chăng nữa thì vị cao nhân kia biết ý thức Cambri, ngọc Con Rối, năng lượng Cambri và biết cả tương lai loài người, cho nên đã để lại ngọc cổ cho chúng ta chống lại ý thức Cambri, chuyện này hoàn toàn có thể khẳng định. Về phần bí ẩn trong đó thì chờ chúng ta phá giả từng câu từng câu đi.”
[174] Mácma: Macma là đá nóng chảy, hỗn hợp của silicat lỏng ở nhiệt độ và áp suất cao và là nguồn ban đầu của tất cả các loại đá mácma. Macma chịu áp suất cao trong lòng đất và phun trào lên bề mặt đất qua các miệng núi lửa ở dạng dung nham và chất phun trào nham tầng.
Underwaterlavaflow,offHawaiiĐặng Tiêu oán giận nói: “Tiểu Trang Nghiêu, ăn cơm xong có thể để người ta yên tĩnh một lát không, mỗi lần nghe em nói chuyện là anh chỉ muốn ngủ.”
Trang Nghiêu trợn: “Đi mà ngủ của anh đi.”
“Như vậy sao được, anh đã ăn xong đâu.” Đặng Tiêu lại uống ừng ực hết sạch một bát canh, lau miệng, khen: “Ngon quá, thêm bát nữa nào.”
Liễu Phong Vũ cũng nói: “Mấy thứ này rất hack não, vẫn nên để lại cho cậu suy nghĩ đi.”
Tùng Hạ lắc đầu thở dài: “Là dị nhân tiến hóa não bộ nhất định mệt muốn chết phải không.”
Trang Nghiêu châm chọc: “Sống u mê mới mệt.”
Liễu Phong Vũ trừng nó: “Nhóc con, lại muốn ăn đập đấy hả.”
Trang Nghiêu nói: “Đúng rồi, về chín que hương kia, tuy vẫn chưa biết rõ rốt cuộc được làm từ gì, có điều tôi nghĩ đến một tác dụng rất tốt của nó.”
“Hở? Tác dụng gì?”
“Sau khi ngâm que hương vào trong nước, nó lập tức… hừm, sống lại, giãn ra hoãn toàn, hơi mềm nhưng không èo oặt. Mấu chốt là nó có độ dai và co giãn kinh người, còn dai và giãn hơn bông biến dị mà Tùng Hạ đã cải tạo năm mươi lần. Loại chất liệu này dùng để làm dây cung là cực kì hoàn mỹ.”
Đường Nhạn Khâu kinh ngạc ngẩng đầu.
Trang Nghiêu nhìn hắn cười cười: “Tôi nghĩ, tôi đã tìm được cho anh loại dây cung khiến anh có thể hoàn toàn phát huy lực cánh tay.”
Đường Nhạn Khâu để lộ nét mặt hưng phấn: “Thật sao, loại dây ấy thật sự có cường độ lớn như vậy?”
“Thật, chúng tôi đã dùng máy móc thí nghiệm, so với các chất liệu cùng thể tích, trên địa cầu không thể tìm ra loại thứ hai có thể dai và giãn được như nó. Ở trước mặt nó, chất liệu Nano cũng không đáng nhắc tới. Phẩm chất và độ dài của nó cũng vừa thích hợp. Vấn đề lớn nhất lúc này có hai: Thứ nhất, viện khoa học có thể giao que hương cho chúng ta hay không. Thứ hai, Tùng Hạ có thể kết nối hoàn hảo chín que hương lại với nhau được hay không.”
“Dựa vào cái gì mà không cho chúng ta.” Đặng Tiêu vỗ bàn: “Nó do Tùng ca mang về mà.”
“Nói là nói như vậy, nhưng ngọc Con Rối cũng do chúng ta mang về, các tổ chức khác cũng mang về nhiều ngọc Con Rối như vậy, không phải cũng đều giao cho viện khoa học sao. Nếu chuyện này chỉ có tôi và giáo sư Tùng biết thì còn dễ nói, nhưng trước khi đem thứ này đi kiểm tra, tôi căn bản là không ngờ nó lại thích hợp làm dây cung như thế. Chín que hương kia do có chất liệu huyền bí đặc thù nên giờ đã là đối tượng được bảo tồn để viện khoa học nghiên cứu. Muốn lấy ra cũng mất một vài trình tự, nhất là phải được tư lệnh Tào phê chuẩn.” Trang Nghiêu nhìn Thành Thiên Bích: “Chuyện này chỉ sợ phải dựa vào anh.”
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Thành Thiên Bích. Họ đều biết Thành Thiên Bích và ba mình có quan hệ rất lạnh nhạt, thậm chí hắn còn không mang họ ba, bên ngoài cũng chưa từng chủ động thừa nhận quan hệ cha con. Giờ lại bảo Thành Thiên Bích đi tìm tư lệnh Tào xin văn bản phê chuẩn, không biết hắn có đồng ý hay không.
Không ngờ, Thành Thiên Bích không có bất cứ điều gì khác thường, chỉ gật đầu: “Tôi biết rồi.”
Đường Nhạn Khâu nói: “Thiên Bích, cám ơn cậu.”
Thành Thiên Bích nói: “Sức mạnh cá nhân tăng lên là sức mạnh cả nhóm tăng lên, đây là chuyện nên làm.”
Trang Nghiêu nói: “Rất tốt, chờ sau khi cầm lại được que hương sẽ để Tùng Hạ thử kết nối chúng lại. Tôi đoán chừng, muốn kéo dây cung này, ít nhất Đường Nhạn Khâu phải sử dụng sức mạnh gấp đôi, nhưng tầm bắn chuẩn xác của anh không chỉ tăng lên gấp đôi mà sẽ tăng gấp mấy lần. Đến lúc đó, Đường Nhạn Khâu, anh sẽ trở thành một sát thủ tầm xa thật sự, thậm chí có khả năng một mũi tên bắn chết dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên.”
Đường Nhạn Khâu siết chặt nắm đấm, thân thể bởi vì hưng phấn mà hơi hơi run lên. Bất cứ người đàn ông nào cũng có khát vọng vô hạn với sức mạnh và vũ lực, đây quả là thời đại khiến người ta mê đắm, điên cuồng.
Tùng Hạ không hề nghĩ rằng một hành động vô tâm của mình có thể mang về dây cung lý tưởng cho Đường Nhạn Khâu, cậu không chỉ có chút đắc chí mà còn cảm thán mình rất may mắn. Đường Nhạn Khâu có sức mạnh tuy không khoa trương như dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên, nhưng làm một cung tiễn thủ tối cao, sự uy hiếp của hắn với kẻ địch cũng không kém Thành Thiên Bích. Có Đường Nhạn Khâu ở đây, kẻ địch thậm chí không dám tùy tiện tiếp cận họ, Đường Nhạn Khâu sẽ dệt trong tầm bắn của mình một chiếc lưới bảo vệ nối liền trời đất. Hễ không gian tầm bắn gia tăng một phần là khoảng cách an toàn của họ lại tăng thêm một phần, cậu chỉ hận không thể khiến mũi tên của Đường Nhạn Khâu có thể bắn được xa như súng đạn. Đương nhiên, Tùng Hạ biết đó là chuyện không có khả năng, nhưng tác dụng của Đường Nhạn Khâu có thể lớn hơn cả một tay súng bắn tỉa.
Mọi người vừa ăn vừa nói chuyện, ăn sạch một trái dừa bự chảng và con gà bên trong. Sau khi ăn xong, họ bắt đầu cầm thìa xúc cùi dừa, tinh tế nhấm nháp.
Đặng Tiêu khoét một đĩa cùi lớn, đặt ở một bên.
Tùng Hạ hỏi: “Cậu để dành làm gì? Ăn khuya hả, không để nổi đâu, cậu còn chưa tiêu hóa xong thì nó đã hỏng rồi.”
Đặng Tiêu cười nói: “Em để cho A Bố đó chứ, lát nữa cho nó nếm thử.”
Tùng Hạ sờ sờ bụng: “Vừa lúc, chúng ta qua chỗ A Bố chơi đi. Gần đây ban ngày nó không thích chơi đùa, nóng quá, buổi tối còn có thể chạy nhảy một lúc.”
Đặng Tiêu bưng cái đĩa, họ ra sân trước xem A Bố.
A Bố đang nằm giữa cái đình hóng mát, nghe thấy động tĩnh liền nhổm lên, thân mật dùng chóp mũi cọ cọ vào người họ.
Đặng Tiêu ném từng miếng cùi dừa lên không trung, A Bố mở miệng, một miếng cũng không để phí, tất cả đều nuốt vào. Một chút cùi dừa thế này với nó mà nói thì không đủ nhét kẽ răng, sau khi ăn xong, nó dùng mũi cọ cọ Đặng Tiêu, còn muốn ăn nữa. Đặng Tiêu bị nó đẩy ngã, cười ha ha.
Liễu Phong Vũ đề nghị: “Hay là chúng ta cưỡi A Bố ra ngoài dạo một vòng đi, lâu rồi không được cưỡi nó.”
“Hay quá, ngồi trên người A Bố là oai nhất, đi một chút đi.” Đặng Tiêu là người đầu tiên nhảy lên người A Bố, sau đó tất cả cũng lưu loát nhảy lên.
A Bố vui thích kêu lên, phi thân mà đi, lập tức nhảy qua bức tường cao hai mét của viện khoa học, chạy ra đường lớn. Trên đường ít người đi lại, thỉnh thoảng có mấy người, nhìn con mèo rất lớn chạy đến thì ai nấy cũng hoảng sợ né tránh. Đa số người dân đã quen mặt A Bố, biết con mèo này là thú nuôi của nhóm dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên Gió, họ rướn cổ lên muốn nhìn xem người ngồi trên lưng A Bố có phải giống như trên báo hay không. Nhưng A Bố rất cao, họ chỉ có thể nhìn thấy sáu bóng người trên lưng A Bố sau khi nó đã chạy qua.
A Bố càng chạy càng nhanh, càng chạy càng nhanh, nhanh như điện chớp chạy qua một con đường, nhảy qua từng ngôi nhà lầu. Thành phố như khu rừng bê tông với nó mà nói cứ như đất bằng, mọi người ngồi trên người nó, gió mát thổi vào mặt, thoải mái nói không nên lời.
Họ không khỏi nhớ lại thời gian hành trình một năm kia, lúc đó cho dù bữa đói bữa no, bất cứ lúc nào cũng có thể gặp phải nguy hiểm nhưng lại hết sức tự do, có thể đi theo kế hoạch của mình mà bước đi chậm rãi và lựa chọn dừng lại ở đâu. Giờ đây nhớ lại, ngồi trên lưng A Bố bước trên con đường vô tri là khoảng thời gian đẹp nhất của họ.
Tùng Hạ nhìn về phía trước, siết chặt nắm đấm, đôi mắt sáng ngời. Cậu, bạn bè của cậu và tất cả con người đang gian khổ tiến bước vì tương lai loài người, chắc chắn sẽ lập lại trật tự cho thế giới này, dựng xây cuộc sống tốt đẹp, khiến chủng tộc mạnh mẽ mà trí tuệ này, trường tồn thật dài thật lâu!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...