Chú ý: Đây là chương thứ 4 trong ngày hôm nay, chương trước: Chương 141
Chương 142
“Cho dù anh chẳng có gì, chỉ cần anh là Tùng Hạ là được, anh dũng cảm hơn họ tưởng, thậm chí dũng cảm hơn chính anh đã tưởng.”
Bọn họ vòng quanh cái móng chạy tới, từ xa đã nhìn thấy một vật thể hình người màu đen cao chừng bốn, năm mét nhanh chóng di động tới đây, họ cũng đều biết đó là cái gì, chỉ là dị chủng này thậm chí đã không còn hình dáng con người mà chỉ là dùng vô số sâu để hội tụ thành một sinh vật hình người. Hơn nữa, hình dạng có thể biến hóa bất cứ lúc nào để tránh né tấn công tốt hơn.
Tiếng súng không ngừng vang lên, dị chủng kia tương đối thông minh, nó lao đến đám người, bộ đội không thể dùng bom, chỉ có thể dùng súng tấn công vô ích. Họ trơ mắt nhìn từ trên đầu dị chủng đột nhiên mọc ra vô số nhánh sâu con tung ra như xiềng xích, dễ dàng tóm được bảy, tám người rồi ném họ ra xa.
Một dị nhân tiến hóa sức mạnh mặc quân trang khiêng một thanh đao lớn dài hơn hai mét oai phong lẫm liệt, dũng mãnh đấu với dị chủng kia. Bên cạnh dị chủng có một một đóa hoa lớn đỏ nở rộ dưới nắng gắt, từ đóa hoa dày dặn không ngừng tiết ra dịch tiêu hóa đáng sợ, chỉ cần dính vào một cánh hoa là thân thể tên dị chủng nhân kia sẽ tạo thành một lỗ hổng lớn.
Tùng Hạ kêu lên: “Là Liễu ca! Mau đi giúp anh ấy!”
Đường Nhạn Khâu vọt lên giữa không trung, bay đến phía chiếc xe Jeep đã chở họ đến đây, trên chiếc xe đó có mũi tên dự bị.
Thẩm Trường Trạch và Al cũng bay lên, lao vào chiến trường.
Khi chạy đến gần, rốt cuộc họ đã thấy rõ toàn cảnh của tên dị chủng kia. Đó quả thực là con quái vật dùng ổ sâu đắp thành, toàn thân đều là sâu bọ lúc nhúc, bất luận lọt vào sự tấn công như thế nào thì lập tức sẽ có số sâu mới xông ra lấp đầy thân thể không trọn vẹn của nó. Số sâu mà họ vừa dụ ra từ tháp Đại Nhạn rõ ràng là tiếp viện cho tên dị chủng này.
Tất cả đều hết sức ân hận, họ không ngờ rằng lại chữa lợn lành thành lợn què như thế. Số sâu họ dụ ra từ trong tháp Đại Nhạn đâu chỉ là trăm ngàn, trừ phi có thể một lần đánh chết tên dị chủng này, bằng không sức mạnh của nó căn bản là vô cùng vô tận.
Trang Nghiêu nhìn thấy họ, hô lớn: “Mấy anh đi đâu thế!”
Tùng Hạ vội la lên: “Không kịp giải thích, loại dị chủng này chúng tôi cũng đã gặp trong tháp, nó có một con sâu não, chỉ cần giết chết con sâu ấy là thân thể nó không thể tái sinh nữa.”
“Sâu não ở đâu!”
“Dưới hộp sọ.”
Lúc này, Đường Nhạn Khâu đã chứa đầy bao đựng tên, bay đến phía trên tên dị chủng kia, một mũi hỏa tiễn bắn về phía dưới hộp sọ của nó.
Nhưng tên dị chủng này chỉ có cùng hình dạng với loài người, còn đâu làn da, xương cốt, khí quan… tất cả đều là sâu, trên mặt cũng không có ngũ quan, căn bản không thể phân biệt rõ ràng được đâu là xương sọ. Mũi tên của Đường Nhạn Khâu chỉ bắn thủng mặt nó, nhưng rất nhanh, mặt nó lập tức hồi phục như cũ.
Tên dị chủng kia phát ra tiếng gầm rú phẫn nộ, cánh tay như cây roi sắt màu đen dài hơn ba mét chụp về hướng Đường Nhạn Khâu, Đường Nhạn Khâu giang cánh, kéo rộng khoảng cách. Không đánh được Đường Nhạn Khâu, cánh tay của tên dị chủng lại hướng tới phía người đã tiêu hóa sạch cẳng chân mình – Liễu Phong Vũ. Đường Nhạn Khâu hoảng hốt, bắn một mũi tên đứt ngang cánh tay tên dị chủng.
Liễu Phong Vũ chửi to: “Ông sắp không ngăn được rồi, mẹ nó bây còn rước về nhiều hơn nữa!”
Thành Thiên Bích cất bước lao đến, lưỡi đao gió chém đứt hai chân của tên dị chủng hợp thể này.
Dị chủng ngã xuống đất, sau lưng đột nhiên mọc ra vô số nhánh con đánh tới phía Thành Thiên Bích.
Trang Nghiêu kêu lên: “Trong quận Cửu Giang có một người là dị nhân lông tóc, một người là dị nhân sức mạnh, thứ này đã kết hợp hai khả năng đấy lại!”
Al mắng: “Biến thái quá thể.”
Thẩm Trường Trạch bốc lửa hừng hực đánh về phía tên dị chủng.
Nhân lúc mọi người đang bám trụ với tên dị chủng hợp thể kia, Tùng Hạ bắt đầu hấp thu năng lượng trong ngọc Con Rối, chế tạo ra ngọc phù. Sở dĩ cậu muốn chế tạo ra nhiều ngọc phù như vậy là bởi vì nếu cậu hấp thu năng lượng của ngọc Con Rối dưới tình huống khẩn cấp rất dễ không khống chế được mình, sẽ tẩu hỏa nhập ma giống lần đầu tiên vậy. Cậu ra sức nhắc mình bình tĩnh, bình tĩnh, nhưng vẫn cảm thấy mình đang hấp thu quá nhanh. Cậu cắn răng, véo mạnh vào đùi, nếu lúc này cậu có vấn đề gì thì sẽ thật phiền toái.
Cậu kiềm chế mình, liên tục chế tạo năm miếng ngọc phù, cũng hấp thu năng lượng của sâu chết, tạm thời chắc hẳn là đủ dùng.
Tùng Hạ bọc ngọc Con Rối vào lòng, chạy tới đám người Thành Thiên Bích. Bây giờ cậu có thể bổ sung năng lượng cho mọi người trong trong phạm vi năm mươi mét, khi cậu cảm giác thấy năng lượng của ai không đủ dùng thì sẽ lập tức đưa thêm năng lượng vào trong người đó.
Người có năng lượng tiêu hao lớn nhất quả nhiên vẫn là Thành Thiên Bích và Thẩm Trường Trạch. Ngoài ra, do chiến đấu trong thời gian quá dài nên Liễu Phong Vũ cũng đã trên bờ cạn kiệt sức lực, Tùng Hạ ra sức chống đỡ cho những người chiến đấu chính.
Trang Nghiêu kêu: “Như vậy không được, càng ngày càng nhiều sâu.”
Đặng Tiêu hét lớn: “Nhiều? Thế này mà nhiều? Sâu trong tháp ngay cả một nửa cũng chưa tới đây đâu!”
Trang Nghiêu nói với chỉ huy Vạn: “Lệnh cho binh lính bình thường lui về phía sau, dị nhân trợ giúp ở vòng ngoài.”
Chỉ huy Vạn hô: “Pháo binh và người thường lui về phía sau, dị nhân trợ giúp vòng ngoài.”
Binh lính bắt đầu khuếch tán ra bên ngoài, nã súng vào dị chủng ở phía xa, nhưng súng đạn có ảnh hưởng quá nhỏ với nó.
Lúc này, tên dị chủng kia bắt đầu xem nhẹ sự tấn công của những người khác mà ra sức chạy đến phía Tùng Hạ.
Trang Nghiêu kêu lên: “Sao lại thế này? Chẳng lẽ là vì ngọc Con Rối?”
Thiện Minh hô: “Cũng có thể là vì khúc xương ngón tay kia!”
“Xương ngón tay? Xương ngón tay gì?”
Tùng Hạ thấy mọi người đều đang liều mạng ngăn cản tên dị chủng, tạm thời cậu vẫn an toàn. Cậu sờ sờ chiếc hộp trên người, một bên bổ sung năng lượng cho mọi người, một bên chậm rãi lui đến phía cái móng.
Mọi người thấy rõ ý định của cậu, tất cả đều phối hợp, vừa đánh vừa thực hiện kế hoạch, dụ tên dị chủng và vô số sâu bọ quanh nó đến cái móng đã chôn đầy thuốc nổ.
Nhưng khi lại gần cái móng khoảng mười mét thì hình như tên dị chủng đã lột trần ý đồ của họ, không tiến tới nữa mà lại bắt đầu lui về phía sau. Nó vừa lui, tất cả sâu bọ cũng nghe theo, lui về phía sau.
Thành Thiên Bích lao đến bên cạnh Tùng Hạ: “Đưa chiếc hộp cho tôi.” Nói xong không đợi Tùng Hạ đã giơ tay đoạt lấy, kéo trang phục phòng hộ của Tùng Hạ, lôi chiếc hộp ra, ném xuống dưới cái móng.
Bầy sâu sục sôi, có thể thấy rõ bản năng đã chiến thắng sự phục tùng của chúng với tên dị chủng, như ong vỡ tổ ào về phía cái móng. Tên dị chủng kia càng thêm phẫn nộ, trên người đâm ra vô số dây xích, hung ác tấn công tới.
Năng lượng của Tùng Hạ tiêu hao quá nhanh, dần dần ngọc phù cũng chỉ còn lại hai miếng.
Trang Nghiêu nói: “Tùng Hạ, chỉ cung ứng cho Thành Thiên Bích và Thẩm Trường Trạch, những người khác nếu không được thì lui ra, dụ nó vào trong cái móng!”
Thành Thiên Bích và Thẩm Trường Trạch dùng hết toàn lực cuốn gió lửa bốc cao tận trời, lôi kéo tên dị chủng kia xuống cái móng. Toàn thân dị chủng bọc trong ngọn lửa hừng hực, điên cuồng gào thét, Thành Thiên Bích hô lớn: “Tùng Hạ, đưa hết năng lượng cho chúng tôi. Trang Nghiêu, đếm ngược sáu mươi giây!”
Tùng Hạ sửng sốt, cơ thể run rẩy kịch liệt, cậu biết Thành Thiên Bích muốn làm gì, cậu do dự với quyết định này.
Thành Thiên Bích quát: “Tùng Hạ!”
Tùng Hạ cắn răng một cái, năng lượng điên cuồng tràn vào cơ thể Thành Thiên Bích và Thẩm Trường Trạch, trong nháy mắt, năng lượng của hai người đã ngập đầy.
Trang Nghiêu hét lớn: “Tất cả lui về phía sau! Tùng Hạ, lui về phía sau!”
Tùng Hạ kêu lên: “Họ có được không, ngộ nhỡ…”
Trang Nghiêu lạnh lùng nói: “Họ sẽ làm được, anh lui về phía sau cho tôi.”
Tùng Hạ quay đầu nhìn cái móng, Thành Thiên Bích và Thẩm Trường Trạch đã chui xuống móng với tên dị chủng chủng. Dưới đó đầy sâu, chúng đang cuộn chiếc hộp mà Thành Thiên Bích đã ném xuống hòng đưa cho tên dị chủng kia, vỏ ngoài của chiếc hộp không biết đã bị ném đi đâu, chỉ còn lại chiếc hộp nhỏ hình quả trứng đựng khúc xương ngón tay.
Tên dị chủng kia toàn thân là lửa, điên cuồng hấp thu thêm sâu hòng dùng số sâu mới thay thế làn da đã cháy sém nhưng Thành Thiên Bích và Thẩm Trường Trạch phối hợp gió lửa, lớn mạnh vô cùng, dị chủng căn bản không thể thoát thân khỏi biển lửa.
Thành Thiên Bích cuộn tay một cái, chiếc hộp bị một trận gió cuốn đi, bay đến phía hắn.
Dị chủng rống to, liều chết mang theo ngọn lửa hừng hực đánh tới phía hắn.
Thẩm Trường Trạch đá Thành Thiên Bích ra khỏi đó, ôm lấy hông của tên dị chủng hợp thể kia, chiếc hộp lại lọt vào trong đống sâu.
Đặng Tiêu lôi Tùng Hạ ra xa cái móng, Trang Nghiêu dùng máy khuếch đại âm thanh hô lớn: “Ba mươi giây!”
Dị chủng điên cuồng muốn chiếm được khúc xương ngón tay, Thành Thiên Bích và Thẩm Trường Trạch gần như đã không khống chế nổi nó nữa, ba người liều chết cận chiến trong cái móng lớn ngập đầy sâu, thời gian phát nổ đang tiến tới từng giây từng giây.
Tất cả mọi người đều trợn to mắt nhìn trận đánh cận chiến kinh tâm động phách này, trái tim treo ở cổ họng.
Cuối cùng, nhân lúc Thẩm Trường Trạch bám trụ dị chủng, Thành Thiên Bích lại chiếm được chiếc hộp kia, Trang Nghiêu kêu lên: “Mười giây! Buông cái hộp ra, mau thoát thân!”
Chỉ thấy Thành Thiên Bích lại phất tay ném thứ gì đó về phía xa xa, bầy sâu như ong vỡ tổ ào ạt lao về hướng đó.
Dị chủng lại giãy dụa ngược xuôi chạy tới, muốn thoát khỏi cái móng.
Thành Thiên Bích và Thẩm Trường Trạch lại dùng gió và lửa tạo thành nhà giam siết chặt lấy nó, lại tha nó về cái móng.
“Mười ba, mười hai, mười một, mười, chín…” Chỉ huy Vạn nặng nề đếm ngược.
Tùng Hạ hoảng sợ kêu lên: “Không được, không được! Họ vẫn chưa ra!”
Trang Nghiêu cắn răng: “Thành Thiên Bích bảo tôi cho họ sáu mươi giây, họ nhất định có thể thoát thân.”
Tùng Hạ giận dữ hét lên: “Vậy thì chờ họ thoát rồi hẵng nổ! Năm tấn thuốc nổ, sao họ có thể thoát được!” Nói xong liền muốn xông đến cái móng.
Đặng Tiêu đưa tay muốn giữ cậu lại, song một bóng người nhanh hơn đã tóm được cổ áo Tùng Hạ, lôi mạnh cậu xuống đất.
Tùng Hạ nhìn lại, là Thiện Minh.
Nét mặt Thiện Minh kiên quyết: “Họ mà thoát, tên quái vật kia cũng sẽ thoát, tất cả cố gắng đều sẽ uổng phí.”
Tùng Hạ rống lên: “Mẹ nó anh không lo con trai anh sẽ bị nổ chết sao!”
Thiện Minh quát: “Con tôi không chết được! Cho nổ!”
Nét mặt Trang Nghiêu tối sầm lại, hít sâu một hơi: “Nổ!”
Thuốc nổ lần lượt phát nổ theo thứ tự, bắt đầu từ phía cực Nam cái móng, từng bước lan đến mạn sườn Bắc nơi có Thành Thiên Bích và Thẩm Trường Trạch, vụ nổ khổng lồ sinh ra sóng xung kích hất bay họ – dù đã đứng rất xa – xuống đất.
Lập tức, đất rung núi chuyển, bụi đất che trời, trong đôi mắt tràn đầy tuyệt vọng của Tùng Hạ, hình ảnh cuối cùng mà cậu nhìn thấy là Thẩm Trường Trạch giang rộng đôi cánh, túm lấy Thành Thiên Bích bay lên, nhưng một giây tiếp theo, hai bóng người ấy đã hoàn toàn bị ngọn lửa và màn khói dày đặc nuốt chửng.
“Thiên Bích!!!” Tùng Hạ tuyệt vọng gào lên, gân xanh trên trán nổi căng, mắt sắp rỉ máu, lật đật chạy đến phía cái móng.
Mọi người cũng đều chạy đến phía cái móng, vụ nổ tuy đã kết thúc nhưng bức xạ nhiệt ngập trời và bùn lầy đất đá rơi như mưa vẫn có sức uy hiếp rất lớn tới mọi người. Nhưng không ai để ý đến an nguy của mình, họ chỉ muốn biết hai người kia có phải còn sống hay không!
“Thiên Bích! Thiên Bích!”
“Thành Thiên Bích!”
“Trường Trạch, Thẩm Trường Trạch!”
Thế giới toàn là khói đặc và bụi đất, họ không nhìn rõ được gì, chỉ có thể mù quáng kêu gào và tìm kiếm.
Trên gương mặt phủ đầy bụi bặm của Tùng Hạ để lại hai vệt lệ tuôn, cậu lớn tiếng kêu tên Thành Thiên Bích, trong lòng tràn ngập sợ hãi. Cậu chẳng bao giờ nghĩ rằng Thành Thiên Bích cũng có thể chết. Đối với cậu mà nói, Thành Thiên Bích luôn là người mạnh nhất, bất cứ uy hiếp nào cũng không thể đánh bại người đàn ông này, sao hắn có thể chết chứ, không thể chết được!
Nhưng năm tấn thuốc nổ, là xi măng cốt thép thì cũng vỡ nát, huống chi là xác thịt phàm trần?
Đừng chết, Thiên Bích, cậu trăm ngàn lần không thể chết!
Thân thể Tùng Hạ run lên đến không thể đứng vững. Cậu không phải anh hùng, cậu không thể cứu vớt thế giới, vì sao ngọc cổ lại chọn cậu? Loại người vừa vô dụng vừa yếu đuối như cậu, ngay cả người mình thích cũng không bảo vệ nổi, sao có thể giúp đỡ người khác! Vì sao cậu phải đến tháp Đại Nhạn? Vì sao cậu phải lấy ngọc Con Rối? Với cậu mà nói mấy thứ này chẳng có ý nghĩa gì hết, nếu Thành Thiên Bích đã chết, chúng chẳng còn ý nghĩa gì hết!
Trong khi mọi người đang vô cùng tuyệt vọng, khói đặc và bụi đất dần dần tan đi, một bóng người chập choạng bước tới trong màn sương khói.
Đặng Tiêu kích động, nói không ra lời: “Là… là…”
Tùng Hạ vội ngẩng đầu, cho dù căn bản không nhìn thấy rõ nhưng cậu và Thành Thiên Bích đã ở chung lâu như vậy, vô cùng quen thuộc bóng dáng của hắn, ít nhất liếc mắt nhìn cậu có thể nhận ra đó là Thành Thiên Bích.
Sắc mặt Thiện Minh và Al nhất thời thay đổi, sững sờ đứng yên không nhúc nhích.
“Thiên Bích, Thiên Bích!” Hai chân Tùng Hạ như nhũn ra, bò vài lần cũng không đứng dậy nổi. Cho đến khi Thành Thiên Bích bước ra từ trong sương khói, cậu mới gắng gượng đứng lên, chạy qua chỗ Thành Thiên Bích.
Có lẽ Thành Thiên Bích chưa bao giờ bị thương nặng như vậy, một cẳng chân chỉ còn lại xương trắng, toàn bộ cánh tay phải đã bị nổ đứt lìa hoàn toàn, quần áo trên người bị máu tẩm ướt sũng toàn bộ. Tùng Hạ nhìn hắn, cũng không dám tới gần, sợ cậu đang nằm mơ.
Giọng nói không có âm điệu của Thiện Minh chậm rãi vang lên, cho dù là lúc này song thoạt nhìn thì hắn vẫn rất bình tĩnh lạnh lùng như trước: “Con tôi đâu.”
Thành Thiên Bích run rẩy giơ lên cánh tay lành lặn kia, kéo ra khóa kéo của trang phục phòng hộ, một đứa trẻ sơ sinh ánh vàng rực rỡ rơi xuống đất, hai mắt nhắm nghiền, cánh và đuôi đã bị nổ đứt, lớp vảy trên người bị tróc cả một mảng lớn, máu thịt be bét, nhưng nó vẫn còn thở.
Thiện Minh bộp một tiếng quỳ gối xuống đất, đặt trán kề sát vào nền đất.
Thành Thiên Bích khép mắt lại, đổ về phía trước.
Tùng Hạ vội xông lên ôm lấy thân thể yếu ớt của hắn, kiềm chế để không òa khóc. Tuy cậu chưa bao giờ là người dũng cảm nhưng từ khi tận thế xảy ra đến nay cũng đã nếm trải không biết bao nhiêu đau khổ, vậy mà cậu chưa bao giờ khóc như bây giờ. Cậu cám ơn ông trời, chỉ cần Thành Thiên Bích còn sống, cậu đồng ý đánh đổi bằng mọi thứ, mọi thứ, cái gì cũng được!
Thành Thiên Bích và Thẩm Trường Trạch được đưa vào phòng bệnh sạch sẽ, Tùng Hạ hấp thu năng lượng, một khắc cũng không ngừng, đồng thời chữa thương cho cả hai người. Họ mất máu nghiêm trọng, bất cứ lúc nào cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng, Tùng Hạ không dám có chút buông lơi.
Nhìn ***g ngực nhấp nhô của Thành Thiên Bích, Tùng Hạ mới bình tĩnh hơn một chút, hai người tìm được đường sống trong cõi chết, quả thật chính là kỳ tích. Bất luận bị thương nặng thế nào, chỉ cần còn sống thì cậu có thể chữa khỏi, cho dù cậu chưa từng chữa trị vết thương bị cụt tứ chi nhưng cậu vẫn nắm chắc, cho dù Thành Thiên Bích thật sự tàn phế cũng chẳng sao, với cậu mà nói, chỉ cần còn sống là được rồi.
Vết thương của Thẩm Trường Trạch chữa trị nhanh hơn Thành Thiên Bích, thứ nhất là do cơ thể Long Huyết nhân có khả năng tự lành, thứ hai là vì sau khi biến thành trẻ sơ sinh, miệng vết thương và diện tích tổn thương thu hẹp, chỉ cần tốn một miếng ngọc phù là Tùng Hạ có thể chữa khỏi cho Thẩm Trường Trạch, có điều hắn ta vẫn cứ hôn mê bất tỉnh.
Lúc này Tùng Hạ mới thật sự tin rằng Thẩm Trường Trạch có thể biến thành trẻ con, lúc trước nghe Tùng Chấn Trung nói còn cảm giác rất khó tin. Hiển nhiên, nguyên nhân biến thành trẻ con của Thẩm Trường Trạch có liên quan với chuyện tiêu hao năng lượng quá độ. Xem ra hồi họ đến Bắc Kinh đáng nhẽ phải gặp một sự tấn công rất lợi hại, là Thẩm Trường Trạch và Thiện Minh giúp họ ngăn cản.
Vì để tạo môi trường vô khuẩn cho họ nên ngoại trừ Tùng Hạ mặc trang phục tiệt trùng thì trong phòng chữa bệnh không có ai khác, những người khác đều nôn nóng chờ ở bên ngoài.
Tùng Hạ kiềm chế tâm trạng nôn nóng của mình, thật cẩn thận hấp thu năng lượng từ ngọc Con Rối, chế tạo ngọc phù, sau đó đưa một lượng lớn năng lượng từ trong ngọc phù vào trong cơ thể Thành Thiên Bích. Liên tục như vậy chừng ba tiếng, cậu mới hoàn toàn chữa khỏi vết thương cho hai người. Lúc ấy cậu đã mệt đến nỗi gần như sắp ngã quỵ.
Cậu loạng choạng đứng dậy, mở cửa, mọi người ập đến hỏi: “Thế nào?”
Tùng Hạ nở nụ cười thả lỏng: “Xong rồi.”
Thiện Minh lao vào phòng bệnh, nhìn đứa trẻ ngủ say khò khò trên giường bệnh, rốt cuộc mới thở phào một hơi.
Trang Nghiêu tựa vào góc tường, nhìn Tùng Hạ, muốn nói lại thôi.
Tùng Hạ nhìn nó, trầm mặc vài giây, nói: “Trang Nghiêu, Thiên Bích không chết, tôi không trách cậu, nhưng chuyện này tuyệt đối không có lần thứ hai. Tôi không cần biết trong lòng cậu có kế hoạch như thế nào hay cậu nghĩ như thế nào, nhưng với tôi mà nói, bất luận là Thiên Bích hay tính mạng mọi người thì đều quan trọng hơn chuyện hoàn thành nhiệm vụ. Tôi thà kiếm củi ba năm đốt một giờ, tôi thà từ bỏ chứ không muốn nhìn thấy bất cứ ai mất mạng vì nhiệm vụ.”
Trang Nghiêu nói: “Tôi tin hai người họ sẽ không chết, nhưng hiển nhiên anh không tin vào phán đoán của tôi.”
Tùng Hạ cất cao âm điệu: “Họ thiếu chút nữa là chết, cho dù họ chưa chắc đã chết, nhưng đổi lại là tôi cũng tuyệt đối không mạo hiểm như vậy, tôi thà rằng chúng ta chuẩn bị rồi tái chiến.”
Trang Nghiêu có vẻ cũng có chút mỏi mệt: “Sẽ chẳng bao giờ có được cơ hội tốt như vậy nữa. Hơn nữa, đây là kế hoạch của Thành Thiên Bích, nó chứng minh chính anh ta cũng có tự tin. Anh luôn sợ trước sợ sau, xử trí theo cảm tính như vậy, chúng tôi có thể trông cậy lâu dài vào đồng đội như vậy ư?”
Tùng Hạ siết chặt nắm đấm, giận đến môi run lên.
Cậu biết Trang Nghiêu nói cũng có lý, nhưng cậu vẫn không thể qua loa chấp nhận mạo hiểm như vậy, nói cho cùng thì Trang Nghiêu đặt mục tiêu lên vị trí hàng đầu, vì đạt được mục tiêu này mà nó có thể sử dụng tài nguyên tới giới hạn lớn nhất, cho dù bí quá hoá liều cũng sẽ không nuối tiếc còn Tùng Hạ thì đặt an nguy của mọi người lên vị trí hàng đầu, cho rằng người còn mục tiêu mới còn. Trang Nghiêu nói cậu xử trí theo cảm tính là không sai, nhưng chỉ e rằng sẽ chẳng bao giờ cậu chấp nhận tác phong hành sự này của Trang Nghiêu.
Liễu Phong Vũ vỗ vỗ vai cậu, nói: “Tiểu Hạ, Trang Nghiêu là loại người này, không phải cậu không biết, chỉ cần họ không sao là tốt rồi. Dù sao chăng nữa, chúng ta cũng vừa hoàn thành nhiệm vụ, lại không có ai chết, không phải ai nấy cũng vui hay sao.”
Tùng Hạ không ngờ Liễu Phong Vũ lại nói đỡ cho Trang Nghiêu, đây là chuyện trước nay chưa từng có. Cậu cúi đầu, trầm tư chốc lát, có lẽ bây giờ cậu vẫn chưa bình tĩnh tỉnh táo, một ngày này đã thật sự khiến thể xác và tinh thần cậu mỏi mệt, cậu nên nghỉ ngơi một lát, sau khi tỉnh táo mới ngẫm lại.
Trang Nghiêu nói: “Tùng Hạ, qua trận chiến này, chắc hẳn anh đã nhìn ra tác dụng của mình trong nhóm. Không có anh thì không thể hoàn thành nhiệm vụ này, càng không thể hoàn thành mà không chết một người. Khi anh trở thành một trong những sức mạnh trung tâm nhất của cả nhóm, anh phải có sức phán đoán quả quyết. Càng là thời điểm mấu chốt thì anh càng không thể bị chi phối bởi yếu đuối và sợ hãi, cũng không thể bị tình cảm cá nhân thao túng, nếu không anh có thể khiến cố gắng của mọi người trở thành kiếm củi ba năm đốt một giờ, cũng có thể hại chết rất nhiều người. Tôi biết anh để ý đến sự sống chết của Thành Thiên Bích, tôi cũng để ý, nhưng anh phải nhớ rằng tất cả những gì chúng ta đã làm không phải không có ý nghĩa. Mọi sự hy sinh hôm nay đều là để mỗi người trong chúng ta có thể tránh khỏi kết cục hủy diệt của bản thân. Nếu Thành Thiên Bích dám dùng tính mạng đánh cược thì vì sao anh có thể làm vướng chân anh ta ở bên bờ sống chết?”
“Tôi làm vướng chân cậu ấy?” Tùng Hạ vẫn sợ nhất là chuyện mình là gánh nặng cho người khác, bởi vậy rất mẫn cảm với chữ này. Cậu có chút kích động nói: “Tôi sợ cậu ấy bị nổ chết…”
“Anh ta có chết không?” Trang Nghiêu cay nghiệt nói: “Nếu dám đưa ra mệnh lệnh như vậy là chứng minh anh ta có tự tin sẽ sống, nếu thay anh làm chỉ huy chiến đấu, anh nhất định sẽ kéo dài thời gian phát nổ, như vậy cố gắng của Thành Thiên Bích và Thẩm Trường Trạch khi dùng hết toàn lực kéo con quái vật kia xuống hố sẽ hoàn toàn uổng phí. Tôi hỏi anh, nếu cuối cùng họ vì kiệt sức mà để con quái vật kia trốn thoát, thậm chí bị đánh bại, khiến chúng ta công lao đổ biển, anh sẽ gánh vác hậu quả kia sao? Thành Thiên Bích sẽ tán thành chuyện vì bảo vệ anh ta mà anh hy sinh cố gắng của mọi người sao?”
Tùng Hạ há miệng thở dốc, ***g ngực không ngừng nhấp nhô, cậu bị Trang Nghiêu nói đến không thốt nên lời.
Trang Nghiêu nhìn cậu chằm chằm: “Tùng Hạ, ai cũng trưởng thành trong chiến đấu, sự trưởng thành của anh là rõ ràng nhất trong mắt tôi, nhưng vẫn chưa đủ. Làm sức mạnh trung tâm nhất, sự trưởng thành của anh vẫn chưa đủ. Anh phải lớn mạnh hơn nữa, bất luận là thể xác hay là tinh thần, anh phải lớn mạnh đến độ khiến Thành Thiên Bích có thể tin anh, tin anh bất cứ vào thời điểm nào cũng đều có thể đưa ra phán đoán có lợi nhất. Đến lúc đó, Thành Thiên Bích sẽ không dặn tôi phát nổ, anh ta sẽ giao phó tính mạng của mình và cả nhóm cùng với thành quả phấn đấu đến tay anh. Vì anh rất yếu đuối nên anh ta mới mãi đặt anh ở một vị trí cần được bảo vệ chứ không phải đồng đội có thể giao phía sau lưng lại cho!”
Liễu Phong Vũ cả giận: “Trang Nghiêu, đủ rồi.”
Tùng Hạ giật mình, tất cả mọi người đều đang nhìn cậu, ánh mắt này khiến cậu như nằm trên châm nhọn.
Trong mắt Thành Thiên Bích, cậu là như vậy sao? Yếu đuối, không có chính kiến, trong lúc nguy cấp sẽ xử trí theo cảm tình… Cậu cẩn thận hồi tưởng một chút, hình như quả thật Thành Thiên Bích chưa từng giao phó trọng trách cho cậu, chỉ bảo vệ cậu mọi lúc mọi nơi, cũng chưa từng trông cậy vào cậu có thể gánh vác nhân vật chủ chốt trong chiến đấu. Trang Nghiêu nói không sai, Thành Thiên Bích vẫn đặt cậu ở vị trí cần được bảo vệ chứ không phải đồng đội bình đẳng, chuyện này khiến dù đang chiến đấu nhưng Thành Thiên Bích vẫn phải phân tâm để lo cho cậu. Cậu tưởng rằng mình có khả năng đặc biệt thì không còn là gánh nặng nữa, nhưng cậu còn kém người đồng đội đủ tư cách một khoảng xa lắm!
Tùng Hạ cúi đầu, siết chặt nắm đấm.
Trang Nghiêu nói: “Tùng Hạ, những kẻ địch mạnh chúng ta gặp phải sẽ càng ngày càng nhiều, anh phải mau chóng trưởng thành, khả năng của anh càng mạnh thì sứ mệnh cần phải gánh vác sẽ càng nặng, anh tuyệt đối không thể lơ là trong thời khắc mấu chốt.”
Tùng Hạ vuốt mặt: “Để tôi suy ngẫm… suy ngẫm thật kỹ.”
Liễu Phong Vũ ôm lấy vai cậu: “Được rồi, cậu cũng mệt rồi, anh đưa cậu đi ngủ một giấc.”
Tùng Hạ ngẩng đầu: “Sâu đâu anh? Sâu thế nào rồi?”
“Phần lớn đã bị nổ chết, bây giờ chỉ huy Vạn đang cùng quân đội và nhân dân toàn thành truy sát số sâu lọt lưới, có thể ngày mai sẽ tổ chức một nhóm đi thanh lí tháp Đại Nhạn.”
Tùng Hạ gật đầu, mệt mỏi nói: “Vậy em đi… ngủ một giấc…”
“Đi thôi.”
Liễu Phong Vũ đẩy cậu vào một gian phòng bên kia hành lang: “Chỉ huy Vạn chuẩn bị cho chúng ta, cậu cứ ngủ lại ở đây, mệt muốn chết rồi phải không.”
Tùng Hạ ngồi trên giường, trầm mặc chốc lát: “Liễu ca, anh cảm thấy Trang Nghiêu nói rất đúng sao?”
Liễu Phong Vũ chớp mắt, không trả lời.
Tùng Hạ ngẩng đầu nhìn hắn.
Liễu Phong Vũ nhéo nhéo mặt cậu: “Ngủ trước đi đã, chờ cậu tỉnh ngủ, cậu sẽ tự hiểu.”
Tùng Hạ gật đầu, xoay người nằm xuống giường, nhắm hai mắt lại. Cậu thật sự đã quá mệt mỏi, cậu không đếm được tổng cộng đã tiêu hao bao nhiêu ngọc phù, không đếm được đã bổ sung bao nhiêu năng lượng cho những người khác, bằng thể năng của cậu mà còn có thể chống chọi đến lúc này, quả là kỳ tích.
Gần như là vừa nhắm mắt, Tùng Hạ đã hoàn toàn mê man.
Ngủ một giấc tối tăm trời đất, khi tỉnh lại, Tùng Hạ cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, tứ chi vô lực, sự mệt mỏi chưa từng có trong nháy mắt đã lan khắp toàn thân, cậu cảm giác cơ thể mình như đã rụng rời.
“Anh dậy rồi?”
Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, nghe có vẻ quá đỗi dịu dàng.
Tùng Hạ mở choàng mắt, gương mặt của Thành Thiên Bích xuất hiện trước mắt cậu.
“Thiên Bích!” Tùng Hạ ôm chặt lấy hắn, run giọng nói: “Cậu… cậu không sao chứ?”
Thành Thiên Bích kéo cậu vào trong lòng, nhẹ nhàng vỗ về lưng cậu: “Tôi không sao.”
Tùng Hạ thấy mắt nóng ran, thiếu chút nữa lại kích động khóc òa, cậu dùng sức vuốt ve tấm lưng dày rộng và mái tóc đen dày của Thành Thiên Bích, trong lòng tràn ngập cảm kích. Chỉ cần người đàn ông này còn sống, cậu sẽ có sức mạnh vô hạn.
Thành Thiên Bích nói: “Nhiệm vụ lần này có thể hoàn thành, anh có công lớn nhất, cho nên đừng quá để ý những gì Trang Nghiêu nói, anh đã làm rất tốt rồi.”
Tùng Hạ cười khổ: “Thiên Bích, cậu cảm thấy tôi làm rất tốt có thể do cậu quen tôi sớm nhất, biết lúc đầu tôi hèn nhát vô dụng thế nào. So với hồi đó, tôi bây giờ đã tốt hơn nhiều. Thật ra Trang Nghiêu có lý, tôi vẫn không đủ mạnh, nếu không có nó thì có thể nhiệm vụ lần này đã không hoàn thành.”
Thành Thiên Bích xoa xoa đầu cậu, nhẹ nhàng nói: “Cho dù anh chẳng có gì, chỉ cần anh là Tùng Hạ là được, anh dũng cảm hơn họ tưởng, thậm chí dũng cảm hơn chính anh đã tưởng.”
Trong lòng Tùng Hạ run lên, ôm chặt Thành Thiên Bích, nức nở: “Cám ơn, cám ơn cậu.”
Thành Thiên Bích đặt cằm cậu lên vai mình, nhắm hai mắt lại, dùng sức ôm lại người trong lòng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...